Edit: Mẫn Lương Nghi
Beta: Giang Hiền tần
Bầu không khí trong điện cực kỳ quỷ dị, Trương Hiển Năng cố gắng bày ra một khuôn mặt cung kính, nghiêm nghị thế mà vị Tần Thải nữ này lại không biết xấu hổ mà bới móc ra.
Nàng biểu hiện e thẹn như vậy thì bất kỳ ai cũng có thể đoán được tối hôm qua Hoàng thượng và nàng đã làm những gì.
Hai người không biết xấu hổ mà lăn đi lăn lại trên giường đến hơn nửa đêm, thật đúng là phúc trạch thâm hậu.
"Tần Thải nữ, ngươi hãy nghĩ kỹ rồi nói. Tối qua trẫm làm sao?" Tiêu Nghiêu căng da đầu, lạnh giọng mở miệng.
Nội tâm hắn vô cùng rối rắm, biết là nữ nhân này không biết xấu hổ nhưng mà hắn lại tò mò.
Đến tột cùng có phải giống như hắn nghĩ hay không?
"Ngài cho nô thiếp long tinh nóng bỏng đến nỗi cả người thiếp đều run."
Tần Thải nữ còn không biết xấu hổ hơn so với tưởng tượng của hắn, sau khi e lệ, ngượng ngùng nói ra những lời này Tần Thải nữ đã làm cho vị cửu ngũ chí tôn gặp qua không biết bao nhiêu chuyện đời bị ngạc nhiên.
Trương Đại Tổng quản thở dài trong lòng, nhìn bóng lưng tang thương của Hoàng thượng, chắc là ngài cũng bị tổn thọ mười năm tuổi thọ rồi.
Hắn chỉ muốn nói: Tần Thải Nữ, ngươi ức hiếp ta! Khụ khụ!
"Tần thị Phiên Phiên!" Tiêu Nghiêu híp mắt, giọng nói tức giận giương cao.
"Nô thiếp xin nghe." Nàng cũng cao giọng trả lời, cúi đầu thật sâu, lại làm lễ thêm một lần nữa.
Nhìn nữ nhân đang nằm bò trên mặt đất kia đã không còn sót lại một chút nào gọi là biểu tình ngượng ngùng lập tức trở nên tự nhiên, giống như người mới vừa nãy không biết xấu hổ không phải là nàng vậy.
Nhận lệnh của cửu ngũ chí tôn, Tần gia thật sự đưa vào cung một diễn tinh lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Có lẽ bản thân Tần gia cũng chưa ý thức được vị ngũ cô nương này là diễn tinh đầu thai thành.
"Lau khô cho trẫm!" Tiêu Nghiêu mặt lạnh phân phó một câu.
Tần Phiên Phiên âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, tiếp nhận khăn trắng trong tay tiểu cung nữ, một bên lau nét mực trên gạch, một bên bày ra một động tác chổng ngược yêu cầu độ khó cao.
Mặt của Tiêu Nghiêu vì quá tức giận mà tái đi, cười lạnh nói: "Trẫm bảo ngươi lau sàn thật sạch, nhưng cũng không cần "chuyên tâm" như vậy, ngươi còn phải giữ sức đến tối. Đến lúc đó nếu Tần Thải nữ nói không còn chút sức lực nào, vậy thì trẫm sẽ trở mặt."
Tần Phiên Phiên lập tức quỳ một cách đoan trang, thuận tay sửa sang lại làn váy một chút, thấp giọng cáo tội: "Đó là thói quen của nô thiếp, thỉnh Hoàng thượng thứ tội."
Tiêu Nghiêu khóe miệng giật giật, nếu nàng đã nói vậy thì hắn còn có thể nói cái gì?
Chính hắn là người tạo thành thói quen này cho nàng mà.
"Nhìn dáng vẻ của Tần Thải nữ hình như chịu chưa đủ hình phạt, động tác một canh giờ kia xem như thiếu, lần tới sẽ tăng thêm." Hắn cười lạnh một tiếng, nhìn viên gạch dần dần được lau khô, chỉ Tần Phiên Phiên, nói: "Quỳ ở một bên, đỉnh đầu đặt ống đựng bút, Trương Hiển Năng, ngươi đi tới giám sát một chút, nếu nàng dám động đậy thì ngươi hãy dùng phất trần dạy dỗ nàng."
Hiển nhiên là Hoàng thượng đang rất tức giận, ai ngồi trên chiếc ghế kia thì đó chính là người lớn nhất, cho dù là diễn tinh cũng phải sợ, nàng ngoan ngoãn đặt ống đựng bút lên đỉnh đầu rồi quỳ xuống một bên, không dám động.
Trương Hiển Năng đứng ở đối diện nàng, trên mặt vẫn treo lên một nụ cười tủm tỉm, chẳng qua trên tay lại có thêm phất trần, Tần Phiên Phiên thật sự rất sợ thứ đồ kia sẽ quất xuống người nàng.
"Hoàng thượng, ngự dược phòng trình tránh tử canh[1] lên cho Tần Thải nữ." Một tiểu thái giám từ bên ngoài đi vào, cung kính nói một câu.
[1] Thuốc tránh thai.
"Cho nàng uống."
Tiêu Nghiêu không ngẩng đầu mà chỉ vừa phê tấu chương vừa nói.
Tiểu cung nữ bưng cái khay tới gần, bát sứ màu trắng chứa đầy nước canh đen nhánh, mùi thuốc nồng đậm lan tràn trong điện.
Tần Phiên Phiên bưng chén thuốc lên rồi kê sát vào miệng, bát thuốc này mới sắc nên vẫn còn rất nóng, mùi thuốc xông thẳng vào chóp mũi làm cho đôi mắt nàng cũng đỏ hết lên.
Trương Hiển Năng cẩn thận quan sát ở một bên, trong lòng không khỏi kinh ngạc: Chẳng lẽ Tần Thải nữ không muốn uống tránh tử canh này? Muốn hoài thai long chủng?
Nhưng mà từ lúc Hoàng thượng chạm vào nữ nhân đầu tiên, ngài cũng không lưu lại long chủng cho ai hết, kể cả đối với Vương phi cũ cũng vậy cho nên đến nay Hoàng Thượng vẫn chưa hề có hài tử.
Tần Phiên Phiên đưa thuốc đến bên miệng, giơ lên cổ "Ùng ục, ùng ục" bắt đầu uống rất có hào khí.
Chẳng qua mới vừa nuốt xuống cổ họng, nàng bỗng "Oa ——" một tiếng phun ra hết thứ thuốc màu đen lên gạch.
Bàn tay của Tần Phiên Phiên run rẩy, bát thuốc trong tay suýt nữa rơi xuống.
"Tần thị Phiên Phiên!" Hoàng thượng tức giận ném một quyển tấu chương!
Nữ nhân này quả thực vô cùng khó hiểu, lúc uống thuốc đều kinh hãi rống lên.
"Hoàng thượng, thật đắng. Thuốc này thật đắng, nô thiếp —— oa ——" Nàng vừa khóc vừa phun, loại cảm giác này chính là đắng đến tận xương tuỷ, làm cả người nàng đều đắm chìm trong trạng thái ghê tởm, nôn khan không ngừng.
Trương Đại Tổng quản giật giật khóe miệng, hắn tay mắt lanh lẹ tránh né, nhưng mà trên góc áo vẫn dính phải vài giọt nước thuốc.
Hầu hạ bên người Hoàng thượng bao nhiêu năm, hắn cũng bị lây bệnh ưa sạch sẽ, có cảm giác như mấy giọt nước thuốc kia biến thành vật sống bò trên đùi hắn, rất là khó chịu.
Tiêu Nghiêu cảm thấy đau đầu bất đắc dĩ khép lại tấu chương, cũng không còn tâm tình đi phê duyệt.
Bị làm phiền đến nỗi chẳng có tâm trạng làm gì, bây giờ hắn cực kỳ muốn giết nữ nhân chỉ vì một chén thuốc đắng mà khóc rống lên kia.
"Hoàng thượng, nô thiếp không cố ý, nô thiếp cũng không ngờ sẽ như vậy. Nô thiếp từ nhỏ đã không thể chịu đắng, chỉ hơi đắng một chút cũng có thể hành hạ nô thiếp đến chết. Trước kia sinh bệnh, nô thiếp cũng chỉ gồng mình chịu đựng chứ không muốn uống thuốc, sau khi ngất đi bị đại phu cho uống một chén thuốc, sau khi tỉnh lại thì nhổ ra nửa chén, còn nửa chén còn lại đã bị tiêu hóa, nô thiếp ——"
Tần Phiên Phiên lại muốn nôn ra cả một bụng chứa đầy thuốc đắng khi nhắc lại chuyện này.
Lúc này nàng đúng là không phải diễn kịch, hoàn toàn là biểu lộ chân thật.
Từ nhỏ đã không thể chịu khổ, chỉ cần đắng một chút thôi nàng đã không chịu được rồi cho nên không dám sinh bệnh, bởi vì cả đời bệnh chỉ có cố gồng mình chống đỡ, lúc uống thuốc, dường như là sinh lý bài xích, nàng sẽ nôn đến khi hết thuốc mới thôi.
Nàng vừa nói vừa cảm thấy oan ức, thấy chén thuốc đặt ở một bên, nội tâm bi ai.
"Nô thiếp phải làm sao bây giờ? Không uống được tránh tử canh thì sẽ bị trừng phạt những gì? Có thể không chết được không?"
"Không thể." Tiêu Nghiêu rất nhanh đã trả lời nàng.
Tần Phiên Phiên đang chuẩn bị dùng hết sức lực để khóc nhưng vừa nghe xong thì suýt nữa nôn thêm lần nữa.
Mẹ nó, không thể? Vậy bây giờ nàng phải làm sao?
Nàng ngừng gào khản giọng một cách miễn cưỡng, ngước khuôn mặt tèm lem nước mắt lên nhìn người nam nhân phía trên kia, toàn thân đều tản ra một loại trạng thái đáng thương vô cùng, hy vọng có thể khiến hắn thương hại mình.
Nhưng mà kết quả nàng thu được chỉ có sự lạnh nhạt.
"Tần thị Phiên Phiên, ngươi hãy chọn một cái hoặc là uống thuốc hoặc là chết, trẫm không lưu chủng."
Hoàng thượng lạnh giọng mở miệng.
Đế vương tuổi trẻ tuấn mỹ, lần đầu tiên toát ra sát khí của mình.
Tần Phiên Phiên biết Hoàng thượng nói thật, hơn nữa cũng không có một con đường nào có thể cữu vãn.
"Nô thiếp biết, nô thiếp sẽ uống. Có thể là long tinh của Hoàng thượng quá muốn "bảo vệ" nô thiếp, nô thiếp tạ chủ long ân."
Nàng nói, tâm lại bi ai.
Tinh à, ngươi còn đáng tin cậy hơn chủ tử ngươi nhiều, có thể hiểu rõ đến nỗi đau lòng thay cho ta.
Tiêu Nghiêu bị nàng làm cho dở khóc dở cười, vốn đang ở trạng thái bạo nộ thì nghe được những lời này của nàng làm tâm tình hắn bình tĩnh lại.
Chỉ là trong chuyện này hắn chưa từng có một ngoại lệ nào.
"Ngươi để nó ở trong bụng mình nhiều thêm vài canh giờ nữa thì sẽ trở thành một thi hai mệnh đấy." Hắn cười lạnh.
Tần Phiên Phiên chợt nhận ra, Hoàng thượng sẽ không lạnh nhạt ở bất kì thời điểm nào khác trong chuyện long chủng.
Haiz, tuổi còn trẻ, "chỗ kia" bị thương, còn muốn cho nữ nhân uống tránh tử canh để che dấu, thật là đáng thương.
Trên thực tế, lưu long tinh lại trong cơ thể nàng cũng không nhất thiết là sẽ thành thai, ai cho Cẩu Hoàng đế này này tự tin vậy?
"Thỉnh Hoàng thượng kêu thái y tới, nô thiếp nhất định sẽ uống xong tránh tử canh, hơn nữa nhất lao vĩnh dật[2], chỉ là sẽ phải phí một chút công phu." Tần Phiên Phiên không biết xấu hổ mà đặt yêu cầu.
Tiêu Nghiêu cúi đầu, nhìn lên khuôn mặt nàng còn lem nước mắt, cũng không phải do nàng cố ý không uống được tránh tử canh cho nên liền cho phép.
"Trương Hiển Năng, ngươi tới giúp Tần Thải nữ."
Để phòng ngừa nữ nhân này không làm thêm vài chuyện quái dị nữa, ngôi cửu ngũ chí tôn tình nguyện phái người mình tín nhiệm nhất là Trương Đại Tổng quản đi theo.
Tần Phiên Phiên lập tức nâng làn váy nhỏ lên lui xuống, tốc độ còn nhanh như bị ma đuổi vậy.
Tiêu Nghiêu nhìn dáng vẻ hoang mang rối loạn của nàng, trong lòng hơi buồn cười: Cũng có lúc nàng biết sợ cơ đấy.
Kết quả, tầm mắt vừa chuyển đã nhìn thấy một bãi nước thuốc bên trên gạch, lập tức gân xanh nổi đầy người.
Nữ nhân kia là đang trốn tránh việc bị phạt lau sàn phải không?
Cửu ngũ chí tôn trong lòng tức giận, người của Tần gia và gạch trong Long Càn cung của hắn hình như có thù, đầu tiên là cha làm dơ, nữ nhi tới thì lại phun ra đầy đất.
Cung nhân hầu hạ ở bên người Hoàng thượng đương nhiên biết vị cửu ngũ chí tôn này ưa sạch sẽ, lập tức có cung nữ tiến tới định lau sàn.
"Đừng lau, cứ để ở đó, đợi người phun lên tự mình tới đây lau cho thật sạch!"
Để đày đọa Tần Phiên Phiên, cửu ngũ chí tôn quyết định nhẫn nhịn.
Tiểu cung nữ lặng lẽ lui xuống không khỏi thở dài, Tần Thải nữ không hổ là chân ái của Hoàng thượng, ngay cả chuyện này cũng có thể nhẫn nhịn vì nàng.
Rất lâu sau đó Trương Hiển Năng mới quay lại, lúc hắn tiến vào, trong tay còn cầm một chiếc khăn màu trắng để lau mồ hôi, như là đã phí rất nhiều sức lực vậy.
Tiêu Nghiêu đã sớm đợi tới nỗi không còn kiên nhẫn, một bãi nước thuốc kia tạo thành thương tổn rất lớn đối với tinh thần của hắn, làm cho hắn một quyển tấu chương cũng chưa xem xong.
"Nàng đâu?"
"Ngủ rồi..." Trương Hiển Năng dường như vừa thở hồng hộc vừa trả lời.
Lửa giận trên mặt Tiêu Nghiêu rất rõ ràng: "Trẫm cho nàng ngủ sao? Nàng làm gì ngươi mà ngươi lại thở hồng hộc như vậy?"
Trương Đại Tổng quản lập tức nhận thấy tâm tình Hoàng Thượng không tốt, cẩn thận trả lời: "Hồi Hoàng thượng, nếu Tần Thải nữ không ngủ nàng sẽ không uống hết thuốc đắng. Nàng bảo Thái y cho nàng uống thuốc ngủ, còn nói tốt nhất là phải ngủ đến hửng đông nếu không ngủ sẽ bị thuốc quá đắng làm cho tỉnh. Đợi nàng ngủ được, lão nô và y nữ cho nàng uống thuốc nhưng mà nàng lại không há mồm ra, khó khăn lắm mới uống hết được."
Làm cho hắn muốn ôm đùi Hoàng thượng mà khóc rống lên, chưa thấy qua chủ tử nào khó hầu hạ như vậy.
Tiêu Nghiêu nhíu mày: "Về sau, mỗi lần cho nàng uống thuốc đều phiền phức như vậy?"
"Không cần, Tần Thải nữ bảo Thái y phân cho nàng một chén tránh tử canh, một chén có hiệu quả tới ba năm."
Trương Hiển Năng xua tay, Tần Thải nữ rất thông minh, nếu mỗi lần uống thuốc đều cực khổ như vậy thì nàng sẽ không cần thị tẩm.
Nữ nhân không được Hoàng thượng sủng hạnh thì cơ bản trong hậu cung sống cũng không lâu, huống hồ không ở bên phục vụ Hoàng thượng ngủ, vậy thì phân địa vị cao thấp từ đâu, Tần Phiên Phiên hiểu điều này.
Tiêu Nghiêu không mừng không giận mà "Ân" một tiếng, cười lạnh nói: "Những điều nàng hiểu cũng thật nhiều."
Ngược lại, khi hắn nghiêng đầu nhìn xuống bãi nước thuốc còn trên gạch, tức khắc tâm tình càng thêm hậm hực, nữ nhân kia thật đáng giận!
"Trương Hiển Năng!"
"Nô tài xin nghe!" Trương Đại Tổng quản bị Hoàng thượng đột nhiên cao giọng gọi dọa cho hoảng sợ, lập tức đề cao tinh thần lên mười tám phân.
"Lau khô gạch cho trẫm."
"Nô... nô tài tuân mệnh." Trương Hiển Năng bởi vì quá mức kinh ngạc mà suýt nữa miệng mở to thành cái gáo.
Hoàng thượng mà tức giận thì cũng đừng trút lên đầu hắn chứ.
Lấy sổ ghi ra, nhớ món nợ Tần Thải nữ này, về sau báo thù.