Chương 04: Thằng bé là con của ai? (2)
'Yên tâm. Mình sẽ không nói cho ai biết.' Điều kiện tiên quyết là, cô phải biết được thằng nhóc là con của ai đã.
Quan Mẫn Mẫn biết Sầm Tĩnh Di không nghe được một câu trả lời xác định thì sẽ không buông tha vì vậy chỉ đành không cam lòng nói, 'Bạn nói là con của ai thì là con của người đấy.''Chí Tề.'
Quan Mẫn Mẫn không nói tiếng nào.
'Hay là của anh hai?'
'Bạn nói nhảm gì vậy?' Giọng Quan Mẫn Mẫn bất giác cao lên mấy phần.
'Không phải thì thôi, kích động như thế làm gì?' Sầm Tĩnh Di cười híp mắt nói.
'Hai người đang nói chuyện gì vậy?' Quan Cảnh Duệ chơi chán ôm con Xù đi qua, vùi thân hình nhỏ xíu của mình vào chiếc sofa êm ái, 'Quan, lúc nào thì hành lý được mang tới?'
Mẹ trở về hai tay trống trơn, nói hành lý nặng quá nên nhờ người khác kéo về nhưng sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tới? Chiếc máy tính bảng bảo bối của cậu và những món khác đều ở trong va li đó cả.
Cậu đã hứa với Giang Bối Bối, về đến Singapore sẽ chat video với cô bé.
'Để lát nữa mẹ hỏi xem.' Quan Mẫn Mẫn nói bằng giọng thoái thác, trong lòng đã phiền đến chết.
'Mình không biết lúc nào thì sân bay bắt đầu có dịch vụ đưa hành lý đến tận nơi như bạn nói, nào, nói thật đi, vừa nãy bạn về đây bằng cách nào?' Sầm Tĩnh Di nói bằng giọng giễu cợt.
Anh hai ngồi chung một chuyến bay với họ, nếu như cô đoán không lầm, 90% là vừa nãy Mẫn Mẫn đụng phải anh hai, nói không chừng là ngồi xe của anh ấy trở về.
'Sầm Tĩnh Di, mình phải dọn phòng, không rảnh trả lời bạn.' Quan Mẫn Mẫn có chút áo não từ sofa đứng lên đi về phòng, không quên đóng sầm một cái thật mạnh.
'Chị à, xin lỗi nha, Quan tiểu thư nhà em tính tình không được tốt lắm.' Quan Cảnh Duệ thoáng lộ một nụ cười áy náy.
Sầm Tĩnh Di cũng đứng dậy, đi đến trước mặt cậu nhóc, đưa tay véo đôi má phúng phính của cậu, 'Cô với mẹ con cùng lứa, sau này con gọi cô là cô, biết chưa?'
'Cô!' Quan Cảnh Duệ từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, đối với chuyện xưng hô theo kiểu Trung Quốc không quá quen thuộc.
'Đúng, gọi là cô!' Sầm Tĩnh Di lần nữa xác nhận.
***
Sentosa
Xe của Sầm Chí Quyền vừa tiến vào cổng nhà lớn họ Sầm thì quản gia đã lập tức tiến đến thay hắn mở cửa, 'Thiếu gia, mừng ngài về nhà.'
Sầm Chí Quyền xuống xe, gật nhẹ đầu, vừa định bước vào thì như chợt nhớ ra điều gì, vừa định xoay người thì chuông điện thoại lại vang lên.
Nhìn cái tên trên màn hình, thấy là Sầm Tĩnh Di thì ấn phím đón nghe, 'Chuyện gì?'
'Hôm nay ở sân bay anh gặp được Mẫn Mẫn sao?'
Hắn im lặng không đáp.
'Là anh đưa bạn ấy về?'
Vẫn im lặng.
'Hành lý của bạn ấy ở chỗ anh?'
Lần này, Sầm Chí Quyền rốt cuộc lên tiếng, 'Anh còn có việc, cứ vậy đi.'
Điện thoại đã ngắt.
'Chú Vinh!' Hắn xoay người nhìn người quản gia sau lưng mình.
'Thiếu gia.' Người quản gia tóc đã hoa râm cung kính đáp.
'Cho người mang hành lý trong xe vào phòng tôi.'
Dặn xong, hắn sải bước đi thẳng vào nhà.
Thiếu gia vừa đi công tác về, có hành lý cũng bình thường thôi.
Chú Vinh vốn nghĩ vậy nhưng khi ông mở cốp sau xe của thiếu gia nhà mình, nhìn thấy hai va li hành lý màu hồng bên trên dán chi chít những mảnh giấy đủ màu thì khóe môi không khỏi co rút mấy cái.
Đây rõ ràng là hành lý của con gái, sao lại ở trong xe của thiếu gia được nhỉ?
Thiếu gia lần này ra nước ngoài công tác về thật khiến người ta ngạc nhiên vô cùng. Bằng vào cá tính trầm ổn trước nay của mình, chuyện có thể khiến quản gia kinh ngạc trước nay không nhiều, gần như là chưa từng có, mấy mươi năm cuộc đời của chú Vinh, đây có thể coi như lần thứ hai ông kinh ngạc đến vậy.
Lần đầu tiên chính là lần thiếu gia ôm một cô gái về nhà sau đó còn bị lão thái gia "bắt gian tại giường".
'Chú Vinh, đây là hành lý của thiếu gia sao?' A Hương, người phụ trách việc vặt cũng không khỏi trợn to mắt khi nhìn thấy hai va li hồng phấn kia, 'Sao lại có thể?'
Chú Vinh lập tức trừng cô, 'Bảo cháu làm thì cứ làm đi, nói nhiều thế làm gì? Mau đưa đến phòng của thiếu gia.'
Chú Vinh quở trách một câu xong rồi xoay người đi vào nhà.
Vẻ mặt đầy khó hiểu nhưng lại không dám hỏi thêm, A Hương phí rất nhiều sức mới nhấc nổi hai va li hành lý kia vào nhà nhưng trước khi nhấc chúng lên lầu lại bị một giọng nữ yêu kiều mà ngạo mạn gọi lại, 'Đứng lại!'
'Hứa tiểu thư!' A Hương khom người lễ phép chào.
'Đây là hành lý của ai vậy?' Hứa Yên nhìn chằm chằm hai va li hành lý trên tay A Hương hỏi.
A Hương còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe Sầm Chí Quyền, người không biết tự bao giờ đã đứng ở đầu cầu thang nhàn nhạt nói, 'Mang đồ đạc của tôi lên đây.'
Đụng phải chướng ngại vật lớn, Hứa Yên chỉ đành trơ mắt nhìn A Hương nhấc hai va li hành lý quái dị kia lên lầu sau đó biến mất dần trước mắt mình, cả bóng lưng của Sầm Chí Quyền nữa.
***
Dưới sự thúc hối của con trai, Quan Mẫn Mẫn bất đắc dĩ chỉ đành trốn ở trong phòng, lấy hết can đảm gọi điện thoại đến nhà họ Sầm nhưng ngón tay cô đặt ở trên màn hình thật lâu rồi mà vẫn không có gan ấn phím gọi.
Cô biết mình ngoại trừ gọi điện thoại đến nhà họ Sầm hỏi thì căn bản là không có cách nào khác liên lạc được với Sầm Chí Quyền, đương nhiên cô không thể hỏi Sầm Chí Tề hoặc Sầm Tĩnh Di số điện thoại tư nhân của anh ta được rồi.
Cho nên, chỉ có thể gọi đến nhà họ Sầm hỏi thôi, chỉ mong sao người của nhà họ Sầm không nhớ được giọng nói của cô thì tốt.
Khi nghe tiếng gõ cửa thúc giục lần thứ n của con trai, cô cắn răn ấn tay xuống...
***
Bảy giờ, bữa cơm tối ở nhà họ Sầm đúng giờ bắt đầu.
Trong gian phòng ăn rộng thêm thang, chiếc bàn ăn dài lúc này lại chỉ có bốn người, ngồi ở chủ vị là ông Sầm, đối diện là bà Sầm, ngồi bên trái là Sầm Chí Quyền còn đối diện với hắn là Hứa Yên.
Bữa cơm vừa bắt đầu, hai cha con Sầm Chí Quyền im lặng dùng bữa, ngược lại bà Sầm và Hứa Yên thỉnh thoảng lại giao lưu đôi câu về cách chế biến món ăn hay những chuyện xảy ra gần đây trong giới thượng lưu.
Bữa cơm ăn được một nửa thì chú Vinh tiến vào, áy náy nói xin lỗi với chủ nhân và khách trên bàn ăn rồi đi đến bên cạnh Sầm Chí Quyền, 'Thiếu gia, có điện thoại tìm ngại.'
Điện thoại?
Sầm Chí Quyền nhướng mày, 'Ai?'
'Là một cô gái.' Chú Vinh trả lời rất hàm súc.
Nhưng câu trả lời đầy hàm súc kia của ông lại khiến cho ba người còn lại trên bàn đều ngừng động tác trên tay, ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về phía chú Vinh.
Vẻ mặt ông Sầm rõ ràng là đầy hứng thú, bà Sầm thì tỏ vẻ khó tin còn Hứa Yên thì lập tức liên tưởng đến hai chiếc va li màu hồng mới vừa được đưa vào nhà lúc nãy.
'Có chuyện gì?' Ngược lại với phản ứng của ba người, Sầm Chí Quyền vẫn rất bình thản.
'Cô ấy nói có một vài thứ đồ rơi trên xe của thiếu gia, muốn hỏi ngài lúc nào tiện để cô ấy qua lấy.' Chú Vinh dùng giọng nói mà ai nấy đều nghe được trả lời, trong lòng rất rõ ràng thứ mà cô gái không chịu tiết lộ danh tính nhưng giọng nói nghe rất quen kia nói đến là cái gì, đương nhiên, người biết điều đó không chỉ có chú Vinh mà còn có Hứa Yên.
'Đồ đạc rơi trên xe của Chí Quyền?' Bà Sầm trợ to mắt nhìn con trai mình và quản gia. Con trai bà không phải mới từ Úc trở về sao? Chẳng lẽ lại có cô gái nào ngồi xe của nó sao? Nghĩ tới điều này, bà càng thêm kinh ngạc, 'Chí Quyền, con đang quen với tiểu thư con nhà nào sao?'
Nghe câu này, sắc mặt Hứa Yên càng trở nên khó coi.
'Chú Vinh, chú ra trả lời người kia, cô ấy gọi nhầm số rồi.' Sầm Chí Quyền hoàn toàn không có ý định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bất cứ ai, cầm lấy khăn ăn ưu nhã lau miệng rồi đứng lên, 'Mọi người từ từ ăn, con còn có việc lên lầu trước.'
'Chí Quyền, đợi đã...' Bà Sầm vội lên tiếng ngăn con lại nhưng tiếc là, bước chân của con trai bà không dừng lại một giây nào.
'Tối nay tôi cũng có việc.' Ông Sầm cũng đứng lên, 'Tiểu Yên, con cứ từ từ ăn, lát nữa bảo tài xế đưa con về.'
'Có việc? Ông thì còn có thể có việc gì?' Bà Sầm nhìn chồng mình bằng ánh mắt trào phúng, còn ông Sầm đối với sự châm chọc của vợ sớm đã không hề để trong lòng, cất bước rời đi.
Trên chiếc bàn ăn dài lúc này vẫn còn rất nhiều món ăn còn chưa ai đụng đũa đến và hai người phụ nữ mỗi người đều mang một tâm trạng không vui như nhau, bà Sầm là bởi vì sự lãnh đạm của con trai và chồng mình còn Hứa Yên là bởi vì hai va li hành lý và cú điện thoại kỳ lạ kia.
Cô gái kia, rốt cuộc là ai?