Edit: Diệp Nhược Giai
Đường Tứ Tứ lại cong môi nhìn về phía Mộ Dung Quân Thương, tà ác cười nói, "Nhiếp chính vương, chuyện cho tới lúc này, nếu Nhiếp chính vương muốn lấy chuyện Tứ Tứkhông tuân thủ phụ đức làm lý do để đem Tứ Tứ đi ngâm lồng heo, vậy Tứ Tứ hy vọng ngài cũng có thể đem gian phu Hiền vương của Tứ Tứ ngâm cùng!”
Cổ nhân nói, chỉ có tiểu nhân cùng nữ nhân là khó nuôi. hiện giờ Mộ Dung Quân Thương thực sự là tin lời này sái cổ. Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ, miệng lưỡi của hai vợ chồng này, người này còn lợi hại hơn cả người kia. Đỏ có thể nói thành vàng, trắng có thể nói thành đen.
trên mặt hai vợ chồng bọn họ có thể khắc rõ ba chữ “không biết thẹn”!
Mộ Dung Quân Thương cảm thấy như có một khối sắt nặng nề thả vào trong ngực mình, nặng trình trịch, khó chịu đến mức khiến cho hắn ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Nâng tay vỗ vỗ ngực mình, Mộ Dung Quân Thương có chút vô lực nói, "Quân phu nhân, ngươi đừng tưởng rằng Hiền vương không ở đây, thì ngươi có thể ăn bậy nói bạ. Đứa bé mà ngươi đang mang trong bụng, phụ thân của nó rõ ràng chính là Cửu Thiên Tuế. Hiền vương chỉ là đối tượng ngươi lôi ra để che tai mắt người khác mà thôi.”
Đường Tứ Tứ nhìn khuôn mặt đã có chút vặn vẹo của Mộ Dung Quân Thương, trong lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Đứa bé trong bụng ta là của ai, ta là người biết rõ hơn ai hết. Nếu Nhiếp chính vươngkhông tin, chờ sau khi Tứ Tứ sinh đứa bé này ra rồi, ngài lại đến lấy máu nghiệm thân. Đến lúc đó, nếu có thể chứng minh đứa bé này là con của Cửu Thiên Tuế, đương nhiên Tứ Tứ sẵn lòng xin lỗi Nhiếp chính vương…” Hiển nhiên, điều kiện tiên quyết là, ngươi vẫn còn mạng để sống tới lúc đó.
Giọng nói lạnh nhạt của trưởng công chúa vang lên, "không có khả năng, đứa bé trong bụng Đường Tứ Tứ tuyệt đối không phải của A Trạch. Ngươi vu hãm A Trạch như vậy, chờ… chờ đến khi đệ ấy tới, bản cung nhất định phải bảo đệ ấy thu thập các ngươi cho tốt…"Trưởng công chúa cũng hận Đường Tứ Tứ cùng Quân Cơ Lạc thấu xương, ánh mắt của nàng lướt qua bầu trời đêm trong lúc lơ đãng ngẩng đầu.
Lúc này chắc là A Trạch nhà nàng đã dẫn người đi phá tan doanh trại của kinh đô và các vùng phụ cận rồi. Chờ quân đội dưới tay bọn họ khống chế toàn bộ hoàng cung, vậy thì Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ căn bản cũng không tính là gì.
Mộ Dung Quân Thương lại ho mạnh một trận. Trong một chốc im lặng, Quân Cơ Lạcđã đi tới, vươn tay ôm lấy bả vai gầy yếu của Đường Tứ Tứ ngay trước mặt mọi người,yêu nghiệt cười cười, "Nhiếp chính vương, ngươi cũng đừng làm khó dễ Tứ Tứ nhà bản đốc. Chuyện của nàng, chờ Hiền vương đến, đương nhiên sẽ rõ ràng rành mạch. Còn hoài nghi của ngươi đối với bản đốc, bản đốc sẵn lòng phối hợp. Nhưng Thục thái phi là người mà tiên đế tự mình hạ chỉ muốn chôn cùng, vậy mà bây giờ nàng ta vẫn còn bình an đứng trước mặt mọi người như thế. nói theo một nghĩa nào đó, Thục thái phi cùng Nhiếp chính vương ngài đã kháng chỉ, đây chính là tội chém đầu đó!
Tốt xấu gì thì bản đốc cũng là Cửu Thiên Tuếđược tiên đế đích thân sắc phong, hiệntại tội phi Thục thái phi này lại mở miệng vu hãm bản đốc. Thể diện của hoàng gia, luôn luôn phải để ý, chỉ cần Thục thái phi đồng ý đi qua trên con đường lửa, vậy ngươi bảo bản đốc làm thế nào, bản đốc đều bằng lòng hết!"
Mọi người thấy Quân Cơ Lạc nói thản nhiên như vậy, hơn nữa trước kia Mộ Dung Nhược Hồng cũng từng tự mình chứng thực Quân Cơ Lạc là thái giám, trong lòng có khuynh hướng nghiêng đi. Nhưng tất cả ánh mắt của bọn họ vẫn đều tập trung trênngười Thục thái phi, chờ Thục thái phi quyết định.
Thục thái phi là người được nuông chiều từ bé, ngay cả mấy ngày bị Mộ Dung Quân Thương cầm tù, nàng cũng vẫn được sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, có ba bốn nha hoàn hầu hạ chăm sóc, mặc quần áo tốt nhất, dùng đồ quý nhất… Cũng may mà nàng còn có một ít giá trị lợi dụng như thế, nên Mộ Dung Quân Thương mới không trách móc nàng nặng nề.
hiện giờ muốn nàng phải đi qua con đường rực than hồng, nàng chỉ vừa nghĩ đã cảm thấy khủng bố. Người đi qua đường lửa như vậy, đôi chân ngọc xinh đạp nhỏ nhắn của nàng chẳng phải sẽ bị phế sao… Nàng thật sự không mong muốn. Nàng còn đang chờ diệt trừ Quân Cơ Lạc, sau đó nàng có thể đòi một chút lợi ích từ trong tay Mộ Dung Quân Thương mà.
Nàng quay đầu đi nhìn Mộ Dung Quân Thương, khẽ lắc đầu với hắn, tỏ vẻ nàng cự tuyệt đi qua con đường lửa đó.
Đôi mắt Mộ Dung Quân Thương lóe lên tia tàn nhẫn, cánh môi bạc lạnh mím thành hai lưỡi dao sắc bén. hắn lạnh lùng nói, "Thục thái phi, Cửu Thiên Tuế đã nói thế, ngài đành phải ủy khuất chút thôi.”
Mộ Dung Quân Thương lạnh nhạt tàn tuyệt hạ lệnh. Nuôi binh nghìn ngày, dùng trongmột lúc, hắn không phải là người lương thiện gì cả, mấy ngày nay nuôi nữ nhân thích ăn ngon mặc đẹp này, tuyệt đối không phải xuất phát từ thiện tâm gì.
“không được! Bản cung là phi tử của tiên đế, chờ sau khi điều tra rõ chân thân của Cửu Thiên Tuế là thái giám giả rồi, bản cung còn muốn đến trước phần mộ của tiên đế tạ tội mà. Trước lúc đó, bản cung phải bảo đảm chính bản thân mình không được có bất cứ tổn hại nào. Như vậy, đi gặp tiên đế, lão nhân gia ông ấy mới thích." Thục thái phi cuống quít, vội vàng tìm cái cớ, ý đồ muốn cự tuyệt Mộ Dung Quân Thương.
"Lớn mật! Chỉ là một tội phi mà dám bày vẽ trước mặt trẫm! Thục thái phi, trẫm muốn sai người lập tức đưa ngươi đi gặp phụ hoàng của trẫm!” Thục thái phi cứ luôn mồm tiên đế dài tiên đế ngắn, khiến Mộ Dung Nhược Hồng bùng nổ. Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng vốn đã chán ghét Mộ Dung Long Thịnh bất công thiên vị Mộ Dung Quân Thương, mà hiện tại Thục thái phi lại mở miệng ngậm miệng tiên đế, chẳng phải đangtỏ rõ là không đặt hoàng đế như hắn vào mắt à?
Lời nói ngoan lệ của Mộ Dung Nhược Hồng dọa Thục thái phi run lẩy bẩy, ánh mắt run lên, cơ thể có chút rụt rè sợ hãi.
“Nhìn gì chứ? Ngươi thật sự nghĩ mình vẫn còn là phi tần của phụ hoàng trẫm à? nóicho ngươi biết, hiện giờ ngươi chỉ là một phạm nhân kháng chỉ mà thôi. Còn khôngmau quỳ xuống cho trẫm!” Mộ Dung Nhược Hồng nhìn trái nhìn phải, không tìm được thứ gì thích hợp, chỉ phát hiện ra cây phất trần trong tay An công công. hắn cầm lấy phất trần, lập tức ném về hướng Thục thái phi. Thục thái phi không kịp trốn, trán liền bị phất trần đập trúng.
Ngay sau đó, nàng vội vàng quỳ xuống, cúi đầu, toàn thân run run.
"Nhiếp chính vương, trẫm nhớ rõ lúc phụ hoàng còn trên đời, trong vài hoàng tử chúng ta, người ông ấy yêu thương nhất chính là ngươi. Vậy mà sao ngươi cũng dám coi rẻ di chỉ của phụ hoàng, giữ Thục thái phi lại như thế? Nhiếp chính vương, chỉ với điểm này, trẫm đã có thể trị ngươi tội khi quân rồi.”
Mộ Dung Nhược Hồng càng nói, trong lòng càng thêm tức. Nhiếp chính vương Mộ Dung Quân Thương này cũng là một tên không đặt hắn vào trong mắt. Ngươi nói xem, ngươi muốn chỉ chứng Quân Cơ Lạc, được thôi! Vậy ngươi tìm bằng chứng có thể chỉ ra chỗ sai của hắn đi. Nhưng ngươi lại còn lừa gạt tìm đến một nữ nhân tham sống sợ chết, ngay cả nói cũng không biết nói như thế. thật không biết Mộ Dung Quân Thương tìm nàng tới là để tự bôi nhọ mình hay là muốn bôi nhọ Quân Cơ Lạc đây nữa.
"Hoàng thượng bớt giận, bản vương làm vậy cũng chỉ là muốn vạch trần bộ mặt thậtcủa tên thái giám giả gạt người Cửu Thiên Tuế này. Bản vương tin nếu phụ hoàng biết, giữ Thục thái phi lại có thể vạch trần bộ mặt thật của Cửu Thiên Tuế, ông ấy nhất định cũng sẽ ủng hộ.” Giọng điệu Mộ Dung Quân Thương lạnh như băng, đôi mắt đào hoa nguy hiểm nheo lại.
Ánh mắt của hắn hung hăng trừng Thục thái phi, sau đó đẩy xe lăn đi đến bên cạnh nàng ta, hạ giọng, rét lạnh nói, “Nếu còn muốn sống, vậy ngươi lập tức đi lên con đường lửa cho bản vương. Nếu không, bản vương sẽ khiến cho ngươi phải lập tức xuống dưới đất hầu hạ phụ hoàng của bản vương.” Trong đôi mắt của Mộ Dung Quân Thương lóe ra tia sáng lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
Xưa nay hắn cứ mỗi lần đánh là một lần thua, hiện tại lại còn từ trong miệng đại phu biết được mình không thể sống được thêm bao lâu. Lúc này hắn đã buông tha cho giấc mộng làm hoàng đế đẹp đẽ kia, nhưng hắn vẫn rất bứt rứt. hắn bại bởi Quân Cơ Lạc quá nhiều, hắn biến thái điên cuồng muốn quang vinh thắng Quân Cơ Lạc trước mặt chúng đại thần, giống như chỉ có thắng Quân Cơ Lạc, mới có thể ‘nhất lãm chúng sơn tiểu’ (1). Cho nên, dưới tình huống như vậy, bất kể thế nào hắn cũng sẽ không thể để cho nữ nhân Thẩm Tĩnh Nghi này phá hủy chuyện tốt của hắn.
(1) Nhất lãm chúng sơn tiểu: một câu trong bài ‘Vọng nhạc’ của Đỗ Phủ, có nghĩa là ngắm nhìn mới thấy những ngọn núi xung quanh đều nhỏ bé.Cơ thể Thẩm Tĩnh Nghi run lên bần bật, trên dung nhan xin đẹp tràn đầy vẻ khôngtình nguyện. Chỉ là, ngại lời uy hiếp của Mộ Dung Quân Thương, nàng không thểkhông đáp ứng.
"Được rồi... Ta đi." Nàng cực kỳ nhỏ giọng nói một câu.
Mộ Dung Quân Thương xoay người, nói với Quân Cơ Lạc, "Cửu Thiên Tuế, sai người của ngươi chuẩn bị đi, Thục thái phi đồng ý đi rồi."
“Được!” Quân Cơ Lạc cong cong môi, ánh mắt tà ác dữ tợn lơ đãng đảo qua người Thẩm Tĩnh Nghi. Thẩm Tĩnh Nghi vội vàng ngạo khí nâng cao cằm lên, trong ánh mắt mang theo ý khinh thường Quân Cơ Lạc.
Bàn tay nhỏ bé nấp dưới tay áo của Đường Tứ Tứ lén lút kéo kéo tay áo Quân Cơ Lạc, dường như sợ lát nữa Thục thái phi sẽ thật sự đi qua con đường lửa. Nếu thế, Quân Cơ Lạc thật sự phải nghiệm thân.
Ánh mắt Quân Cơ Lạc lướt qua bầu trời đêm, không biết từ khi nào trên bầu trời đêmđã có một ngọn đèn khổng minh bay tới. Chỗ sâu trong đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc được đèn khổng minh chiếu sáng, hắn chép chép môi, khóe miệng động đậy, dùng khẩu hình nói cho Đường Tứ Tứ, "không cần lo lắng, mọi chuyện đều nằm trong tay của ta!”
Tuy nói như vậy, Đường Tứ Tứ vẫn còn có chút lo lắng.
Nhóm tiểu thái giám lấy từ trong biệt viện bị đốt trụi ra vài cục than lửa còn chưa cháy hết, rải ra thành một con đường dài khoảng tám, chín thước. Thẩm Tĩnh Nghi đứng ở đầu đường, nhìn than hồng tỏa khói đen, dung nhan xinh đẹp hiện vẻ thống khổ. Mộ Dung Quân Thương đẩy xe lăn đi đến phía sau bên cạnh nàng, thấy nàng không nhúc nhích, liền ở đằng sau dùng sức đẩy nàng một phen.
"A!" Đôi chân trần của Thẩm Tĩnh Nghi bị than lửa cực nóng thiêu đốt, nàng thống khổ oa oa kêu lên. Nhưng mặc dù như vậy, nàng cũng không quay đầu lại được, hai tiểu thái giám bên cạnh đã mạnh mẽ đè lại bả vai nàng, kéo Thẩm Tĩnh Nghi bước từng bước trên con đường rải than cháy hừng hực. Chẳng mấy chốc Thẩm Tĩnh Nghi đãhỏng mất, tiếng khóc rống tê tâm liệt phế của nàng văng vẳng trong sân, làm cho rất nhiều người nghe được cảm thấy không rét mà run.
Mà chờ đến khi nàng sắp đi qua hết con đường than đỏ, cách đó không xa chợt truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, khi đến trước mặt, Mộ Dung Nhược Hồng phát hiện ra người đó lại chính là một tâm phúc khác của hắn ở trong cung, Lương công công.
Lương công công vừa đến, lập tức từ trên ngựa nhảy xuống, hoảng sợ nói với Mộ Dung Nhược Hồng, "Hoàng thượng, không xong rồi! Hiền vương mang theo người, đãxông vào hoàng cung!"