Edit: Tuệ Tu nghi
Beta: Rine Hiền phi
"Hì, hì, bắt được chàng rồi." Tần Phiên Phiên vừa nói vừa vươn đôi tay ra ôm lấy cổ hắn, hai chân vòng lên eo hắn hình thành tư thế như cái kéo, vẫn luôn không ngừng bò lên người hắn.
"Hử? Không phải là ta đón được nàng sao?" Tiêu Nghiêu đỡ lên mông nàng, giúp nàng bò lên người mình.
Tần Phiên Phiên dẩu dẩu môi, nhìn quanh khắp nơi, cuối cùng tiến đến bên tai hắn, giọng gấp gáp: "Ta lén nói cho chàng một bí mật nhé. Vừa rồi là ta cố ý ngã đấy, ta đi rất vững, nhìn cũng rất rõ, ta chính là muốn chàng ôm ta đấy. Giống như trong thoại bản viết anh hùng cứu mỹ nhân vậy, chàng lập tức đón được ta, tim ta đập thật nhanh nha. Chàng đã cứu ta một mạng, chàng anh tuấn như vậy, ta không có gì để báo đáp đành lấy thân báo đáp thôi..."
Vốn khi nàng muốn nói cho Hoàng thượng một bí mật, mói người đều cho rằng bản thân sẽ không thể nghe được, trong lòng đều rất tiếc nuối.
Kết quả là Hoàng hậu nương nương lại phát tác, âm lượng lúc sau còn to gấp hai lần lúc trước, đừng nói những nô tài theo phía sau như bọn họ phỏng chừng ngay cả cung nhân lén theo dõi bọn họ cũng có thể nghe thấy đi.
Ngay lúc Tần Phiên Phiên té ngã, cả người Hồng Y đều cứng đờ, sợ nếu chủ tử nhà mình mà ngã xảy ra chuyện gì, mạng nhỏ của nàng chắc chắn không giữ được.
Sao có thể ngờ đến là cố ý ngã để Hoàng thượng đỡ, còn bô bô nói với mọi người.
Kết quả là không chỉ có Hoàng thượng biết, ngay cả cung nhân Long Càn cung và Thưởng Đào các đi theo cũng biết, phỏng chừng chờ khi chủ tử tỉnh rượu sẽ hối không kịp đi.
Hơn nữa mấy lời sau đó là như thế nào đây, còn muốn lấy thân báo đáp, có lẽ là do tối nay nghe quá nhiều kịch đây.
Tiêu Nghiêu bị những hành động liên tiếp này của nàng chọc cười, không nhịn được giơ tay vỗ vỗ lưng nàng, đùa với nàng nói: "Ta đã là người của nàng rồi. Chúng ta là phu thê mà, nàng không cần lấy thân báo đáp đâu."
Tần Phiên Phiên hơi sửng sốt, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, tư thế này rõ ràng là đã say đến không phân biệt được mơ thực nữa rồi.
Cuối cùng đột nhiên gật đầu một cái, vui sướng vạn phần, nói: "Đúng nha, chúng ta đã là phu thê. Đêm nay là đêm thành thân của chúng ta sao? Ta còn mặc hỉ phục màu đỏ nha, thật là đẹp. Bên trên có thêu phượng hoàng, trên y phục của chàng có thêu long nha."
Nói đến đề tài rồng phượng này, cả người nàng đều trở lên vui vẻ, cười hắc hắc, nói: "Ta vừa mới sờ lên rồng ở cổ tay áo của chàng, nó thật ngoan. Chúng ta là long phượng trình tường, trời sinh một đôi."
Nàng cứ như vậy mà bò lên trên eo của Hoàng thượng, hai đùi đặt tại trên eo của hắn, đôi tay ôm cổ hắn, nói chuyện không ngừng.
Tuy rằng có chút không đâu vào đâu, nhưng bất kỳ ai cũng đều nhìn ra vui mừng trong mắt nàng.
Làm Hoàng hậu của chàng, ta thật vui vẻ nha, trở thành phu thê với chàng, ta thật vui vẻ nha, là chuyện vui vẻ nhất trong đời này.
Tiêu Nghiêu rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của nàng so với thường ngày tốt hơn rất nhiều, liền cứ như vậy mà ôm nàng tiến về phía trước.
Dường như Tần Phiên Phiên có hơi mệt nhọc, cứ như vậy ngoan ngoãn ghé trên vai hắn, không nhúc nhích, hô hấp vững vàng.
Giờ phút này hắn giống như đang ôm một đứa trẻ to xác, tuy là đứa trẻ này thân kiều thể nhuyễn nhưng ôm đi một đoạn đường vẫn hơi mệt.
Hoàng thượng đã thở hổn hển, nhưng mỗi lần hắn nhớ đến Tần Phiên Phiên cười nhạo chuyện hắn mùng một đầu năm đã sớm tiết, hắn cảm thấy phải tạo uy phong nam nhân, nếu không điểm mấu chốt này cả đời đều không vượt qua được.
"Chàng mệt sao?" Nàng cố tình hỏi.
"Không mệt, ta là nam nhân chân chính, ôm thê tử của ta sẽ không mệt!" Tiêu Nghiêu hít sâu một hơi, cố hết sức dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện với nàng.
Không muốn khiến nàng nghe thành hắn đã mệt đến mức sắp nằm liệt ra đây.
Tần Phiên Phiên gật gật đầu, sau một lúc lâu bắt đầu cười thành tiếng, hoàn toàn là hưng phấn đến cực điểm.
Nàng quay quay đầu, mãi cho đến khi dính đến bên tai của hắn, lúc này thật sự đè thấp giọng nói chỉ để cho hai người nghe thấy, nói: "Phu quân, vậy chàng thở mất sức như vậy, có phải muốn hoan hảo với ta không? Để ta sờ sờ xem, nơi đó của chàng có biến hóa hay không?"
Tần Phiên Phiên vừa nói vừa giơ tay ra, dần trượt xuống dưới từ trên vai hắn.
Tiêu Nghiêu cảm thấy cả người mình "oanh---" một tiếng, lập tức rơi xuống, Tần Phiên Phiên uống say, không chỉ có một mặt mềm mại mà còn càng thêm hạ lưu.
Lúc hạ lưu càng thêm đáng yêu, nếu chỗ kia của hắn không có chút biến hóa nào thì thật hổ thẹn với bản thân có món đồ vật kia.
Hắn hít nhẹ một hơi, cảm thấy cả người mình như rơi vào một cái lồng hấp, từ trong ra ngoài đều lộ ra một luồng nhiệt khiến cho người ta sợ hãi.
Tần Phiên Phiên vẫn vùi đầu vào cổ hắn như cũ, cứ nhắm mắt như vậy mà sờ hắn, sờ soạng nửa ngày mà vẫn chưa sờ đến chỗ đó, trái lại chọc cho dục hỏa trên người Tiêu Nghiêu triệt để bùng lên.
Bởi vì các cung nhân hầu hạ đều ngoan ngoãn đi theo phía sau, không có một ai dám ngẩng đầu lên nhìn.
Hoàng hậu nương nương uống say, nhìn biểu hiện kia của nàng, bọn họ liền biết giữa hai vị chủ tử sẽ lại xảy ra một màn hài hòa trong sinh mệnh nữa, thương lượng một chút thấy không hợp để đi theo nữa đâu.
Cho nên Tiêu Nghiêu mới để nàng tùy ý sờ mà không hề ngăn cản.
Nhưng cứ sờ xuống tiếp như vậy sẽ có chuyện xảy ra, còn chưa đến Long Càn cung hắn sẽ phải hành sự ở đây luôn.
E là chuyện này so với chuyện mùng một đầu năm kia còn muốn khoa trương hơn, còn muốn mới mẻ hơn.
"Được, nàng xuống dưới tự mình đi đi, trẫm mệt mỏi." Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ lưng Tần Phiên Phiên, chuẩn bị thả nàng xuống đất.
"Tìm được rồi, quả nhiên là có biến hóa thật lớn nha."
Lại ở ngay lúc này, Tần Phiên Phiên ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt là một bộ tươi cười giảo họat.
Hai người cách nhau cực gần, mi mắt nàng cong cong, đỏ ửng trên mặt không giảm, mùi son môi trên môi đỏ mọng từng đợt từng đợt ập đến.
Thị giác, thính giác cùng với cảm giác thẹn từ hoàn cảnh xung quanh khiến Tiêu Nghiêu cảm thấy thật không ổn.
Hít sâu, hít sâu, trước mắt không phải mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ là một cọng cải trắng, hắn còn mặt mũi nào nữa!
Tần Phiên Phiên cũng không biết rằng giờ phút này Hoàng thượng đang giao chiến với trời (đấu tranh tư tưởng dữ dội), chỉ cảm thấy nam nhân trước mặt nhìn thật đẹp, biểu tình trên mặt hoàn toàn nghiêm túc nhìn cũng đặc biệt đẹp.
Đặc biệt là khi nam nhân tuấn lãng này lại là nam nhân của nàng, ngực nàng liền cảm thấy như được lấp đầy toàn bộ.
Ông trời đối xử với nàng thật quá tốt, những nguyện vọng của nàng đều có thể đạt được.
Nàng càng nghĩ càng vui vẻ, ngây ngốc mà cười thành tiếng rồi lại ngây ngốc mà tặng cho hắn một nụ hôn, nhưng chỉ là nụ hôn bên khóe môi, chạm vào liền tách ra.
Cũng không có chút ý vị tình sắc nào, nhưng thời điểm môi nàng rời khỏi, nàng nhanh nhẹn vươn đầu lưỡi ra liếm lên môi hắn một chút.
Tiêu Nghiêu hoàn toàn bùng nổ, hắn không có cách nào hình dung loại cảm giác này, người trong ngực là người đời này hắn thích nhất, chỉ là liếm một cái nhẹ nhàng như vậy, lại giống như liếm mất hồn của hắn vậy, hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa.
Nỗ lực lúc trước của hắn đều uổng phí, lại hít sâu thế nào cũng không thể khắc chế được, gì mà cải trắng, lại làm sao có thể mù mà không thấy người trong ngực này là người trong lòng chứ, không thể biến thành cải trắng trong đất được.
"Ôi, lại có biến hóa nha, không hổ danh là nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được!"
Tần Phiên Phiên không hề buông tay, liền cảm nhận được biến hóa trong tay, lập tức chớp chớp đôi mắt to, vui sướng khác thường mà chia sẻ với hắn cảm thụ của mình.
Bùm bùm bùm.
Tiêu Nghiêu cảm thấy cả người mình đều nổ thành pháo hoa, không cần cảm thấy đẹp, hắn chỉ là một cái pháo hôi rơi xuống sau khi đã nở xong mà thôi.
Rơi chết người.
Hắn nhanh chóng giơ tay ra, một bàn tay che lại mắt nàng, một bàn tay che lại miệng nàng.
Dùng giọng nói run rẩy nhất đời này, nói với nàng: "Nàng buông tay."
Hắn không thể đối diện với nàng nữa, Tần Phiên Phiên uống say, tại một khắc này liền không che giấu tình yêu giành cho hắn, giống như trên thế giới này chỉ còn lại có mỗi mình người trước mắt.
Ảnh ngược trong đôi đồng tử của nàng đều là hắn, không có bất kỳ một chút xíu cảnh tượng nào khác, hắn hoàn toàn không chịu nổi.
Ngay cả việc che kín môi nàng, cũng là sợ đôi môi đỏ thắm kia của nàng sẽ lại kinh ngạc mà nói: Ôi, chàng lại biến hóa lần thứ ba, đồ vật của nam tử hán quả nhiên thần kỳ, có thể to nhỏ tùy ý.
Tần Phiên Phiên không hề buông tay, chỉ lắc lắc đầu muốn tránh khỏi bàn tay đang che kín môi mình kia, thấp giọng, nói: "Ta không buông, chàng nói cho ta biết ta đoán đúng rồi phải không? vừa rồi chàng thở gấp đến như vậy, có phải vì thích ta, thích đến-----"
Nàng nói tới đây lại tiếp tục đè thấp tiếng nói, đầu ngả gần về phía trước, không ngờ đôi mắt nàng bị che lại, không nhìn thấy được người trước mặt, ngả có hơi nhiều, trực tiếp hôn lên chóp mũi hắn.
"Muốn hoan hảo." Cuối cùng cũng nhả ra ba chữ.
Tiêu Nghiêu sắp bị nàng bức đến phát khóc luôn rồi, nữ nhân này uống say, đáng yêu đến mức tra tấn hắn sắp chết rồi.
"Nàng đoán đúng rồi, đều đúng hết, mau buông tay!" Tiêu Nghiêu hít sâu một hơi, khó nhịn nổi mà nói.
Hắn cảm thấy qua đêm nay hắn sắp biến thành thái giám, trứng sử dụng đến tổn hại quá độ.
"Vậy chàng có muốn trở về hoan hảo với ta không? Muốn thì ta mới buông ra." Tần Phiên Phiên lại hỏi.
"Muốn muốn muốn!" Chuyện quan trọng phải nói ba lần, còn không buông hắn sẽ phải đi theo Trương Hiển Năng học hỏi, ngày thường thái giám xi xi (đi vệ sinh nhẹ đó =.=))) như thế nào.
Cuối cùng Tần Phiên Phiên cũng buông lỏng tay ra, trên mặt mang theo tươi cười hi hi ha ha.
Rốt cuộc bảo bối của Tiêu Nghiêu cũng được giải phóng, hắn cảm thấy cả người thăng hoa, liền cũng hạ tay xuống không che tầm mắt nàng nữa.
Nào ngờ người trước mặt lại tiến sát thêm, nói: "Ta đã biết đây là cái để uy hiếp ngươi, chờ đến lúc có yêu cầu gì liền áp dụng, nếu không cho ta liền nắm, ha ha ha....."
Nàng vui vẻ loạn cả lên, chỉ có Tiêu Nghiêu là bày ra vẻ mặt hờ hững.
"Xem như ngươi thông minh, trở về." Hắn tức giận nói một câu, kéo tay nàng đặt vào trong tay mình, quay trở về.
Chư vị cung nhân nhìn hai vị chủ tử cuối cùng cũng đi tiếp, toàn bộ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đương nhiên người theo ở phía sau đều phát hiện, Hoàng thượng đi đường bắt đầu khép chân, dùng lời của Trương Đại Tổng quản để nói, khẳng định là lại vừa lôi kéo trứng.
Hai người tay trong tay đi về hướng Long Càn cung, Tần Phiên Phiên nửa dựa vào trong ngực hắn, vẫn luôn để hắn kéo đi.
Nội tâm Hoàng thượng đặc biệt nôn nóng, hắn cảm thấy hình như bản thân đã làm một chuyện ngu xuẩn vậy, từ lúc đầu khi hắn ôm nàng mệt đến thở không nổi, hắn nên trực tiếp thừa nhận điều đó chứ không phải cố tình làm ra mấy chuyện sau này.
Cố sức thì kết quả cực kỳ thảm thiết, tỷ như hiện tại nàng khiến cho hắn càng thêm mất mặt, hơn nữa Tần Phiên Phiên còn say khướt, như một cô gái ngốc vậy, chắc chắn là không nhớ gì đi, chờ sau khi trở về hắn nhất định phải nghiêm túc trừng trị nàng mới được.
Suốt dọc đường Tiêu Nghiêu vừa đi vừa suy nghĩ, nhất định phải dùng biện pháp nhanh nhất, tốt nhất khiến Tần Phiên Phiên nhớ rõ một mặt anh minh thần võ của hắn, mà không phải trạng thái túng quẫn kia.
Vì thế sau khi hai người trở về, Tiêu Nghiêu để Trương Hiển Năng chuẩn bị giấy và bút mực.
"Hoàng thượng, người mau sắp xếp đi, làm cái gì vậy hả?" Tần Phiên Phiên vịn vào cửa, vẻ mặt không tình nguyện.
"Nào nào nào, hôm nay nàng lên làm Hoàng hậu, vì trẫm mà viết một ý chỉ đi." Tiêu Nghiêu tự mình mài mực thay nàng, phất phất tay với nàng.
Tần Phiên Phiên vẫn là dáng vẻ không quá tình nguyện, dẩu môi, thấp giọng nói: "Trên đường chàng đã nói xong mọi chuyện rồi, sao bây giờ lại quên? Ta đây lại phải nắm hai lần, để nó biến đổi, mới có thể thực hiện lời hứa?"
Biểu tình trên mặt Tiêu Nghiêu kia chỉ có thể nói là xuất sắc, vừa phức tạp lại có chút khó coi, hắn cảm thấy nếu ngày mai Tần Phiên Phiên tỉnh lại mà còn nhớ mình đã nói những gì, nhất định sẽ rất hối hận.
Vẻ mặt Trương Hiển Năng đứng hầu ở một bên hoàn toàn là ngốc luôn, căn bản không biết Hoàng hậu nương nương đã nói những gì?
Phải nắm chỗ nào mới có thể khiến Hoàng thượng thực hiện lời hứa nhỉ, lần sau chờ nương nương ngủ rồi, hắn có thể lén hỏi một chút thử xem, nói không chừng về sau chính mình cũng có thể dùng đến.
Chỉ là hắn vừa nhìn tươi cười giảo hoạt trên mặt Hoàng hậu nương nương, Trương Đại Tổng quản liền mạc danh lùi một bước, vẫn là đừng hỏi thì hơn, tình thú hai vợ chồng nhà người ta, thêm một thái giám như hắn sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Tần Phiên Phiên vừa nói vừa đi lại gần, đôi tay còn làm ra động tác muốn nắm, khiến cho Tiêu Nghiêu căng hết cả trứng, lập tức kẹp chặt hai chân.
Vẫn cứ thấp giọng dỗ nàng: "Nàng xem trẫm viết nhiều giấy cam đoan như vậy rồi, nàng cũng viết cho trẫm một tờ đi? Hiện tại nàng là Hoàng hậu, lời nói cũng rất có trọng lượng, trẫm để nàng viết ra bảo đảm, bằng không đến lúc trẫm không làm được nàng sẽ rất khó coi."
Tần Phiên Phiên bị hắn ôm vào trong ngực, Tiêu Nghiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, bắt đầu viết từng nét chữ.
Hiện tại thần chí nàng có chút mơ hồ, bản thân viết cái gì cũng không biết luôn, nhưng bởi vì lúc mang thai, Tiêu Nghiêu liền thường xuyên dạy nàng viết chữ như vậy, giờ phút này ký ức trong lòng liền bị đánh thức, trên mặt nàng liền lộ ra tươi cười ngoan ngoãn, cứ viết từng nét từng nét một như vậy.
"Hoàng thượng, canh giải rượu nấu xong rồi." Vọng Lan bưng một chén canh giải rượu qua, hiển nhiên là chuẩn bị cho Tần Phiên Phiên.
Hiện giờ là thời điểm mấu chốt nhất, Tiêu Nghiêu đương nhiên sẽ không thể để một chén canh giải rượu làm hỏng, lập tức vẫy vẫy tay ý bảo nàng ấy rời đi.
Cho đến khi viết xong phần ý chỉ này, hắn tự mình đóng ấn lên, nhìn ý chỉ mới ra lò, Tiêu Nghiêu cảm thấy sống lưng đều thẳng tắp.
Hắn liên tục xem ý chỉ hai lần, mới cảm thấy mỹ mãn mà cuốn lại, để Trương Hiển Năng tìm một cái hộp gỗ mà cất vào.
"Tốt, Phiên Phiên, nào uống canh giải rượu đi." Hắn để Tần Phiên Phiên viết xong ý chỉ, đạt được mục tiêu, lập tức muốn nàng uống canh giải rượu.
Dù sao lúc Tần Phiên Phiên tỉnh táo tuyệt đối sẽ không viết ra loại ý chỉ kia.
Kết quả hắn vừa quay đầu liền thấy Tần Phiên Phiên gục đầu trên bàn ngủ luôn rồi.
Tiêu Nghiêu nhìn thoáng qua canh giải rượu, lại nhìn xuống giữa đùi mình vẫn còn trướng, bỗng nhiên cảm thấy mình bị chơi.
Canh giải rượu không uống cũng không sao, nhưng rõ ràng đã nói trở về sẽ cùng hắn cá nước thân mật mà? Nữ nhân đều là kẻ lừa đảo.