Như hắn đã nói lúc trước, không đến thì thôi, đã đến thì phải tranh được vị trí đầu bảng.
“Lâm Nhất, tên Tần Vũ kia lại nói gì nữa hả?”, Lạc Phong nhíu mày bước đến.
Lâm Nhất xoay người, trầm ngâm nói: “Không có gì, tuy nhiên, Lạc trưởng lão, trong ba ngày này ta muốn đến rừng Táng Kiếm bế quan, tiện đây nói với ngài một tiếng”.
“Vết thương của ngươi thì sao?”, Lạc Phong tỏ vẻ kinh ngạc. Trận đại chiến giữa hắn và công tử Nham Tâm cực kỳ thảm thiết, trong mắt mọi người, tuy rằng đến cuối cùng Lâm Nhất đã dùng một kiếm chém giết Nham Tâm, nhưng bản thân hắn có lẽ cũng bị thương không nhẹ.
“Không sao đâu, thật ra Thiên Phá Vân của ta đã ngăn lại hơn phân nửa lực từ một quyền của hắn. Nhìn thì đáng sợ vậy nhưng thực tế thì không bị thương chỗ hiểm…”, Lâm Nhất lên tiếng giải thích.
“Vậy là tốt rồi, tuy nhiên, ba ngày sau, ngươi nhất định phải đến đúng giờ, nếu không thì sẽ bị phán thua đấy!”
“Ta biết rồi!”
Màn đêm lẳng lặng buông xuống.
Lúc này, trong lầu Nhàn Vân tại hoàng thành đế đô, tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt, gần như phát cuồng. Sảnh cá cược toàn người là người, chật kín đến nỗi không còn một khe hở.
Ngoài cửa còn có rất nhiều người bị chặn lại, không cách nào tiến vào được.
Tỉ lệ đặt cược cho trận vòng loại bốn diễn ra vào ba ngày sau đã sớm hiện ra trên bàn đá ngay vị trí trung tâm. Bạch Lê Hiên đấu với Nhạc Thanh, Tần Vũ đấu với Phong Dã, công tử Thủy Nguyệt đấu với Tư Tuyết Y, công tử Vân Chân đấu với công tử Táng Hoa.
Không có gì để nghi ngờ, trong bốn trận đại chiến này, lựa chọn sốt dẻo nhất vẫn là Tần Vũ.
Tỉ lệ cược hắn đã gần đạt tới một so một khiến người ta hoàn toàn không còn hứng thú đặt cược, còn Phong Dã đã thành công vượt qua Lâm Nhất, trở thành tuyển thủ có tỉ lệ cược cao nhất.
Ngoài hắn ta, Bạch Lê Hiên đấu với Nhạc Thanh cũng được nhiều người coi trọng, tỉ lệ cược chỉ cao hơn Tần Vũ một chút.
Tỉ lệ cược của cả hai gần bằng nhau nên khiến người ta không có hứng thú tập trung quá nhiều.
Chỉ có hai người sau đang giằng co với nhau, đó là công tử Thuỷ Nguyệt và Tư Tuyết Y. Trận đấu đồng môn này khó phân thắng bại, cả hai đều có tỉ lệ cược khá cao, chứng tỏ Vạn Bảo Các cũng không thể khẳng định ai sẽ thắng.
Rốt cuộc ai có thể thắng vẫn phải phụ thuộc vào quan điểm và vận may của mỗi người.
Về phần Lâm Nhất đấu với công tử Vân Chân cũng khá đáng làm cho người ta do dự. Nếu là trước đây, tỉ lệ cược Lâm Nhất chắc chắn sẽ cực kì cao, thậm chí cao đến mức một cách khoa trương.
Chỉ cần dám cược nhất định sẽ kiếm lớn.
Nhưng bây giờ Lâm Nhất đã giết liên tiếp hai vị công tử, đặc biệt là trận đấu giết công tử Nham Tâm kinh thiên động địa, chấn động lòng người.
Ngay cả những người quản lí Vạn Bảo Các cũng nhất trí cho rằng kiến thức và thực lực của công tử Vân Chân còn cao hơn Lâm Nhất rất nhiều.