Bạch Lan Chi sửng sốt, sự thay đổi của chuyện này hơi vượt quá phạm vi chịu đựng trong lòng nàng ta.
Sao đột nhiên lại để nàng ta làm quan chủ Ngô Đồng chứ?
“Đường muội, muội đừng làm càn”.
“Một người ngoài vừa mới đến, thực lực chỉ là Nguyên Anh Kỳ, sao có thể làm quan chủ Ngô Đồng được?”
Diệp Bá rất sợ Diệp Thần Phi lại tức giận, vội vàng nói.
“Sao lại không thể?”
Nhưng phản ứng của Diệp Thần Phi lại vượt ngoài dự đoán của hắn ta.
“Chỉ cần Hiểu Hiểu thích thì nàng ta sẽ có thể làm quan chủ, hiểu không?”
Diệp Bá ngây người, nhất thời không hiểu được hàm ý trong câu nói này.
Diệp Thần Phi lắc đầu: “Đợi khi nào cháu suy nghĩ thông suốt thì hẳn tính đến chuyện rời khỏi thành Vân Tiêu”.
Đối với cường giả chân chính, sở thích của ngươi chính là tiêu chuẩn làm việc của người khác.
Ngươi có thể nhân từ, có thể tuỳ hứng, thậm chí là tàn nhẫn.
Nhưng tuyệt đối không thể tính toán chi li, làm chuyện cẩu thả, như vậy sẽ chỉ khiến người ta cười ngươi, mất đi uy nghiêm.
Diệp Hiểu Hiểu quản lý Thiên Tiên Hội mấy năm, đã hiểu rõ đạo lý này.
“Cứ làm theo lời cháu nói đi, chúng ta chỉnh đốn lại Ngô Đồng Quan, cháu giúp Bạch Lan Chi mau chóng quen thuộc với công việc ở đây”.
Nói xong, Diệp Thần Phi bèn đi vào cửa.
Còn Bạch Lan Chi đang đứng một bên lúc này đã hoàn toàn ngơ ngác.
Nàng ta thật sự chỉ muốn tìm thấy một nơi để dừng chân bên ngoài Thánh địa mà thôi.
Không ngờ tình huống xoay chuyển, nàng ta lại trở thành quan chủ Ngô Đồng Quan!
Quyền thế ngút trời!
Đây là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ tới!
Mà chuyện này lại chỉ với một câu nói của một thiếu nữ và một cái gật đầu của một nam nhân đã được quyết định.
“Cô không có vấn đề gì chứ?”, lúc này, Diệp Hiểu Hiểu đi đến chỗ nàng ta.