Châu Chấn Khiêm thu hẹp ánh nhìn, hai đôi mày chau lại gương mặt anh đã hung dữ hơn lúc này gấp nhiều lần lúc này mấy người em trai khác cũng ở trên tầng đ xuống, Châu Cẩn Phàm nhìn thấy em gái nhỏ của mình đang nép nép sợ hãi cũng lo lắng đi thật nhanh đến.
“ Dao nhi, em sao vậy?, mấy người này là ai? “
Mấy anh trai khác của cô đứng ở đấy nghe nhân viê kể lại tường tận câu chuyện xong cũng trở nên dữ tợn, Châu Minh Thần chỉ lạnh lùng nói.
“ Vậy thì gọi người đến đuổi bọn họ đi đi, nói nhiều làm gì chứ? “
Tên đàn ông hống hách đi đến mặt đối mặt với Châu Minh Thần cùng những người bạn của hắn bọn họ dường như muốn gây chuyện, một người phụ nữ vênh váo bước lên chỉ cần nhìn bộ quần áo rách rưới cô ta đang mặc cũng đủ biết không phải người đàng hoàng.
“ Này anh đẹp trai nhìn anh đẹp trai như thế sao lại nhẫn tâm vậy chứ?, chúng tôi cũng không phải cố ý đến đây dành phòng với mấy người là bọn họ làm ăn không ra gì “
Sau đó cô ta chĩa mắt về phía Châu Giản Dao nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, người phụ nữ kia được nước lấn tới.
“ Chúng tôi cũng chỉ muốn ở lại chơi một đêm dù sao cũng đã đến đây rồi lẽ nào mấy người không thể thông cảm một chút hay sao? “
Cô ta chầm chầm tiến lại gần Châu Chấn Khiêm, gương mặt chỉ còn cách anh tầm nửa mét, không chút do dự đưa bàn tay mình lên chạm vào mặt anh, nụ cười tà nở trên môi cô ta còn chưa nói gì đã bị Châu Giản Dao ở sau lao đến đẩy ngã ra đất, cô thật sự tức giận khi thấy người phụ nữ này lại vừa chạm vào chồng mình, Châu Giản Dao trợn trắng mắt cùng với tông giọng hoàn toàn thay đổi.
“ Dơ bẩn, đừng chạm vào chồng tôi “
Ả ta bị đẩy nằm ra đất đầy sự nhục nhã, hùng hổ đứng phốc lên vứt cái balo trên vai mình xuống nhào đến tay vừa chạm vào được vai của Châu Giản Dao đã bị Châu Chấn Khiêm nắm lấy, anh chỉ dùng ba phần lực cánh tay ả ta liền vang lên một tiếng rắc to sau đó còn bị anh dùng sức bẻ hết khớp ngón tay, ả ta hét lớn vũng vẫy nhưng chỉ càng khến Châu Chấn Khiêm dùng lực nhiều hơn, hơn một phút sau cánh tay hoàn toàn bị bẻ gãy cô ta ôm lấy cánh tay mình chửi thề tục tĩu mấy tên bạn cũng trở nên giận dữ vứt hết hành lí của mình nhào đến muốn thay cô ta trả thù.
Lần đi chơi này Châu Chấn Khiêm cũng mang theo không ít vệ sĩ bọn họ ngay tức khắc xuất hiện không đợi anh chỉ tay cũng đã chủ động kiểm soát được đám người đó, Châu Chấn Khiêm vẫn nắm chặt tay cô gái nhỏ của anh, tay kia lãnh khốc út vào túi quần, gằng giọng đáng sợ.
“ Mang bọn họ ra biển cho làm bạn với cá, trông chừng kỹ cho tôi không được để kẻ nào trốn khỏi, tôi còn chưa cho phép không một kẻ nào được trở lên bờ “
Mấy tên vệ sĩ nhận được mệnh lệnh lập tức thi hành, đám người đó thật sự bị bọn họ cho lên cano đưa ra giữa biển trước khi bị vứt xuống mỗi người đều được cột vào eo một sợi dây được đám vệ sĩ của Châu Chấn Khiêm canh giữ nghiêm ngặt.
Châu Giản Dao thì cùng những anh trai của mình vui vẻ dùng bữa tối, trước đó cô còn được bọn họ hỏi han sợ người phụ nữ lúc này làm em gái của bọn họ bị thương nên chỉ khi nào đảm bảo Châu Giản Dao không có một vết xước nào mới nhẹ nhõm ngồi ăn.
Cô gái vui vẻ ngồi cùng những anh trai của mình hoàn toàn quên đi những chuện không vui đã xảy ra, mấy người bọn họ ngồi với nhau ở bàn ăn lớn xung quanh hơn mười nhnâ viên phục vụ.
Châu Giản Dao lại chú ý đến Mộng Điệp thấy người phụ nữ lại im lặng không hòa nhập với mọi người, cô chủ động gắp thức ăn vào chén cho Mộng Điệp, từ trước đến nay Châu Giản Dao luôn là người được ưu tiên được chăm sóc nhưng hôm nay cô lại đích thân gắp thứ ăn cho Mộng Điệp, khiến mấy người đàn ông hơi bất ngờ nhướng mày.
Châu Chấn Khiêm kéo lấy ghế cô sát vào mình anh thật sự thấy khó chịu khi Châu Giản Dao phải đích thân gắp đồ ăn cho Mộng Điệp, anh không muốn cô gái nhỏ của anh phải hạ mình phục vụ ai nếu cô ta không ăn thì cứ để cô ta không ăn không việc gì phải như vậy.
“ Bé con, cô ta không có liệt em không cần phải nhiệt tình như thế “
Châu Giản Dao nhíu mày bĩu môi với anh, đâu cần phải nói khó nghe như thế đây là cô cũng có ý tốt muốn Mộng Điệp dễ dàng thân thiện và hòa nhập hơn với mọi người mà thôi, Mộng Điệp rõ là đi cùng với Châu Minh Thần nhưng anh năm của cô hoàn toàn không thèm một lần để tâm đến cô ấy, ấy người bọn họ ngồi với nhau nói chuyện vui vẻ Mộng Điệp lại cứ như không hề tồn tại, cảm giác bị cô lập không hề dễ chịu nếu chỉ vì cô ấy là người hầu của anh năm cô cũng không nê bị đối xử như thế.
“ Chồng ơi, cô ấy cứ ngồi im lặng như thế nhìn rất đáng thương, rõ ràng là đi chơi cùng chúng ta nhưng cô ấy không hề cười lấy một cái, chúng ta không thể cô lập người ta được “
“ Đó là người của Châu Minh Thần, cậu ta sẽ tự mình lo liệu cho cô ta, em lo cho mình trước đi đừng để anh nhìn thấy em phục vụ cho cô ta lần nào nữa “
Hmm…. Trải 𝗇ghiệ𝓂 đọc tr𝙪𝗒ệ𝗇 số 1 tại ~ TrU𝓂Tr𝙪𝗒 ệ𝗇.V𝗇 ~
Mấy nguời đàn ông này sao lại nhẫn tâm thế nhưng bọn họ cũng thật lạ sao lại không để ý đến sự tồn tại của Mộng Điệp những người đàn ông như vậy thì cũng dễ hiểu nhưng còn Quân Quân và Hiểu Khê đều là phụ nữ với nhau sao đến hai người đó cũng bỏ mặt Mộng Điệp.
Bữa ăn mang hai thái cực hoàn toàn trái ngược bên này vui vẻ bao nhiêu thì Mộng Điệp lại chỉ có một mình đến khi kết thúc bữa tối cô lủi thủi lên tầng, Mộng Điệp ở tầng ba cách phòng của Châu Minh Thần tầm bốn că phòng, tầng của này cũng có một bể bơi riêng, Mộng Điệp một mình ngồi hai chân đưa xuống bể bơi, nghĩ đến bản thân nước mắt không tự chủ mà rơi cô nhẫn nhục chịu đựng cũng là vì mắc nợ Châu Minh Thần, cô đã từng nói chỉ cần có thể trả được số tiền viện phí đó có là làm việc tấp kém thế nào cũng mãn nguyện, cô nói được làm được nhờ vào việc đi theo Châu Minh Thần cô mới biết thì ra người giàu có cuộc sống như thế những lần có cơ hội đi cùng bọn họ cô đều sẽ như một thế giới khác hoàn toàn không với tới được nhưng cũng chưa một lần than trách bản thân hay ganh tị, mộng tưởng cô biết bản thân có làm gì cũng không thể bước chân vào được thế giới của bọn họ cũng không còn bao lâu nữa cô sẽ được tự do, số tiền mắc nợ Châu Minh Thần thời gian qua làm giúp việc cho nhà anh cũng đã trả được hơn nửa phần, rồi cô sẽ rời khỏi nơi này nơi không thuộc về mình dù sau này không biết bản thân phải sống chết thế nào nhưng chỉ cần trả được số nợ cho Châu Minh Thần dù có ngủ ở ngoài đường, ăn đồ thừa cô còn thấy vui vẻ hơn là khi ngồi trước những món ăn ngon đắt đỏ với bọn họ, cô hoàn toàn không có cơ hội hòa nhập được với thế giới xa hoa này, cũng đúng vì nó vốn không thuộc về cô.
Mộng Điệp bất giác nhớ đến đứa con còn chưa thành hình của mình đột nhiên cô cảm thấy thật may mắn vì đã mất nó nếu như nó vẫn còn ở bên cô sẽ phải chịu cực khổ biết bao, sau này cô cũng không thể chắc chắn được chuyện sẽ nuôi nổi nó, ít nhất đứa bé còn có cơ hội được đầu thai vào một gia đình tốt hơn, sẽ có đầy đủ bố và mẹ được bọn họ yêu thương không chừng nếu có thể sinh ra trong một gia đình có tiền cuộc sống sau này của nó cũng sẽ tốt đẹp hơn chung quy chỉ cần không trở thành con của cô thì thật tốt.