Tuy nhiên, trên hàng ghế khán giả tại quảng trường Long Môn thì lại khác, bầu không khí lập tức sôi trào, rất nhiều người lén lút bàn tán.
“Lão già này cũng ác với người của mình quá đi chứ!”
Lạc Phong trưởng lão thoáng cau mày, trầm ngâm nói: “Lâm Nhất, ngươi phải cẩn thận một chút. Nếu thấy có gì không đúng thì lập tức nhận thua”.
Khi nhìn về phía Lâm Nhất, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.
Bởi vì giờ phút này trên khuôn mặt điển trai của Lâm Nhất lộ ra vẻ dữ tợn hiếm hoi, khiến người cảm thấy rét lạnh.
“Lâm Nhất, ngươi có quen biết Tả Vân à?”, Lạc Phong trưởng lão hỏi.
“Không tính là thân thiết, chỉ là từng hợp tác săn giết một con yêu thú trong lúc tôi luyện bên ngoài”.
Sát ý trào dâng trong lòng Lâm Nhất, hắn cũng không muốn nói nhiều.
Quả thật mối quan hệ giữa hắn và Tả Vân không phải quá thân thiết, chẳng qua là hai người họ từng hợp tác đánh chết yêu thú, nên có vài phần kính nể lẫn nhau, có điều vì ân oán giữa hai tông nên bọn họ đã quyết định không thân.
Lâm Nhất cảm thấy rất bất ngờ khi Tả Vân lại vì một chút kính nể kia mà ra mặt nói chuyện thay hắn.
Cũng đúng…
Trong mắt hắn ta, hắn chắc chắn sẽ chết trong tay công tử Nham Tâm. Và đối với Tả Vân, Lâm Nhất chết như vậy quả thật rất đáng tiếc, cho nên dù biết sẽ bị chất vấn, hắn ta vẫn đứng ra bênh vực lẽ phải.
Có điều, không ngờ Văn Ngạn Bác đã sớm bất mãn với việc hắn ta bại dưới tay Bạch Lê Hiên, giờ thấy Tả Vân nói thay Lâm Nhất, ông ta liền vung tay tát hắn ta.
Yên tâm đi, ta sẽ không chết!
Hắn sẽ tiếp tục chà đạp lên gương mặt già nua này của Văn Ngạn Bác, ông ta sợ nhất bị mất thể diện, vậy thì để ông ta phải mất cho bằng sạch!
Lâm Nhất khép hai mắt lại, trong lòng thầm ấp ủ sát ý.
Theo hiệu lệnh của Tần vương, cuộc chiến vòng loại tám chính thức bắt đầu.
Trận thứ nhất, Tần Vũ gặp Lâm Hiên, người đứng cuối cùng trong bảng đấu, đây là con trưởng của Tông tộc Lâm Thị, hắn ta chỉ lắc lắc đầu rồi quyết đoán lựa chọn từ bỏ thi đấu.
Danh sách người đầu tiên bước vào vòng tám đã được xác định, là đại hoàng tử Tần Vũ!