Edit: Linh NhiBeta: Hạnh Như
Trong đại lao hình bộ, Quân Cơ Lạc mệt mỏi xoay người, liền ngửa đầu nhìn về phía bên ngoài song sắt. Có thể dễ dàng nhìn thấy ánh mặt trời đang xuyên thấu qua song sắt chiếu vào.
Khóe miệng hắn vừa lòng khẽ cong lên, sau đó lại thản nhiên nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nhưng vừa lúc đó, một đám văn võ bá quan đông nghịt trước giường của hắn liền hướng hắn dập đầu, cầm đầu là Thừa tướng đương triều Giản Tư Minh lại càng cung kính, nói "Cửu thiên tuế, nước khôngthể thể một ngày không có vua, cũng không thể một ngày không có Cửu thiên tuế ngài. hiện tại ty chức khẩn cầu Cửu thiên tuế ngài trủ trì đại cục trong triều a."
Mà khi Giản Tư Minh nói xong lời này, đầu lĩnh cấm vệ quân Phạm Minh cũng vội vàng tiếp lời nói, "Vi thần khẩn cầu Cửu thiên tuế di giá, cửu thiên tuế là quan đứng đầu, là phúc của lê dân bách tính, là hi vọng của Tiêu quốc chúng ta. Tiêu quốc tuyệt đối không thể không có Cửu thiên tuế ngài."
Sau khi đầu lĩnh cấm vệ quân Phạm Minh nói xong lời này, lại có mấy người khác cũng mở miệng nói. Bất quá những này nói đều là những lời dễ nghe, còn kém đem Quân Cơ Lạc lên làm thần mà thờ cúng.
Tiết thần y ở bên cạnh nghe những thứ vuốt mông ngựa này mà nói...,thân thể không khỏi run lên, cũng bị những lời ca ngợi khoa trương này làm cho toàn thân nổi da gà rồi. Bất quá, tuy rằng những văn võ quan này nói nhiều lời ngon ngọt, tựa hồ cũng không mảy may dao đông được Quân Cơ Lạc đangnằm trên giường.
Văn võ bá quan đang quỳ trên mặt đất nhìn nhau một chút, cuối cùng lại đồng loạt hướng Quân Cơ Lạc dập đầu, khẩn cầu hắn ra khỏi đại lao.
Lần này chờ bọn hắn dập đầu đến thời gian không sai biệt lắm, Quân Cơ Lạc mới đột nhiên mở mắt ra. một đôi mắt u ám của hắn nhanh chóng quét qua một đám người đông nghịt trong nha lao, ha ha cười nói, "Các ngươi đừng đến đây tâng bốc bổn đốc. Dù sao bổn đốc cũng là đại gian thần, đại nịnh thần trong miệng dân chúng Tiêu quốc. Bổn đốc vẫn là một đại ma đầu cần diệt trừ. Nhìn một cái lần này, Nhiếp chính vương thậm chí còn nói bổn đốc mưu sát tân đế. Các ngươi cũng đừng khuyên ta, bổn đốc tự biết nghiệp chướng nặng nề, chuẩn bị ngồi trong đại lao này cả đời đây."
Lời nói từ trong miệng Quân Cơ Lạc nói ra nguyên bản làm cho đại đa số văn võ bá quan trong chiều vui mừng lại trở thành cái bóng đè nặng. Văn võ bá quan lại cuống quít hướng Quân Cơ Lạc dập đầu.
"Cửu thiên tuế, ngài ở trong suy nghĩ của chúng vi thần có thể so với sự tồn tại của mặt trời. Nếu như không có ngài, toàn bộ nước Tiêu sẽ lâm vào trong hỗn loạn. Ngài là người được trời cao phái xuống cứu vớt dân chúng Tiêu quốc chúng ta. Có ngài, Tiêu quốc chúng ta mới ngày càng lớn mạnh. Về phần ngài vì dân chúng Tiêu quốc làm "công ích vĩ đại", mặc dù dân chúng Tiêu quốc bây giờ vẫn không rõ, nhưng sẽ có một ngày bọn họ hiểu được ngài chính là đại anh hùng vì dân vì nước."
Lời nói lần này giả đến làm cho người ta muốn phun chính là của lại bộ thượng thư Sở Minh Hoài. Nếu Sở Minh Hoải đến giữa chợ hoàng thành mà lên tiếng đối dân chúng "khích lệ" Quân Cơ Lạc như vậy, đảm bảo sẽ lấy được từ dân chúng rất nhiều trứng gà thối, cùng rau quả thối. Nhưng hiện tại hắn làm trò trước mặt đám văn võ bá quan, sau khi nói xong lời nói đầy hữu lực, đã lấy được vô hạn ủng hộ của người khác.
Tiếp thần y cảm giác mình mà còn nghe nữa sẽ phải phun ra, nói như thế nào thì mấy người này cũng là văn võ bá quan của Tiêu quốc, mỗi tháng Mộ Dung gia đều có bổng lộc cho bọn hắn. Làm sao bọn họ lại có thể không biết tốt xấu như vậy tới đây lấy lòng tiểu quỷ thất đức kia a.
A, thói đời này a!!
Tiết thần y đi tới trước giường Quân Cơ Lạc, đưa tay nhéo hắn một phen, hạ giọng nói, "Quỷ thất đức, ngươi cũng đừng làm bộ. Có nhiều người tới mời ngươi ra ngoài như vậy, mặt mũi của ngươi cũng thậtlà lớn, thừa cơ hội này mau đi ra ngoài đi. Lão tử cũng không muốn bồi ngươi ở trong đại lao này nữa."
Phượng mâu Quân Cơ Lạc nháy vài cái, mâu đầu quang mang lưu chuyển.
Rốt cuộc hắn hắng giọng một cái, nói, "Các vị, hay là vẫn trở về đi thôi. Bổn đốc sẽ không đi ra. Trừ phi..." hắn cố ý dừng lại một chút, cười nhìn về phía đám người chung quanh.
"Trừ phi như thế nào?" Những văn võ bá quan nghe được câu này cũng đều đem lỗ tai vểnh lên.
Tiết thần y ở bên cạnh âm thâm khinh bỉ Quân Cơ Lạc, nhưng vẫn lên tiến hướng mọi người nói, "Này cũng rất đơn giản, là ai đem Cửu thiên tuế đưa đến đại lao, vậy hãy để cho người đó đến mời hắn ra ngoài chứ sao."
Quân Cơ Lạc nghiền ngẫm cười nói, "Lão Tiết nói không sai, Nếu Nhiếp chính vương đã để cho bổn đốc tiến vào nhà lao này, kia tự nhiên muốn hắn tới mời. Bằng không bổn đốc sẽ không đi ra ngoài."
Những đại thần có mặt ở đây trong lòng đều thầm mắng Quân Cơ Lạc gian trá. không phải Nhiếp chính vương đã bị hắn chọc cho tức đến hộc máu, bây giờ còn đang nằm trên giường bệnh sao. Lúc này lại muốn hắn đến mời người ra tù, đây không phải là muốn mạng của nhiếp chính vương sao?
Dĩ nhiên, những thứ này chỉ là lời nói oán trách trong lòng đám quan viên mà thôi. Cũng không có người nào dám đối với yêu cầu của Quân Cơ Lạc nói không thể.
Giản Tư Minh và những người khác đưa mắt nhìn nhau, mọi người lại cùng dập đầu nói, "Cửu thiên tuế ngài bị oan, đúng là nhiếp chính vương nên đến mời ngài ra ngoài."
Thời gian nửa chung trà sau, đại lao vốn ầm ầm náo nhiệt thoáng cái liền yên tĩnh trở lại. Đợi cho những đám người ấy đều đi rồi, Tiết thần y chọc chọc Quân Cơ Lạc, hỏi, "Quỷ thất đức, ngươi là dùng biện pháp gì khiến đám người nghe lời như vậy?"
Quân Cơ Lạc từ trên giường nhảy lên nhảy lên mở miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn, "Cái này sao...thật sự là vô cùng đơn giản nha. Ta chỉ sai thuộc hạ của ta gặp những người này, thuận tiện nói cho bọn hắn biết, ta đây có giữ trong tay sổ sách trọng yếu. Trong sổ sách nhỏ này chính là những bản ghi chép có nội dung mà dù có chém đầu cả nhà bọn họ cũng không đủ...Nếu đại hoạn quan ta đây mà chết, sẽ tìm những người này đến chôn cùng!"
Tiết thần y yên lặng nhẩm tính số lượng đại thần trong lao, tiện đà khí phách mắng, "Thảo! Thế mà những tên tiểu gia hỏa đó còn làm ra vẻ đạo mạo." Trong những người vừa tới, có rất nhiều người ở trong miệng dân chúng đều mang danh tiếng tốt.
Ngay cả Giản Tư Minh, hắn vốn là vô cùng sùng kính Giản Tư Minh, cảm thấy hắn luôn vì dân chúng mà làm việc, so sánh với tên quỷ thất đức Quân Cơ Lạc này không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Nhưng nhớ lại bộ dáng mới vừa rồi nịnh bợ Quân Cơ Lạc... Tiết thần y nhất thời cảm thấy thực không vui.
hắn tàn nhẫn trừng mắt nhìn Quân Cơ Lạc một cái, mắng, "Quỷ thất đức, ngươi nối giáo cho giặc. Trong tay có những căn cứ chính xác về tội trạng của những người này mà không giao ra. Tiêu quốc chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay đám tham quan này."
Quân Cơ Lạc hướng trên ghế ngồi xuống, trực tiếng ngồi thẳng xuống, lại duỗi tay tự rót cho mình mộtchén trà uống xong.
"Giao ra? Là giao cho Mộ Dung Long Thịnh hay là giao cho Mộ Dung Quân Thương đây?" Người sau là một tên hoàng đế ngu ngốc, người sau chính là kẻ suốt ngày muốn diệt trừ hắn a.
Quân Cơ Lạc rót một chén trà cho Tiết thần y, Tiết thần y mất hứng uống cạn chén trà.
Quân Cơ Lạc khiêu mi cười nói, "Ngươi cần gì phải tức giận đâu. Coi như những người này đang vì triều đình mà kiếm bạc là được. Đợi nơi nào có nạn đói hay hạn hán, liền đẩy một cái ra ngoài là được, tịch thu nhà của hắn, ngân sách giúp nạn thiên tai liền được bảo đảm rồi." Bạc muốn lên giá phải ở trên lưỡi đao, có quân vương như Mộ Dung Long Thịnh, quốc khố trái lại sẽ không trống rỗng.
Thay vì đem bạc đặt ở trong quốc khố bị phô trương lãng phí, không bằng liền "tồn tại" ở trong đám quan viên kia. một khi có chuyện này, triều đình cũng có thể dọn ra bạc.
Cái này gọi là làm thịt một con dê, tất cả mọi người tất cả mọi người có thể ăn cơm no.
Trước kia hắn vì Mộ Dung Long Thịnh làm việc, chính là làm việc như vậy.
Mặc dù Tiết thần y yêu tiền như mạng, nhưng cái này cũng không làm trở ngại hắn yêu nước. hắn là không hiểu quan trường hắc ám. Chẳng qua là tâm tình hắn không tốt, không muốn Quân Cơ Lạc cùng đám "tham ô quan lại" ở trong lao thông đồng bậy bạ với nhau.
Hung hăng liếc hắn một cái, Tiết thần y lại nói, "Lão từ không bồi ngươi ở trong này cùng ăn cơm tù nữa, không lại bị đám tham quan đó tới chọc tức. Lão tử về nhà!"
Thu thập xong đồ vật này nọ, Tiết thần y tức giận rời đi. Quân Cơ Lạc cũng không có ngăn cản hắn.
Đợi sau khi Tiết thần y rời đi, một cái người lại bất ngờ xuất hiện ở trong đại lao của hắn.
Trì Hằng Liễu mặc một thân cẩm bào xuất hiện ở trong tầm mắt của Quân Cơ Lạc, khóe miệng hắn chứa đựng nụ cười thanh mỏng, nói, "Cửu thiên tuế, Trì mỗ nhận sự ủy thác của Tứ Tứ tới thảo luận chuyện tình của Thần vương."
Biểu ca thanh mai trúc mã của Đường Tứ Tứ chết đi sống lại, ánh mắt Quân Cơ Lạc đột nhiên trở nên sắc bén nhìn về phía Trì Hằng Liễu.
Hoa nở hai cành, bề ngoài chỉ có một cành. Những văn võ bá qua lúc trước quỳ gối trong đại lao cầu xin Quân Cơ Lạc ra ngoài hiện tại lại đang quỳ gối trước tẩm điện của Mộ Dung Quân Thương.
Mặt trời giữa trưa treo cao ở giữa không trung. Những quan viên ngày thường mắt cao hơn đầu kia, hiện tại đã mồ hôi ướt đẫm. Nhưng mặc dù như vậy, vẫn chưa có ai đứng dậy rời đi.
Bên trong tẩm điện, "Cũng đều là một đám vô dụng gió chiều nào theo chiều đó. không có bản lãnh giết Quân Cơ Lạc, thế nhưng chạy tới nơi này van cầu Nhiếp chính vương! Phế vật!"
Yến Mặc không ngừng qua lại, mà đang đứng bên giường Mộ Dung Quân Thương là một ít tâm phúc của hắn. Những người này đều đang cau mày, sắc mặt suy sụp nhìn hướng Mộ Dung Quân Thương vẫn còn đang hôn mê trên giường.
không có ai biết được khi nào thì hắn mới tỉnh lại. Nhưng bọn hắn biết cho dù hắn thật sự tỉnh dậy, biết được yêu cầu của đám đại thần đang quỳ ngoài tẩm điện kia, hắn cũng sẽ bị chọc tức đến tiếp tục hôn mê. ngôn tình tổng tài
Yến Mặc thật sự không thể nhịn nổi nữa, hắn kêu quản gia đi đuổi những người đó. Chính là quản gia lại lắc đầu một cái, cũng không tán thành yêu cầu của Yến Mặc. Những người này đều đại quan trong triều, đắc tội với bọn họ cũng không phải là cách hay a.
Yến Mặc thật sự phát cáu, khiêng lên một cây đao liền đằng đằng sát khí lao ra ngoài điện. một tay hắnchống nạnh, một tay nắm lấy chuôi đao, ánh mắt hung ác đối với những quan viên quỳ trên mặt đất kia mắng, "hiện tại nhiếp chính vương đang mang bệnh, mấy người các ngươi còn muốn khinh người quá đáng. Chẳng lẽ các ngươi muốn để Nhiếp chính vương còn đang mang bệnh đi lấy lòng cái tên hoạn quan Quân Cơ Lạc kia mới hài lòng??"
Những quan viên này cũng không có bởi vì một câu nói như vậy của Yến Mặc mà rời đi, vẫn bất động quỳ ở nơi đó.
Yến Mặc thấy mình mắng mà bọn họ không đi, liền quơ đại đao trên tay, lớn tiến tuyên thệ nói, "nói cho các ngươi biết, nếu Nhiếp chính vương có cái gì bất trắc, ta nhất định giết hết đám cẩu quan các ngươi!"
"Yến Mặc! Câm miệng!" một thanh âm lạnh như băng truyền đến, cắt đứt lời nói của Yến Mặc. Mọi người theo tiếng nói nhìn sang, liền nhìn thấy vẻ mặt bệnh trạng của Mộ Dung Quân Thương đang ngồi trên xe lăn được người đẩy ra ngoài.
"...Khụ khụ..." Sau một trận tiếng ho khan dồn dập, Mộ Dung Quân Thương mới ngẩng đầu, suy yếu đối với những quan viên đang quỳ kia nói, "Xin lỗi các vị. Bổn vương cho người thu thập, liền tự mình đi đến đại lao hình bộ một chuyến."
"Chủ tử!" Yến Mặc còn có tâm phúc của hắn không đành lòng ngăn lại.
Sắc mặt Mộ Dung Quân Thương trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt hoa đào bởi vì bị bệnh mà trở nên ảm đạm lại tràn ngập quang mang, "Bổn vương đã quyết định, các ngươi không cần khuyên nữa."
Thừa tướng Giản Tư Minh ôm quyền nịnh nọt nói, "Nhiếp chính vương quả nhiên là đạo đức tốt a, là tấm gương của chúng thần a."
Mượn lời này của Giản Tư Minh, những quan viên khác đều rối rít phụ họa. Chẳng qua trong tiếng phụ họa của bọn họ, sắc mặt Mộ Dung Quân Thương ngày càng tái nhợt, cách môi cũng không có huyết sắc.
Mộ Dung Quân Thương sai người đi chuẩn bị kiệu, mà ở trước cửa vương phủ khi người vừa mang tới cỗ kiệu, đột nhiên Mộ Dung Quân Thương ở trước mặt mọi người mà ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Mộ Dung Quân Thương hôn mê, làm dân chúng ở cửa vương phủ một trận náo động. Có người cẩn thận nghe một phen, mới biết ra là Cửu thiên tuế Quân Cơ Lạc làm nhiều việc ác, dùng quyền lực bức bách Nhiếp chính vương đang sinh bệnh phải đến nhà lao mời hắn ra ngoài.
Thanh danh Quân Cơ Lạc càng thúi hơn!
Mà thình huống thực tế là đúng, một màn Mộ Dung Quân Thương hôn mê kia chẳng qua chỉ làm cho bên ngoài nhìn mà thôi. hắn hiện tại đúng là bệnh vô cùng nghiêm trọng, nhưng hắn cũng đã nói qua, việc hắn không muốn làm thì không ai có thể ép buộc hắn. Giống như chuyện đi hướng Quân Cơ Lạc chịu đòn nhận tội này.
Đợi cho đên khi không còn ngoại nhân nào ở trong phòng, Mộ Dung Quân Thương mới đối Yến Mặc đang mang vẻ mặt suy sụp ra lệnh, "Bắt đầu từ bây giờ, đóng lại đại môn vương phủ, ta tuyệt đối không tiếp bất cứ ai. Các ngươi liền hướng bên ngoài nói bổn vương sinh bệnh vô cùng nghiêm trọng, không thể giám thị việc trong triều được nữa. Hết thảy đại sự trong triều tạm thời đều giao cho Cửu thiên tuế quản lý!"
So với tự mình đến đại lao hình bộ hướng Quân Cơ Lạc chịu đòn nhận tội, hiện tại hắn đưa cho Quân Cơ Lạc một phần "đại lễ" mê người này. hắn tin tưởng Quân Cơ Lạc sẽ phi thường thích.
Lúc trước Quân Cơ Lạc không ngừng dùng lời nói để chọc giận hắn, không phải là muốn làm hắn sinh bệnh, để cho hắn không có nửa điểm tinh lực đi cản trở chuyện tốt của hắn hay sao? hiện tại rốt cuộc hắn cũng đạt được ước muốn rồi!
Chẳng qua, cho tới bây giờ hắn cũng không phải là nhận thua. Chờ xem, tạm thời ngủ đông, đổi lấy là lần sau tuyệt sát!
Trong lúc đó hắn và Quân Cơ Lạc nhất định chỉ có một người sống!
Trong phủ Nhiếp chính vương rất nhanh liền truyền ra tin tức, nói bệnh cũ của nhiếp chính vương lại tái phát, bệnh đến hôn mê bất tỉnh, chuyện trong triều đều tùy hoạn quan Quân Cơ Lạc quản lý. Mà tin tức như thế đối với toàn bộ dân chúng hoàng thành mà nói, quả thực là một tin dữ a.
Bất quá, ở trong đại lao Quân Cơ Lạc mỉm cười ném cây đao nhỏ trong tay xuống, duỗi lưng một cái, vô hạn mệt mỏi nói, "Rốt cục có thể trở về nhà!"