_Editor: boong412
Mộ Dung Nhược Hồng nhìn dấu tay trên cổ Đường Vân Nhiễm mà đau lòng, hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng "Đường Tứ Tứ, ả độc phụ này, dám tổn hại đến Vân Nhiễm, trẫm muốn ngươi phải trả giá!"
Nàng ngước mắt nhìn nam nhân nàng đã yêu năm năm trời, ngày xưa thề non hẹn biển, giờ câu nói vẫn còn ở bên tai, vậy mà giờ đây hắn đã thay lòng đổi dạ. Dù cho hắn lấy nàng vì lợi dụng, thì Triệt Nhi vẫn là nhi tử của hắn, còn có nữ nhi Yên Nhi vừa sinh ra đã mắc bệnh đậu mùa mà chết, bọn họ đều là con của Mộ Dung Nhược Hồng hắn, cớ sao hắn lại lạnh lùng đạm bạc với họ như vậy.
"Người đâu!" Mộ Dung Nhược Hồng chán ghét liếc nhìn Đường Tứ Tứ, nâng cao giọng gọi người. Cửa đại điện nhanh chóng xuất hiện vài thị vệ dũng mãnh, hắn lại ra mệnh lệnh "Nhanh chóng mang tiện tỳ Đường Tứ Tứ này nhốt vào đại lao cho trẫm!"
Mộ Dung Nhược Hồng vừa nói xong, Thanh Nhi liền vội vàng quỳ xuống, hướng Mộ Dung Nhược Hồng mà dập đầu "Hoàng thuợng, Hoàng hậu nương nương là bị oan, ngài hãy bỏ qua cho người..."
Mộ Dung Nhược Hồng cười xùy một tiếng, lại quay sang đám thị vệ "Có kẻ quấy nhiễu, giết không cần hỏi."
Đám thị vệ nghe vậy liền tiến lên, Thanh Nhi vẫn luôn một bên gắt gao che chở cho Đường Tứ Tứ, bỗng nhiên một tên thị vệ giơ tay lên, xoẹt một tiếng liền thấy đầu Thanh Nhi đã lăn vài vòng trên đất, rơi xuống trước mặt Đường Tứ Tứ. Máu tươi đỏ thẫm bắn đầy mặt Đường Tứ Tứ, giây phút đó nàng biết nàng muốn điên rồi.
Lúc nàng còn sống, hoàn toàn bị Mộ Dung Nhược Hồng cùng Đường Vân Nhiễm đùa giỡn trong tay.
Người cậu sủng ái nàng, đệ đệ hiểu biết nhu thuận, còn có nhi tử cơ trí thông minh,... Bây giờ ngay cả nha hoàn nàng xem như tỷ muội cũng ra đi. Tất cả bọn họ đều là bị bọn Mộ Dung Nhược Hồng cùng Đường Vân Nhiễm hại chết!
Thử hỏi tại thời điểm như vậy, nữ nhân nào có thể chịu đựng được?
"Mộ Dung Nhược Hồng, Đường Vân Nhiễm, ta nguyền rủa các ngươi, đôi cẩu nam nữ này lúc già không có người chăm sóc, nữ thì bị ngàn vạn nam nhân giẫm đạp... Hai người các ngươi chết không tử tế! Ta liều mạng cùng các ngươi!" Đường Tứ Tứ giãy dụa từ trên đất đứng lên, hướng Mộ Dung Nhược Hồng cùng Đường Vân Nhiễm chạy đến. Đường Vân Nhiễm lạnh run chui vào lòng Mộ Dung Nhược Hồng, còn hắn lại nhìn nữ nhân trong lòng bị dọa sợ mà cáu gắt, liền giơ chân đá một cước vào Đường Tứ Tứ đang chạy đến.
Sau đó liền lấy trường kiếm bên người thị vệ, nhằm cổ Đường Tứ Tứ mà chém.
"A!" Lòng ngực bỗng nhiên đau đớn làm Đường Tứ Tứ kêu lên, Mộ Dung Nhược Hồng cười lạnh, mũi kiếm lạnh băng chĩa vào Đường Tứ Tứ.
"Đường Tứ Tứ, trẫm biết trong lòng ngươi không phục, nghĩ trẫm vong ân phụ nghĩa. Nhưng ngươi nữ nhân ngu xuẩn này, nếu không tại sao trẫm kỳ tài xuất chúng, có sự trợ giúp của ngươi mà trẫm vẫn không thể ngồi lên ngai vị Hoàng đế này. Hết thảy hiện tại, đều là do một mình trẫm cố gắng. Còn Vân Nhiễm, trẫm không ngại nói cho ngươi, ngay từ đầu nàng mới là người trong lòng trẫm. Ngươi cho đến bây giờ, chỉ là một vật thay thế không hơn không kém!"
Mộ Dung Nhược Hồng lãnh khốc tuyên bố, lại nhìn sang Đường Vân Nhiễm, trong mắt không còn gì ngoài sủng nịch ngập tràn.
"Chó má cái kỳ tài ngút trời, trận chiến ở Tĩnh thành, không phải ngươi bị Thái tử đánh cho bại trận chạy trốn sao? Còn không có đệ của ta, ngươi đã sớm chết dưới loạn tên rồi... Mộ Dung Nhược Hồng, ngươi càng nói càng để lộ bản chất, một tên vô sỉ bỉ ổi, bản chất hỗn đản... " Đường Tứ Tứ đầy hận ý, hai mắt trừng lớn, không ngại mà nói ra những lời thô bỉ với Mộ Dung Nhược Hồng.
Phàm là người thành công nào, cũng sẽ chán ghét nếu có ai đó nhắc đến đoạn thời gian mà hắn nghèo túng chật vật. Mộ Dung Nhược Hồng cũng không ngoại lệ, nhìn Đường Tứ Tứ hai mắt đang vằn tia máu, trên mặt hắn chỉ có vẻ chán ghét tột độ. Hắn nâng trường kiếm trong tay, không do dự mà hướng đến hai mắt Đường Tứ Tứ.
"Đường Tứ Tứ, trẫm nể tình nghĩa ngươi là Hoàng hậu lâu nay, chúng ra có thể sống một cuộc sống phi thuờng tốt, nhưng xem ra hiện tại, ngươi chỉ có thể ở dưới cửu tuyền mà xem bọn ta hạnh phúc!"