Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Độc Sủng Cuồng Phi - Hạ Lan Mẫn Nguyệt



Chương 156: Thai Tiếp Theo
Cạch!
Lúc hai tay đến gần nhau, chẳng biết sao mà ly rượu rơi xuống đất, rượu tung tóe hết lên nền điện.
Chu Kỳ căm hận cắn môi, nàng chắc chắn là Tây Vệ Nữ hoàng kia cố ý!
Lãnh Hạ cố ý thật, nàng cười nhạt rồi chờ.......
Vô số thanh âm hít khí vang lên, mọi người kêu lên sợ hãi: "Đó là...."
Đại điện vốn yên tĩnh, nay lại hỗn loạn ầm ĩ, mọi người chỉ vào nền điện giữa hai người, hoảng sợ nói không nên lời.
Chu Kỳ sửng sốt, nhanh chóng cúi đầu xuống nhìn, lập tức, mặt mũi trắng bệch.
Chỉ thấy rượu kia vừa chạm đất đã nhanh chóng ăn mòn gạch ngọc.
Rượu độc!
Chỉ cần uống vào lập tức mất mạng!
Chu Kỳ mặt trắng bệch như tờ giấy, ngồi bệt xuống đất, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một bóng người xanh biếc lướt đến, liếc qua rượu độc kia rồi dùng khăn tay che miệng: "Ngươi thật độc ác, lại dám muốn hạ độc Lãnh Hạ!"
"Không phải....... không phải......" Chu Kỳ kinh hoàng, chỉ luôn mồm nói hai từ này.
Cũng cực kỳ kinh hoàng còn có Chu Nho Thân, hắn chạy nhanh đến giữa điện, quỳ xuống giải thích: "Hoàng thượng, tiểu nữ tính nết thuần lương, tuyệt đối sẽ không......."
" Chu ái khanh, việc này thế nào thì nên do thái y nhận xét." Đông Phương Nhuận khóe môi khẽ nhếch lên, cắt ngang lời hắn ta rồi lớn tiếng ra lệnh: "Tuyên thái y, nghiệm độc″
Lãnh Hạ thản nhiên ngồi xuống, khoanh tay chờ xem kịch vui.
Chỉ chốc lát sau, một vị Thái y đã nhanh chóng chạy vào, sau khi hành lễ và nghiên cứu chỗ rượu còn sót lại kia, mặt trắng bệch bẩm báo: "Bẩm Hoàng thượng, đây là kịch độc, tính ăn mòn rất mạnh, chỉ cần nuốt vào sẽ lập tức mất mạng!"
Bộp!
Bỗng nhiên Đông Phương Nhuận vỗ long án, lạnh lùng nói: "Chu Kỳ, ngươi còn muốn nói gì nữa không?"
Chu Kỳ mờ mịt nhìn xung quanh, đột nhiên có phản ứng, bất chấp sự đau đớn do ba mươi đại bản lúc sáng, vội vàng lao ra run rẩy nói: "Hoàng.... Hoàng thượng........ Không phải thần nữ! Không phải thần nữ!"
"Không phải ngươi........" Đông Phương Nhuận nhướn nhướn mày hỏi: "Vậy là ai?"
Trán lấm tấm mồ hôi, Chu Kỳ quỳ ngơ ngẩn, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh lúc đưa rượu, chợt nhìn về phía Lãnh Hạ, cả kinh nói: "Là nàng ta! Là......"
" Hoàng thượng!" Chu Nho Thân vội vàng cắt ngang lời nàng ta: "Việc này thật sự có nhiều điểm đáng nghi, tiểu nữ tính nết thuần lương, tuyệt đối sẽ không làm chuyện hạ độc như thế này, nhất định là có kẻ khác giá họa, xin Hoàng thượng minh xét!"
Hắn nháy mắt ra dấu với Chu Kỳ, giờ phút này, hắn đã có thể khẳng định chắc chắn là Tây Vệ Nữ hoàng vu oan giá họa, thế nhưng nói ra thì ai tin?
Người ta hỏi ngươi là tại sao người ta lại giá họa cho ngươi thì trả lời thế nào?
Thế nhưng Chu Kỳ đã bị việc này làm bối rối hoàn toàn, hận ý trong lòng cuộn trào mãnh liệt, bất chấp lễ nghi chỉ tay về phía Lãnh Hạ, căm giận nói: "Là ngươi! Là ngươi hại ta!"
Lãnh Hạ nâng mi mắt lên nhún vai: "Từ đầu tới cuối, ta còn chưa chạm vào ly rượu này chút nào."
Chu Kỳ buộc tội nhưng cũng chỉ là suy đoán, một ly rượu đang bình thường, sao lại trở thành rượu độc, nhất là Lãnh Hạ như đã biết trước, lúc mình buông tay thì nàng cũng không cầm, để ly rượu rơi xuống, rõ ràng là đã sớm có âm mưu, nhưng.......
Đúng như lời nàng nói, ngay cả chạm cũng chưa chạm chút nào.
Chu Kỳ run rẩy cánh môi, chờ mong nhìn về phía Đông Phương Nhuận, gương mặt lê hoa đái vũ rất thương cảm: "Hoàng thượng, thật sự không phải thần nữ......."
Lãnh Hạ gợi lên một ý cười giễu cợt, hy vọng vào Đông Phương Nhuận ư, quá ngu ngốc, màn kịch này do chính tay hắn ta đạo diễn, đừng nói là Chu Kỳ, cả Chu gia hôm nay cũng đừng mong thoát.
Thương hoa tiếc ngọc ư?
Một nam nhân như thế, mãi mãi cũng sẽ không!
" Chu Kỳ to gan, đầu độc Nữ hoàng, chứng cứ vô cùng xác thực, trước mắt nhiều người như vậy mà còn muốn nói dối, không có chút ăn năn hối cải!" Đông Phương Nhuận khẽ cười một tiếng, nụ cười thì ấm áp nhưng lời nói lại lạnh như băng: "Lôi ra ngọ môn, chém đầu!"
Chém đầu.........
Chu Kỳ ngã quỵ xuống, lòng như tro tàn, kinh ngạc nhìn dung nhan ôn nhu kia đang nói ra những lời phán quyết tàn nhẫn, đâm thẳng vào tim nàng, không chút lưu tình!
Nàng ta ngã về phía sau, cười ha ha giống như điên.
Lúc này, mọi cảm giác sợ hãi đều đã biến mất, nàng chỉ nhớ rõ, nam nhân nàng ngưỡng mộ, lạnh như băng nói: "Chém đầu!"
" Hoàng thượng khai ân! Hoàng thượng khai ân!" Chu Nho Thân bò về phía trước, kêu to: "Hoàng thượng, tiểu nữ vô tội a, nó không có lý do gì để giết Vệ Hoàng!"
Nói đến đây mọi người cũng suy nghĩ, đang yên đang lành sao Chu Kỳ lại muốn hạ độc Tây Vệ Nữ hoàng.
"Lý do......." Đông Phương Nhuận khẽ lẩm bẩm, nét cười trên mặt thật khó đoán.
Một lát sau, hắn chậm rãi nói: "Trẫm cho ngươi lý do!"
Vừa dứt lời thì ngoài điện vang lên tiếng bước chân, một thị vệ bước vào hành lễ nói: "Tham kiến Hoàng thượng, vi thần lục soát phủ Chu ngự sử, tìm thấy cái này!"
Nói xong, hắn ta mang phong thơ trong tay trình lên.
Lúc nhìn thấy phong thư này, Chu Nho Thân ngồi phịc xuống, không dám tin nói: "Không thể nào! Không thể nào...... rõ ràng ta đã........"
Hắn ngừng lại ở đây, chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Đông Phương Nhuận hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào, bừng tỉnh đại ngộ.
Bức thư đã đốt lại xuất hiện ở đây, vậy thì bức thư này chắc chắn là giả, giả giống hệt, cho thấy hắn ta đã sớm biết!
Biết hết nên mới trị tội Kỳ nhi, ly rượu lúc nãy đang tốt lành thì thành rượu độc, mục đích của hắn căn bản chính là........
Là Chu gia!

Nực cười thật, mình còn đang nghĩ muốn cho Kỳ nhi vào cung làm phi, muốn củng cố thế lực của gia tộc........
Chu Nho Thân bỗng nhiên đứng bật dậy!
Hắn ta đứng lên, khuôn mặt điên cuồng mà vặn vẹo, chỉ vào Đông Phương Nhuận, thê lương hét lớn: "Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ! Thỏ khôn chết, giết chó săn, chim mất mạng, cất cung tên! Ta nên đoán được, nên sớm đoán được! Ha ha ha ha..."
Chuyện đến mức này, đã hoàn toàn không có cơ hội xoay chuyển, dù thư này là thật hay giả, chỉ cần mở ra sẽ biết chuyện hắn sai Chu Kỳ mưu hại Tây Vệ Nữ hoàng, đây là chứng cứ vô cùng xác thực!
Huống bất thình lình làm mọi người chấn động không hiểu gì.
Chu ngự sử, điên rồi à?
Đông Phương Nhuận mặt không đổi sắc, ngay cả dáng cười cũng không ít đi chút nào, hắn mở thư trước mặt mọi người.
Đây là mật thư giữa Chu Nho Thân và Nam Hàn Thái hậu Hoa Mị, trong thư chỉ ra thân phận thật sự của Chu gia, chính là tâm phúc cuae Nam Hàn Tiên hoàng, Ngự Sử thừa Chu Vô Chính năm đó, chính là Niên Chính Văn được phái tới Đông Sở làm gian tế.
Có lẽ là do Tiên hoàng đã chết, Niên gia lại từng bước thăng chức ở Đông Sở, đã quyết định thoát khỏi sự khống chế của Nam Hàn, cho nên lúc Hoa Mị biết việc này mới bảo Chu Nho Thân làm một chuyện cuối cùng, để Niên Tiểu Đao lưu lạc bên ngoài tìm cơ hội ám sát Tây Vệ Nữ hoàng, sau khi chuyện thành công, Niên gia có thể yên tâm làm trọng thần Đông Sở, không còn liên quan đến Nam Hàn nữa, chuyện này nàng ta sẽ giữ bí mật hộ Chu Nho Thân.
Biết nội dung, mọi người liền hỗn loạn, quần thần không dám tin nhìn Chu Nho Thân, ai có thể đoán được Chu gia ở Đông Sở đã hơn bốn mươi năm, Chu gia thanh danh hiển hách trên triều đình lại là gian tế của Nam Hàn!
Nghĩ như vậy, mọi người không khỏi nhìn về phía Hoa Thiên.
Mọi người nhìn Hoa Thiên và Lãnh Hạ, muốn xem sau khi biết chuyện này thì hai người sẽ trở nên như thế nào?
Hoa Thiên nhìn a nhìn, hưởng thụ việc mình trở thành tiêu điểm của mọi người, bước đến trước mặt Lãnh Hạ, bĩu môi nói: "Ta cũng không biết chuyện này!"
Vung khăn tay lên, mùi hương nồng nặc ùa vào mũi.
Lãnh Hạ hắt hơi một cái, đẩy đầu hắn ra, ghét bỏ nói: "Cái này cũng không biết, ngươi sống ở Nam Hàn thế nào hả!"
Hoa Thiên chớp chớp mắt mấy cái, hiểu được ý của Lãnh Hạ rồi liền sáng ngời hai mắt.
Hắn nhảy dựng lên, lao về phía Lãnh Hạ, cười kiều mị: "Ai nha, thực sự là tỷ muội tốt của ta!"
Bốp!
Gáy bị đập một cái!
Ngay lúc lao về phía Lãnh Hạ, một bàn tay to đập vào gáy hắn, làm hắn lảo đảo, rồi ôm lấy Lãnh Hạ, cảnh giác nói: "Cách tức phụ lão tử xa một chút!"
Hoa cô nương oan ức cắn môi, ra vẻ lau nước mắt không có thật.
Mấy người chơi đùa ở bên này còn bên kia thì mọi người đều ngưng trọng.
Chu Nho Thân vẫn đang mắng to, hắn đã đoán được kết cục của cả gia tộc, nên dù gì cũng phải mắng toàn bộ tổ tông nhà Đông Phương Nhuận một lần.
Đông Phương Nhuận mỉm cười nghe, vẫn ôn nhuận như cũ, không xấu hổ tức giận chút nào, thậm chí còn bĩu môi nghĩ, nếu tổ tiên nghe được những lời này, có phải sẽ tức đến mức đội mộ dậy không.
Lãnh Hạ thì thầm bên tai Chiến Bắc Liệt: "Nhìn định lực của người ta kìa."
Chiến Bắc Liệt nhướn mày, kẹp đầu Lãnh Hạ để nàng nhìn mình, cười nói: "Tức phụ, nàng chỉ được nhìn ta thôi."
Trên đại điện, trừ bọn họ ra, chỉ còn một người bình tĩnh, là Liên Công chúa, dù là rượu độc hay mật thư, vạch trần thân phận, hoặc Chu Nho Thân tức giận mắng chửi, nàng ta không hề kinh ngạc chút nào, khóe môi ẩn chứ độ cong nhợt nhạt, độ cong này.....
Giống như hiểu rõ, nằm trong dự liệu, đều đang nắm ở trong tay.
Lãnh Hạ chậm rãi liếc mắt nhìn qua, nàng ta khẽ gật đầu với Lãnh Hạ, tầm mắt hai người giao nhau trong giây lát rồi lập tức rời đi.
Đông Phương Nhuận ưu nhã uống cạn ly rượu rồi tiện tay ném đi.
Tiếng ly rượu vỡ vang lên cùng tiếng hắn cười lạnh: "Tru cửu tộc!"
Ba chữ rền vang trong đại điện, sự băng lãnh vô tình trong giọng nói kết hợp với nụ cười nhợt nhạt của Đông Phương Nhuận, làm chúng thần đều rùng mình, lãnh ý ùa vào lòng, lan ra khắp tứ chi.
"Tru cửu tộc? Tru cửu tộc! Ha ha ha ha..... Tru cửu tộc......." Chu Nho Thân cười to một lúc lâu rồi đột nhiên quay đầu lại.
Hắn nhìn về phía Lãnh Hạ, trong mắt hiện lên ánh sáng kỳ dị, cười to thoải mái: "Niên Tiểu Đao cũng là người của Niên gia ta! Giết đi, giết đi, cả nó cũng phải chết cùng!"
" Thối lắm!" Chiến Bắc Việt vỗ án, nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu Thái Bản là Vương phi của Bản vương, biến thành Niên....."
Hắn nói đến đây chợt dừng lại, nhìn Niên Tiểu Đao ngơ ngác đứng ở cửa điện.
Niên Tiểu Đao đi một vòng quanh ngự hoa viên, đương nhiên là không tìm được người nàng đang muốn đánh, không ngờ mới quay lại đã nghe thấy một câu như vậy, một câu làm nàng điếng người.
Nàng kinh ngạc nhìn nam nhân dữ tợn kia, đó là cậu ruột của nàng, đang điên cuồng gào thét muốn nàng cùng chết, trong lòng không biết là đang có cảm giác gì.
Từ khi mẫu thân qua đời, chẳng phải nên sớm từ bỏ hy vọng với tình thân sao?
Chiến Bắc Việt vội chạy đến bên cạnh nàng, tay chân luống cuống: "Tiểu........ Tiểu Thái Bản......"
Hắn tràn đầy đau lòng ôm nàng thật chặt, đây là lần đầu tiên Niên Tiểu Đao không đẩy hắn ra, cũng không cầm thứ thì đó đập vào đầu hắn, nhưng trong lòng lại không có nửa phần mừng rỡ, hắn nói không ngừng: "Tiểu Thái Bản, nàng còn có ta, còn có Tiểu Tiêm, đúng! Còn có Nhị ca Nhị tẩu, Hoàng huynh Hoàng tẩu, chúng ta đều là người thân của nàng!"
Niên Tiểu Đao mặc cho hắn ôm, ngửa mặt lên, ra sức ép nước mắt không cho nó chảy ra.
Phía xa truyền đến một giọng nữ trong trẻo: "Tiểu Đao, muốn làm gì thì làm đi, hôm nay ở đây, dù là chuyện gì, ta cũng đỡ thay ngươi!"
Nàng quay sang nhìn Lãnh Hạ ngồi cạnh Chiến Bắc Liệt, hai mắt còn đọng nước, chậm rãi nở nụ cười.
Đúng rồi, không có Niên gia, nàng vẫn còn có người thân của nàng!
Chiến Bắc Việt vừa ôm nàng vừa buồn bực gãi đầu: "Đúng vậy! Lên đi, muốn làm gì thì làm, Bản vương cũng đỡ cho nàng, một lão tiện nhân thì là gì chứ, con mẹ nó thật không đáng! Này! Lúc nàng đánh ta, quyết đoán đâu........ Ngao!"
Hắn ôm đầu đang chảy máu, không dám tin nhìn chằm chằm bầu rượu trong tay Niên Tiểu Đao, rồi lại nhìn kẻ đang cười đắc ý ở bên cạnh, rõ ràng là Hoa cô nương đưa hung khí cho nàng ấy, oán hận nghiến răng.
Một cánh tay nhỏ nhắn đẩy hắn ra, Niên Tiểu Đao siết chặt bầu rượu, chậm rãi bước vào trong.......
Chu Nho Thân quay người lại, chỉ thẳng vào nàng.
"Nghịch nữ! Bất hiếu!"

"Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, Niên gia không có nữ nhi như ngươi!"
" Mẹ ngươi là một tiện nhân, bỏ trốn theo dã nam nhân, sinh ra con cũng là một tiện nhân!"
Niên Tiểu Đao cười gằn, hai mắt xanh thẫm, thân thể thì gầy yếu nhưng lại có sức mạnh vô cùng lớn, nghe cậu ruột chửi rủa mà vẫn vững vàng bước đến trước mặt hắn ta.
Sau đó, giơ cao bầu rượu trong tay, đập mạnh xuống!
Bốp!
Chu Nho Thân bị đập choáng.
"Thứ nhất, các ngươi trục xuất mẹ ta khỏi gia môn, mặc bà khốn cùng thất vọng, nuốt nước mắt mà chết bệnh."
Bốp!
Chu Nho Thân lảo đảo ngã xuống.
"Thứ hai, mười mấy năm qua, mặc ta lưu lạc đầu đường, không quan tâm."
Bốp!
Chu Nho Thân nằm thẳng cẳng trên đất.
"Thứ ba, có thể lợi dụng thì ta là người Niên gia, không còn giá trị thì muốn giết ta diệt khẩu!"
Bốp.
Chu Nho Thân đầu đầy máu tươi.
Bốp.
"Thứ tư, Niên Tiểu Đao ta không có người thân như vậy, từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt với Niên gia!"
Mọi người trầm mặc, hóa đá cả đám, trừng mắt há hốc miệng, không dám thở mạnh chút nào, chỉ nghe tiếng đập thật mạnh và bốn câu chất vấn rõ ràng của Niên Tiểu Đao, mỗi lần đập, đầu họ lại run lên.
Chiến Bắc Việt siết quyền, kích động đến tột đỉnh: "Lên đi! Đây mới là Tiểu Thái Bản!"
"A ——" Chu Kỳ đến giờ mới có phản ứng, vội vàng nhào về phía Niên Tiểu Đao, dữ tợn hét to: "Đồ tạp chủng nhà ngươi!"
Bốp!
Nàng ta còn chưa kịp xông đến thì đã bị bầu rượu đập bay ra ngoài.
Niên Tiểu Đao thờ hồng hộc, hung tợn nói: "Thứ năm.... Thứ năm..... Thứ năm...."
Nàng chớp chớp mắt, nhìn nữ nhân không dậy nổi kia, chép chép miệng nói: "Không có, chỉ là ta muốn đập cái thứ năm thôi!"
Tiện tay ném bầu rượu qua một bên, Niên Tiểu Đao vỗ vỗ tay, bước đến trước mặt Chu Nho Thân, từ từ cúi người xuống, túm lấy cổ áo hắn ta, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi lạnh lùng nói: "Đừng để ta nghe thấy các ngươi nói những lời ta không muốn nghe lần nữa........"
Nàng nhướn mày, cười gằn một tiếng rồi ném hắn đi.
" Tiểu Thái Bản!" Chiến Bắc Việt nhảy lên, nhào về phía nàng, hoan hô nói: "Suất a!"
Niên Tiểu Đao đá bay hắn đi, ghét bỏ liếc nhìn hắn một cái, khóe môi cũng không tự chủ mà hơi nhếch lên, đi nhanh về phía Lãnh Hạ.
Một lúc sau, nàng ngừng bước, quay lại sờ chân Chiến Bắc Việt: "Ta lỡ chân, lỡ chân, đạp quen rồi!"
Chiến Bắc Việt chớp chớp mắt, oán hận, con mẹ nó lý do gì đây?
Đạp quen rồi?
Quen con mẹ nó.
Hai hàng nước mắt ào ào chảy xuôi, hắn ngửa đầu nhìn trời, ra vẻ u buồn, đã có thể đoán được vận mệnh bi thảm sau này rồi, dù Tiểu Thái Bản có gả cho mình không, ngày nào cũng bị đánh thế này đã là đương nhiên......
Niên Tiểu Đao cười híp mắt vỗ vỗ nhăn nheo trên người hắn, ôn nhu hiếm có.
Một lúc sau, nàng đi về phía Lãnh Hạ, giơ nắm đấm ra, mất tự nhiên nói: "Này, cảm tạ!"
Đấm một quyền vào tay nàng, Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi: "Đừng chịu đựng, muốn khóc thì khóc đi."
Nàng nghiêng đầu sang bên cạnh, cố chấp nhìn bầu trời đêm ngoài điện, một lúc sau mới nhào vào lòng Lãnh Hạ, ôm lấy Lãnh Hạ gào khóc, nghẹn ngào nói: "Mẹ ta, dù bà bỏ trốn, nhưng vẫn nhớ kỹ mình họ Niên, bà không hề quên Niên gia, sao họ có thể đối xử với bà như thế........"
Lãnh Hạ vỗ về nàng, để nàng tựa vào vai mình mà khóc.
Chiến Bắc Việt ghen tỵ nhìn Lãnh Hạ đang ôm Tiểu Thái Bản, Hoa cô nương ở bên cạnh thò đầu sang, cười híp mắt nói: "Đồ tốt lần trước, có muốn Hoa tỷ tỷ cho ngươi thêm một ít không?"
Chiến Bắc Việt oán hận trừng mắt nhìn hắn, nhớ tới bầu rượu này, đầu lập tức đau.
Hắn tránh ra hai bước, người nguy hiểm như vậy, vẫn nên cách xa một chút.
Hoa Thiên cắn cắn môi, ném cho hắn một mị nhãn rồi lại sán vào.
Đúng lúc này, Đông Phương Nhuận lạnh lùng nói: "Lôi bọn họ xuống."
Thị vệ lôi Chu Nho Thân và Chu Kỳ xuống rồi, Chiến Bắc Việt mới bĩu môi khó hiểu: "Đông Phương Nhuận này, đúng là đủ tàn nhẫn, tốt xấu gì Niên gia cũng bán mạng vì Đông Sở hơn bốn mươi năm, nhất là Chu Nho Thân đã vạch rõ ranh giới với Nam Hàn. Ôi chao? Không phải hắn ta đang liên minh với tỷ tỷ ngươi sao? Sao một chút tình cảm cũng không cho thế."
Nghe thấy hai chữ tỷ tỷ, trong mắt Hoa Thiên hiện lên một tầng lãnh ý.
Nhìn theo mắt hắn liền thấy Đông Phương Nhuận cao quý ngồi trên long ỷ, khóe môi vẫn cười ấm áp, như là cảm nhận được tầm mắt của hai người, chậm rãi quay đầu, cong cong khóe môi với bọn họ.
Hai người chợt giật mình, Hoa cô nương vỗ vỗ ngực, hơi sợ hãi mà liếc hắn một cái.

Một lúc sau, nhìn vẻ mặt tò mò khó hiểu của Chiến Bắc Việt, hắn bĩu môi nói: "Bốn mươi năm thì sao? Người như Đông Phương Nhuận, đã quen nắm mọi thứ trong tay, sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện có người không trung với hắn, nhất là người theo hắn một bước lên mây, địa vị ngày càng cao, quyền lực ngày càng nhiều, có chừng có mực lại ngày càng giảm, chưa nói chuyện Chu Kỳ trùng hợp va vào hắn, chỉ riêng chuyện với Nam Hàn, tự mình quyết định hắn cũng coi là phản bội, một lần không trung, trăm lần không dùng!"
Hắn nghĩ một chút rồi đánh giá xung quanh, nói tiếp: "Hôm nay, trừ người của Đông Sở, hay người của Nam Hàn, biết cũng không sao, nhưng còn Lãnh Hạ và Liệt Vương, rõ ràng đã sớm biết chuyện này, có liên quan gì ở đây?"
Còn một câu hắn tự hiểu trong lòng, không nói ra khỏi miệng, quan trọng nhất là, sợ rằng Đông Phương Nhuận còn muốn mượn lần này, cảnh cáo Nam Hàn, đừng làm việc mờ ám gì nữa.
Hắn đang nghĩ thì thấy Chiến Bắc Việt ngạc nhiên nhìn mình, trợn trừng mắt, như là thấy quỷ.
Trời ơi, vừa rồi hắn lại cảm thấy Hoa cô nương có vài phần cơ trí của Nhị tẩu!
A a a.... Lẽ nào đây mới là bản chất thật sự của hắn ta?
"Khụ khụ......" Hoa Thiên vung khăn tay ho khan hai tiếng rồi rời đi.
Chiến Bắc Việt nhìn bóng lưng hắn không chớp mắt, bỗng nhiên, trên đại điện vang lên một tiếng nói ôn nhuận: "Vệ Hoàng, vừa lòng chứ?"
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều tự giác ngậm miệng lại, chuyển tầm mắt qua lại giữa Lãnh Hạ và Đông Phương Nhuận.
Trầm mặc, trầm mặc như chết!
Vô cùng yên tĩnh, trong mắt mọi người đều như hiểu ra, khó khác Hoàng thượng lại không nể tình mà tru cửu tộc Chu ngự sử, thì ra là vì Tây Vệ Nữ hoàng, Chu ngự sử nhận nhiệm vụ ám sát Nữ hoàng nên Hoàng thượng mới không thể tha thứ.
Cộng với suy đoán trước đó của họ, mọi chuyện đều dễ hiểu hẳn.
Quần thần tự cho là đã hiểu ra nhưng Lãnh Hạ lại không hiểu nổi, nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm Đông Phương Nhuận.
Loại cảm giác kỳ dị này lại xuất hiện, rốt cuộc thì hắn muốn làm gì, đưa nàng lên làm tâm điểm chú ý, để mọi người hiểu nhầm rằng hắn vì mình, đầu tiên là tự mình rời cung nghênh đón, rồi phạt Chu Kỳ ba mươi đại bản, sau lại châm chọc chuyện phu thê tình thâm, cuối cùng là lúc Thái hậu chỉ hôn, kiên quyết cự tuyệt, rồi lại ra vẻ thâm ý làm người khác hiểu nhầm.
Đến giờ, giống như tru cửu tộc Niên gia, hoàn toàn là vì mình!
Lãnh Hạ cụp mắt xuống, không nghĩ nữa.
Nàng lạnh lùng trả lời: "Giết một gian tế nằm vùng ở Sở hơn bốn mươi năm, chắc chắn Sở hoàng cực kỳ hài lòng, còn Trẫm có vừa lòng không, đa tạ Sở hoàng quan tâm."
Ánh mắt hai người giao nhau, tự hiểu trong lòng.
Lần này chẳng qua là hỗ trợ hai bên cùng có lợi thôi, nàng đến Đông Sở, là vì muốn diệt Niên gia, lại không ngờ Đông Phương Nhuận biết thời biết thế cho nàng một cơ hội, đương nhiên là nàng vui vẻ, trực tiếp mượn tay hắn diệt trừ Niên gia, nhưng chuyện đã xong, nhưng cơ hội này, chẳng qua là giống bản hiệp nghị mà nàng đưa cho hắn làm lễ vật, thuận tay mà thôi.
Đông Phương Nhuận không nói thêm gì nữa, mục đích của hắn đã đạt được rồi, cười nhạt nói: "Yến tiệc đêm nay đã làm Vệ Hoàng và Liệt Vương mất hứng, chỉ mong Hoa Quốc cữu không quá mất hứng........"
"Ta không hề!" Hoa Thiên đặt tay lên ngực: "Xem kịch vui nên tim ta đập liên hồi, rất vui!"
Khóe môi Đông Phương Nhuận cứng đờ, mí mắt co quắp hai cái, cuối cùng quyết định không đáp lại nữa.
Hắn lướt qua Hoa Thiên, nói tiếp: "Còn mấy ngày nữa mới đến lễ đăng cơ của Trẫm, mong rằng từ giờ đến lúc đó, ba vị có thể coi đây như nhà."
Ý trong lời này, mọi người đều hiểu, kết thúc yến tiệc!
Hàn huyên khách sáo một hồi, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt dắt tay nhau đi ra ngoài, trước khi rời đi liền cảm nhận được một ánh mắt ở phía sau.
Quay người lại nhìn thì thấy Liên Công chúa mỉm cười, bưng ly rượu trong tay, kính nàng từ xa.......
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, thản nhiên xoay người, dắt tay Chiến Bắc Liệt, cười rời đi.
==
Những ngày sau đó, vẫn là thế giới hai người của Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt.
Quang cảnh mùa xuân đẹp như tranh vẽ, hai người rảnh rỗi nên đi dạo quanh thành, đương nhiên, nếu không tính Hoa cô nương xuất quỷ nhập thần thì thế giới hai người này quả thật rất thoải mái.
Nhưng trên thực tế, Hoa Thiên lúc nào cũng đột nhiên nhảy ra, y phục rực rỡ, trang sức đầy người, mùi hương nồng đậm, mặc kệ hai ánh mắt bắn phá của hai người, lượn qua lượn lại.
Cũng giống như lúc này.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đi dạo đến Thanh Long Tự, ngồi trên tảng đá, nhìn mặt trời dần dần chìm xuống biển.
Đột nhiên, một cái đầu rơi từ trên xuống, lao về tầm mắt của hai người!
Làm hai người giật mình một cái!
Thật ra thì không phải Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ kinh ngạc, chỉ là hai người đang tình chàng ý thiếp trong thế giới riêng lại có một cái đầu thò ra, dù là ai thì cũng giật nảy người.
Tóc đen rũ xuống, Hoa Thiên lắc lư, ném cho hai người mấy cái mị nhãn: "Kiểu gì cũng bị ta tìm thấy!"
"À......" Lãnh Hạ khiêu mi, đứng dậy hít sâu một hơi rồi túm lấy tóc Hoa cô nương, quấn vài vòng quanh cành cây rồi nghiêng đầu nhìn hắn: "Hoa cô nương, hiện tại Mộ Nhị đang rất nhàm chán, ngươi có thể đi tìm hắn."
Lãnh Đại sát thủ thuận miệng bán Mộ Nhị đi, một chút hổ thẹn cũng không có.
Hoa cô nương cười tủm tỉm, chợt chớp chớp mắt mấy cái rồi lại chớp chớp mắt mấy cái, cả kinh kêu lên: "A a a....... Ta không chỉ đi tìm, còn túm được hắn rồi! Nhưng lúc nãy vội đi tìm các ngươi nên không biết lại ném hắn đi đâu rồi."
Lãnh Hạ nhìn trời, thì ra còn có người không có lương tâm hơn nàng........
Nhưng công phu của tên ngốc kia rất tốt, bị ném đi cũng không lạc được, chẳng qua là lại cực kỳ oán niệm thôi, nghĩ như vậy xong liền trực tiếp xóa sạch chút quan tâm với Mộ Đại thần y, dắt tay Chiến Bắc Liệt đi đến Thanh Long Tự.
Hoa Thiên cong cong khóe mắt, nhìn bóng lưng hai người gọi to: "Đừng vứt bỏ ta!"
Hắn xoay người, đang định nhảy xuống thì đầu bị giật trở lại, hoảng sợ trừng mắt nhìn mái tóc bị Lãnh Hạ lặng lẽ quấn lên cây, Hoa cô nương bị treo lủng lẳng trên cành cây gào thét: "Tóc ta a!"
Thanh Long Tự nằm trên đỉnh một ngọn núi, núi này không cao không hiểm trở nhưng danh tiếng cũng lan xa, mỗi khi xuân đến, trăm hoa lại nở rộ khoe sắc thắm, hương hoa ngào ngạt, mà quang cảnh trên núi cũng rất tuyệt vời nên hương khói trên chùa cũng tốt hơn hẳn.
Hai người dắt tay nhau chậm rãi bước trên bậc đá, Chiến Bắc Liệt cười híp mắt, thích thú nói: "Tức phụ, đợi thiên hạ bình định rồi, chúng ta tìm một chỗ như thế này ẩn cư."
Lãnh Hạ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn hắn: "Ừ..... Ngươi, ta, cả con trai nữa."
Mày kiếm cau lại, Chiến Bắc Liệt thật sự không muốn mang thằng nhóc kia đi, hắn lắc đầu, trịnh trọng nói: "Nam tử cần độc lập, không thể ở cạnh cha mẹ, sẽ không trưởng thành."
Lãnh Hạ liếc hắn một cái, mặc kệ chút tâm tư của hắn, rồi nghe hắn cười ha hả nói: "Mang theo con gái thì được!"
Ưng mâu đột nhiên sáng ngời, hắn vui vẻ nói: "Con gái ta, bao giờ thì có đây?"
Đại Tần Chiến thần vuốt cằm, tự nhận là lúc trên thuyền đã rất cố gắng.........
" Mộ Nhị?" Nữ nhân bên cạnh nói nhỏ.
Chiến Bắc Liệt nhéo nhéo tay nàng, nghiến răng nói: "Nói đến Lăng Tử kia làm gì!"
Vừa dứt lời Chiến Bắc Liệt liền nhìn thấy bóng người màu xanh ở phía trước, tiếng nghiến răng càng thêm to.
Mộ Đại thần y đứng một mình giữa đường, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm bao cô nương đi qua ngượng ngùng liếc mắt nhìn hắn, đỏ ửng mặt, hắn lại chỉ chỉ ngơ ngác đứng đó, hai mắt không có tiêu cự, như là.......
Đi vào cõi thần tiên.
Hai mắt chậm chạp chuyển đến trên người hai người, Mộ Nhị hơi nhíu mày, cứng nhắc phun ra: "Hoa Thiên."
Được rồi, Mộ Đại thần y là người có lương tâm nhất trong ba người ở đây, ít nhất còn nhớ tới Hoa cô nương.

"Ta ở đây!" Một giọng nói kiều mỵ truyền đến.
Sau đó, cạch cạch cạch.....
Không cần nhìn cũng biết nhất định là Hoa cô nương.
Hắn lắc eo đánh hông chạy lại, chợt hai mắt phát sáng, liếc bóng người đang chạy phía trước, cười nói: "Tiểu sư phụ, chờ một chút a!"
Đó là một tiểu hòa thượng mười ba mười bốn tuổi, cực kỳ thanh tú, mà trên khuôn mặt ấy bây giờ viết đầy sợ hãi và dấu hỏi chấm......
Tiểu hòa thượng kia giống như một cơn gió, thổi qua Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt làm áo bào của hai người bay bay, lại thổi qua Mộ Nhị làm tóc hắn bay lên, chỉ nghe giọng nói của tiểu hòa thượng run run: "A di đà phật....... Thí chủ, bần tăng là nam tử!"
"Ta thích đuổi theo nam tử!" Ngay sau đó, một cơn gió phất qua, Hoa cô nương túm lấy Lãnh Hạ chạy về phía trước, như lang như hổ: "Mau, giúp ta đuổi theo hắn, đúng là một tiểu sư phụ tươi ngon mọng nước."
Lãnh Hạ bị túm đi, đương nhiên Chiến Bắc Liệt sẽ không đứng đó, cũng trừng mắt đuổi theo.
Ba người đều chạy nên Mộ Nhị cũng sẽ không đờ ra nữa, sau khi suy nghĩ một chút, hơi phồng má rồi cũng chạy theo.
Kết quả là, trên Thanh Long Tự xuất hiện một hình ảnh kỳ dị.
Một tiểu hòa thượng thanh tú chạy đầu, phía sau là bốn tuấn nam mỹ nữ đuổi theo.....
Hình ảnh này vẫn kéo dài đến lúc tiểu hòa thượng chạy vào trong một gian phòng, đáng thương trốn sau một lão hòa thượng, suýt thì bật khóc: "Sư phụ, cứu ta."
Hoa Thiên phá cửa mà vào, cười híp mắt nói: "Tiểu sư phụ, sao lại trốn ta?"
Lần này, tiểu hòa thượng thực sự òa khóc.......
Lão hòa thượng ở phía trước hắn, tóc trắng râu trắng, rất có vài phần bóng dáng của lão ngoan đồng nhưng lại cực kỳ nghiêm túc, có phong thái của bậc cao tăng đắc đạo.
Đại sư chậm rãi mở mắt, trong mắt tang thương trầm định, chỉ nhìn một cái cũng có thể khiến người ta tĩnh tâm.
Ông chậm rãi nói: "A di đà phật...... Đồ nhi, bình tĩnh."
Tiểu hòa thượng trừng mắt nhìn Hoa cô nương làm hắn mất bình tĩnh rồi yên lặng niệm kinh.
Đây là một phòng thiền, ngay cả không khí cũng có mùi vị khiến người khác không dám lỗ mãng, đối mặt với cao tăng như vậy, dù là Hoa Thiên yêu nghiệt cũng ngượng ngùng ngừng lại.
Lãnh Hạ ho khan hai tiếng, huých hắn một cái: "Cẩn thận đại sư bắt tên nghiệt súc nhà ngươi."
Hoa Thiên run lên, vội vàng túm tay Lãnh Hạ lui ra ngoài, phía sau bỗng truyền đến một tiếng nói tang thương: "Nữ thí chủ, tương phùng tức là hữu duyên, lão nạp có thể tặng ngài một lời chứ."
Bốn người liền dừng bước, Hoa cô nương nghiêng đầu sang chỗ khác, chớp chớp mắt hỏi: "Đại sư, tặng ta cái gì?"
Đại sư quả là bị bối rối, niệm A di đà phật một lúc rồi mới miễn cưỡng nói: "Bần tăng là muốn tặng..... nữ thí chủ..... bên cạnh nữ thí chủ."
Hoa Thiên liếc Lãnh Hạ, cười tủm tỉm tiến lại gần: "Bốn người chúng ta cùng nhau vào, sao chỉ nàng hữu duyên? Đại sư, người xuất gia cũng không thể thiên vị, không ngại thì tặng thêm vài câu đi?"
Đại sư không nhìn tên gây rối này, nhìn về phía Lãnh Hạ: "Lão nạp có thể vì nữ thí chủ, tính số mệnh."
Lãnh Hạ nhướn mày, trong phượng mâu vô cùng ngạo nghễ, cười nói: "Đa tạ ý tốt của đại sư, chỉ là ta luôn cho rằng số phận của mình phải do mình nắm giữ, nếu biết mọi thứ về tương lai thì giống như dọn sẵn đường đi, cuộc sống đâu còn gì vui vẻ? Hơn nữa, nghe xong, cũng thêm phiền não."
Đại sư nhìn nàng hồi lâu rồi gật gật đầu nói: "A di đà phật, đã như vậy, lão nạp cũng không ép buộc, nhưng nữ thí chủ, kiếp trước sát nghiệt quá nặng, chỉ mong kiếp này lo cho nỗi khổ thế gian, ở chỗ nào, làm việc ấy."
Lãnh Hạ mỉm cười: "đương nhiên."
Bốn người đang định ra ngoài thì Chiến Bắc Liệt dừng chân, quay đầu lại, ho khan một tiếng: "Đại sư....."
Lãnh Hạ nghi hoặc nhìn hắn, không ngờ người này cũng có lúc như vậy, nàng còn tưởng hắn không tin quỷ thật phật tổ, không ngờ lại thế.
Đại Tần Chiến thần hít sâu mấy lần rồi cực kỳ trịnh trọng hỏi: "Cái đó....... Lúc nào ta...... sẽ có con gái?"
Lãnh Hạ nhìn trời, người này, vẫn còn cố chấp!
Lão hòa thượng đang định nói thì hắn chợt vươn tay nói: "Chờ một chút, đại sư, nghĩ kỹ rồi nói."
Đại Tần Chiến thần híp mắt lại, một bộ dạng ngươi không nói một đáp án làm lão tử vừa lòng, lão tử liền hủy chùa.
Lãnh Hạ bóp trán, quả nhiên, người này không biết thành kính là gì.
Lão hòa thượng nhìn một lát, không hề sợ hãi hắn uy hiếp, nhưng lời nói ra lại làm Chiến Bắc Liệt mở cờ trong bụng, chỉ chưa ngửa mặt lên trời cười to một tiếng thôi.
Ông nói: "Thai tiếp theo."
Đại Tần Chiến thần ra ngoài thế nào, xuống núi thế nào, về thành thế nào, hắn đều không nhớ, chỉ biết cười khúc khích liên tục, giống y Lăng Tử, ngay cả Mộ Nhị cũng ghét bỏ mà nhíu mày.
Đến lúc tỉnh lại, Chiến Bắc Liệt đã đứng ở cửa dịch quán.
Hắn chớp chớp mắt, cầm tay Lãnh Hạ hỏi: "Tức phụ, ta vừa nghe đại sư nói....."
Lãnh Hạ gật đầu: "Thai tiếp theo."
Đại Tần Chiến thần viết năm chữ trên trán: Vậy còn chờ gì nữa?
Hắn ôm lấy tức phụ lao vào trong dịch quán, thai tiếp theo thai tiếp theo thai tiếp theo......
Chế tạo thai tiếp theo thôi!
........
Chế tạo này mất một ngày hai đêm, đến sáng ngày thứ ba, ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa.
Thiểm Điện rút thăm thua nên phải làm nhiệm vụ khổ sai này, tội nghiệp gõ cửa nói: "Gia, Vương phi, hôm nay là lễ đăng cơ."
Bọn họ nghe Hoa cô nương nói, gia và Tiểu Vương phi đang chế tạo con gái!
Kẹt một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
Đại Tần Chiến thần thần thanh khí sảng, tưởng tượng thấy con gái mình bắt đầu hình thành liền cười toe tóe, nhìn Thiểm Điện cũng thấy suất hơn vài phần, vui tươi hớn hở nói: "Sớm!"
Thiểm Điện ngốc nghếch gật đầu: "Sớm!"
Cùng đi ra còn có Lãnh Hạ mặt mũi xanh mét tươi cười, cắn răng nghiến lợi nhìn nam chân từ đầu đến chân đều viết hai chữ sảng khoái kia, hít thật sâu, cố gắng để bản thân không nhịn được mà ra tay đánh hắn.
Thiểm Điện thận trọng nói: "Gia, Vương phi, hôm nay là hai mươi tám tháng hai, lễ đăng cơ."
Lãnh Hạ gật đầu, không chỉ là lễ đăng cơ, còn là ngày tứ quốc bàn luận, lễ đăng cơ cũng chẳng quan trọng gì, chủ yếu vẫn là Đông Phương Nhuận muốn hòa đàm thôi, nếu đúng như họ đoán thì là hay nhất.
Lãnh đại Nữ hoàng thu hồi ân oán cá nhân, liếc mắt nhìn người nọ nói: "Đi thôi."
Chiến Bắc Liệt cười tủm tỉm đáp lời, bộ dáng kia lại khiến Lãnh Hạ ngứa tay........
Hai người thay y phục rồi ngồi xe ngựa, chậm rãi chạy tới Hoàng cung.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!