Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Vân Nhiễm lúc này bình tĩnh dị thường, bình tĩnh như một mặt gương.
Mà tương phản với nàng ta chính là Đường Trọng Nguyên đang nổi trận lôi đình, đủ loại "sự thật" bày ra trước mặt, Đường Trọng Nguyên đã bị sự thật kích thích hoàn toàn mất đi lý trí. Hai mắt ông ta nhiễm đỏ, đoạt lấy chiếc hài kia từ trong tay Tiểu yêu Nhi.
Theo số đo phỏng đoán hài này căn bản không phải là của ông ta. Hơn nữa theo Tiểu yêu Nhi nói hài này là phát hiện từ trong phòng Liễu A Phù, nay bằng chứng trước mặt, Đường Trọng Nguyên dĩ nhiên chắc chắn mình đã bị đội nón xanh.
Ông ta đem hài dùng sức đánh lên mặt Liễu di nương.
"Tiện nhân! nói mau, gian phu là ai?" Đường Trọng Nguyên tay năm tay mười, không ngừng đánh vào trên mặt Liễu di nương. Mặt Liễu di nương gần như đã sưng thành đầu heo.
Bà ta thê kêu lương, "Lão gia, người hãy tin tưởng thiếp, thiếp làm sao sẽ có gian phu gì… Nhiễm Nhi, con mau cùng phụ thân con nói rõ ràng a…" Liễu di nương cảm thấy nếu cứ bị Đường Trọng Nguyên tiếp tục hiểu lầm như vậy, hôm nay bà ta có thể sẽ bị đánh chết.
Đường Vân Nhiễm vẫn cực kì bình tĩnh, cảnh tượng bình tĩnh này cùng tiếng động lớn náo nhiệt trong này thật không hợp nhau.
Đuôi lông mày của Đường Tứ Tứ khẽ nhíu, đang chờ Đường Vân Nhiễm phản kích.
Thực lực của Đường Vân Nhiễm nàng rất rõ ràng, cho nên một chuỗi kế hoạch nàng tính toán, nàng chuẩn bị từng bước cực kì cẩn thận, rất sợ Đường Vân Nhiễm bắt được nhược điểm phản kích lại. Nhưng hiện tại Đường Vân Nhiễm này bình tĩnh khác thường, làm cho trong lòng nàng có chút không thông.
"Nhiễm Nhi, cứu mẹ với…" Giọng nói của Liễu di nương càng ngày càng suy yếu. Bà ta đem tất cả hy vọng đều ký thác ở trên người nữ nhi mình, nữ nhi của bà ta thông minh như vậy, là kiêu ngạo của bà ta, nhất định có thể giúp bà ta rửa sạch oan khuất.
Trong loại hoàn cảnh này, Đường Vân Nhiễm sửa sang lại y phục trên người, đi đến trước giường, "phù phù" một tiếng, nàng ta thẳng tắp quỳ xuống.
"Di nương, Nhiễm Nhi cảm kích ơn người mấy năm nay chiếu cố, ở trong này xin nhận ba cái dập đầu của Nhiễm Nhi." Đường Vân Nhiễm đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "chiếu cố", mà không phải ơn dưỡng dục.
Đường Vân Nhiễm đích thực dùng sức, cái trán đều xướt da, ẩn ẩn tơ máu tràn ra. Mà Đường lão phu nhân cùng Đường Trọng Nguyên cũng bởi vì hành động đột ngột này của nàng ta mà dừng động tác hành hung Liễu di nương, đem ánh mắt chuyển về hướng Đường Vân Nhiễm.
Đường Vân Nhiễm dập đầu xong ba cái, ngay sau đó nàng ta thập phần dứt khoát từ mặt đất đứng lên, bỏ qua tình cảm bi tráng trên mặt vừa rồi, lúc này sắc mặt nàng ta trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như đao.
Giọng nói của nàng ta cũng chợt chuyển lạnh, "Di nương, ba cái dập đầu vừa rồi xem như tạ chiếu cố của người mấy năm nay đối với ta, nhưng thân phận của ta là Đại tiểu thư Đường phủ, mẫu thân của ta là Trì thị đã mất. Mà từ nhỏ dưỡng dục ta đến lớn cũng là tổ mẫu.
Làm nữ nhi của phụ thân, khi ta biết ngươi sau lưng phụ thân làm ra sự tình ác độc, ta đã thực thất vọng đối với ngươi. Di nương, ngươi trước kia còn dạy ta hiếu kính trưởng bối thật tốt. Nhưng hiện tại, ta có thân nhân như ngươi nên thấy vô cùng sỉ nhục!"
Câu nói của nàng ta như đao, thanh âm phát ra càng bén nhọn, "Ngươi làm chuyện như vậy ta sẽ không sẽ giúp ngươi cầu tình với phụ thân và tổ mẫu, bởi vì ngươi không xứng! Ngươi làm bẩn sủng ái của phụ thân đối với ngươi; làm bẩn tín nhiệm của tổ mẫu đối với ngươi; càng làm bẩn khí khái của Đường phủ chúng ta. Có di nương như ngươi tồn tại, chỉ làm Đường phủ chúng ta hổ thẹn."
Liễu di nương cảm thấy lỗ tai mình nhất định là nghe lầm. Bằng không, nữ nhi mà bà ta vẫn đặt ở đầu quả tim sủng ái sao nay lại nói với bà ta nhiều lời lãnh khốc vô tình như vậy.
Đúng, nhất định là nghe lầm.
Liễu di nương lựa chọn lừa mình dối người.
Nhưng Đường Vân Nhiễm lại hét lớn một tiếng, đột nhiên vọt tới trước mặt Liễu di nương, dùng sức đánh ra một cái tát.
Âm thanh thanh thúy của bàn tay ở trong phòng vang dội, chấn động tất cả mọi người trong phòng.
Đường Vân Nhiễm nói tiếp, "Di nương, ngươi chớ có trách ta vô tình. Là ngươi phải đã có lỗi với phụ thân trước. Phụ thân cùng tổ mẫu là chỗ dựa của ta; Đường phủ là nhà của ta; Tứ Tứ cùng Tử An là muội muội và đệ đệ của ta; nếu ai dám làm chuyện tổn hại Đường gia chúng ta, Đường Vân Nhiễm ta sẽ là người đầu tiên lao ra giết kẻ đó. Cho dù người nọ trước đó đối với ta tốt cỡ nào!"
Nàng ta nói như thế, rõ ràng rành mạch đem quan hệ của mình cùng Liễu di nương vứt bỏ, cũng hướng Đường Trọng Nguyên cùng Đường lão phu nhân tỏ thái độ.
Kỳ thật sau khi Đường Trọng Nguyên cùng Đường lão phu nhân phát hiện hành vi "ti tiện" kia của Liễu di nương làm tức giận đến ngực đều đau. Nếu Đường Vân Nhiễm lựa chọn rửa oan ức cho Liễu di nương, Đường Trọng Nguyên cùng Đường lão phu nhân sẽ phi thường chán ghét nàng ta.
Nhưng Đường Vân Nhiễm hiện tại tỏ thái độ như vậy, làm cho chán ghét trong lòng Đường Trọng Nguyên cùng Đường lão phu nhân đối với nàng ta hơi khựng lại. Hai người này hoàn toàn không hề cảm thấy hành vi của Đường Vân Nhiễm cùng Liễu di nương cắt đứt quan hệ lúc này có cái gì là không ổn. Dù sao nói như thế nào Đường Vân Nhiễm cũng là nữ nhi Đường gia bọn họ, nếu là nữ nhi Đường gia đương nhiên phải giúp Đường gia.
Chẳng lẽ đi giúp đồ tiện nhân Liễu A Phù kia?
"Tổ mẫu, phụ thân, Liễu di nương do các người xử trí, Nhiễm Nhi tránh trước." Đường Vân Nhiễm không hề nhìn đến ánh mắt của Liễu di nương, lãnh đạm lưu lại một câu như vậy, xoay người đi về hướng cửa.
Khi đi đến bên cạnh Đường Tứ Tứ, nàng ta hướng Đường Tứ Tứ lộ ra một nụ cười châm chọc, hơn nữa ở góc độ những người khác nhìn không thấy, còn hướng Đường Tứ Tứ dựng lên ngón giữa.
Đường Vân Nhiễm rất rõ ràng, lúc này đây nàng ta thiếu chút nữa là đã gặp hạn. Hôm nay qua đi, về sau Đường Trọng Nguyên cùng Đường lão phu nhân nhìn thấy nàng ta khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến Liễu A Phù ngu xuẩn kia, tất cả những gì trước đây nàng ta vất vả gầy dựng sắp xếp ở Đường gia đều bị tổn thất nặng nề.
Nhưng không sao, chỉ cần nàng ta còn sống, hiện tại trong tay nàng ta có Mộ Dung thái tử, Mộ Dung Nhược Hồng, còn có vô số cái gọi là thanh niên tài tuấn nguyện ý trở thành bề tôi dưới váy của nàng ta, nàng ta sẽ không thất bại.
Chỉ là một Đường gia mà thôi, để lại cho ánh mắt thiển cận của Đường Tứ Tứ đi. Dã tâm của nàng ta là thông qua chinh phục nam nhân đến chinh phục thiên hạ!