Edit: Bình Lương viện
Beta: Rine Hiền phi
"Nương nương, Xảo cô nương cầu kiến ngài." Cung nữ nhẹ giọng thông truyền một câu cho Nguyệt Quý phi.
Nguyệt Quý phi lúc này nằm nghiêng trên ghế quý phi, một tay chống cằm, nhắm mắt dưỡng thần.
"Nàng ta không phải đi câu dẫn Hoàng thượng sao? Gặp phải ai mà trở về sớm như vậy?"
Lâm Xảo ở trong Vọng Nguyệt cung của nàng, tất cả hoạt động của nàng ta đều có người hồi báo lại. Khi nàng biết Lâm Xảo mấy ngày liên tục đều mang theo diều, giả vờ ngẫu nhiên gặp được Hoàng Thượng, nàng đều không quản, mặc kệ nàng ta.
Nguyệt Quý phi hiểu rõ ràng, trong khoảng thời gian này Hoàng thượng đối với mình rất lạnh nhạt. Ngay cả tiểu muội có tình cảm tốt nhất với nàng lúc ở nhà, không ngờ rằng sau khi tiến cung, cũng chỉ nhẫn nại quan tâm nàng mấy ngày, sau đó đến lúc biết nàng đắc tội Hoàng thượng, cũng không chịu giúp nàng gặp hắn.
Tính tình của Lâm Xảo cũng lập tức thay đổi, không còn ngày đêm canh giữ bên giường nàng, hầu hạ thuốc thang. Ngược lại còn tính toán làm sao gây chú ý với Hoàng thượng, bây giờ thất bại mới nghĩ đến người tỷ tỷ vô dụng như nàng đây.
"Dạ bị Đào Uyển nghi chặn lại rồi. Hoàng thượng ôm Đào Uyển nghi đi, sau đó hai người cùng ngồi long liễn đi Long Càn cung, dọc đường đi rất nhiều người nhìn thấy." Cung nữ nhìn sắc mặt nàng, thấy tâm tình nàng cũng không thay đổi gì, mới châm chước nói: "Nương nương, phân vị của Đào Uyển nghi lên nhanh như vậy, bây giờ đã thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, nàng ta còn lớn lối như thế, chẳng lẽ không sợ toàn bộ hậu cung cùng nhau liên thủ đối phó sao?"
Tiếng nói vừa dứt, Nguyệt Quý phi liền cười lạnh một tiếng: "Thật ra nếu toàn bộ nữ nhân trong hậu cung đối phó nàng ta thì rất dễ dàng, nhưng muốn liên thủ đối phó thì còn khó hơn so với lên trời. Hiện giờ không thể so với lúc còn ở Vương phủ, vị trí Hoàng hậu còn treo ở trên đầu kia, những nữ nhân ấy tay đều cầm dao nhọn, đập vào mắt nhau đều là kẻ thù, không phải ngươi chết thì là ta sống, làm sao có thể liên thủ cùng nhau như ngươi nói."
Có lẽ do nàng miêu tả hình ảnh cảm giác quá mãnh liệt, cung nữ kia không khỏi sợ run cả người.
"Để cho nàng ta lui ra đi, ta không muốn gặp, về sau không có chuyện gì thì đừng tới tìm ta. Sau khi tiến cung, tỷ muội cũng chỉ là lời xưng hô mà thôi. Nói cho nàng ta biết, mọi chuyện phải vững vàng, dù được sủng ái thì như thế nào, không hoài được long chủng thì đều là hoa trong gương, trăng dưới nước [1]. Người nào có được long chủng, người đó sẽ vượt lên trước. Đế vương đều vô tâm, nếu không có long chủng thì cũng sẽ không có tình yêu." Nguyệt Quý phi thở dài một tiếng, phất tay, vẻ mặt uể oải.
[1] Hoa trong gương, trăng dưới nước: câu này ám chỉ những thứ xa vời, không chạm vào được.
Nàng tự nhận mình là người đắc ý nhất nhì trong hậu cung, Hoàng thượng ban cho nàng Vọng Nguyệt cung, phong nàng làm Nguyệt Quý phi, nàng liền thật sự cho rằng chính mình là Nguyệt thần nương nương giữa bầu trời rồi.
Cho đến thời điểm Hoàng thượng bóp cổ nàng, nói nàng phải lấy cái chết tạ tội, nàng liền thanh tỉnh.
Đây hết thảy đều là Hoàng thượng ban cho nàng, hắn có thể nâng nàng lên thiên đường thì cũng có thể dìm nàng xuống địa ngục.
Sau một lúc lâu, lại có người tới hồi báo: "Nương nương, Xảo cô nương đi đến chỗ Minh Quý phi."
"Bang—" một tiếng, chung trà trong tay Nguyệt Quý phi liền rơi xuống, nàng có chút giật mình, nhưng lại hồi phục tinh thần rất nhanh, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
"Nàng ta không thể từ từ mới tát vào mặt bổn cung một cái sao? Thế mà lại đi tìm ả ngu ngốc kia? Như vậy, người trong cung có phải đều cho rằng bổn cung thua hay không? Lúc ta còn thịnh sủng, Vương phi Tần Kiêu kia đều phải nhường ta ba phần, bây giờ một người không bò lên được long sàng cũng có thể làm nhục ta sao? Nàng ta chỉ là muội muội của ta, cùng lắm là Lâm gia chúng ta đưa vào cung để làm trợ lực!"
Nàng gần như là nghiến răng nói ra mấy câu nói đó, vừa nói xong liền ngồi dậy thở gấp, hiển nhiên là đang tức giận.
---
Bên trong Long Càn cung, một bầu không khí yên tĩnh, tất cả cung nhân chung quanh đều nín thở im lặng, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng, chỉ sợ quấy rầy hai vị chủ tử trong điện.
Hoàng thượng đang cúi đầu chăm chú phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng lại nhíu chặt lông mày, rõ ràng hôm nay lại có không ít triều thần không có mắt, làm cho hắn tức giận.
Tần Phiên Phiên ngồi cạnh cái bàn thấp đối diện hắn, ngơ người...
Thật nhàm chán.
Cẩu Hoàng đế vừa đến Long Càn cung, đem nàng để xuống đất một cái, liền dẫn đầu đi vào bên trong. Sau khi ngồi xuống liền bắt đầu xem tấu chương, chưa từng nói câu nào.
Cứ như vậy, nàng tự đánh mất mặt mũi mà ngồi ở chỗ này, muốn đi thì không dám đi, muốn ở lại không thích ở.
Đừng nói mẫn cảm như Trương Đại Tổng quản, ngay cả tiểu thái giám đứng ngay góc phòng cũng có thể cảm thấy sự yên tĩnh xấu hổ giữa hai vị chủ tử này khi ở cạnh nhau.
Trương Đại Tổng quản thở dài một hơi trong lòng, nhìn mà xem, đây là trên giường ân ái, dưới giường ai làm việc nấy.
Hắn thấy xấu hổ thay hai vị này!
Tần diễn tinh toàn thân ngứa ngáy, diễn trò đến nghiện, nhưng nếu hiện tại cho nàng bắt đầu diễn, nàng vạn vạn lần không dám, Hoàng thượng còn đang phê tấu chương, cho mượn thêm hai lá gan nàng cũng không dám.
"Ục ục, ục ục..." Tiếng uống nước truyền đến.
Ở trong đại điện yên tĩnh không gì sánh được, Tiêu Nghiêu ngẩng đầu liếc mắt, chỉ thấy Tần Phiên Phiên không dùng tay mà lại dùng miệng ngậm chén trà, sau đó phun bong bóng vào trong nước trà.
Hắn nhíu mày, ho nhẹ một tiếng. Tần Phiên Phiên quả nhiên quay đầu, hai người liếc nhau một cái, trong ánh mắt Hoàng thượng tràn đầy ý cảnh cáo, nàng lập tức để ly xuống, ngoan ngoãn ngồi yên, còn hướng về hắn nở một nụ cười nịnh hót.
Tiêu Nghiêu tiếp tục vùi đầu phê duyệt tấu chương, nụ cười trên mặt Tần Phiên Phiên trong nháy mắt tan biến.
Hừ, mị nhãn ném cho người mù xem, đối mặt với một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, biết khóc biết cười như nàng, vậy mà hắn thà nhìn tấu chương cũng không nhìn nàng.
Tấu chương có thể thú vị hơn nàng sao?
Lần trước nàng dẫn hắn cùng chơi đùa mỹ nhân hồng trần hương, cẩu Hoàng đế này lẽ nào quên rồi sao?
"Hô—hô—"
Vừa mới an tĩnh được một lát, nàng lại bắt đầu làm chuyện xấu.
Tiêu Nghiêu vừa ngẩng đầu lên liền thấy nàng thổi khí vào chén trà, thuận tiện thổi luôn tóc mái trên trán nàng.
"Ngươi hôm nay ăn nhiều, bị chướng bụng sao? Không ngừng thổi thổi."
Lời nói này của cẩu Hoàng đế rất không có trình độ, tiên nữ ăn nhiều có thể chướng bụng sao? Cùng lắm là bị nấc thôi.
"Ly trà này đang hỏi tần thiếp một vấn đề, tần thiếp chỉ đang trả lời nó thôi." Tần Phiên Phiên mở to mắt, muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội.
Ánh mắt Tiêu Nghiêu lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng hắn biết nữ nhân này lại bắt đầu phát bệnh.
"Nó hỏi ngươi cái gì?"
"Nó hỏi tần thiếp, một đĩa tuyết đào tươi ngon mọng nước đang ở trước mắt, vì sao Hoàng thượng lại không ăn? Tần thiếp kêu tự nó đi hỏi ngài, nó nói nó sợ không dám hỏi." Tần Phiên Phiên nề nếp trả lời hắn.
Nói thật là nếu không phải là Tiêu Nghiêu biết chén trà kia không có khả năng mở miệng, hắn sẽ tin.
Trương Hiển Năng phải dành một tràng vỗ tay cho Đào Uyển nghi, hành động quả thực quá lẳng lơ luôn, không chính mắt thấy, ai dám tin?
"Bản lĩnh nói bậy bạ của ái tần lại tiến bộ không ít nha."
Lần Tây Vương Mẫu và Ngọc Hoàng đại đế trước kia còn chưa tính là gì, lúc này ngay cả chén trà cũng có thể đối thoại với nàng. Tần Phiên Phiên có thể nói cho hắn thấy thế giới này không có điểm dừng, vĩnh viễn xuất sắc hơn trong tưởng tượng.
Nhìn vẻ mặt hắn ủ dột, Tần Phiên Phiên than thở trong lòng, mang theo cẩu Hoàng đế nhìn ngắm thế giới, rất mệt.
Nàng nói cái gì, hắn cũng nghe không hiểu, chỉ số thông minh không khác cẩu đản [2] là mấy.
[2] cẩu đản: cách gọi con nít, thời xưa có quan niệm đặt tên xấu sẽ dễ nuôi con. Ý Phiên Phiên đang ví Tần Nghiêu chẳng khác con nít là mấy.
"Tần thiếp thật sự nghe được nó nói như vậy, xuỵt, ngài nghe một chút, hiện tại cái bàn cũng hỏi như vậy. Viên gạch còn khen tần thiếp đẹp, sau khi ngài tới, tần thiếp là người đẹp nhất mà nó từng gặp trong điện này. Bút son của ngài nói muốn vẽ ở trên tuyết đào một chút..."
Nàng che miệng cười nhẹ, vẻ đỏ ửng lan từ gương mặt đến lỗ tai. Thiếu nữ muốn đỏ mặt liền lập tức đỏ mặt, thiên phú dị bẩm.
"Cút ra ngoài!"
Ngôi cửu ngũ mặt lạnh quăng cho nàng ba chữ.
"Được! Tần thiếp cáo lui!" Nàng dứt khoát đáp ứng, trông bộ dáng vội đến không kịp chờ.
Kết quả khi nàng đứng lên, bước ra một chân, một chân khác lại không thể nào không di chuyển được.
"Hoàng thượng, cái đệm này giữ không cho tần thiếp đi!" Tần Phiên Phiên oan ức lắp bắp nói.
"Tần Phiên Phiên, cắt hai chân của ngươi xuống cho nó!" Tiêu Nghiêu ném bút son trên tay, đứng dậy định xử lí nàng.
Đào Uyển nghi vừa mới nói bị giữ chặt không đi được, đã vội hành lễ rồi lui ra ngoài nhanh như gió, cơ bản là chạy chậm trên đường.
"Hôm qua nước tựa như chảy về hướng đông..." Nàng vừa ra cửa, liền ngâm nga hát một điệu hát dân gian.
Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, ngay sau đó phản ứng kịp, lập tức muốn đuổi theo ra ngoài.
Nữ nhân này quả thật vô pháp vô thiên, hắn đã sống hai mươi sáu năm, còn chưa thấy có người thời điểm rời khỏi Long Càn cung mà ngâm nga hát.
Lúc ở cùng một chỗ với hắn thì buồn chán biết bao nhiêu, vừa rời đi liền trở nên sinh long hoạt hổ.
"Hoàng thượng, tấu chương của Thượng thư đại nhân có vẻ hơi gấp, đang chờ người quyết định." Ở thời khắc mấu chốt, Trương Hiển Năng quyết định đứng ra.
Hoàng thượng sắp lao ra ngoài, cuối cùng vẫn rút chân về, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nghiêm túc phê duyệt tấu chương.
Trương Đại Tổng quản tiếp tục an tĩnh làm phông nền, ẩn công lao của mình đi.
Hoàng Thượng tính hay cáu giận, cũng có bệnh hay quên nhưng không nặng lắm. Đào Uyển nghi dùng chiêu thức ấy để đùa giỡn, Hoàng Thượng uất ức trong lòng, hiện tại đang nhẫn nhịn. Chờ sau này đến thời điểm muốn phát tiết, nhất định là sẽ tăng gấp bội.
Đào Uyển nghi, chúc ngài bình an!
Liễu Âm thấy nàng đi ra, lập tức tiến đến đón: "Chủ tử, người ra tới rồi?"
Nàng vừa nói vừa lặng lẽ liếc mắt quan sát Tần Phiên Phiên, thấy bộ dạng Tần Phiên Phiên vẫn tốt, thời gian lại không lâu lắm, chắc là không có ban ngày tuyên dâm, ngay lập tức lo lắng cũng giảm xuống phân nửa.
Phân vị của chủ tử vẫn chưa phải rất ổn, tốt nhất không nên truyền đi những lời đồn đãi không tốt.
Không nghĩ tới Đào Uyển nghi nhà nàng cực kỳ không biết xấu hổ mà chủ động hỏi tới, nhưng mà Hoàng thượng bảo nàng cút đi, nàng liền nhanh chóng cút đi.
"Đúng vậy, ngươi trước kia cũng quá vất vả, cùng Hoàng thượng im lặng ở cùng nhau thật vất vả. Còn không bằng cùng hắn ngủ một đêm cho thật thoải mái, củi khô bốc cháy, bị xấu hổ dù sao cũng không phải ta." Tần Phiên Phiên thở dài một hơi, vẻ mặt đau lòng mà nhìn Liễu Âm.
Mặt Liễu Âm đầy vẻ sợ hãi, nàng cũng không muốn ngủ cùng Hoàng thượng đâu, mẹ ơi!
Chủ tử nhà các nàng, cùng Hoàng thượng ở bên nhau ở ra bệnh điên. Thực hiển nhiên Đào Uyển nghi ngoại trừ giao lưu trên long sàng, còn lại căn bản sẽ không giao lưu bình thường với Hoàng thượng.
Tới gần nửa đêm, Tần Phiên Phiên đang ngủ cực kỳ ngọt ngào, bỗng nhiên có người ở bên tai gọi nàng, nàng vốn dĩ không nghĩ sẽ phản ứng lại, nhưng người nọ lại bắt đầu dùng sức đẩy nàng.
"Làm sao vậy?"
"Uyển nghi, ngài mau dậy đi, người ở bên Long Càn Cung tới." Đêm nay là Vọng Lan trực đêm, cho nên người tới lay tỉnh nàng đúng là Vọng Lan.
Thời điểm Tần Phiên Phiên bò dậy, vẫn là vẻ mặt ngơ ngác: "Người bên đó tìm ta làm gì? Hoàng thượng còn có sức lực sao?"
Vọng Lan mặc quần áo cho nàng, vẻ mặt có chút phức tạp.
Chủ tử các nàng mở miệng ra đúng thật là khắp nơi đắc tội với người ta, nhưng hết lần này đến lần khác chưa từng chịu xử phạt. Biết gặp người nào thì nên nói chuyện gì, đây cũng là bản lĩnh.
Nàng thật vất vả xử lí xong, vẫn là bộ dáng ngáp liên tục, Vọng Lan nhìn như vậy không được, từ bên cạnh vắt một cái khăn ướt, nhắm ngay mặt nàng nhẹ nhàng lau, xúc cảm lạnh lẽo bất ngờ kéo tới, lập tức nàng liền run lập cập.
"Vọng Lan, lòng dạ ngươi thật độc ác!" Nàng khóc hu hu mà nhìn Vọng Lan.
"Chủ tử, không cần quan tâm Hoàng thượng có sức lực hay không, ngài cũng có sức lực. Bao nhiêu người cầu mong được triệu kiến mà không được, ngài cần phải nắm giữ cơ hội, trên dưới Thưởng Đào các đều dựa vào ngài nuôi sống đấy!" Vọng Lan cũng không có hành động gì, còn tận tình mà khuyên bảo một câu.
Nàng xác định Tần Phiên Phiên toàn thân đều mang vẻ chói lọi, liền trực tiếp đẩy người ra cửa.
Trương Hiển Năng đứng bên ngoài chờ, hiển nhiên Hoàng thượng lúc này đã phái Đại Tổng quản tới đón nàng.
"Buổi tối nay, Trương Tổng quản vất vả rồi." Vọng Lan đưa qua một túi gấm, hiển nhiên là tiền thưởng, không cần phải nói, bên trong hẳn là vàng ròng.
Cho cung nhân khác có thể là bạc trắng, nhưng cho Trương Hiển Năng nhất định phải là vàng, dù sao cũng là Hoàng thượng thưởng.
Tần Phiên Phiên đã từng giáo dục các cung nhân Thưởng Đào các, nhân sinh trên đời phải tận hưởng lạc thú trước mắt, không cần luyến tiếc bạc, nên dùng thì dùng, không đủ dùng nói nàng, nàng đi tới trước mặt Hoàng thượng khóc lóc đòi.
"Lan cô cô cũng vất vả." Trương Tổng quản khom lưng với nàng, xem như đáp lễ.
"Đào Uyển nghi, Hoàng thượng lệnh cho ngài trở về, mời ngài!" Hắn ngoài cười nhưng trong không cười mà nói một câu như vậy, sau đó dẫn đầu đi phía trước.
Tần Phiên Phiên đau khổ cười ha ha bước lên kiệu liễn, nàng cảm thấy chính mình lại sắp xui xẻo.
Nếu Trương Hiển Năng nghe thấy âm thanh nàng nói trong lòng,đoán chừng sẽ trả lời nàng một câu: Đào Uyển nghi, ngài đoán cũng thật chuẩn!
"Tâm tình Hoàng thượng như thế nào?" Tần Phiên Phiên trong lòng mơ hồ, ban ngày nàng gây chuyện rõ ràng như vậy, buổi tối muốn nàng đi trả nợ, nàng vẫn nên hỏi thăm một chút trước khi đến.
"Rất tốt, rất tốt, rất tốt, một lát chờ ngài đến sẽ trở nên càng tốt!" Liên tiếp ba lần "rất tốt" làm Tần Phiên Phiên hầu như tuyệt vọng.
Trương Đại Tổng quản nói chuyện có tính nghệ thuật như vậy đấy!
"Công công, cầu xin ngài chuyện này, nếu ta không về được, nhớ nói cho Liễu Âm đem cây trâm ta yêu thích nhất đốt xuống cho ta." Tần Phiên Phiên bắt đầu giao phó hậu sự của chính mình.
"Ta làm việc ngài yên tâm, nếu chuyện thật đến nông nỗi ấy, đoán chừng Hoàng thượng còn muốn đốt thêm cả Liễu Âm cho ngài!" Trương Hiển Năng liên tục gật đầu.