Giang Nguyên Nguyễn đi ra khỏi phòng, cẩn thận nhỏ giọng nói với hai đứa nhỏ đầu bên kia điện thoại: “Ngoan, bây giờ mẹ đang chữa trị cho bệnh nhân, tối nay mới về, các con chơi với mẹ nuôi trước đi.”
Hai đứa nhỏ đã quen chuyện mẹ về muộn vì công việc nên ngoan ngoãn dạ vâng.
Cùng lúc đó, trong phòng, vẻ mặt Lệ Bạc Thâm đã lạnh như muốn đóng băng, cảm thấy lửa giận dâng trào mãnh liệt.
Vừa rồi cái bắt hụt của Tiểu Tinh Tinh và tiếng gọi “Mẹ” trong điện thoại nhiều lần hiện ra trong đầu hắn.
Khó trách lúc cô nhìn thấy Tiểu Tỉnh Tỉnh lại lạnh nhạt như vậy, thì ra người phụ nữ này đã kết hôn, thậm chí còn có con với người đàn ông khác! Cho nên năm đó mới bỏ lại con mình!
Hắn nhìn chằm chằm đứa con gái còn đứng ở đó, trên mặt con bé khó nén mất mát, nhưng nhìn thấy người phụ nữ kia ra ngoài thì vẫn ngước mắt trông mong nhìn chằm chằm cửa, chờ cô trở lại.
Cảnh này càng làm tim hắn nhói đau.
Chờ được thì đã sao, người phụ nữ kia vẫn sẽ không cần con!
Sắc mặt Lệ Bạc Thâm đen đến dọa người, sải bước đỉ đến bên cạnh Tiểu Tỉnh Tỉnh, khom lưng bế cô bé lên.
Tiểu Tỉnh Tinh mờ mịt nhìn ba mình, kéo cố áo hắn, tỏ ý mình không muốn bị hắn ôm.
Lệ Bạc Thâm lại coi như không thây, lạnh giọng nói với Tần Vũ Trì: “Thời gian không còn sớm, tôi dẫn Tiểu Tinh Tinh về trước, nếu cụ Tần tỉnh thì nói cho tôi một tiếng, hôm nào tôi lại đến thăm cụ.”
Nói xong, không đợi Tân Vũ Trì phản ứng, hắn đã ôm Tiểu Tinh Tỉnh bước nhanh rời đi.
Giang Nguyễn Nguyễn nghe điện thoại xong thì chuẩn bị đỉ vào.
Vừa tới cổng liền nhìn thấy hắn mặt không cảm xúc đi ra từ bên trong.
Tỉm Giang Nguyễn Nguyên siết chặt, đang nghĩ nên ứng phó thế nào thì người đàn ông kia lại như không nhìn thấy cỏ, nhanh chân đi ngang qua bên người.
Nhìn thấy hắn hờ hững rời đi, Giang Nguyên Nguyên không khỏi giật mình, khi tỉnh táo lại thì cảm thấy rất châm biếm.
Xem ra người đàn ông này căn bản không quan tâm đến cú điện thoại vừa rồi.
Đúng rồi, họ sớm đã là người của hai thế giới, cô đã sớm nhận thức được sự thật này.
Sáu năm trước, Lệ Bạc Thâm chưa từng đặt cô trong lòng, huống chi lúc cô rời đi, hắn còn làm ra chuyện như thế.
Hiện tại người đàn ông này càng không coi cô ra gì, hai đứa nhỏ cũng như vậy, đối với hắn mà nói, tụi nó chỉ là người xa lạ mà thôi.
Hiện tại nhớ lại những cảm xúc phập phồng vừa rồi của mình, Giang Nguyễn Nguyên chỉ cảm thấy mình như một trò cười.
Đứng ngoài cửa một lúc lâu, Giang Nguyễn Nguyên mới khẽ thở dài, chậm rãi điều chỉnh suy nghĩ của mình rồi nhấc chân đỉ vào.
Trong phòng chỉ còn một mình Tân Vũ Trì, phản ứng vừa rồi của hai người đều bị Tần Vũ Trì nhìn thấy cả.