Ba ngày sau!
Mồng chín tháng năm, là ngày vạn sự đều tốt.
Trong Hoàng Thành lại có một sự kiện hiếm lạ xuất hiện. Mà chuyện này làm cho cả Hoàng Thành từ môn phiệt thế gia cho tới tiểu thương đi phu đều kinh ngạc.
Nguyên nhân sao —— Đường gia nhị tiểu thư mấy ngày nay vẫn luôn bị người lên án thế nhưng muốn thành thân. Mà đối tượng nàng phải gả cho chính là đại hoạn quan làm nhiều việc ác và vô sỉ nhất Tiêu Quốc, Quân Cơ Lạc.
Chuyện như vậy thật đúng là trăm năm khó gặp a. Này không phải sao, tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ bá tánh Hoàng Thành đều sôi trào. Dòng người như thủy triều, sôi nổi di chuyển về hướng Đường phủ, chuẩn bị xem “Việc trọng đại” làm cho người ta kinh hãi cằm đều phải rơi xuống này.
Quân Cơ Lạc hôm nay cưỡi trên một con ngựa cao to do Tây Vực tiến cống, tuy mặc một thân hỉ phục màu đỏ rực nhưng thật ra lại tôn lên cả người hắn phong thần tuấn lãng độc nhất vô song, có một không hai trên đời.
Quân Cơ Lạc như vậy, tự nhiên sẽ rước lấy càng nhiều nữ tử chú ý tới hắn, chỉ đáng tiếc là, bề ngoài của hắn có tốt đến đâu thì cũng chỉ là một tên thái giám.
Đối lập so với đội ngũ đón dâu diễn tấu sáo và trống của Quân Cơ Lạc, đại môn Đường phủ lại là đóng chặt, dường như có không có ý định gả nữ nhi đi. Khi Quân Cơ Lạc đi đến Đường phủ, nhìn đến đại môn đóng chặt, hắn cười khẽ, nhanh nhẹn từ trên ngựa nhảy xuống, sau đó liền cho người làm một cái sạp hóng mát.
Hắn một chút cũng không nóng nảy, sốt ruột ngồi ở dưới sạp hóng mát nghỉ ngơi. Tiết Thần Y hôm nay cũng tới xem náo nhiệt, hắn còn vui sướng khi người gặp họa nói Quân Cơ Lạc hôm nay khẳng định tay không mà về.
Quân Cơ Lạc nhìn đại môn đóng chặt, khóe miệng nở một nụ cười đầy mê hoặc.
“Lão Tiết, người có dám đánh cuộc với ta không? Nếu ta hôm nay thành công cưới mỹ nhân về, ngươi về sau liền đến trong phủ ta chuyên môn lau dọn cái bô cho ta, thế nào?”
“Cút!” Tiết Thần Y trực tiếp rống qua!
Ở trong một quán trà lâu phụ cận Đường phủ, từ nhã gian lầu hai vừa lúc có thể quan sát rõ ràng hết thảy mọi chuyện ở trước đại môn Đường phủ. Lúc này trong nhã gian có một người nam tử mặc gấm tố bào màu xanh lá đang ngồi, sắc mặt hắn tái nhợt, ngũ quan tinh xảo thâm thúy, mặt mày cực kỳ đạm mạc, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp trừng tựa thu thủy.
Hắn ngồi ở trên xe lăn, làm người chỉ xem một cái liền kinh vi thiên nhân.
Hắn nhẹ híp con mắt, ánh mắt xuyên thấu qua mái hiên thấp bé của quán trà lâu, vẫn luôn nhìn tới cửa Đường phủ. Một lát sau, hắn mới lại chậm rãi nhắm mắt lại mắt, làm người nhìn không ra suy nghĩ hiện tại trong lòng của hắn.
“Kẽo kẹt” cửa nhã gian bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một thiếu niên bên hông đeo bội kiếm từ ngoài cửa đi vào. Tuy thiếu niên trông rất ít tuổi, nhưng bước chân rất nhẹ nhàng, như là một người có võ công cao cường.
Thiếu niên đi vào nhã gian, đối với nam tử ngồi ở trên xe lăn nói: “Chủ tử, Yến Mặc đã đem tin tức của ngài mang cho Trì tướng quân, Trì tướng quân sẽ theo sự an bài của ngài mà làm. Mặt khác, ta còn tra được Trì tướng quân đề ra ba điều kiện cho Quân Cơ Lạc, giống như chỉ cần Quân Cơ Lạc có thể làm được thì kiệu hoa của Đường phủ mới có thể ra cửa. Nói cách khác, Quân Cơ Lạc hắn có thể rước kiệu hoa thì còn phải chờ phản hồi.”
“Khụ khụ……” Phía trên xe lăn người nọ khẽ ho, trên mặt thanh lãnh lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Tra được cụ thể là ba cái điều kiện gì không?”
“Thuộc hạ vô năng, không thể điều tra ra! Miệng Trì tướng cũng thực chặt, căn bản hỏi không ra.”
Nam tử tên Yến Mặc dập đầu quỳ xuống.
“Đứng lên đi.” Nam tử ngồi trên xe lăn nhếch khóe miệng cười nhợt nhạt, ánh mắt lại nhìn về phía cứa Đường phủ, đôi bàn tay trắng thuần thon dài nhẹ nhàng vuốt ve xe lăn:
“Yến Mặc ngươi nói xem, một tên hoạn quan như Quân Cơ Lạc vì cái gì phải trăm cay ngàn đắng để cưới vợ đây?”
“Chuyện này…… Nghe nói Quân Cơ Lạc là một người cực kỳ biến thái, hắn có thể đem Đường phủ nhị tiểu thư cưới về là để biến đổi biện pháp tra tấn nàng …… Hơn nữa thuộc hạ còn nghe nói là Hoàng Thượng bảo hắn cưới……”
Yến Mặc đem suy nghĩ trong lòng của chính mình nói cho chủ nhân của hắn nghe.
Chủ nhân của hắn nghe xong, trong cặp mắt đạm mạc liền có cực đạm tinh mang hiện lên. ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng đánh hắn lòng bàn tay.
“Yến Mặc, ngươi quá coi thường Quân Cơ Lạc. Ở trên đời này, không biết ngụy trang, mới là người chết nhanh nhất. Quân Cơ Lạc người này, bản lĩnh kinh người còn có khả năng lừa mọi người trong thiên hạ.” Người nọ mím môi nhẹ lẩm bẩm một câu.
Yến Mặc không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn, lại nghe người nọ nói: “Đi thôi, nơi này quá náo nhiệt. Không thích hợp với ta. Chúng ta vẫn là trở về đi!”
“Chủ tử, hôm nay thân thể của ngài khó được khỏe một chút, chúng ta đã ra ngoài, bằng không thuận tiện tiến cung một chuyến đi?” Chủ nhân nhà hắn mấy tháng nay không có tiến cung, phụ tử thời gian dài không gặp mặt, sẽ luôn ảnh hưởng đến cảm tình.
“Thôi bỏ đi, vẫn là hồi phủ tốt hơn! Có vài thứ, nếu là của ta, người khác có giành cũng không được. Không phải là của ta, ta không hiếm lạ đi đoạt lấy!” Người nọ nói xong liền xê dịch xe lăn, Yến Mặc nhanh chóng đi đến sau sườn hắn, từ phía sau đẩy xe lăn của hắn, hai người rời khỏi trà lâu.
Trong Đường phủ.
Đường Tứ Tứ nhìn thấy bức họa Trân phi mà Thanh Nhi cầm ở trong tay, nàng không thể không bội phục Quân Cơ Lạc. Đời trước nàng cùng Mộ Dung Nhược Hồng tốt xấu gì cũng là phu thê một thời gian, nàng biết Mộ Dung Nhược Hồng quý trọng bức họa trân phi này đến mức độ nào.
Mộ Dung Nhược Hồng quả thực đem nó trở thành trân bảo, ngày lễ ngày tết, mùng một mười lăm, chỉ cần là ngày lễ, hắn đều thành kính làm lễ quỳ lạy đối với bức họa này. Nhưng phàm là có người ở trước mặt hắn nói bậy Trân Phi một câu, hắn nhất định tức giận đỏ tươi đôi mắt, ghi hận người nọ cả đời.
Trước kia nàng thậm chí còn nghĩ, nếu không phải Trân Phi bởi vì độc hại Tam hoàng tử mà bị Hoàng Thượng ban chết, nếu bà ta còn sống lâu thêm mấy năm thì Mộ Dung Nhược Hồng không chừng sẽ trở thành một người luyến mẫu……
Chỉ là nàng rất tò mò, Quân Cơ Lạc rốt cuộc là dùng biện pháp gì khiến cho Mộ Dung Nhược Hồng ngoan ngoãn giao ra bức họa này?
“Thanh Nhi, đem bức họa này cất đi, về sau khả năng còn có tác dụng rất lớn.” Đường Tứ Tứ chán ghét Mộ Dung Nhược Hồng cho nên đến cả mẫu phi của hắn cũng chán ghét vô cùng.
Thanh Nhi đem bức hoạ cuộn tròn lại lần nữa, liền đem đi cất.
“Nhị tiểu thư, căn cứ vào tin tức mà Cửu Thiên Tuế cho người truyền đến, Thái Tử điện hạ đã đem vị nào đó đưa đến tẩm điện của Hoàng Thượng. Hiện tại khả năng đã……”
Thanh Nhi lo lắng liếc mắt nhìn đường Tứ Tứ một cái: “Hiện tại ba chuyện mà tiểu thư nói, Cửu Thiên Tuế đã làm xong hai chuyện”.
“Không cần hoảng, không phải còn có chuyện thứ ba chưa có làm sao? Thanh Nhi, ngươi nói hôm nay thời tiết tốt như vậy, sẽ có tuyết rơi sao?” Đường Tứ Tứ nhìn chiếc gương đồng, tay khẽ vuốt tóc mai.
Tuy rằng trên mặt nàng nói như vậy, nhưng trong lòng nàng nhiều ít cũng có chút sốt ruột. Quân Cơ Lạc hắn rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì... Có thể làm Mộ Dung Ôn Trạch dễ dàng đem Đường Vân Nhiễm đưa đến long sàng của Mộ Dung Long Thịnh như thế.
Thanh Nhi lắc lắc đầu, Đường Tứ Tứ miễn cưỡng cười cười.
“Nhị tiểu thư, cữu cữu lão gia mời người đi đến thư phòng lão gia một chuyến.” Khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài có nha hoàn tới thông bẩm.
Đường Tứ Tứ nghe nói Trì Lệ Dập muốn gặp nàng, cũng không dám chậm trễ liền vội vàng mang theo Thanh Nhi đứng dậy đi tới thư phòng. Khi hai người đi đến ngoài sân, cũng nghe được ngoài cửa người ta vui mừng đánh chiêng trống.
Tiến vào thư phòng, nàng thấy Trì Lệ Dập cùng Đường lão phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, Đường Trọng Nguyên bị kinh hách ở chỗ Quân Cơ Lạc thì tinh thần uể oải, mệt mỏi ngồi phía dưới hai người bọn họ. Còn có đệ đệ nàng Đường Tử An đang đứng bên cạnh Đường Trọng Nguyên.
Đường Tứ Tứ hành lễ với bọn họ. Trên mặt Trì Lệ Dập hiện lên nụ cười từ ái của bậc cha chú. Đường lão phu nhân lại là khuôn mặt đầy u sầu, khi nhìn đến Đường Tứ Tứ mặt mày nhăn càng sâu. Đường Trọng Nguyên vừa thấy nữ nhi ông ta đến, trong mắt trừ bỏ chán ghét chính thì chính là căm ghét.
“Cậu, tổ mẫu…… Các ngươi có chuyện gì tìm Tứ Tứ?” Xem nhẹ những ánh mắt bất thiện, Đường Tứ Tứ nhìn về phía Trì Lệ Dập.
Trì Lệ Dập từ ống tay áo lấy ra mấy tờ giấy, vẫy Đường Tứ Tứ đi qua, đợi khi Đường Tứ Tứ đi qua, Trì Lệ Dập đem mấy tờ giấy kia trịnh trọng đặt trong tay Đường Tứ Tứ.
“Đây là hồi môn của mẫu thân con khi xuất giá, hiện tại con phải xuất giá, hồi môn của nàng đương nhiên đều phải cho con.”
Trì Lệ Dập nói tới đây, vẻ luyến tiếc trên mặt ông càng đậm: “Tứ Tứ nhà chúng ta là cô nương tốt nhất, về sau gả chồng, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, của hồi môn là sự sức mạnh của con khi ở nhà chồng”.
Đường Tứ Tứ rốt cuộc hiểu vì sao Đường lão phu nhân cùng Đường Trọng Nguyên lại mặt ủ mày chau với nàng, thì ra là vậy a……
Mấy năm nay Đường gia ngoài mặt nhìn náo nhiệt, nhưng rốt cuộc vẫn là ỷ vào một chút hồi môn của mẫu thân nàng mới có thể nở mày nở mặt. Tuy nói tổ mẫu của nàng vẫn luôn không động vào chút của hồi môn kia, nhưng hiện tại số hồi môn này phải theo nàng xuất giá nên trở thành tài sản của nhà người khác, tổ mẫu của nàng cùng Đường Trọng Nguyên vẫn sẽ đau lòng.
Đường Tứ Tứ nhớ rõ kiếp trước, Liễu di nương còn sống, khi đó nàng ta nháo muốn Đường Trọng Nguyên đặt mua của hồi môn cho Đường Vân Nhiễm, Đường Trọng Nguyên đã từng có chủ ý muôna động qua hồi môn của nàng, may mắn là cuối cùng vẫn bị cậu nàng ngăn lại. Đáng tiếc a, tất cả của hồi môn của nàng cuối cùng đều cho Mộ Dung Nhược Hồng.
A, bất quá từ từ……
Đường Tứ Tứ bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn Trì Lệ Dập:
“Cậu, Cửu Thiên Tuế hắn không phải còn chưa có làm được cái điều kiện thứ ba hay sao? Sao ngươi lại muốn con gả đi?”
Trì Lệ Dập duỗi tay khẽ vuốt chòm râu chính mình, ngữ khí mang theo trân trọng: “Tứ Tứ, con đề ra hai điều kiện, Cửu Thiên Tuế đều đã làm được. Về phần cái điều kiện thứ ba con nói…… Ta đã phái người đi hỏi hắn, hắn đích xác có thể làm được!”
“Sao có thể a? Giữa mùa hè sao lại có tuyết rơi?” Đường Tứ Tứ nghe được cậu mình nói như vậy, trong lòng đau một trận.
Trì Lệ Dập khẽ thở dài, từ trên ghế đứng dậy đi đến trước mặt Đường Tứ Tứ, vỗ vỗ bả vai của nàng, ôn nhu nói: “Tứ tứ, trước ủy khuất con, về sau cậu sẽ đến cứu ngươi.”
Vốn dĩ ông thật sự không nghĩ đem cháu gái bảo bối của chính mình gả cho một tên thái giám, nhưng có lẽ đúng như người của Tam hoàng tử phái tới dặn dò hắn như vậy…… Có đôi khi lui về phía sau một bước, là vì tốt cho tương lai.
Có một số việc, Tam hoàng tử đã bố trí. Khi thế cục đại biến, Quân Cơ Lạc đích xác có thể cung cấp một hoàn cảnh an toàn cho nàng.
Chỉ là mấy tháng sau, Quân Cơ Lạc khả năng sẽ…… Chết! Đến lúc đó cháu gái bảo bối của ông vẫn là có thể an nhàn qua nửa đời sau.
“Cữu cữu……” Đường Tứ Tứ nhìn thấy tự trách trên mặt ông, trong mắt áy náy, trong lòng nàng liền quyết định, tất cả do dự trong nháy mắt liền chuyển hóa thành ý chí chiến đấu:
“Câu, người yên tâm. Con sẽ sống thực tốt!”
“Tứ tứ, ngươi yên tâm. Ta lần này an bài cho con hơn ba mươi nô bộc có võ công. Những người này chỉ nghe lệnh cùng con. Ta cũng cho người tìm mấy vài nha hoàn của hồi môn có võ công hình dáng tương đương ngươi, hắn sẽ không tới gần con được. Trước ủy khuất con mấy tháng.” Trì Lệ Dập nhẹ nhàng hạ giọng giao phó.
“Mặt khác, về sau nếu con gặp phải sự tình gì, có thể phái người tìm Tam hoàng tử hỗ trợ. Hắn là một người quân tử, nhất định sẽ giúp con.”
“Cậu yên tâm đi, Tứ Tứ đã sớm đã nói cùng người, Tứ Tứ không phải tiểu hài tử.” Đường Tứ Tứ khịt khịt mũi, dùng sức gật gật đầu, hốc mắt có đám sương dày.
Đường Tử An thật sự là nhịn không được, hắn chạy đến trước mặt Trì Lệ Dập, ngửa đầu lắc đầu nói:
“Cậu, con không muốn nhị tỷ lập gia đình. Nhị tỷ không thể lập gia đình!”
Trì Lệ Dập nhẹ nhàng sờ sờ đầu của hắn: “Tử An ngoan! Nhị tỷ ngươi gả chồng đối với nàng mới có lợi…… Nếu nàng không gả chồng, khi hoàng quyền tranh đấu kịch liệt, là chất nữ của Uy Viễn đại tướng quân, nàng sẽ luôn bị đủ loại người tính kế. Quân Cơ Lạc thật ra có năng lực có thể bảo vệ được nàng.”
“Mới không cần đâu, gả cho một tên thái giám có thể có chỗ tốt gì. Hơn nữa tên thái giám kìa còn đặc biệt hưu, hắn thích bắt buộc nhị tỷ làm những việc không thích làm. Hắn là một người xấu. Cậu, chúng ta đừng gả nhị tỷ cho hắn được không?” Đường Tử An nói xong nước mắt liền chảy ra.
“Tử An! Cậu không phải đã dạy con sao? Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu chứ không đổ lệ! Con nếu là thật sự muốn tốt chi tỷ tỷ con thì từ nay về sau luyện võ tập văn thật tốt cho ta, đừng động một chút là khóc, đây là biểu hiện không tốt!” Sắc mặt Trì Lệ Dập trầm xuống, nghiêm giọng quở mắng.
Ông tuy rằng rất yêu thương Đường Tử An, nhưng khi đối đãi với Đường Tử An lại rất nghiêm khắc. Tương phản Đường Tứ Tứ, bởi vì là nữ hài tử, ông chưa bao giờ nói lời đối xử nghiêm khắc với nàng như vậy.
Đường Tử An có chút ủy khuất, nhưng không muốn để cho cậu xem thường hắn, liền mím chặt miệng, thu hồi nước mắt ở hốc mắt, không khóc.
Mắt Đường Trọng Nguyên lộ ra tia mỉa mai khi nhìn một màn này, lạnh lạnh nói: “Cậu của Tử An, Tử An hắn nói cũng không sai. Quân Cơ Lạc làm người độc ác, âm độc, Tứ Tứ gả cho hắn khẳng định không có ngày lành, vả lại còn đem thanh danh Đường gia chúng tôi liên lụy. Không bằng lấy chết giữ danh tiết đi……”
Ông ta vẫn còn chưa nói xong, ánh mắt hình viên đạn của Trì Lệ Dập liền nhìn qua, Đường Trọng Nguyên ngượng ngập, ấp úng không dám nói nữa.
Trì Lệ Dập lại một tay nắm một tay, đối với Đường Tứ Tứ cùng Đường Tử An nói: “Tứ Tứ, Tử An, cữu cữu trước kia đã từng dạy các con. Nghịch cảnh xuất nhân tài! Nhớ kỹ, vô luận gặp phải chuyện gì khó khăn đều phải cắn răng vượt qua, tuyệt đối không được thông qua phương thức tự mình hại mình để tranh thủ sự đồng tình từ những người không quan tâm tới con người của các con.”
Lời này là nói cho Đường Trọng Nguyên nghe. Trong lòng Đường Trọng Nguyên tức giận một trận, hận không thể đem Trì Lệ Dập thiên đao vạn quả.
Buổi trưa.
Đại môn đóng chặt của Đường phủ rốt cuộc mở ra, Trì Lệ Dập đại diện cho mẫu thân của Đường Tứ Tứ, từ trong Đường phủ đi ra. Còn Đường Trọng Nguyên cùng Đường lão phu nhân, bọn họ ngại mất mặt bởi vì Đường Tứ Tứ gả cho thái giám nên không hề bước ra.
Trì Lệ Dập vừa xuất hiện, hạ nhân của Đường phủ liền đốt pháo rung trời. Mà ở trong tiếng pháo, Đường Tứ Tứ mặc mũ phượng khăn quàng, được Thanh Nhi đỡ ra khỏi đại môn Đường phủ!
TG: Tam hoàng tử cũng chỉ là một nam tử ngồi xe lăn? Không, nhớ kỹ hắn nói: “ Trên đời này, người không hiểu ngụy trang, mới là người chết nhanh nhất”. Hắn tuyệt đối không phải là nam xe lăn… Ngoài ra, tựa đề có hai chữ thịnh thế, Cửu Thiên Tuế tuyệt đối sẽ không tùy tiện. Ha ha.