Trương Nhã Đan cầm kịch bản trong lòng lòng sầu não giống như ngàn cân treo sợi tóc, trở về nhà lúc lên taxi chạy một vòng lớn đến thẳng đường Kinh Thông. Trương Nhã Đan mới sực nhớ hiện tại bản thân đã là vợ của Giang Thiên Viễn, không còn ở Kinh Thông nữa cô hiện tại là ở Giang Tô mới đúng. Uầy! Thói quen đúng thật khó đổi, cuối cùng phải tốn thêm thời gian từ Kinh Thông trở về nhà của Giang Thiên Viễn. Não cô đúng là não cá vàng, ngay cả bản thân có phu quân cũng quên mất.
Lúc xe dừng trước cổng lớn của nhà Giang Thiên Viễn, cô mới xuống xe mệt mỏi đi vào trong. Ánh mắt rơi trúng đôi giày cao gót đặt trên kệ, cô lúc ấy còn ngây thơ cho rằng hôm nay Giang Thiên Viễn đem khách đến nhà, Trương Nhã Đan không mấy quan tâm tiến vào bên trong. Lên đến tầng 2 cô nghe rõ tiếng thở hỗn hển của một người phụ nữ, âm thanh này khiến cô nổi cả da gà. Không phải chứ? Âm thanh ái muội này không phải là người nào đó đang mây mưa đấy chứ?
Trương Nhã Đan còn chưa kịp xác định thì từ phòng Giang Thiên Viễn cánh cửa đã mở ra, một đôi nam nữ hôn nhau cuồng nhiệt từ bên trong phòng ra đến hành lang không muốn dừng. Cô nuốt mấy ngụm nước miếng để tránh bản thân không thể kìm chế mà hét lên, nhìn Giang Thiên Viễn và cô gái đó hôn nhau ngấu nghiến cô thực sự buồn nôn quá đi mất, Trương Nhã Đan cũng không phải là kẻ không hiểu chuyện nên cố gắng giữ im lặng hết mức có thể để tránh bọn họ mất hứng. Cô thấy Giang Thiên Viên một tay luồng qua eo cô ta khanh khách cười giữ chặt người phụ nữ trong lòng, tùy ý để cô ta dính chặt lấy bên hông mình, vô cùng thân thiết hôn lên môi, nhiệt tình mà nóng bỏng.
Trương Nhã Đan lúc đầu còn ngượng ngùng không biết nên phản ứng như thế nào, nhưng càng xem càng cảm thấy vô cùng bái phục hai người họ. Kỹ thuật hôn này đúng là một diễn viên như cô còn phải học, Trương Nhã Đan thưởng thức đến say mê xem hai người bọn họ biểu diễn. Ước chừng một phút đồng hồ trôi đi, thời gian bọn họ nín thở thật đúng là rất dài. Không khỏi lắc đầu, cô đơn giản đi đến một bên sô pha ngồi xuống, chờ xem.
Trương Nhã Đan ung dung ngồi xuống sofa giống như thưởng thức một bộ phim thần tượng, cô thầm nghĩ trong lòng. Đây có được gọi là bắt gian tại trận không? Theo lẽ thường tình cô nên đến xé hai người họ ra sau đó cho cô ta một cái tát, còn mắng chửi thành tiếng:" Đồ hồ ly tinh, không biết liêm sỉ!" Hahaha nghĩ đến đây bản thân cô càng cảm thấy buồn cười, vì bọn họ là vợ chồng trên danh nghĩa trong bản hợp đồng có để cập không được xen vào chuyện riêng của nhau, với lại cô cũng không cảm thấy gì khó chịu.
Ánh mắt cô chăm chú nhìn bọn họ phát cẩu lương để chảy nước miếng, đột nhiên Giang Thiên Viễn ngừng lại hai tay đem người phụ nữ đẩy ra. Ánh mắt anh liếc sang Trương Nhã Đan có chút lạnh lùng khiến cô hoảng loạn.
"Trương Nhã Đan! Em ở đó nhìn trộm sao?"
Uầy! Cô nghe anh nói liền đứng lên xua xua tay điệu bộ khách khí miễn cưỡng.
"Không... Hai người đã xong rồi sao? Tôi không cố ý nhìn đâu... Chỉ là... Chỉ là tôi không muốn làm phiền hai người!"