Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chương 41: Điện thoại của ai mà không dám nghe? (2)
Hai ngày tiếp theo đó, công việc và sinh hoạt của Quan Mẫn Mẫn đều rất bình thản, điều duy nhất khiến cô cảm thấy bất an chính là nụ hôn lần trước, thi thoảng lại như một đoạn phim quay chậm trong đầu khiến cô vừa áo não vừa bất an.
Chỗ ở thì Sầm Tĩnh Di đã giúp cô sắp xếp ổn thỏa, cùng cô ở chung một tầng lầu, thuận tiện có thể giúp đỡ chiếu cố lẫn nhau. Vì vậy chiều ngày thứ ba, cô tranh thủ từ công ty về nhà sớm, đơn giản thu dọn hành lý rồi dẫn theo con trai và con Xù rời khỏi căn hộ của Sầm Chí Tề.
Tiểu Quan tiên sinh rất không hiểu tại sao phải dọn nhà nhưng Quan tiểu thư chỉ ném lại một câu, 'Con nít không được hỏi nhiều' sau đó thì không chịu nói gì thêm nữa.
Lần này hỏi thế nào Quan Mẫn Mẫn cũng không chịu nói nên cậu nhóc chỉ có thể xụ mặt ôm con Xù đi trước, coi như âm thầm kháng nghị.
Từ kiếng chiếu hậu nhìn đứa con trai rõ ràng là đang giận mình kia, Quan tiểu thư có chút chột dạ ngoảnh lại, giọng lấy lòng, 'Này, giận mẹ thật sao?'
Lúc này mới biết nên lấy lòng con sao?' Quan Cảnh Duệ mới không dễ dàng bị mẹ gạt, gương mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo xoay về phía cửa kiếng xe nhìn ra bên ngoài mà con Xù trong tay cậu nhóc cũng rất ăn ý xoay đầu sang hướng khác.
Một người một chó đang âm thầm kháng nghị cô đây sao?
Quan Mẫn Mẫn đang định lên tiếng trêu con trai nhà mình thì điện thoại trong tay chợt đổ chuông, cô chỉ mới liếc một cái cái tên hiện lên trên màn hình, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại...
Là Sầm Chí Quyền!
Hắn gọi lúc nào không được, lại cứ phải lúc này làm gì...
Quan Mẫn Mẫn rất muốn trực tiếp từ chối cuộc gọi nhưng cô không có cái gan đó, nhất là khi tiểu Quan tiên sinh nghe tiếng chuông điện thoại vang lên mà mẹ mình chần chừ không đón thì không khỏi quay lại, nghi hoặc nhìn khiến cô càng thêm chột dạ...
Mà Sầm Chí Tề, người chịu trách nhiệm lái xe đưa hai mẹ con đi lại rất không có nghĩa khí, xem như không nghe được.
'Điện thoại của ai vậy? Sao mẹ không nghe?' Tuy rằng còn đang giận nhưng thấy bộ dạng chột dạ không dám nghe điện thoại của mẹ, cậu nhóc không khỏi hoài nghi, nhất định mẹ đang có điều gì che giấu đây mà.
Nếu như mẹ còn không nghe điện thoại, vậy cậu không ngại giúp mẹ đón nghe.
Chuông điện thoại không ngừng vang lên, Quan Mẫn Mẫn cuối cùng vẫn phải ấn phím đón nghe, vốn định dùng tay che điện thoại nhưng làm vậy cũng không khỏi giấu đầu lòi đuôi, vì vậy chỉ đành thôi.
'Quan tổng bận rộn vậy sao?'
Điện thoại vừa thông, đầu bên kia lập tức truyền đến giọng nói nghe không ra cảm xúc gì của Sầm Chí Quyền.
'Sầm tổng, có chuyện gì?' Nếu như anh ta đã xưng hô cô như vậy, vậy cô vừa khéo dùng nó để che dấu, cô rất muốn duy trì trấn tĩnh, nhất là ở trước mặt con trai nhưng vừa nghĩ tới nụ hôn kia thì cô...
Quan Mẫn Mẫn vừa hỏi vừa liếc nhìn con trai, vẻ mặt như muốn nói: Mẹ của con là đang giải quyết công sự, không có chuyện gì đừng suy nghĩ lung tung.
Đáng tiếc tiểu Quan tiên sinh lại không vì một câu "Sầm tổng" của cô mà buông lỏng hoài nghi, nhất là khi nghe được giọng nói của Quan tiểu thư thay đổi khi nhận cú điện thoại này.
'Một giờ sau đến văn phòng của tôi.' Đầu bên kia đại boss không hỏi cô đang ở đâu, đang làm gì, trực tiếp ra lệnh.
'Em...hôm nay không rảnh.' Cô đang dọn nhà mà anh ta lại chọn cái lúc đã qua giờ làm việc này gọi điện thoại bảo cô đến văn phòng của mình như vậy không khỏi quá trùng hợp đi? Cho dù là vì công việc cũng không tốt lắm nha. Hơn nữa theo cô thấy, văn phòng của anh ta cũng không phải nơi an toàn để nói chuyện.
'Không rảnh? Dọn nhà?' Hắn hỏi ngay.
'Phải đó. Công sự đợi mai em qua rồi nói được không?'
'Dọn đi đâu?' Sầm Chí Quyền lúc này cũng không cứng rắn yêu cầu cô nhất định phải đến.
'Ừm...thuê căn hộ cùng tòa nhà với Tĩnh Di.' Điều này cũng không có gì cần giấu diếm.
'Địa chỉ.'
'Gì?' Quan Mẫn Mẫn nhất thời không nắm bắt được ý hắn.
'Địa chỉ, em qua tìm tôi hoặc là tôi qua tìm em cũng không khác biệt gì.'
Sầm Chí Quyền muốn đi tìm cô? Vậy sao được chứ?
'Em lập tức qua văn phòng  của anh, nửa tiếng sau đến.' Nói rồi Quan Mẫn Mẫn  trực tiếp ngắt điện thoại, quay sang Sầm Chí Tề đang lái xe, 'Ngừng em, em có chuyện đến Sầm thị một chuyến.'
Cho dù đến tìm anh ta rất nguy hiểm nhưng cô cũng không thể mạo hiểm để anh ta qua tìm mình.
'Trễ rồi vẫn còn phải bàn công sự sao?' Sầm Chí Tề tuy hỏi như vậy nhưng vẫn cho xe chậm lại rồi dừng hẳn bên lề.
'Con với ba qua trước, mẹ đến công ty một chuyến, lát nữa không cần đợi mẹ ăn cơm.' Quan tiểu thư quay xuống tiểu Quan tiên sinh đang ngồi ở ghế sau dặn dò, bởi vì có chút chột dạ mà không dám nhìn thẳng vào mắt con.
'Người đàn ông trong điện thoại là ai?'
Quan Cảnh Duệ vừa lơ đễnh vuốt lông con Xù vừa hỏi, khẩu khí tuy rất nhẹ nhưng ý chất vấn lại quá rõ ràng.
Đối với công sự của Quan tiểu thư, cậu nhóc không có hứng thú, điều mà cậu muốn biết chính là "Sầm tổng", chủ nhân của cú điện thoại khiến cho Quan tiểu thư hoảng hốt vô cùng kia.
Là ai?
Quan Mẫn Mẫn cười khan kết hôn, 'Chính là một khách hàng cực kỳ quan trọng của công ty. Nói với con con cũng không biết đâu. Mẹ đi trước, tối về nói chuyện sau.'
Quan tiểu thư ném cho Sầm Chí Tề một ánh mắt, ý bảo tự tìm cách giải thích với tiểu Quan tiên sinh sau đó vội vàng xuống xe.
Cô phải nói với con trai mình thế nào, rằng vị Sầm tổng kia mới chính là người "ba" thật sự của cậu nhóc.
Vấn đề này, thôi cứ kéo dài được bao lâu hay bấy lâu đi!
Nhìn bóng dáng vội vàng của Quan tiểu thư vội vã vẫy xe taxi, Quan Cảnh Duệ thu hồi tầm mắt, ánh mắt đụng phải ánh mắt của Sầm Chí Tề qua kính chiếu hậu...
'Ba, người đàn ông vừa nãy rốt cuộc là ai?' Cho dù cách xưng hô giữa hai người nghe ra giống như những người bạn bình thường trong công việc, rất khách sáo nhưng cậu nhóc rất hiểu mẹ mình, nếu là bạn thật sự, mẹ sẽ không khẩn trương như vậy.
Sầm Chí Tề sờ cằm, nhìn gương mặt nhỏ xíu đầy vẻ nghiêm túc qua kính chiếu hậu, biết không thể giấu nổi, cũng không định giấu, đương nhiên, cũng không phải cái gì cũng định tiết lộ cho cậu nhóc.
'Đó là anh hai của ba, tổng tài của Sầm thị, với mẹ con, cũng có thể nói là quen biết nhiều năm.' Khóe môi hắn hơi nhếch lên, 'Câu trả lời này có hài lòng không?'
Tổng tài của Sầm thị, cháu đích tôn của nhà họ Sầm Sầm Chí Quyền cũng chính là một trong số những người khởi đầu tập đoàn BCF, quả nhiên là một đại nhân vật danh tiếng như sấm động bên tai.
Nhưng mà...
'Chú ấy với mẹ thực sự chỉ bàn công sự sao?' Quan Cảnh Duệ vẫn không tin mọi chuyện đơn giản như vậy.
'Chuyện này đợi mẹ con về, con tự hỏi đi.'
Ném vấn đề khó khăn này cho Quan tiểu thư, Sầm Chí Tề lần nữa nổ máy nhưng tối hôm đó, tiểu Quan tiên sinh lại không đợi được Quan tiểu thư trở về...
***
Lúc Quan Mẫn Mẫn đến Sầm thị thì đã quá giờ tan sở, cả tòa cao ốc thật an tĩnh, trợ lý đặc biệt của Sầm Chí Quyền, Khải Văn đã ở đại sảnh chờ thật lâu.
Dẫn cô đi hướng thang máy chuyên dụng, vừa định bước vào thì thang máy bên cạnh chợt mở ra, người bước ra là Tần Khiết trong bộ trang phục công sở đoan chính...
Nhớ tới tình cảnh lần trước trên sân thượng và bãi đỗ xe, Quan Mẫn Mẫn không kìm lòng được nhìn cô gái kia thêm mấy lần...
Mà bước chân ra khỏi thang máy, Tần Khiết dường như cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, cũng ngoảnh nhìn lại, khi thấy Khải Văn, trên môi cô thoáng lộ nụ cười...
'Khải Văn, vẫn còn bận sao?'
Khải Văn lịch sự gật đầu chào, 'Boss vẫn còn khách quý.'
Lúc này đây cô nàng mắt cao hơn đầu Tần Khiết mới nhìn thấy Quan Mẫn Mẫn một thân trang phục đơn giản đứng cạnh Khải Văn, trong mắt thoáng lộ một tia kinh ngạc...
'Quan tiểu thư, muộn như vậy vẫn còn công sự cần bàn với Sầm tổng sao?'
Nếu không phải đến công ty, cô nhất định không tin hai người họ sẽ bàn công sự nhưng cho dù ở công ty, bọn họ cũng có thể làm chuyện khác kia mà! Đương nhiên, bằng vào lập trường hiện tại của cô, Tần Khiết cũng không có tư cách hỏi cái gì.
Chỉ có điều, thấy Quan Mẫn Mẫn vẻ mặt bình thản đứng trước mặt mình, Tần Khiết vẫn không phục như cũ!
Sáu năm trước, Sầm Chí Quyền đối với cô gái này cực kỳ không tầm thường, không tầm thường đến mức cùng cô kết hôn, sáu năm sau, đối với cô ấy chẳng những không chê bai mà còn cực kỳ có kiên nhẫn!
Rốt cuộc cô gái này có gì xứng đáng?
Quan Mẫn Mẫn đối với Tần Khiết chẳng qua chỉ có duyên gặp mặt, sở dĩ nhìn mấy lần là bởi vì tò mò mối quan hệ phức tạp của cô với mấy người đàn ông, chỉ có điều giờ xem ra, vị Tần tiểu thư này dường như biết cô.
Cũng đúng thôi, gần đây bởi vì công sự cô thường đến Sầm thị, có nhận ra được cũng bình thường thôi nhưng cũng chưa thân đến mức có thể nói chuyện phiếm.
Cho nên, đối với thái độ chủ động của Tần Khiết cộng thêm ánh mắt quan sát không dấu diếm của cô, Quan Mẫn Mẫn có chút không thoải mái, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu, 'Phải đó.'
'Boss vẫn còn đợi trên lầu, tạm biệt thư ký Tần.' Khải Văn ngắt lời hai người, ấn nút mở thang máy, 'Quan tiểu thư, xin mời.'
Tần Khiết nhìn cánh cửa thang máy đã đóng lại, khóe môi hơi nhếch lên, xoay người rời đi.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!