Editor: Jun
Gió đêm quất vào mặt, tay Quân Cơ Lạc bưng một bầu rượu ngồi trên mái hiên, uống rượu ngắm trăng một mình.
không biết đã qua bao lâu, bên người hắn xuất hiện thêm một người nữa. Quân Cơ Lạc nhìn qua, cười tà mị, hai tay nắm thành quyền đánh tới trên người người nọ. Người nọ cũng không tránh né mà đáp trả lại hắn một quyền.
"Ha ha, tính ra chúng ta cũng đã vài năm không gặp, lão già ngươi cũng đã già đi không ít." Mộ Dung Tề Quang cười hì hì, cắp mắt tinh thuần nhìn chằm chằm Quân Cơ Lạc.
Cánh môi Quân Cơ bị rượu thấm ướt nhẹp, môi hồng nhuận khác thường:"Năm đó khi ngài rời kinh thìgầy như con khỉ, đã nhiều năm trôi qua như vậy, thân mình đã cao như vậy rồi, cũng đã lâu không gặp. Sau này cô nương nhà nào mà gả cho ngài thì chắc chắn sẽ phát sầu, cùng ngươi ra khỏi cửa thì chắc chắn bị người ta lầm là mẫu thân cùng con trai."
Hai người khiêu khích lẫn nhau.
Mộ Dung Tề Quang cười xấu xa, ôm lấy bả vai Quân Cơ Lạc, giương mắt nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời cao, trên gương mặt như trẻ con tràn đầy vẻ vui thích không lời nào có thể diễn tả:"Nếu bản vương không cưới được nương tử vậy thì liền thông qua ngươi vậy, mấy năm nay dù bản vương ở đất phong nhưng vẫn nghe ngóng tin tức về ngươi... Lúc trước nghe tin ngươi nghênh thú nữ nhân, bản vương còn phải mượn rượu giải sầu một đoạn thời gian... Aiz, vì sao bản vương sinh ra lại là thân nam nhi chứ..."
Mộ Dung Tề Quang vừa nói xong liền đoạt lấy bầu rượu trên tay Quân Cơ Lạc, ngửa đầu lên, rượu trong bầu liền bị hắn uống hết.
"Cút!" Quân Cơ Lạc dứt khoát mắng, thuận tiện nhấc chân lên đã tới trên người Mộ Dung Tề Quang. Đôi mắt Mộ Dung Tề Quang chợt lóe, nhanh chóng né tránh. Quân Cơ Lạc cũng không hề khách khí lại cho hắn một kích.
Mô Dung Tề Quang quỷ mị né tránh, chân bước nhẹ nhàng vòng qua phía sau Quân Cơ Lạc, chuẩn bị phản kích lại hắn. Quân Cơ Lạc tung một chiêu cuốn hết lá vàng, dứt khoát công kích chỗ đũng quần hắn, một tay Mộ Dung Tề Quang vội vàng che chỗ đũng quần mình, một tay kia bắt lấy ngực Quân Cơ Lạc.
Quân Cơ Lạc đột nhiên nhảy vọt lên, rớt ra khoảng cách với hắn, sau đó cười một tiếng rồi mắng:"đãnhiều năm qua như vậy mà ngài vẫn không biết xấu hổ."
Mộ Dung Tề Quang ôm quyền nói:"trên đời này nếu bàn về không biết xầu hổ thì Cửu Thiên Tuế xứng đứng thứ hai thì không có ai dám xưng đứng thứ nhất."
Quân Cơ Lạc nghe đến đây đôi mắt thêm mấy phần u ám, vô cùng không khách khí nói:"Cẩn vương đãnói như vậy thì bản đốc đành nhận lấy lời khen tặng của ngài vậy."
trên gương mặt trẻ con của Mộ Dung Tề Quang hiện lên thần sắc vui vẻ, cười đầy dương dương tự đắc, thân phận của hắn không nên có gì liên quan với sự đáng yêu.
Hai người vui đùa ầm ĩ trong chốc lát, rồi cùng ngồi xuống bên cạnh nhau. Lúc này hai người bắt đầu nói đến chính sự. Mộ Dung Tề Quang có nhiều vẫn đề trong lòng muốn hỏi Quân Cơ Lạc, nhưng xét thấy hắn không giúp được Quân Cơ Lạc cứu Đường Tứ Tứ nên hắn thực lòng xin lỗi:"Xin lỗi, ta khônggiúp được ngươi, còn làm hại phu nhân ngươi bị Dạ Kiêu Cửu bắt đi."
Khóe miệng Quân Cơ Lạc hơi rủ xuống, trong mắt buồn bã, khuôn mặt tuấn mĩ như tạc hiện lên tia căng thẳng.
"không liên quan... Dạ Kiêu Cửu vốn là người khó đối phó..." hắn lành lạnh nói.
Mộ Dung Tề Quang cảm thấy giọng điệu hắn thay đổi thì liền hỏi tiếp:"Ngươi quan tâm phu nhân ngươi như vậy vì sao lúc này lại muốn gạt rằng mình chết, hẳn ngươi phải biết nếu ngươi không có ở bên cạnh nàng thì Dạ Kiêu Cửu nhất định sẽ tìm cơ hội xuống tay với nàng chứ?"
Quân Cơ Lạc liếc hắn một cái, đôi mắt thâm thúy:"Chuyện này bản đốc...đều đã có sắp xếp."
"Thế nào? Ngươi không tin bản vương sao? Sợ bản vương tiết lộ chuyện của ngươi ra ngoài hay sao?" Thấy Quân Cơ Lạc không muốn tiết lộ, Mộ Dung Tề Quang liền hỏi ngược lại.
Quân Cơ Lạc cũng không kiêng dè vấn đề đó, sảng khoái nói:"Chuyện đó có liên quan đến bản đốc lẫn Cẩn vương điện hạ nên nhất định bản đốc sẽ nói cho ngài." nhưng còn chuyện vì sao hắn gạt chết thìhắn không thể nói.
"Đừng tưởng rằng bản đốc không biết Nhiếp chính vương Mộ Dung Quân Thương biết chuyện liên quan tới bản đốc là thái giám giả mạo là nhờ đâu. Nếu không phải do ngươi lắm miệng..." Quân Cơ Lạc lại bổ sung thêm.
Gương mặt trẻ con của Mộ Dung Tề Quang rối rắm, lập tức nói vẻ lấy lòng:"không phải bản vương đãđem tình trạng bệnh tình của hắn tiết lộ với ngươi hay sao? Xem như chúng ta huề nhau."
Quân Cơ Lạc nhíu nhíu mày, cười hung ác nham hiểm nói:"Bản đốc ghét nhất loại người hiền lành như ngươi. Còn nữa, ngươi với ai quan hệ cũng rất tốt, nhưng khi muốn tự bảo vệ bản thân thì có thể bán đứng người khác. Người giống như ngươi nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục."
Mộ Dung Tề Quang hơi bĩu môi, cỏ vẻ hơi mất hứng thú. Sau đó lại không để ý hình tượng, tùy tiện ngồi xuống mái hiên:"Ngươi không nói thì quên đi, cần gì phải bố trí bản vương như vậy. Bất quá bản vương muốn cáo trạng với ngươi. hiện tại dù ngươi gạt chết thì ngươi vẫn nên quản con cẩu kia của ngươi cho tốt. Mấy ngày nay hắn quấy rầy ta khiến ta không sống yên ổn. Ta nghĩ nếu không vào kinh thì chỉ sợ một ngày nào đó sẽ bị hắn xử lý."
trên khuôn mặt trẻ con của Mộ Dung Tề Quang lộ đầy vẻ tươi cười, sinh ra tại hoàng gia, còn sống có đôi khi chính là một loại tội lỗi. Vì không muốn có liên quan tới trung tâm tranh giành quyền lực, hắnsớm đã rời khỏi hoàng thành. Mấy năm nay hắn tránh ở đất phong, hắn tự do qua lại với mọi người, nhưng không hề đắc tội với ai. hắn cùng Mộ Ôn Trạch có thể cùng nhau đàm luận nhạc lý; có thể cùng Mộ Dung Quân Thương đàm luận biến hóa thời cuộc trong triều; có thể cùng Quân Cơ Lạc đàm luận chuyện khó khăn...
Vốn tưởng cứ như vậy mà sống cả đời, cho dù ai là hoàng đế chỉ cần hắn có thể sống tùy tiện là được. Nhưng hiện tại xem ra con đường đó không thể đi được nữa rồi.
Có một số thời điểm, một số việc có muốn trốn cũng không thể trốn được.
Quân Cơ Lạc ngồi xuống cạnh hắn, ánh mắt chăm chú nhìn vầng trăng sáng tỏ, lòng lại đang đặt tại nơi nào đó Dạ Kiêu Cửu bắt Đường Tứ Tứ đi. Thực sư hy vọng nàng sẽ không có chuyện gì.
Hai người đột nhiên đều không nói gì, Mộ Dung Tề Quang có chút không thích ứng được với tình huống hiện tại, hắn nghiêng đầu nhìn qua Quân Cơ Lạc thấy vẻ mặt hắn căng thẳng, vẻ mặt lo lắng hắn chưa từng thấy qua bao giờ. hắn cảm thấy kinh ngạc liền lấy khuỷu tay huých huých hắn:"Ngươi định bao giờ xuống tay với Dạ Kiêu Cửu?"
Lần này Quân Cơ Lạc không giấu diếm gì, thẳng thắn đáp:"Ngày đại hôn của Dạ Kiêu Cửu và Mộ Dung Vân Tiện." một ngày đó sẽ trở thành một ngày thay đổi lịch sử, ngày hoạn quan như hắn có thể xoay người.
"Nghe ngươi nói như vậy, bản vương cũng thực sự chờ mong ngày đó tới nhanh một chút." Mộ Dung Tề Quang hé miện cười trộm.
Quân Cơ Lạc nhếch môi, kiêu ngạo nói:"Bản đốc nhận được tin tức Tư Thiên giám đã dâng tấu chương. Ngài cứ chờ đi, "một ngày này" rất nhanh sẽ tới. Chỉ cần "người hiền lành" ngài không bán đứng bản đốc thì đến lúc đó bản đốc có thể thu phục hang ổ ngưu quỷ xà thần của Dạ Kiêu Cửu!"
Mộ Dung Tề Quang vỗ nhẹ lên bờ vai hắn, khóe miệng nhếch lên:"Ngươi cứ yên tâm. Mộ Dung Ôn Trạch, Mộ Dung Quân Thương đều đã bị xử lý, bây giờ ta cũng không còn đối tượng để mà a dua..."
Quân Cơ Lạc hừ nhẹ, từ chối cho ý kiến.
hắn đã lôi Mô Dung Tề Quang ra ngoài thì tất nhiên có biện pháp áp chế hắn. hiện tại hắn chỉ lo lắng cho tiểu nương tử của hắn mà thôi. Ở trong tay Dạ Kiêu Cửu, hắn sẽ không thể nào đối xử tốt với nàng!
Nội tâm càng ngày càng nhiều bất an, Quân Cơ Lạc khẽ thở dài, hy vọng thần linh có thể phù hộ cho tiểu nương tử nhà hắn.
trên thực tế, Quân Cơ Lạc lo lắng lại càng thêm lo lắng.
Đường Tứ Tứ cũng không phải người nhu nhược. Khi nàng bị người của Dạ Kiêu Cửu kéo vào trong phòng chứa rắn, nàng thấy một màn vô cùng rợn người. Khắp nơi trong mật thất đều là hộc rắn. Rắn có cái đầu tam giác, con mắt xanh lục lạnh lẽo khiến người ta dựng tóc gáy.
Đường Tứ Tứ bị đưa tới khiến rắn nhanh chóng cảm thấy hơi thở con người. Rắn từ bốn phương tám hướng bò về phía nàng. Chúng há cái miệng màu đỏ tươi, đuôi rắn uốn lượn lắc lư trên mặt đất.
Đường Tứ Tứ chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh từ gan bàn chân truyền thẳng lên, nàng khó khăn nuốt nước bọt, một bàn tay nhẹ vỗ về bụng mình, một bàn tay còn lại nắm chặt thành quyền.
"Đừng, đừng tới đây!" Nàng quát lũ rắn.
Lũ rắn bị âm thanh của nàng tạm thời lui tản ra nhưng không được bao lâu thì đe dọa của nàng khôngcòn tác dụng. Có một con rắn đốm theo chân Đường Tứ Tứ bò lên trên thân thể nàng.
"Tư Tư..." Độc xà leo lên một đường, như thể lúc nào cũng có thể cắn Đường Tứ Tứ.
Thực sự là khiến cho người ta sởn gai ốc! Đường Tứ Tứ cắn chặt hàm răng, trừng mắt nhìn lũ rắn phía đối diện.
một người một vật.
Độc xà "sưu" một tiếng bật lên ý định muốn cắn...
"A!" Đường Tứ Tứ kêu lên, cánh tay đột nhiên dùng sức bắt lấy con rắn đó quăng đi. Mà sau đó nàng mới phát hiện con rắn đó đã bị rút hết răng nọc.
Nàng định thần nhìn xung quanh thì phát hiện rắn trong mật thất đều đã bị rút hết răng nọc. Chỉ là mặc dù răng nọc của rắn đã bị nhổ hết nhưng vẫn khiến một người như nàng cùng ở chung trong một gian phòng với nhiều rắn như vậy thì cũng đủ dọa người.
Dạ Kiêu Cửu đứng ở bên ngoài mật thất, xuyên qua cửa mắt mèo quan sát tình hình bên trong, hắnthấy Đường Tứ Tứ bị rắn dọa cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch thì tâm tình sảng khoái vô cùng. Loại sảng khoái này khác hẳn với trước đây, nó xuất phát từ chính nội tâm hắn. hắn quay đầu nói với thị vệ bên cạnh:"Mở miệng cống của mật thất ra, ném vào trong đó một cây đao!"
Thi vệ theo mệnh lệnh của hắn mà làm. Đường Tứ Tứ nhặt cây đao từ đâu rơi xuống lên thì nàng nghe thấy giọng nói vui sướng khi thấy người gặp họa của Dạ Kiêu Cửu:"Đường Tứ Tứ, ta vô cùng chờ mong ngươi chiến đấu cùng rắn. Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng."
Dạ Kiêu Cửu vừa dứt lời thì da đầu Đường Tứ Tứ run lên. Bởi vì nàng nhìn thấy có thêm càng nhiều rắn bị rút răng nọc từ trong cái miệng động bò ra. Ban đầu chỉ có trăm con rắn nhưng hiện giờ phỏng chừng có tới hai ba trăm con, toàn bộ mật thất chính là một hang ổ rắn.
Tuy rằng rắn này không thể cắn chết nàng nhưng đối với lũ rắn, dị vật như nàng tồn tại chính là gây trở ngại cho chúng. Nếu nàng không giết chết chúng thì chính chúng sẽ liên hợp lại khiến nàng phát điên.