Editor: Jun
Mộ Dung Vân Tiện cảm thấy bản thân mình thực sự rất ủy khuất, hoàng muội có thể chết mà hoàng huynh của nàng ta không chỉ mặc kệ mà còn mắng nàng ta là "sói mắt trắng".
Nước mắt uất ức lập tức trào ra khỏi hốc mắt, Mộ Dung Vân Tiện khóc vừa thống thiết vừa lớn tiếng, trong lòng không ngừng oán giận Mộ Dung Nhược Hồng.
Khóe miệng Dạ Kiêu Cửu lộ ra tươi cười yêu dã, từ trong đáy mắt có một cỗ sát khí sắc bén dâng lên:"Cửu Thiên Tuế, ta không thể không nhắc nhở các ngươi, khi các người tranh cãi thì thời gian lại qua nửa nén hương. Ta... không khách khí nữa!"
Kéo căng dây cung, tên trong tay Dạ Kiêu Cửu đã bắn ra ngay lập tức lại có một nữ tử mặc hỉ phục ngã xuống đất. trên mặt đất đã loang đầy vũng máu không chịu đựng nổi.
Dạ Kiêu Cửu vươn tay vuốt cằm, vẻ mặt tà mị:"Cửu Thiên Tuế, hiện giờ chỉ còn mười sáu tân nương nữa thôi. Tiếp theo làm thế nào hẳn là ngươi biết chứ?"
Quân Cơ Lạc nhếch một bên khóe miệng, cẩm bào trắng bị gió thổi bay bay, trong đêm đen như khôngnhiễm chút bụi bẩn. hắn không vội mà nâng mắt nhìn Trì Lệ dập, trên mặt không biểu lộ điều gì.
Dạ Kiêu Cửu híp mắt, khóe môi hơi mím lại.
Trì Lệ Dập khẽ đẩy Mô Dung Nhược Hồng đang chắn trước mặt ông, sau đó tiến lên phía trước vài bước, đi đến trước mặt Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc giơ kiếm sắc lên, mí mắt khẽ nâng lên, liếc nhanh một cái, sau khi Trì Lệ Dập và hắn nhìn thoáng nhau một cái thì liền nhanh chóng thu hồi lại, trừ lần đó ra thì hai người không hề trao đổi gì nữa.
Quân Cơ Lạc nhấc cao kiếm trên tay, Trì Lệ Dập khép mắt, không sợ hãi cũng không giãy dụa.
"không!" Mộ Dung Nhược Hồng xông lên phía trước muốn ngăn cản.
một tay Quân Cơ Lạc vận công đánh tới Mộ Dung Nhược Hồng liền đánh lại Mộ Dung Nhược Hồng lại mấy bước. "không, Cửu Thiên Tuế, ngươi không được..." Mộ Dung Nhược hồng kêu lên sợ hãi, không hề muốn Trì Lệ Dập bị đâm chết.
Dạ Kiêu Cửu nhìn thấy vậy thì lực chú ý đều tập trung ở trường kiếm Quân Cơ Lạc đang cầm, mà những người khác thì đều hướng về trên người mặc bạch y.
Nhất thời toàn bộ đều im ắng.
Trường kiếm trên tay Quân Cơ Lạc nhắm ngay ngực Trì Lệ Dập, dùng lực một chút...
"A!" Mộ Dung Nhược Hồng thét chói tay nhắm chặt hai mắt lại, hắn thực sự không dám tiếp tục nhìn nữa.
Mà ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông, Quân Cơ Lạc đột nhiện "phốc xuy" rồi bật cười thành tiếng, tùy tiện phóng thanh trường đao vào giữa không trung, trường kiếm sắc bén liền mạnh mẽ phóng về phía Dạ Kiêu Cửu. Dạ Kiêu Cửu nghiêng người tránh thoát thanh trường kiếm. Trường kiếm "leng keng" rơi trên mặt đất, dừng ngay trước mặt Mộ Dung Vân Tiện. Sắc mặt Mộ Dung Vân Tiện trắng nhợt, toàn thân không khỏi rùng mình.
"Quân Cơ Lạc, ngươi có ý gì?" Dạ Kiêu Cửu nắm chặt cung tiễn trong tay, tức giận quát to.
Quân Cơ Lạc khẽ nhếch khóe miệng, dùng giọng nói trêu chọc, cười nói:"Ý của bản đốc chẳng lẽ Dạ quốc chủ còn không nhìn ra sao? Đương nhiên là ta đang trêu chọc kẻ ngốc rồi. hiện giờ nhìn thầy vẻ mặt như đang bị táo bón của Dạ quốc chủ thì rất giống một kẻ ngốc bị bản đốc đùa giỡn." Quân Cơ Lạc cố ý kéo dài thời gian, ánh mắt khiêu khích nhìn Dạ Kiêu Cửu, sau đó lại tự giễu:"Dạ quốc chủ, bản đốc sợ vợ, nếu tự tay giết Trì Lệ Dập thì chỉ sợ Tứ Tứ sẽ hận ta cả đời."
Quân Cơ Lạc đang cười nhạo Dạ Kiêu Cửu. Sắc mặt Dạ Kiêu Cửu đen sì, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn:"Được, được lắm! Cửu Thiên Tuếngươi dám xem ta như kẻ ngốc mà đùa giỡn vậy thì ta cũng không cần phải nhượng bộ ngươi thêm nữa."
Lúc này Dạ Kiêu Cửu kéo căng dây cung, bắn một phát những ba mũi tên, tên bắn ra lại có thêm ba nữ nhân ngã xuống đất. Nhưng Dạ Kiêu Cửu cảm thấy tức giận trong lòng chưa hoàn toàn phát tiết hết nên hắn lại đặt tiếp bốn mũi tên lên cung, nhắm tới đám nữ nhân giữa sân.
"Quân Cơ Lạc, ngươi đã không qan tâm tới sự sống chết của thê tử ngươi vậy thì một nhà ba người các người đêm này cùng tới điện Diêm La đi." Dạ Kiêu Cửu lạnh lùng nói xong, dùng chút lực trên tay ngay, lập tức sau đó có bốn nữ nhân chết trước mặt Quân Cơ Lạc.
Quân Cơ Lạc đứng khoanh tay, chẳng những không ngăn cản hành động điên cuồng của Dạ Kiêu Cửu mà thậm chí còn thêm dầu vào lửa nói:"Dạ quốc chủ, tay nghề bắn tên của ngươi còn cao siêu hơn nhiều giang hồ nhân sĩ làm xiếc bên đường. Sau này khi ngươi không làm hoàng thượng nữa thì vẫn có thể nuôi sống bản thân. Bản đốc có một thỉnh cầu nho nhỏ không biết có thể được đáp ứng hay không..."
Đánh đồng hắn với người làm xiếc ở bên đường sao? Trong lòng Dạ Kiêu Cửu vô cùng giận dữ, hắnbuông cung nỏ trên tay xuống.
Trì Lệ Dập lo lắng Quân Cơ Lạc lại chọc giận Dạ Kiêu Cửu liền tiến lên kéo tay áo hắn. Ý bảo hắn khôngcần phải chọc giận Dạ Kiêu Cửu không thì cuối cùng người bị thương sẽ là Tứ Tứ.
Quân Cơ Lạc không hề để lời của Trì Lệ Dập vào trong lòng, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, lại tiếp tục nói:"Người làm xiếc bên đường để thể hiện thuật bắn cung của hắn cao siêu còn không ngại bịp mắt lại, còn Dạ quốc chủ ngươi nếu không ngại thì cũng lấy khăn bịp mắt lại đi, rồi để cho những nữ nhân đó đứng thành một hàng để ngươi bắn chết. Như vậy, chúng ta có thể được xem càng đã mắt hơn."
Giọng điệu nói chuyện chính là giọng điệu... muốn ăn đòn!
Đôi mắt phượng hẹp dài yêu mị của Dạ Kiêu Cửu trừng trừng nhìn Quân Cơ Lạc hận không thể lấy vạn tiễn xuyên tim hắn:"Quân Cơ Lạc, xem ra hiện giờ ngươi vẫn vô cùng kiêu ngạo, vậy là đêm nay ngươi quyết định hy sinh nữ nhân của mình rồi."
Nụ cười trên khóe miệng Quân Cơ Lạc chợt tắt, đột nhiên dùng khóe mắt quét về phía những nữ nhân còn sống trong viện, giọng nói cũng đột nhiên nghiêm túc, hắn nói:"hiện giờ Tứ Tứ trở thành quân cờ Dạ quốc chủ dùng để áp chế bản đốc. hiện tại bản đốc cũng không nghĩ ra cách gì để cứu nàng. Cho nên chỉ có thể hy sinh nàng. À cũng không thể nói là hy sinh. Nếu nàng ra đi, ta cũng nguyện ý lấy mạng đổi mạng, đi theo nàng. Thời gian vợ chồng chúng ta sống bên nhau ân ái không xa rời, đến cửu tuyền rồi ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải một mình uống canh Mạnh bà, qua cầu Nại Hà."
Bạch y của Quân Cơ Lạc tung bay, khi nói tới đây thì nhất thời có một cỗ tình cảm dâng lên, toàn thân lộ ra sự sắc bén bá đạo, những người nhìn thấy tựa hồ không dám thở mạnh.
Dạ Kiêu Cửu vỗ nhẹ nhẹ một bên cánh tay, phì cười nói:"Cửu Thiên Tuế ngươi lại tự mình tẩy sạch mình. rõ ràng chỉ cần ngươi giết chết Trì Lệ Dập và tự sát thì ngươi có thể cứu lấy nữ nhân của ngươi. Nhưng ngươi lại không làm. Còn nhất định kéo theo nữ nhân của ngươi cùng chết chung. Hay cho mộtcâu "ân ái không xa rời", thực sự là khiến người ta buồn cười..."
Quân Cơ Lạc hừ lạnh, khinh miệt liếc Dạ Kiêu Cửu một cái, đôi mắt u ám vẫn hướng về phía những nữ nhân còn sống ở giữa sân. hắn làm như hoàn toàn không hề quan tâm tới người khác đánh giá hắn thế nào, chỉ đem lời trong lòng nói ra.
"Tứ Tứ, nhớ kĩ lời ta từng nói với nàng trước kia, chỉ có bản đốc ở đây thì Diêm vương cũng không dám bắt nàng... Chỉ là lúc này thực sự phải ủy khuất nàng rồi! Nhưng... Nàng có biết là ta rất hay ghen không, nàng đã là vợ ta thì ta hy vọng nàng có thể mãi ở bên cạnh ta... Ta nghĩ nếu có một ngày ta ra đi thì trên đời này sẽ không có ai đối xử với nàng tốt như ta nữa.
Ta tiếc nàng sống trên đời này bị nam nhân khác mơ tưởng, xem xét, cướp đoạt... Nhưng nàng yên tâm. Với năng lực của ta, cho dù thực sự đến điện Diêm la, Diêm vương cũng phải sợ ta. Hai vợ chồng chúng ta lại tiếp tục đi hại người dưới Minh giới!"
Lời nói thể hiện rất nhiều thâm tình nhưng vì bị điểm trúng huyệt vị nên hơn mười nữ tử trong sân không một ai động đậy.
Đôi mắt yêu mị đào hoa của Dạ Kiêu Cửu cũng hướng về phía hơn mười nữ tử mặc hỉ phục.
hắn cười ha ha, để phá vỡ bầu không khí, hắn cố ý nói:"Cửu Thiên Tuế, ngươi mở mồm là đã có thể nóilời ngon tiếng ngọt. Nhưng ngươi đã xác định trơ mắt nhìn nữ nhân của ngươi chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi."
Dạ Kiêu Cửu giơ tay lên, khóe miệng nở nụ cười yêu dã như hoa thuốc phiện, tàn nhân mà nguy hiểm.
"Thị vệ nghe lệnh, khi ta đếm đến ba thì các ngươi giết chết nữ nhân trước mặt các ngươi, một người cũng không tha!"
Sau khi Dạ Kiêu Cửu ra lệnh thì thị vệ đương nhiên khong dám chậm trễ. Hai tay Dạ Kiêu Cửu chắp lại đằng sau lưng, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn Quân Cơ Lạc, quan sát nhất cử nhất động của hắn.
hắn không tin Quân Cơ Lạc có thể dễ dàng cho phép nữ nhân của hắn chết trước mặt hắn. Cho nên, nam nhân này vẫn là đang ra vẻ. Còn hắn có quỷ kế gì thì chỉ có thể quan sát mà thôi.
"một..." Môi bạc của Dạ Kiêu Cửu khẽ mở, chậm rãi nói từng tiếng.
Trì Lệ Dập tiến lai gần Quân Cơ Lạc, thấp giọng khẩn trương hỏi:"Rốt cục ngươi muốn làm gì? khôngphải thực sự để Tứ Tứ cùng ngươi..."
"Hai..." Trì Lệ Dập còn chưa nói xong thì Dạ Kiêu Cửu đã nói ra tiếng thứ hai. Chỉ cần hắn mở miệng nói"ba" thì giữa sân sẽ có một hồi máu tạnh.
Dạ Kiêu Cửu lạnh lùng nhìn Quân Cơ Lạc, hắn đang đợi Quân Cơ Lạc không đành lòng. Chỉ cần Quân Cơ Lạc không đành lòng thì tất cả đều có thể theo như kế hoạch của hắn mà tiến hành.
"Quân Cơ Lạc, đã không còn thời gian nữa rồi. Ngươi thực sự không lo lắng gì sao?" Dạ Kiêu Cửu lại vô cùng"tốt bụng" nhắc nhở. Nhưng lợi dụng khi Dạ Kiêu Cửu đang nói chuyện không để ý, Quân Cơ Lạc đã vận công nhặt lên cung nỏ bị Dạ Kiêu Cửu ném xuống trên mặt đất. Sau đó vô cùng nhanh rút khăn tay ra bịp chặt hai mắt lại.
Dứt khoát lấy năm mũi tên nhọn đặt lên cung, kéo căng dây cung, Quân Cơ Lạc vô cùng lưu loát bắn tên, mũi tên vừa bay ra thì liền bắn xuyên qua năm thân thể, rất nhanh sau đó liền có năm nữ nhân ngã xuống đất. Trì Lệ Dập nhìn một đám thân thể ngã xuống, trong lòng hoang mang lo lắng vô cùng.
Là cậu của Tứ Tứ, hiện tại ông thực sự không dám chắc đứa cháu bảo bối còn sống hay đã chết.
Quân Cơ Lạc còn không dừng tay, hắn lại tiếp tục bắn ra mấy mũi tên, mũi tên hắn bắn ra vô cùng chính xác, mỗi mũi tên bắn ra đều trúng ngay giữa mục tiêu. Sau cùng, mười tám tân nương giờ chỉ còn lại một.
Lúc này Quân Cơ Lạc mới tháo khăn che mắt xuống, động tác nhanh nhẹn ném trả cung nỏ lại cho Dạ Kiêu Cửu, nhếch môi nói với Dạ Kiêu Cửu:"Ta cho cái kẻ làm xiếc vụng về nhà ngươi mở mang tầm mắt. Còn Tứ Tứ nhà ta thì phiền Dạ quốc chủ tự mình ra tay! Nhớ kĩ là phải khiến Tứ Tứ một mũi tên liền mất mạng, không thì nàng sẽ đau!"
Lời này của hắn khiến người trong sân vô cùng kinh ngạc, ai cũng không nghĩ Quân Cơ Lạc đã nhận ra nương tử của hắn.
Cao Đại Đồng tiến lên nhỏ giọng nói khẽ bên tai Dạ Kiêu Cửu mấy câu, trong đáy mắt Dạ Kiêu Cửu xẹt qua ánh sáng sắc bén, trên khuôn mặt của hắn hiện lên vẻ đắc ý, vui sướng khi có người gặp họa cười nói:"Quân Cơ Lạc, nói cho ngươi một tin tức tốt, hiện giờ nữ nhân còn sống ở giữa sân kia... không phải là nương tử nhà ngươi! Nương tử nhà ngươi vừa đã bị ngươi bắn chết rồi!"
Quân Cơ Lạc cười nhạo, vẻ mặt chắc chắn nói:"Theo như lời của Dạ quốc chủ thì Tứ Tứ nhà ta đã chết. Vậy thì Dạ quốc chủ nên khẳng hái chút đưa nữ nhân còn sống kia cho bản đốc, thế nào? Dạ quốc chủ có đồng ý không?"
Dạ Kiêu Cửu đột nhiên nắm chặt cung nỏ trong tay. Tuy hắn không muốn nhưng vẫn phải giận giữ nói:"Quân Cơ Lạc, chúc mừng ngươi... Mèo mù vớ cá rán... nữ nhân còn sống kia đúng là nương tử nhà ngươi..."
Quân Cơ lạc kiêu ngạo hừ lạnh:"Dạ quốc chủ, cái này bản đốc không cần ngươi xác nhận cũng đã biết. Toàn thân trên dưới Tứ Tứ nhà ta đều đã bị ta chạm qua, gần gũi qua... Sao ta lại không thể nhận ra được nàng? Hừ hừ! Ngươi thực là quá coi thường người khác!"
Được rồi, Quân Cơ Lạc nói lời này có chút phóng đại. Ngay từ đầu trò chơi này, hắn đoán trước khi kế hoạch lớn của Dạ Kiêu Cửu chưa thành công thì hắn sẽ không dễ dàng giết chết Tứ Tứ nhà hắn. một khi đã như vậy thì Dạ Kiêu Cửu giết mấy nữ nhân kia cũng giúp hắn thu nhỏ phạm vi phán đoán.
Còn Quân Cơ Lạc là một nam nhân "không có tiền đồ", khi đêm lạnh thì hắn cũng không ít lần đụng chạm gần gũi nữ nhân của hắn. Tuy đứng trước hắn là nữ nhân có hình thể không khác nhau, thậm chí ngay cả bộ dáng đi đứng không rất giống nhau. Nhưng vẫn có thể dựa vào đặc điểm của đôi tay để phán đoán. Đương nhiên vừa rồi hắn kéo dài thời gian cũng rất hao tâm tốn lực.
Trong gió đêm, Đường Tứ Tứ đội khăn đỏ bị Cao Đại Đồng nhấc lên. Trong gió lạnh, Đường Tứ Tứ cứng ngắc như tượng gỗ có vẻ yếu đuối bất lực.
Quân Cơ Lạc khẽ thở dài, thực sự không dễ dàng gì. Qua bao nhiêu chuyện rốt cục hắn có thể gặp Tứ Tứ nhà hắn. Đương nhiên, sau khi hắn gặp được tiểu nương tử xinh đẹp thì bước tiếp theo hắn sẽ"chiêu đãi" Dạ Kiêu Cửu.
Sắn hai ống tay áo rộng lên cánh tay, Quân Cơ Lạc chuẩn bị một hồi đại chiến. Kế tiếp, rốt cục hắn có thể đáp trả lại Dạ Kiêu Cửu sau một hồi chịu uất ức vừa rồi!