*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong khi Tiết thần y đang đập bàn gào thét, vừa lúc có một thị vệ đi vào khoang thuyền. Thị vệ kia đại khái là thường xuyên thấy Tiết thần y gào thét với Quân Cơ Lạc thành quen, nên không nhìn Tiết thần y, mà cung kính nói với Quân Cơ Lạc, "Cửu Thiên Tuế, ngoài thuyền có Thái tử điện hạ, Ngũ hoàng tử còn có... Đường phủ Đại tiểu thư xin cầu kiến."
Đường Vân Nhiễm đến đây?
Đường Tứ Tứ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc quyền cao chức trọng, Đường Vân Nhiễm muốn từ trên người Quân Cơ Lạc đánh chủ ý gì?
Tóm lại, mặc kệ Đường Vân Nhiễm muốn làm cái gì, tạm thời không thể cho Đường Vân Nhiễm nhìn thấy nàng ở chỗ Quân Cơ Lạc.
Đường Tứ Tứ há mồm muốn nói với Quân Cơ Lạc, nàng tránh mặt một chút trước. Nhưng Quân Cơ Lạc tựa hồ nhìn ra quyết định của nàng, trên mặt hắn bất thường trầm xuống, "Sao cũng không được đi, ở trong này ngồi."
Hơi thở toàn thân hắn đột nhiên chuyển lạnh, cảm giác ánh nhìn như coi rẻ bá tánh làm cho Đường Tứ Tứ bất động, chỉ có thể ngượng ngùng ngồi một chỗ. (Mình có thể nói là anh ghen ko nhỉ?
http://www.tangthuvien.vn/forum/images/smilies/img/013.gif" />)
Mà lúc này, Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch, Ngũ hoàng tử Mộ Dung Nhược Hồng cùng với Đường Vân Nhiễm đã vào khoang thuyền. Ba người hiển nhiên không hề dự đoán được Đường Tứ Tứ cũng sẽ ở trong này, nhất là khi Đường Vân Nhiễm nhìn thấy Tiết thần y cùng Đường Tứ Tứ đồng thời xuất hiện ở khoang thuyền, trong đôi mắt đen bóng của nàng ta hiện lên một tia hận ý.
Thì ra, Đường Tứ Tứ này vô thanh vô tức đã thông đồng với Quân Cơ Lạc.
Khó trách lần trước ngay cả người như Tiết thần y cũng xuất động.
Khóe miệng Quân Cơ Lạc nở nụ cười,nhưng khóe mắt không hề có chút độ ấm, miễn cưỡng nhìn Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng, "Hôm nay thật sự là mặt trời mọc ở hướng tây, Thái tử điện hạ, Ngũ hoàng tử, các ngươi tìm đến bản đốc có chuyện gì à?"
Mộ Dung Ôn Trạch không nói gì, Mộ Dung Nhược Hồng lại châm biếm nhìn về phía Đường Tứ Tứ, "Cửu Thiên Tuế, xem ra bổn vương cùng Thái tử tới không phải lúc, quấy rầy chuyện tốt của ngài cùng Đường Nhị tiểu thư rồi."
Hắn căm hận Quân Cơ Lạc, căm hận Đường Tứ Tứ, hiện tại hay lắm, hai người làm cho hắn ghê tởm thế nhưng ở cùng nhau.
Mộ Dung Nhược Hồng trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được phải châm chọc nói mấy câu.
Khóe miệng Quân Cơ Lạc nở nụ cười quỷ dị, hai chân thon dài tao nhã bắt chéo, khinh thường đánh trả nói, "Thật ra Ngũ hoàng tử cũng biết tự hiểu mình quá đi chứ. Ngươi thật sự tới không phải lúc. Người đâu! Cung tiễn Ngũ hoàng tử!"
Hắn ra lệnh một tiếng, ngoài thuyền có mấy thị vệ nhanh chóng tiến vào. Mấy thị vệ kia tiến lê hai bên kẹp lấy cánh tay của Mộ Dung Nhược Hồng, kiên quyết “thỉnh” hắn ra khỏi khoang thuyền.
Giọng hét bất mãn của Mộ Dung Nhược Hồng truyền đến, "Quân Cơ Lạc, ngươi đừng quá đáng, bổn vương tốt xấu gì cũng là một hoàng tử. Ngươi chỉ là một hoạn quan..."
Quân Cơ Lạc toát lên khí thế tàn bạo, ánh mắt hắn biến hoá kỳ lạ nhìn Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch, "Thái tử điện hạ, ngươi nói bản đốc có quá đáng không?"
Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch mặt mày trong trẻo ôn nhuận nhưng lạnh lùng, thản nhiên nói, "Không quá đáng." hắn cũng biết Quân Cơ Lạc tuy rằng thường xuyên làm khó Mộ Dung Nhược Hồng, nhưng đối với Thái tử như hắn cũng không hà khắc như vậy. Thể diện là do tự mình cho mình, hắn cũng không muốn cùng Quân Cơ Lạc xé rách mặt.
Nhưng nếu có một ngày, hắn ngồi lên ngôi vị cửu ngũ, người đầu tiên mà hắn giết chính là...
Quân Cơ Lạc hứng trí đung đưa đôi chân thon dài, lại dùng ánh mắt sâu đen nhìn Đường Vân Nhiễm. Đường Vân Nhiễm kinh hoảng, nhanh chóng ngẩng nửa bên mặt lên, đem nửa bên mặt nhìn đẹp nhất của mình trình ra.
"Đường Đại tiểu thư, ngươi cảm thấy bản đốc làm như vậy có quá đáng không?"
"... Cửu Thiên Tuế, ngài không hề sai, làm sao nói đến quá đáng chứ. Chỉ là... Thứ lỗi cho Vân Nhiễm cả gan, muốn vì Ngũ hoàng tử cầu tình. Hắn cũng chỉ bởi vì nhìn thấy muội muội Vân Nhiễm ở trong này, mới nhất thời xúc động phẫn nộ..." Đường Vân Nhiễm nói tới đây, liền "phù phù" một tiếng quỳ xuống, "Tứ Tứ trước đây cùng Ngũ hoàng tử có quan hệ cá nhân không tệ, nhưng Tứ Tứ gần đây không biết vì sao lại đột nhiên không để ý tới ngài ấy. Ngũ hoàng tử bởi vì chuyện này còn oán giận Vân Nhiễm vài lần. Hôm nay nhìn thấy Tứ Tứ ở nơi này của Cửu Thiên Tuế ngài, không khỏi nhất thời kích động, cho nên mới nói lời đắc tội Cửu Thiên Tuế."
Nàng ta nói như vậy, đem Đường Tứ Tứ nói thành một nữ nhân nơi nơi ái muội không biết kiểm điểm. Mà làm đại tỷ như nàng ta, khi Ngũ hoàng tử nguy nan, còn có thể lâm nguy không sợ, thay hắn nói chuyện. Chỉ là điểm này, liền thể hiện nàng ta thông minh.
Hoạn quan cường thế như Quân Cơ Lạc này, hẳn là thích cùng nữ nhân thông minh như nàng ta hợp tác.
"A" Quân Cơ Lạc kéo dài âm thanh, "Đường Đại tiểu thư quả nhiên là nữ tử huệ chất lan tâm a."
Đường Vân Nhiễm nhẹ cúi người thi lễ, ánh mắt mang một chút khiêu khích, nhìn về phía Đường Tứ Tứ vẫn ngồi ngay ngắn. Nàng ta từng nói qua, Đường Tứ Tứ chỉ là tác phong của một gia đình nhỏ. Vận mệnh của cô tiểu thư này chỉ có một Đường phủ, một Trì phủ, sau đó chính là nhà chồng tương lai. Nữ nhân như vậy chỉ cần không có người cậu ruột là Trì Lệ Dập bảo hộ, nàng ta chỉ là kẻ bất tài không thể ngóc đầu lên để nhìn ai.
Mà Đường Vân Nhiễm nàng ta, nếu có thể có Quân Cơ Lạc đặt bên, vậy là như hổ thêm cánh.