Sau đó, Diệp Thần Phi để Lão Thất bay theo hướng khác.
Ở bên kia đại trận, được xây dựng một cái bệ cao, nơi này đặc biệt dùng để tiếp đón những tu sĩ bay tới bằng linh khí hoặc linh thú.
Advertisement
Đúng lúc này, một con yêu thú Huyền Sí Hổ cấp bảy bay tới, hừng hực khí thế lao xuống.
Ngay lập tức, nó thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người, rộ lên những tràng cảm thán.
Advertisement
Sử dụng yêu thú cấp bảy làm vật cưỡi, chuyện này không phải chuyện người bình thường có thể làm được, nhất định phải là người nào đó thuộc một môn phái lớn.
Trên lưng Huyền Sí Hổ, một nhóm người ăn mặc hào hoa phú quý nhảy xuống.
Dẫn đầu là một vị thiếu nữ, trên người nàng ta treo đầy những chiếc chuông nhỏ, nàng ta ngẩng cao đầu, vẻ mặt khinh thường mọi thứ.
"Một đám quê mùa hôi hám”.
Thiếu nữ có vẻ ngoài dễ thương, nhưng mở miệng lại vô cùng kiêu ngạo.
Một vị lão giả bước tới, cười nói: "Nhan Đồng tiểu tiên tử, phần lớn tu sĩ ở đây đều là tu sĩ bình thường đến Uyên Thành đào vàng mà thôi”.
"Có điều, Lăng Vân tông phụ trách cai quản Uyên Thành cũng là đại tông môn nhất phẩm giống như chúng ta”.
"Hơn nữa trận chiến Thiên Mệnh đang đến gần, nhiều thế lực lớn đều đến xem trận chiến, vì vậy tốt hơn là chúng ta nên khiêm tốn một chút”.
Lão giả nói chuyện rất nhã nhặn, nhưng thiếu nữ lại hừ một tiếng cực kỳ khinh thường.
"Hừ, sợ cái gì?"
"Ta có Lân Bằng ca bảo vệ, kẻ nào dám bắt nạt ta chính là đang tự tìm đường chết, hừ!"
Vẻ mặt Nhan Đồng cực kỳ kiêu ngạo.
Lão giả khẽ thở dài, nhưng cũng không thể làm gì được.
Ai bảo Nhan Đồng kết hợp với Lân Bằng thánh tử chứ, đó là thiên kiêu kiệt xuất nhất của Thánh địa Thiên Toán đấy.
Mặc dù có tin đồn rằng cả hai không có mối quan hệ sâu sắc.