Nhìn thấy ba người Giang Nguyễn Nguyễn đứng chung một chỗ, thím Trương càng hoài niệm khoảng thời gian năm đó, bà ôm suy nghĩ để họ đơn độc ở với nhau nên sau khi nói vài câu liền lặng lẽ lui ra.
Trong nhất thời, trong phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ.
Lệ Bạc Thâm nhìn hai người trước mặt với đôi mắt thâm trầm.
Phát giác ánh mắt của hẳn, Giang Nguyễn Nguyễn nghiêng người qua ôm lấy Tiểu Tinh Tinh đi đến bên cạnh ghế sô pha, muốn buông cô bé xuống.
Tiểu Tinh Tinh phát giác ý đồ của cô, trong đôi mắt to tròn tràn đầy kháng cự, bàn tay nhỏ nằm lấy bờ vai cô không buông.
Giang Nguyễn Nguyễn thấy thế thì trấn an ôm lấy cô bé và ngồi xuống ghế sa lon, dịu dàng nói: "Tinh Tinh ngoan, con bị bệnh nên phải nghỉ ngơi sớm một chút, dì dỗ con ngủ được không?"
Tiểu Tinh Tinh chôn đầu vào cổ cô, im lặng lắc đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn cau mày hỏi: “Con không muốn ngủ sao?"
Đứa nhỏ gật gật đầu, xoay người trong lòng cô rồi duỗi tay về phía quyển vở trên bàn.
Giang Nguyễn Nguyễn thò người qua lấy quyển vở rt vào tay cô bé, xem cô bé viết chữ trên đó.
"Nếu con ngủ thì dì sẽ đi, con không muốn dì đi."
Tiểu Tinh Tinh viết nắn nót từng chữ, bĩu môi bày ra vẻ mặt không muốn.
Nhìn hàng chữ trên quyển vở, trong mắt Giang Nguyễn Nguyễn hiện lên một tia kinh ngạc.
Sao con bé này lại bám dính cô như thế?
Lệ Bạc Thâm đứng bên cạnh nhìn thấy hàng chữ cô bé viết thì liếc nhìn Giang Nguyễn Nguyễn một cái, trầm giọng nói: "Dì còn phải về nhà, con ngoan ngoãn đi ngủ đi."
Tiểu Tinh Tinh nghe thế thì mếu máo, quay đầu xác nhận với Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu.
Hai đứa nhỏ trong nhà còn đang chờ cô, mặc dù còn có. thím Lý đang chăm tụi nhỏ, nhưng cô vẫn không yên lòng.
Hơn nữa cô cũng không biết nên mang tâm trạng thế nào khi qua đêm trong căn nhà cô từng sống mấy năm trước.
Thấy cô ngầm thừa nhận, Tiểu Tinh Tinh khổ sở rũ mắt xuống, đôi tay nhỏ ghì chặt lấy vạt áo Giang Nguyễn Nguyễn,
sắp vo vạt áo cô thành một cục.
Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của con bé, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy không đành lòng.
Một lúc sau, Tiểu Tinh Tinh mới buông áo cô ra.
Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ Tiểu Tinh Tinh đã chịu ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng lại thấy cô bé cầm lấy quyển vở lên.
"Để cha đón các anh tới, dì đừng có đi."
Tiểu Tinh Tinh viết xong thì quay người lại tội nghiệp ôm lấy cổ Giang Nguyễn Nguyễn không buông tay.
Thân nhiệt nóng rực của đứa nhỏ làm Giang Nguyễn Nguyễn nói không ra được câu từ chối.
Một lúc sau, Giang Nguyễn Nguyễn thầm thở dài trong lòng rồi chịu thua: "Được rồi, dì không đi, con an tâm ngủ đi."
Cô bé nghe thế mới ngẩng đầu lên, trong đôi mắt long lanh như nước còn có chút hoài nghi.
Giang Nguyễn Nguyễn sờ sờ đầu cô bé: “Dì ở đây với con, mau ngủ đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!