Trong mắt Phong Dã lộ vẻ tham lam, hắn ta nhào tới muốn cướp lấy yêu đan.
Vụt!
Lâm Nhất giấu yêu đan ra sau lưng, lặng lẽ sử dụng Thất Huyền bộ, thoáng chốc kéo dài khoảng cách với đối phương.
Phong Dã đánh vào không khí không khỏi thẹn quá hoá giận, có ý muốn giết người. Nhìn thấy yêu đan ma liên bốn cánh này, hắn ta như mất đi lý trí, không thể kiểm soát bản thân.
“Đợi đã”.
Phong Dã khi nãy suýt bị Ma cương moi tim, bây giờ lại như hoàn toàn không có chuyện gì.
Lâm Nhất nhíu mày, thật sự không muốn đánh nhau với tên này, cho nên hắn nói: “Đánh chết Ma cương cũng có một phần công lao của ngươi, ta sẽ không lợi dụng ngươi. Nơi này vẫn còn một bảo vật, ngươi cứ lấy đi là được, không cần thiết phải dây dưa làm gì”.
“Bảo bối gì?”
Nghe thấy hai chữ bảo bối, Phong Dã lập tức thấy hứng thú.
“Bồ đoàn”.
Lâm Nhất đưa tay chỉ cái bồ đoàn ông lão Ma cương vừa ngồi khi nãy.
“Tiểu tử ngươi tưởng ta bị ngu à? Thứ rách nát này có thể sánh bằng yêu đan ma liên bốn cánh trong tay ngươi sao?”
Phong Dã nhìn qua, sau đó mắng to.
Lâm Nhất thoáng chốc cạn lời, tuy thời gian trôi qua, bồ đoàn tu luyện thời thượng cổ này không còn hiệu quả như lúc trước, nhưng sao có thể nói là một thứ rách nát được.
Chỉ cần có thể có một phần hiệu quả, lâu dài về sau chắc chắn sẽ có giá trị hơn yêu đan ma liên trong tay hắn.
Xem ra tuy Phong Dã này mạnh, nhưng đầu óc lại không được nhanh nhạy lắm.
Nếu chỉ là đầu óc có vấn đề thì giải quyết bằng một kiếm là được, nhưng người này lại vô cùng mạnh mẽ.
Phiền phức…
Lâm Nhất đăm chiêu, sau đó bình tĩnh nói: “Nếu thế thì ta đưa yêu đan cho ngươi, còn ta lấy bồ đoàn? Nếu ngươi muốn lấy hết cả hai thì không cần nói tiếp nữa…”
Muốn thăng lên Huyền Võ tầng tám còn thiếu rất nhiều tài nguyên, hắn thật sự rất cần yêu đan ma liên bốn cánh này.
Nhưng không thể đàm phán cũng hết cách, lấy bồ đoàn đi, hắn cũng không lỗ vốn.
Trong mắt Phong Dã lộ vẻ suy tư, nếu có thể, đương nhiên lấy cả hai thứ đi là tốt nhất.