*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chén rượu này của ta có phải rất đẹp hay không? Nàng nhìn chằm chằm như vậy có thể khiến nó nở hoa." Đế Phất Y mở miệng, lắc lắc chén rượu trong tay.
Cố Tích Cửu hoàn hồn, ánh mắt dạo quanh một vòng chén rượu ở trên tay hắn, theo bản năng tán thưởng một câu: "Chén rượu này của ngươi không tệ."
"Chỉ không tệ thôi sao? Chén rượu này là độc nhất vô nhị, trên thế gian không có bộ thứ hai." Đế Phất Y không biết khiêm tốn là gì, hắn đơn giản lấy ra bầu rượu nguyên bộ với chén rượu. Một bầu rượu, hai chén rượu, nhìn qua vô cùng ăn ý.
Cố Tích Cửu khiêm tốn ừ một tiếng, không nói gì.
Đế Phất Y nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, đáy mắt xẹt qua một suy nghĩ sâu xa. Hắn cũng không nói lời nào, gập một chân lười nhác ngồi ở chỗ kia.
Tiểu nha đầu cực kỳ khôn khéo, luôn thận trọng ở trước mặt hắn. Nàng luôn chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào, hơn nữa nàng thật sự đã thành công trốn thoát khỏi hắn nhiều lần, phá vỡ kỷ lục truy tìm người của hắn......
Lần này nàng dường như cam chịu với vận mệnh, đã thất thần đến mấy lần liền!
Bởi vì Long Tư Dạ hay sao?
Câu trả lời gần như chắc chắn!
Hắn giơ tay rót cho mình một chén rượu, chậm rãi nhấm nháp.
Cố Tích Cửu đối diện sững sờ một lát, cũng vươn tay nắm lấy bầu rượu của hắn, rót ra một chén rượu ở trong cái chén còn lại, sau đó bưng lên uống.
Nàng vừa để chén sát vào môi, một ngón tay trắng như ngọc đã chạm vào mép chén: "Rượu này nàng không thể uống!"
Cố Tích Cửu hoàn hồn, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn: "Vì sao?" Nàng thực sự cảm thấy rất thoải mái khi ngửi mùi rượu này.
"Ừ, tiểu hài tử không thể uống rượu, uống nhiều quá sẽ ảnh hưởng tới đầu óc." Đế Phất Y giơ tay lấy chén rượu trong tay nàng, thờ ơ nói: "Bộ rượu cụ của bổn tọa chỉ một mình bổn tọa mới có thể dùng."
"Ồ." Cố Tích Cửu không nói gì nữa, đưa trả chén rượu kia cho hắn.
Đế Phất Y: "......"
Nếu hai người muốn nói chuyện thì cả hai người đều phải có hứng thú mới tiếp tục được, nếu một bên giống như đầu gỗ gần như không có gì phản ứng gì, một bên khác rất nhanh cũng sẽ cụt hứng.
"Chủ nhân, chủ nhân, đừng thất thần, ở trước mặt người này mà ngươi cũng dám thất thần! Không muốn sống nữa sao?" Thương Khung Ngọc kêu lên ở trong đầu Cố Tích Cửu.
Cố Tích Cửu rốt cuộc hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn nhìn Đế Phất Y đối diện.
Trái tim nàng đập nhanh một nhịp!
Đế Phất Y ngồi ở chỗ kia, đang nhìn nàng, trong đôi mắt đen nhánh như có lốc xoáy, ánh mắt khó lường.
Ánh mắt hắn giống như hữu hình có chất, khi nhìn người sẽ sinh ra một loại uy áp không thể giải thích, khiến người có cảm giác choáng váng.
Cố Tích Cửu hơi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì đã bừng sáng. Nàng nhìn nhìn bốn phía, mây vờn quanh thân, những đám mây trôi như thoi đưa, lướt nhanh về phía sau.
Nàng không thể không nghĩ tới một câu "rất thần tiên, rất quyến lữ"!
Thần tiên quyến lữ là những câu chuyện cổ tích, nếu như trong hiện thực có một đôi như thế, chỉ sợ sau lưng đoán chừng là âm mưu tính kế nào đó, đủ ghê tởm đến nỗi khiến người muốn cười.
"Hồi hồn?" Đế Phất Y vươn tay gõ gõ trên bàn, âm thanh như ngọc nhẹ nhàng vang lên, phảng phất như đang gõ vào trong trái tim người. Khiến trái tim Cố Tích Cửu vô cớ nhảy lên!
"Chỉ có một mình nàng mới dám liên tiếp thất thần ở trước mặt bổn toạ." Đế Phất Y chậm rãi mở miệng.
"Xin lỗi." Cố Tích Cửu nói ra hai chữ.
Đế Phất Y nói: "Vì Long Tư Dạ đã kích động nàng hay sao? Hay là bởi vì người trong quan tài băng đã khiến nàng kích động?"
Cố Tích Cửu nhướng mày: "Có sự khác nhau giữa hai người sao?"
"Có! Nếu như bởi vì Long Tư Dạ, nàng thất thần là bởi vì thương tâm, nếu như bởi vì người trong quan tài băng, nàng thất thần là vì đang suy nghĩ muốn phá huỷ nó?"
Cố Tích Cửu không nói gì.
"Vì sao nàng vẫn không trả lời ta?" Đế Phất Y vẫn kiên trì muốn biết.