Lần này, xung quanh không còn ai quấy rầy nữa, quá trình trị liệu của Giang Nguyễn Nguyễn cũng thuận lợi hơn nhiều.
Một lúc sau, hơn chục cây ngân châm được đâm vào ngực của ông cụ.
Trong quá trình đó, hầu như Giang Nguyễn Nguyễn không chớp mắt, tập trung toàn lực vào ông cụ.
Cô quá tập trung vào việc điều trị nên không chú ý tới Lệ Bạc Thâm đang chăm chú nhìn cô.
Lúc ở dưới lầu, Lệ Bạc Thâm đã xem lý lịch những năm qua của Giang Nguyễn Nguyễn. Hoàn hảo đến nỗi không thể bắt bẻ, đủ để người khác thấy được cô đã tuyệt vời như thế nào trong sáu năm qua.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy cô trông khác hẳn trước đây.
Cô chuyên tâm hành y và sự cứng cỏi của cô khi dề cập đến chuyên môn của mình.
Đây là điều hắn chưa từng thấy ở Giang Nguyễn Nguyễn.
Hòm nay nhìn thấy cảnh tượng này, cảm xúc của Lệ Bạc Thâm có chút khó diên tả.
ở một bên, Tân Vũ Trì vẫn luôn quan sát tư thế châm cứu của Giang Nguyễn Nguyễn cũng như vẻ mặt của cô khi châm cứu.
Sau khi đâm hàng chục cây ngân châm, anh ta vô cùng ngạc nhiên khỉ biết rằng bác sĩ có thể cứu được ông cụ!
Khi cây ngân châm đầu tiên được đâm vào, Tân Vũ Trì cũng có cùng suy nghĩ với những người có mặt, đều cho rằng việc chữa trị thật hoang đường.
Nhưng nhớ lại vẻ mặt của Giang Nguyên Nguyễn khỉ châm cứu, anh ta không hiểu sao bản thân lại cảm thấy có thể tin tưởng cô.
Vì thế, Tân Vũ Trì nhất quyết giữ người lại.
Bây giờ được chứng kiến quá trình châm cứu bình tĩnh và kỹ thuật châm cứu thành thạo của cô, anh ta càng tin chắc rằng cô là người có kỹ năng thực sự!
Hơn nữa, anh ta còn chú ý tới gần chục mũi ngân châm của Giang Nguyễn Nguyễn đều đâm vào những nơi rất nguy hiềm. Nếu chỉ sơ suất một chút thôi thì không những mọi nỗ lực trước đó đi tong mà thậm chí còn có thể khiến
ông cụ mất mạng!
Anh ta tin rằng Giang Nguyên Nguyễn không có gan dám mạo hiểm mạng sống của ông cụ.
Nói cách khác, cô đã dày công nghiên cứu về châm cứu và huyệt vị rất kỹ!
Nghĩ đến đây, Tần Vũ Trì cảm thấy vui mừng, đồng thời trong lòng anh ta rất khâm phục Giang Nguyên Nguyễn.
Xem ra tuy người phụ nữ này trẻ hơn anh ta nhưng lại có năng lực vô cùng tuyệt vời, thật sự không thể đánh giá thấp được.
Cả căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Khoảng 20 phút sau, trên trán của Giang Nguyên Nguyên chảy đầy mồ hôi lạnh đã đâm xong cây ngân châm cuối cùng, vẻ mặt của cô cũng trở nên thoải mái hơn hẳn.
“Được rồi, cứ để ông cụ như thế này là được. Khoảng 1 tiếng sau, tôi sẽ rút ngân châm ra.”
Cô ngước mắt lên nhìn hai người đang đứng cạnh giường bệnh.
Tần Vũ Trì thở phào nhẹ nhõm, anh ta cẩn thận đỡ ông cụ tựa vào đầu giường, hỏi: “Khi nào ông nội tôi có thể tỉnh lại?”
“Sau khi rút ngân châm ra, chắc hẳn ông cụ sẽ tỉnh lại”
Giang Nguyên Nguyên đứng dậy, cô muốn lấy khăn giấy lau mồ hôi.
Cô vừa đưa tay về phía hộp giây, góc quần của cô đột nhiên bị kéo.
Giang Nguyên Nguyễn dừng tay lại, cô cúi đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Tiểu Tinh Tinh.
Dù biết đây là con của Lệ Bạc Thâm và người khác nhưng Giang Nguyên Nguyên vẫn muốn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như thiên thần này.