#VeronicaDeMary
Tiêu Diễn nghe xong các cơ liền nổi lên, cự căn đã lớn nay lại to thêm một vòng, anh không ngờ cô gái nhỏ có thể có sức câu dẫn chết người như thế.
San San đang mơ màng khó chịu muốn xỉu thì bị anh đét mông một cái rõ đau, sau đó nghe thấy anh nói ba từ rất rõ ràng, trong lời nói còn mang theo ý cười đùa dễ nhận ra.
"Tiểu dâm đãng."
Ôn San San giả vờ chu mỏ giận dữ, đỏ mặt đấm vài cái vào ngực anh.
Tiêu Diễn bị sự đáng yêu này làm bật cười, giống như một cô sóc nhỏ vậy, tinh nghịch khiến người khác muốn cưng chiều.
Không để lâu hơn nữa, anh niết mạnh hông cô, hung hăng dùng cự vật đâm xuyên đến tử cung. Nếp thịt căng chặt bị tác động nên co rút lại dữ dội, d*m thủy lại ồ ạt tuôn ra.
"Aah..."
Cả hai không hẹn cùng nhau rên rỉ, chẳng qua là anh bị căng chặt đến sung sướng, còn cô vừa bị khống chế huyệt dạng ra đột ngột đâm vào nên lập tức như một trận cuồng phong ập đến, dẫn đến tiếp tục cao trào, toàn bộ dương v*t bị xối ướt.
Đâm sâu...sâu đến tận tử cung của cô luôn! San San hoảng sợ, liệu có bị côn th*t lớn nghiền rách không đây.
Càng nghĩ, huyệt nhỏ lại không tự chủ mà cắn chặt không buông, làm anh không tài nào động được, khẽ hút ngụm khí thô, giọng nói thô suyễn vang lên trầm thấp.
"San San, thả lỏng chút, em kẹp chặt anh không động được."
Vừa nói anh vừa xoa nhẹ đầu cô, để cô áp vào người mình làm quen, sau đó cảm thấy các cơ bên trong đang thả ra thì mới chậm rãi loát động.
Đến khi cảm thấy có vài giọt nước ấm từ huyệt chảy xuống, anh mới yên tâm hoàn toàn mà bắt đầu gia tăng tốc độ, tấn công dồn dập vào trong.
"Bạch bạch bạch." -Tiếng va chạm mạnh mẽ giữa hai bộ phận tương liên với nhau vang dội căn phòng.
San San sớm đã bị làm đến dục tiên dục tử, căn bản đã chẳng còn biết trời trăng mây đất, hai bông tuyết đào nẩy trước mắt anh liên tục khiến miệng anh khô khan mà điên cuồng mút lấy, vết xanh tím đầy khắp cả người cô.
"A...thầy...chậm lại ưm...nhanh quá..."
Tần suất thần thánh này... San San không thể chịu được!
Cảm giác vừa bay lên vừa kéo xuống y như ở trên chiếc tàu lượn vậy.
Tiêu Diễn như nhìn thoáng được San San đang phân tâm, những nhịp cuối lại đâm nghiền mạnh mẽ hơn.
"Aaa...rách mất...đừng...huhu..."
Cô thật sự hoảng sợ bên trong cô bị hành hạ đến rách chảy máu, nước mắt oan ức giàn giụa chảy ra, khuôn mặt đáng thương lắc đầu liên tục, đôi tay nhỏ cào cấu khắp tấm lưng anh.
"Phụt" một tiếng, hoa huy*t đột ngột bóp chặt, cô đã bị anh đâm đến bắn tinh, dòng suối nước nóng liên tục chảy xối xả ra ngoài, anh cuối cùng mỡi tước vũ khí đầu hàng, quy đầu mở ra, đại tinh dịch nồng đậm mạnh mẽ tràn vào tử cung.
Đến khi dục vọng vơi đi bớt thì thấy cô gái nhỏ thương tâm. San San khóc đến oan ức, anh ngay lập tức đỡ cô dậy, cự căn khổng lồ cũng phải rời khỏi huyệt ấm nóng, dòng tinh dịch chảy xuống đùi trắng nõn.
Tiêu Diễn gạt bàn tay lau đi những giọt nước mắt lăn trên má, cô khóc như thế thì anh làm sao có tâm trạng để tâm đến chuyện đang làm dở dang này.
"San San, không khóc nữa, anh không làm đau em, tần suất làm chỉ là mạnh hơn, không đến mức làm tổn thương huyệt nhỏ."
Lời nói là sự thật, anh vốn dĩ chỉ làm nhanh hơn, đôi khi mạnh hơn trước, nhưng không thể nào làm tổn thương đến rách bên trong được, cứ nghĩ cô đã làm quen, ai ngờ lại khiến cô sợ hãi đến khóc.
Là anh có lỗi vì không nói trước.
"Chúng ta không làm nữa, em đừng khóc." - Anh vỗ nhẹ lên lưng cô, muốn cho cô cảm giác an toàn.
"Hức...anh xấu xa...em sẽ không thích anh nữa!"
Tiêu Diễn nghe xong liền lo sợ, nếu cô gái không thích, chẳng phải sẽ đem anh bỏ một bên rồi chia tay sao? Nghĩ đến đây anh liền hốt hoảng.
San San tủi thân vùng vẫy hòng thoát khỏi người anh. Cô hiện tại không muốn nhìn mặt anh nữa, chỉ muốn khóc một trận cho thoả đáng.
Trong lúc đang hỗn loạn, cô lại một lần nữa bị bắt lấy, đôi môi nhỏ tiếp tục bị gắt gao chiếm lấy, tư vị bây giờ của cả hai giao truyền cho nhau, lòng cự tuyệt của cô cũng bay đi đâu mất.
"Bảo bối, là lỗi của anh, đừng giận anh được không em? Lần sau sẽ không như vậy nữa."
Anh dùng khuôn mặt có lỗi nhìn cô, San San thấy anh buồn thì lòng lại không nỡ, dù sao anh chỉ muốn làm cả hai sung sướng, nhưng cô lại phản kháng kịch liệt đến thế, ngẫm nghĩ lại cảm thấy bản thân mình thật trẻ con.
Tiêu Diễn chính là thấy mỗi lần cô khóc, dù chính anh có sai hay không cũng là nhận lỗi trước để không gây ra cãi vã, anh yêu cô, vô cùng yêu nên điều đó chẳng khiến anh chùn bước.
Thiếu nữ ngấn lệ gật gật đầu biểu lộ sự tha thứ của mình.
....
Sau cơn mưa trời lại sáng, cuộc sống yên bình cứ trầm lặng trôi qua, chớp mắt đã đến ngày tất niên, công việc và học tập được nhà nước cho phép nghỉ, tất cả đều về quê sum họp hạnh phúc bên gia đình.
Tất niên năm nay sẽ là tất niên đáng nhớ nhất, vì hôm nay là ngày San San đưa Tiêu Diễn về ra mắt mẹ mình.
Từ sáng sớm, San San đã có tinh thần phơi phới, cô thức từ rạng sáng và chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi rồi gọi anh thức dậy.
Từ đây về quê mẹ...chắc cũng hơn bốn tiếng. Hơn nữa hiện tại còn kẹt xe, xem ra sẽ khá lâu mới đến nơi.