Edit: Diệp Nhược Giai
Đom đóm lượn một vòng quanh Đường Tứ Tứ rồi bay đi mất. Đường Tứ Tứ đợi cho đom đóm biến mất, mới phẫn nộ thu hồi tầm mắt. Nhưng Quân Cơ Lạc bên cạnh nàng cũng không thấy đâu!
"Cơ Lạc..." Đường Tứ Tứ nghi hoặc nhíu mày, cất tiếng gọi, nhưng chỉ có tiếng gió vi vu trả lời lại nàng.
Đường Tứ Tứ không dám chạy loạn, chỉ có thể đứng chờ trong lương đình, nhưng đợimột hồi lâu mà vẫn không thấy Quân Cơ Lạc quay lại. Đường Tứ Tứ hơi sốt ruột, liềnđi ra khỏi lương đình tìm hắn.
Nàng đi men theo một con đường mòn trong vườn cây tìm kiếm. trên cành, quả lựu phản xạ lại ánh trăng, vỏ ngoài lập lòe chiếu sáng. Đường Tứ Tứ đi bên dưới cây lựu, có vài quả trĩu nặng xuống rất thấp, chỉ cần vươn tay là hái được. Nhưng hiện tại nàngkhông còn lòng dạ nào đi hái quả nữa.
Đôi mắt trong trẻo của nàng híp lại, không ngừng quan sát xung quanh.
không biết đã đi bao lâu, phía sau truyền đến tiếng bước chân sột soạt. Nàng quay đầu lại, thấy Quân Cơ Lạc đứng dưới ánh trăng, nhìn nàng cười.
"Cơ Lạc, chàng đã đi đâu vậy?” Đường Tứ Tứ vừa thấy Quân Cơ Lạc, sầu lo trong lòng nháy mắt biến mất. Nàng đi từng bước nhỏ, đến đứng trước mặt Quân Cơ Lạc.
Gương mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc đặc biệt ôn nhu thanh tú dưới ánh trăng sáng. Khóe môi hắn cong lên, nở nụ cười nhẹ, từ đằng sau lấy ra một thứ gì đó. Đường Tứ Tứ nhìn qua, thấy hắn đang cầm trong tay một cái túi tiền. hắn mở miệng túi ra, mộtcon đom đóm to bằng hạt đậu sáng rực từ trong đó bay ra đầu tiên, sau đó lại có rất nhiều đom đóm nối đuôi nhau bay ra ngoài.
Đom đóm bay ra khỏi túi, cũng không lập tức rời đi mà múa lượn vòng quanh Đường Tứ Tứ. Cả hai mắt của Đường Tứ Tứ đều bị đom đóm hấp dẫn, hàng lông mi dày như hai cây quạt nhỏ quét lên quét xuống, đôi mắt sáng ngời rung động lòng người.
Quân Cơ Lạc đi qua, không hề báo trước mà bá đạo vươn tay ôm trọn eo nàng, cúi xuống hôn lên cánh môi đỏ hồng của nàng.
Mới đầu Đường Tứ Tứ còn chưa phản ứng kịp, nhưng chẳng mấy chốc nàng đã đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt của hắn. Nàng thuận thế ôm lấy hắn, nhón chân, bắt đầu chủ động đáp lại nụ hôn của hắn.
Cái lưỡi thơm tho của nàng vừa bối rối xâm nhập vào trong miệng hắn, liền bị đầu lưỡi bá đạo của hắn chộp lấy. Trong màn đêm yên tĩnh, hô hấp của hai người dần dần trở nên dồn dập, không khí mơ hồ tràn ngập hương vị như rượu vừa lên men.
Hương vị chọc người cỡ này có thể khiến thần kinh con người tê liệt trong nháy mắt.
Dưới ánh trăng nhu hòa, trong rừng trái cây yên tĩnh không người, bọn họ tạm thời quên đi những ồn ào náo nhiệt nơi trần thế, rơi vào trong nụ hôn dài say sưa, giữa ngàn dặm núi sông, lòng hai người đã gắn chặt vào với nhau. Đom đóm bay lượn xung quanh bọn họ dường như cũng bị hình ảnh ái muội này làm cho xấu hổ, quẫn bách rờiđi, tránh ở trên những lá cây lựu cách đó không xa, nhìn bọn họ.
Sau một hồi, Quân Cơ Lạc mới lưu luyến dừng lại nụ hôn say đắm này. hắn hít vàokhông khí mà nàng thở ra, ý cười hiện ra sâu trong đôi mắt u ám, giọng nói trở nên mê ly bá đạo, "Tứ Tứ, nếu sau này có nam nhân khác bắt đom đóm cho nàng, nàngkhông được kích động như hôm nay đâu đấy.” Bản thân nàng hoàn toàn không biết, bộ dáng vui vẻ đó của nàng có thể làm động tâm biết bao nam nhân hư hỏng.
Đường Tứ Tứ tựa vào trong lònghắn, mười ngón đan chặt vào tay hắn, gió đêm thổi qua tóc maicủa nàng, tócmái rũ trước trán bị gió thổi tung bay, sợi tóc mềm nhẹ phất qua mũi hắn. Quân Cơ Lạc thư thái khép mắt lại, hai tay ôm eo nàng hơi chặt lại, giờ phút này thật sự hận không thể khảm nàng vào trong thân thể mình, lúc nào cũng mang theo bên người.
Đêm dài, gió mát.
trên đường quay về khách điếm.
Quân Cơ Lạc thật cẩn thận cõng Đường Tứ Tứ trên lưng.Tuy hiện tại nàng là phụ nữ có thai, nhưng vì cơ thể nàng vốn mảnh mai nên cũng không nặng hơn bao nhiêu. Quân Cơ Lạc cõng nàng, vẫn nhẹ nhàng như cũ.
Đường Tứ Tứ nằm trên tấm lưng dày rộng của hắn, ngẩng đầu thoáng nhìn bầu trời đêmmênh mông, mặt trăng trong vắt tròn vành vạnh treo lơ lững giữa trời cao, ánh sáng bàng bạc nhu hòa chiếu khắp cả rừng cây, trong không khí còn thoang thoảng mùi hoa cúc dại thơm ngát, mọi thứ đều tuyệt vời đến mức khiến người ta hít thởkhông thông.
Nàng cúi đầu nhìn hình bóng quấn quýt cùng một chỗ của hai người bọn họ, khóe miệng hơi cong lên.
"Cơ Lạc, nếu lúc này chàng không phải là thái giám tổng quản, thiếp cũng không phải là đích nữ Đường gia, hai người chúng ta chỉ là một cặp vợ chồng cực kỳ bình thường, vậy thì thật tốt biết bao.” Nàng nhẹ giọng nói bên tai hắn.
Quân Cơ Lạc dừng chân, khuôn mặt tuấn mỹ hơi nghiêng đi, đôi môi quyến rũ của hắnlướt qua má nàng.
“Đừng nghĩ đến chuyện ‘nếu’ này. Hai chúng ta ở cùng nhau, vui hay không vui cũngkhông phải bởi vì thân phận của chúng ta. Mặc dù ta là thái giám tổng quản, nhưng ta vẫn có bản lĩnh để một đích nữ Đường gia như nàng được sống vô lo.”
Quân Cơ Lạc vô cùng tự phụ nói, "Chờ ta đưa nàng đến thôn trang kia rồi, trước hết nàng phải ở đó tĩnh tâm tu dưỡng một tháng. Sau một tháng, ta xử lý ổn thỏa mọi chuyện ở hoàng thành rồi sẽ đi đón nàng.”
“Chàng muốn xuống tay với Mộ Dung Quân Thương cùng Mộ Dung Ôn Trạch sao?” Đường Tứ Tứ hơi lo lắng nói. Tuy hắn và Mộ Dung Quân Thương đã không phải là lần đầu tiên đụng đến đao thương, nhưng lần này, nàng đột nhiên có loại dự cảm khôngtốt.
Quân Cơ Lạc gật gật đầu, thâm ý nói, "Nghe nói ngoại trừ hoàng cung thì phủ của Mộ Dung Quân Thương có phong thuỷ tốt nhất hoàng thành, con chúng ta sắp chào đời rồi, ta phải tìm cho thằng bé một cái ổ thật tốt. Con của Quân Cơ Lạc ta không phải là ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt.”
“Nhưng mà chàng đẩy hắn vào đường cùng như thế, coi chừng hắn sẽ quay ngược lại cắn chàng một phát. Người này làm cho người ta có cảm giác thâm tàng bất lộ, toàn thân đều cất giấu mưu kế.” Kiếp trước, nàng thật sự không biết Đường Vân Nhiễm diệt trừ Mộ Dung Quân Thương thế nào. Kiếp này, Đường Vân Nhiễm hiện tại chưa biết sống chết ra sao, cũng không biết liệu cuối cùng Mộ Dung Quân Thương có thể vẫn bị Đường Vân Nhiễm diệt trừ hay không.
Đương nhiên, mặc kệ kiếp này Đường Vân Nhiễm có giết hắnđược hay không, nếu có cơ hội, nàng nhất định phải báo thù cho biểu ca của nàng.
Quân Cơ Lạc càng ngày càng cảm thấy khinh thường loại người như Mộ Dung Quân Thương. Trước đó hắn thật sự xem Mộ Dung Quân Thương là đối thủ, nhưng sau nàyhắn ta lại cố chấp điên cuồng như thế, làm cho hắn cảm thấy hắn ta chỉ là một kẻ tiểu nhân. Quân Cơ Lạc hắn chưa từng tự xưng mình là người tốt gì cả, cũng rất phóng túng hư hỏng, nhưng sẽ không tính kế tất cả những người có thể tính kế như hắn ta.
Người thân, bạn bè, nữ nhân... Ba loại người này, hắn sẽ không đem ra tính kế.
Mà Mộ Dung Quân Thương thì không giống, hiện giờ chỉ cần có biện pháp có thể đối phó hắn, Mộ Dung Quân Thương nhất định sẽ lôi ra mà đối phó với hắn.
“Được rồi, mấy chuyện phiền lòng này cứ giao cho ta xử lý đi. Bộ óc bé nhỏ của nàngthật đáng thương, còn phải suy nghĩ mấy chuyện phức tạp như vậy nữa. Vi phu nhìn thấy mà lòng đau như cắt đây nè. Chúng ta vẫn nên nói mấy chuyện mà óc heo có thể tiếp nhận đi.” Quân Cơ Lạc cười nói huyên thuyên.
Đường Tứ Tứ vẫn vô cùng lo lắng, vừa mở miệng định nói vài câu nhắc nhở hắn, nhưng Quân Cơ Lạc lại cực kỳ giảo hoạt, hắn lập tức đánh lảng sang một chủ đề khác. "Tứ Tứ, thật ra so với chuyện của Mộ Dung Quân Thương, ta càng thích khoe chuyện hồi nhỏ của ta với nàng hơn. Chắc là ta chưa kể cho nàng nghe phải không? Hồi bé ta tuấn tú đến mức từ bà cụ tám mươi cho đến tiểu cô nương bi bô tập nói đều phải thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta."
“Ai da da! Mấy chuyện này chàng đã rêu rao từ lâu rồi!"Đường Tứ Tứ thật sự chịukhông thấu bộ dạng khoe mẽ của hắn, vội vàng chặn họng mấy lời ba hoa chích chòe hết thuốc chữa mà hắn muốn nói.
Trong mắt Quân Cơ Lạc hiện lên ánh sáng tinh nghịch, xem ra hắn đã đánh trống lảng thành công rồi.
"Ồ, hóa ra là ta từng kể rồi à. Nhưng mà không sao, đây đều là vinh quang của tướng công nàng, kể một lần còn có thể kể lại."Quân Cơ Lạc mím môi xấu xa cười, tiếp theo liền chậm rãi nói, “Năm đó Vương Tiểu Hoa gần nhà ta từng mơ ước sắc đẹp của ta, từng lén lútđến vách tường nhà ta nhìn trộm ta vài năm..."
"Quân Cơ Lạc, chàng không nói thì sẽ chết à.” Đường Tứ Tứ vội vàng bịt tai mình lại,không muốn nghe mấy lời tự cao tự đại mà nàng đã nghe đến mòn cả lỗ tai này nữa.
Quân Cơ Lạc cười khúc khích, đáy mắt hàm chứa ý cười thâm tình, giọng nói ôn nhu trầm ấm, "Tứ Tứ, nàng nhất định phải nhớ kỹ, tướng công nhà nàng chính là một mỹ nam tửanh tuấn tiêu sáinhất, phong lưu phóng khoáng nhất Tiêu quốc.” Ta khôngquan tâm người khác cảm nhận về ta như thế nào, nhưng ta hy vọng trong cảm nhận của nàng, tướng công của nàng là duy nhất.
Bởi vì, ta cũng xem nàng là duy nhất trong cuộc đời ta.
Chúng ta, phải tiếp tục như thế này mãi mãi!
"Ai đó ơi, chàng thật sự là rất không biết xấu hổ!” Đường Tứ Tứ vươn tay nhéo mặt Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc tặc lưỡi, dũng mãnh nói, “Ta như vậy mà còn không biết xấu hổ ấy à? Chính vì biết xấu hổ nên ta mới nhịn, khiêm tốn nói mình anh tuấn tiêu sáinhất, phong lưu phóng khoáng nhất Tiêu quốc…… thật ra, ta cảm thấy ta hoàn toàn có thể đảm nhiệm danh tiếng đệ nhất mỹ nam trên khắp đại lục này, bởi vì khuôn mặt này của ta quả thực có thể mê đảo ngàn vạn nữ nhân."
Đường Tứ Tứ bị độvô sỉ của hắn đánh bại, hai người cười cười nói nói rời khỏi vườn trái cây.
"Tứ Tứ?" Tiếng nói sau lưng nhỏ dần, Quân Cơ Lạc nghiêng đầu gọi nàng một câu, mới phát hiện nàng đã nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn ngủ từ lúc nào không hay.
Quân Cơ Lạc khẽ lắc đầu, thật cẩn thận đi về khách điếm trong bóng đêm.
Sương mù ban đêm bao phủ mọi vật đằng trước, khiến cho mọi thứ đều tối om om,hắn bất chợt cảm thấy như toàn bộ thế gian này chỉ còn lại con đường mòn phía trước, cùng với —— nữ nhân mà hắn cõng trên lưng.
Aiz, thật hy vọng con đường này có thể vĩnh viễn không có điểm cuối, hai người bọn họ có thể trở thành duy nhất của nhau.