Người này vẫn là bậc thầy về âm nhạc!
Người sống đủ lâu, có thể học được rất nhiều điều......
Cố Tích Cửu hội phục!
Nàng quả nhiên sẽ phải uống chất lỏng màu xanh nhạt kia. Nàng nhấp một ngụm nhỏ trước, dùng đầu lưỡi liếm nó, hơi đắng, chua và cay. Cũng không xem như quá khó để uống!
Hơn nữa thứ này cũng không có độc, vì vậy Cố Tích Cửu yên tâm, uống một ngụm cạn hết chất lỏng trong chén.
Sau đó —— nàng bi kịch!
Thứ kia không tệ lắm khi dùng đầu lưỡi liếm liếm, không cảm giác ra được điều gì đặc biệt, nhưng sau khi đi sâu vào trong miệng lại trở nên tồi tệ hơn, khiến nàng cuống quít đổ một ít nước vào trong cổ họng, lúc này mới miễn cưỡng kìm nén được vị cay đắng kia. Nhưng lưỡi của nàng vẫn có chút tê rần, khi nói chuyện đầu lưỡi dường như phồng lớn: "Đắng quá!"
Đế Phất Y nhìn nàng, trong ánh mắt có một chút đồng tình, tiện tay đưa qua một miếng mứt: "Dùng cái này đi."
Miếng mứt kia nhìn giống như quả mơ khô, Cố Tích Cửu tiếp nhận và bỏ vào trong miệng nhai. Miệng lưỡi giống như được làm mới, hương vị không giống như quả mơ khô, nhưng nó thật sự rất ngon, mang theo một chút hương thơm nhè nhẹ.
Điều quan trọng là, miếng mứt này có thể loại bỏ tất cả vị đắng cay ở trong miệng nàng, cuối cùng khôi phục lại bình thường.
"Đa tạ." Cố Tích Cửu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Vong Xuyên Vô Thương có ngon không?" Đế Phất Y nhìn nàng.
Cố Tích Cửu: "Các hạ có thể tự mình nếm thử xem sao!"
"Ồ, không cần nếm, vậy nàng còn muốn uống thêm nữa không?"
"Đương nhiên không muốn!"
"Nếu không muốn thì phải hát cho hay!" Đế Phất Y khẽ cười, nụ cười không có ý tốt: "Bổn tọa có chút nuối tiếc rượu này, không muốn chia sẻ nó với người khác, vì thế nàng cứ việc thất thần mà hát cũng không thành vấn đề, bổn tạo vẫn còn rất nhiều Vong Xuyên Vô Thương."
Cố Tích Cửu đen mặt, người trước mắt này rõ ràng phúc hắc muốn mạng, nhưng hắn lại không bao giờ che dấu điều đó, khiến người có một loại cảm giác tồi tệ, bực mình.
Tâm tình của nàng một đường đều bị đè nén, bị hắn chỉnh như thế, nàng chỉ có thể tập trung toàn bộ tinh thần để đối phó với hắn.
Nàng một lần nữa chọn bài khác để hát.
Lần này, nàng hát rất có dụng tâm, nhưng sau khi hát xong vẫn không đạt được sự hài lòng của Đế Phất Y, bị hắn chỉ ra một số sai sót.
Hắn chọn những lỗi sai đều rất đúng, khiến Cố Tích Cửu không thể cãi lại, nàng thật ra chấp nhận thua cuộc, vì thế lại uống thêm một chén Vong Xuyên Vô Thương.
Lần này bởi vì đã có sự chuẩn bị về tư tưởng, hơn nữa Đế Phất Y đưa mứt kịp thời, vì thế nàng thật ra không khổ sở nhiều vì đắng.
Nàng cứ như vậy hát liên tiếp ba bài, nàng cũng uống ba chén Vong Xuyên Vô Thương khó uống này.
Sau khi uống ba chén, nàng sinh ra một loại ác cảm đối với Vong Xuyên Vô Thương này!
Nó không phải được bắt nguồn từ nước Vong Xuyên ở trong truyền thuyết, đúng không?
Quả thực giống như tất cả tư vị cay đắng ở trên thế gian đều tụ tập với nhau......
Nếu như mỗi lần đều không có miếng mứt lót cuối cùng, Cố Tích Cửu cảm thấy nàng sẽ khổ sở đến nỗi ngất xỉu.
Ăn mệt nhiều như vậy, Cố Tích Cửu tất nhiên muốn hát thật tốt.
Không phải bởi vì tranh giành một ngụm rượu, mà là vì niềm tự hào!
Hắn đã kích thích tính hiếu thắng trong trái tim nàng!
Long Tư Dạ, Long Tích, mỹ nhân trong quan tài băng, người nhân bản cái gì...... tất cả những gì đang quấy nhiễu nàng đều từ từ biến mất!
Đế Phất Y nói giai điệu nàng hát đều đúng, nhưng tâm trạng không phù hợp, vì vậy đã tạo nên giọng hát vô cảm......
Sau khi suy nghĩ một lát, nàng dứt khoát chọn một bài hát phù hợp với tâm tình hiện tại của mình, bắt đầu mở miệng hát:
"Xuy tuyết hữu mạn quá lưu sương
Ký ức tầm nhất phương thổ nhưỡng
Cầm thanh nhập tùng đường
Kiếm phách lý uỷ đốn đích vãng sự bi lương
Du ký đắc hắc phát bạch thường
Phiên vân phúc vũ giang hồ sấm
Tịch ảnh tụ gian tàng
Đào bất khai đích thị đao kiếm tương hướng
Chưởng tuyến khúc chiết khắc hoạ ma chướng
Tâm nhược thương mang bi hoan như lãng"