Lúc sáng Giang Nguyễn Nguyễn cũng cảm thấy như vậy, vừa nghe cậu bé nói vậy, trái tim cô liền mềm nhữn, cô mỉm cười đáp lại: "Có lẽ là vậy đó, nhờ có con chăm sóc em gái nên mẹ mới yên tâm hơn nhiều đó."
Mộ Mộ tự võ võ lồng ngực nhỏ, rồi dùng giọng nói non nớt của mình thề thốt: "Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng, con và anh trai sẽ tiếp tục chăm sóc em gái thật tốt!"
Giang Nguyễn Nguyễn không nhịn được mà bật cười.
Nghe thấy lời hứa của cậu nhóc cùng với tiếng cười nhẹ nhàng của Giang Nguyễn Nguyễn, Lệ Bạc Thâm không khỏi đưa mắt liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy không khí đầm ấm giữa bọn họ, ánh mắt cũng tràn đầy ấm áp.
Phải nói là cô ấy dạy dỗ hai nhóc con này rất tốt, so với mấy đứa trẻ cùng trang lứa, hai người bọn họ thật sự rất giống hai ông cụ non.
Lúc về đến nhà cô, Lệ Bạc Thâm định lái xe rời đi luôn, dù sao hẳn cũng đã thấy Giang Nguyễn Nguyễn chăm sóc Tiểu Tinh Tỉnh rất tốt, ngay cả hai đứa nhóc kia cũng xem Tiểu Tinh Tỉnh như em gái của mình, hẳn không cần ở lại làm gì khiến bọn họ không thoải mái.
Giang Nguyễn Nguyễn vừa dẫn ba đứa nhỏ xuống xe, nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh bị gia đình mình vây vào giữa thì do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn nhìn Lệ Bạc Thâm: "Cùng nhau ăn cơm tối đi, có mặt anh, Tiểu Tinh Tỉnh sẽ vui vẻ hơn."
Một chút ngạc nhiên lướt qua mắt Lệ Bạc Thâm, hẳn im lặng vài giây rồi mới trầm giọng nói: "Cảm ơn, tôi lại sẽ ở lại làm phiền cô."
Giang Nguyễn Nguyễn không lên tiếng, xoay người dẫn ba đứa nhỏ vào cửa.
Lệ Bạc Thâm đóng cửa xe lại rồi cũng sải bước đi vào. Sau khi bước vào cửa, Giang Nguyễn Nguyễn rửa tay rồi vào bếp nấu ăn, còn Triều Triều và Mộ Mộ thì mang Tiểu Tinh Tỉnh lên thảm chơi Lego.
Lệ Bạc Thâm hơi do dự ở cửa, nhưng cuối cùng vẫn đi đến đứng bên thảm, chờ giúp bọn nhỏ một tay.
Đám Lego vốn dĩ nẵm rải rác đầy thảm, đưa vào tay bọn nhỏ rất nhanh đã hóa thành một bộ phận nào đó.
Sau khi ghép xong Triều Triều mới ngẩng đầu nhìn hắn, tay cầm bộ phận ráp xong, vẻ mặt có chút do dự.
Lệ Bạc Thâm bình tĩnh duỗi tay ra, cậu bé cũng ngoan ngoãn đưa Lego cho hẳn, nhưng nhìn hẳn ráp xong cậu cũng không nói lời cảm ơn mà chỉ mím miệng cúi đầu xuống.
Tiểu Tinh Tinh ngồi trên thảm quan sát động tác của bọn họ, quan sát một hồi thì cô bé, đột nhiên vươn tay lấy một mảnh Lego.
Nhìn thấy cảnh này, Triều Triều và Mộ Mộ hơi nhích người tới, đôi mắt tỏa sáng ánh lên một chút mong đợi.
Chỉ một lát sau, Tiểu Tinh Tinh đã bắt tay vào lắp ráp, tốc độ ráp cũng không thua gì họ.
Hai cậu bé liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vui mừng, có lế em gái đã nhớ lại thời gian bọn họ cùng nhau xây dựng Lego.
Lệ Bạc Thâm cũng nhìn thấy cảnh này, trong lòng đầu tiên là chấn động, sau đó lại hóa thành cảm thán.
Xem ra Tiểu Tinh Tinh rất thích bọn họ.
Giang Nguyễn Nguyễn đã nấu cơm xong, nhìn thấy mấy người bọn họ chăm chú chơi Lego, cô cũng không quấy rầy bọn họ mà tự mình đi ra ngoài.
Nhưng mà ngay khi cô vừa bước ra khỏi bếp, cánh tay chợt vô tình chạm vào khung cửa, làm nồi súp trong tay tôi rơi xuống đất, “ào” một tiếng, nước súp bên trong tràn ra khắp sàn nhà.
Nghe vậy, mấy người trong phòng khách lần lượt nhìn qua.
Lệ Bạc Thâm là người đầu tiên phản ứng lại, sải bước đến bên cạnh cô: "Cô có bị thương không?”
Vừa nói, hắn vừa cẩn thận quan sát cô, rõ ràng nhìn thấy được cánh tay trắng nõn của cô đã đỏ bừng lên.
Không đợi cô lên tiếng, Lệ Bạc Thâm đã cẩn thận nắm lấy chỗ không bị thương trên tay cô, đưa cô vào xả nước.