Chương 881: Bước vào thế giới của anh
Ba người lập tức đáp lại một tiếng, sau đó nhanh chóng bàn bạc kế sách, để Long Bân đeo mặt nạ đến tượng Nữ thần Tự Do làm mồi nhử. Tên đó chắc chắn là đang lùng người, hơn nữa bọn họ cũng có hệ thống, muốn tìm người nhất định sẽ rất nhanh.
Nửa tiếng sau, ba người cùng rời khỏi phòng của Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn thở hắt ra một hơi thật dài, sau đó đến phòng của Kỷ Hi Nguyệt gõ cửa.
Gõ hai tiếng không thấy ai trả lời, anh đành phải mở cửa bước vào.
Kỷ Hi Nguyệt không khoá cửa, bởi vì cô biết ngoài Triệu Húc Hàn ra thì không ai dám bước vào phòng cô.
Triệu Húc Hàn vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang say ngủ trong chiếc bồn tắm cỡ lớn cạnh cửa sổ.
Giữa tiếng nhạc du dương, cánh hoa bồng bềnh trên mặt nước, Kỷ Hi Nguyệt giống hệt như mỹ nhân đang say ngủ trong nước, khuôn mặt nhu hòa, cánh môi còn hơi nhếch lên.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, lúc này mà người phụ nữ này còn ngủ được sao? Anh còn chưa tính sổ với cô nữa đấy.
Hồi nãy anh đã cảnh cáo cô chờ trên xe để tiếp ứng, kết quả quá hay, vừa thấy có biến là cô đã nhảy xuống xe ngay.
Lỡ như cô bị trúng đạn thì anh biết phải làm sao?
Lúc đó lửa giận của anh thực sự rất lớn, nhưng không có thời gian để dạy dỗ cô. Cũng may là biểu hiện của cô đủ xuất sắc, còn anh thì vì cô mà sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Ngắm người phụ nữ nhỏ bé đang nằm trong bồn tắm, cơn giận của anh cũng dần dần dập tắt, trong lòng chỉ còn xót lại tiếng thở dài.
Anh biết cô đã bước vào thế giới của anh, một thế giới vô cùng nguy hiểm.
Nhưng đã bước vào, sau nay muốn rút lui cũng là một chuyện rất khó khăn, cho nên từ bây giờ bắt buộc cô phải mạnh mẽ hơn, phải đối mặt với mọi loại nguy hiểm.
Lần này cũng coi như là cô đã có bước khởi đầu thành công, biểu hiện của cô cũng vượt xa sự mong đợi của anh.
Đặc biệt là lúc ở trên xe, nhìn cô múa Thái Cực Quyền nhận hai viên đạn, sau đó phản xạ ra ngoài. Thành thật mà nói, ngay cả Triệu Húc Hàn cũng không dám chắc là mình có làm được như vậy không.
Cho nên vào tình huống như vậy, những người như anh đều chọn cách tránh đạn thay vì tiếp nhận trực diện, vì lỡ như khí công không đủ mạnh để giữ được viên đạn, lúc đó chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng không ngờ Kỷ Hi Nguyệt vừa mới ra trận đầu tiên đã sử dụng rất thành thạo, tài năng thiên bẩm của cô khiến anh phải ngưỡng mộ và ước ao.
Triệu Húc Hàn ngồi bên thành bồn tắm, ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của cô, trong lòng cũng vô thức mềm mại.
Mặc dù anh đã đưa cô bước vào thế giới của mình, nhưng anh không hối hận. Bởi vì anh cảm thấy cô chính là một thiên thần mà ông trời đã phái đến để giúp anh.
Triệu Húc Hàn duỗi ngón tay, nhẹ nhàng cọ vào mặt cô vài cái, không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại đột ngột mở mắt ra.
Sự sắc bén trong ánh mắt đó khiến Triệu Húc Hàn sửng sốt, hình như người phụ nữ này đã có chút thay đổi.
“Anh Hàn, là anh sao? Em ngủ quên à?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Triệu Húc Hàn liền bật cười mè nheo.
“Mệt lắm rồi đúng không? Đứng dậy đi ngủ đi, đừng để bị cảm lạnh.” Triệu Húc Hàn nói.
“Không đâu, anh nhìn xem!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên dùng hai tay vận công trong nước, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc vạn phần của Triệu Húc Hàn, nước trong lòng bàn tay cô thực sự đã tỏa nhiệt.
“Haha, em có thể đun nước nóng được này!” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Vừa nãy em chỉ định pha trò thôi. Anh Hàn, có khí công thật sự rất tốt, em cảm thấy em có thể là thiên hạ vô địch luôn đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt gần như đã đạt đến cảnh giới của tuyệt thế cao thủ, cảm giác có thể kiểm soát được bản thân thực sự rất tốt, khiến cô cảm thấy mình như có sức mạnh vô địch.
“Tài năng của em thực sự rất kinh người.” Triệu Húc Hàn dở khóc dở cười, bản thân anh còn chưa làm được như vậy, dĩ nhiên là anh cũng chưa từng thử qua. Người phụ nữ này chắc cũng quá mức nhàm chán rồi.
Chương 882: Cũng không phải quá khó
Kỷ Hi Nguyệt bày ra nụ cười xấu xa: “Haha, em cũng thấy vậy. Bây giờ em có thể làm chủ được bất kỳ việc gì theo ý mình, có phải rất lợi hại không? Ở đây có sân huấn luyện không? Em muốn tìm người huấn luyện chung xem đã hạ gục được ba người vệ sĩ chưa.”
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ giật giật: “Có, đợi lúc nào có thời gian đã. Nhưng theo anh thấy thì em đã đạt được điều kiện thứ nhất của chủ mẫu Triệu gia rồi.”
“Thật ư? Thế thì tốt quá. Xem ra cũng không phải quá khó nhỉ? Haha.” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười đắc thắng.
Triệu Húc Hàn đột nhiên rất muốn bóp chết cô, cô thực sự không biết luyện khí công khó đến mức nào sao? Xác suất cao thủ thiên bẩm như cô đâu có bao nhiêu người?
Anh tức muốn thổ huyết, Triệu gia còn không có lấy một người có tài năng thiên bẩm như cô đấy chứ.
Tuy nhiên, Triệu Húc Hàn đột nhiên lại mừng thầm, nếu sau này anh và Kỷ Hi Nguyệt sinh con đẻ cái, không biết là con gái của họ cũng lợi hại như vậy không?
Đột nhiên, ánh mắt anh nhìn Kỷ Hi Nguyệt cũng trở nên dịu dàng hơn, như thể đang ngắm nhìn người vợ mà anh yêu thương vậy.
“Anh Hàn, sao anh lại nhìn em như vậy? Đừng nói muốn nổi thú tính đó chứ?” Cả người Kỷ Hi Nguyệt đang chìm trong nước, chỉ để lộ từ phần vai trở lên, trên mặt nước có có cánh hoa che chắn, nên thực ra Triệu Húc Hàn có muốn nhìn cũng không nhìn thấy được gì.
Triệu Húc Hàn ho khan vài tiếng: “Em nghĩ nhiều rồi đấy. Bây giờ không có thời gian nổi thú tính đâu, còn rất nhiều chuyện đang chờ anh giải quyết.”
Nói xong Triệu Húc Hàn bỏ ra ngoài. Không phải là anh không muốn nổi thú tính, mà bây giờ đang giai đoạn rối ren, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm.
Quả nhiên Triệu Húc Hàn vừa mới tới cửa, bên ngoài tiếng gõ cửa đã vang lên.
“Chủ nhân! Giám đốc khu vực và Liêu Phong đến rồi!” Giọng nói của Phan Sinh ở bên ngoài vang lên.
Sắc mặt của Triệu Húc Hàn lập tức trầm xuống. Đóng cửa phòng của Kỷ Hi Nguyệt lại, anh bước tới mở cửa phòng chính ra. Đúng lúc này Tiêu Ân cũng đang xách túi to túi nhỏ bước vào.
Tiêu Ân xách đồ tới thẳng gian phòng chính của Triệu Húc Hàn, sau đó mở cửa ra và sắp xếp đồ đạc, đều là những quần áo và nhu yếu phẩm cần dùng của Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.
Trong gian phòng khách, Triệu Húc Hàn đã ngồi xuống ghế ngay ngắn. Phan Sinh dìu chú tư Triệu Thanh Hổ của Triệu Húc Hàn bước vào, còn Liêu Phong thì được Khương Lộ dìu, trên người và trên cánh tay đều có băng gạc.
“Chủ nhân!” Chú tư Triệu và Liêu Phong nắm quyền hành lễ với Triệu Húc Hàn, đây là quy củ của Triệu gia, bất kể là vai vế gì thì cũng không thể thiếu sự kính trọng và hành lễ với chủ nhân.
“Chú tư, Liêu Phong, hai người ngồi xuống rồi hẵng nói.” Triệu Húc Hàn mặc dù không biểu hiện gì, nhưng khẩu khí vẫn rất nhẹ nhàng.
Triệu Thanh Hổ đã khá lớn tuổi, khoảng ngoài năm mươi, lần này bị bắt cóc mười hai tiếng, tuy không chịu sự hành hạ, nhưng cũng bị dọa không nhẹ, sắc mặt đến bây giờ vẫn còn trắng bệch, cổ tay và khóe miệng vẫn còn ửng đỏ và bầm tím.
Có vẻ đã bị trói và bịt miệng.
Sau khi hai người ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng, Triệu Húc Hàn đột nhiên lạnh lùng nói: “Phan Sinh, Khương Lộ, hai người các anh không bảo vệ giám đốc khu vực chu toàn, về lò đào tạo lại! Bên đây sẽ phái vệ sĩ mới đến thay thế các anh!”
Phan Sinh và Khương Lộ chợt biến sắc, bọn họ đã từng nghĩ qua hình phạt, nhưng không hề nghĩ đến khả năng là quay về lò đào tạo lại. Chẳng có người nào của Triệu gia muốn mình bị quay về lò đào tạo lại cả.
Hai người liền đưa mắt nhìn nhau rồi quỳ xuống trước mặt Triệu Húc Hàn.
“Chủ nhân, sự việc xảy ra quá đột ngột, bên phía bọn họ có tới mười mấy người, hơn nữa còn có cao thủ. Lúc đó thực sự rất nguy hiểm. Chúng tôi đúng là bảo vệ không chu toàn, nhưng chúng tôi đều đã cố gắng hết sức. Xin anh giơ cao đánh khẽ, cho chúng tôi cơ hội để chuộc lại lỗi lầm.” Phan Sinh nói xong, đưa mắt nhìn Triệu Thanh Hổ.
Chương 883: Không cứu lần thứ hai
Triệu Thanh Hổ ho khan vài tiếng, nhìn Phan Sinh, sau đó cất tiếng: “Chủ nhân, Phan Sinh và Khương Lộ đúng là đã bảo vệ tôi không chu toàn, nhưng xét về mặt tình cảm thì có thể tha thứ được. Lần này kêu bọn họ về lò đào tạo lại có phần hơi nghiêm khắc, chi bằng để bọn họ ở lại đây nhận phạt được không?”
“Chú tư, đây là sự an toàn của bản thân chú. Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai. Nếu chú muốn đùa giỡn với tính mạng của mình, tôi cũng không có ý kiến.” Triệu Húc Hàn biết hai người này là tâm phúc của Triệu Thanh Hổ, đã đi theo ông ta từ rất nhiều năm, muốn đổi người mới, chỉ e là không dễ dàng, nên Triệu Thanh Hổ chắc chắn sẽ cầu xin.
Nhưng anh là chủ nhân, những lời cần nói vẫn phải nói, cũng là để thể hiện uy nghiêm của một vị chủ nhân như anh.
Triệu Thanh Hổ nhìn vẻ mặt van xin của Phan Sinh, thở dài nói: “Tôi tin sau này Phan Sinh sẽ cẩn trọng hơn, cứ cho bọn họ một cơ hội đi.”
“Chủ nhân, tôi, tôi?” Liêu Phong là người không may bị bắt cóc cùng với Triệu Thanh Hổ, còn bị bắt giả mạo Triệu Thanh Hổ, ngoài ra còn bị nhổ răng và tra tấn.
Mặc dù băng nhóm Hắc Hỏa bắt Triệu Thanh Hổ, nhưng không dám dùng hình với ông ta. Vì danh tiếng của Triệu gia thực sự quá lớn, mà bọn chúng chẳng qua chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, chứ không hề có ý định muốn lấy mạng của Triệu Thanh Hổ.
Nếu thật sự giết chết Triệu Thanh Hổ, chỉ e là Triệu gia sẽ dốc toàn bộ lực lượng để tiêu diệt tất cả người của Hắc Hỏa bọn chúng.
Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ ‘răng thưa gió lùa’ của Liêu Phong, nói: “Lần này may mắn mới cứu được cả hai người ra, lần sau không chắc sẽ may mắn như vậy nữa đâu.”
Liêu Phong nước mắt lưng tròng, đáp: “Đa tạ chủ nhân tha mạng, huhu.”
Một người đàn ông lớn tướng như vậy lại bật khóc nức nở.
Anh ta vốn dĩ là em vợ của Triệu Thanh Hổ, cũng là em trai ruột của vợ Triệu Thanh Hổ và làm việc cho ông ta đã lâu, không ngờ lần này theo Triệu Thanh Hổ ăn bữa cơm lại bị bắt cóc, còn chịu không ít đau khổ.
Anh ta làm sao có thể chịu được loại thống khổ này. Anh ta cứ tưởng rằng mình nhất định sẽ chết, mà có chết cũng không quan trọng, trực tiếp cho anh ta một phát súng là xong, chứ đâu ngờ còn phải chịu hành hạ như vậy. Thật sự là đã dọa nát lá gan của anh ta rồi.
“Băng nhóm Hắc Hỏa không biết rõ nội tình của Triệu gia chúng ta, nên lần này mới dễ dàng cứu được hai người ra ngoài, nhưng tay sát thủ mà bọn chúng thuê mướn rất lợi hại. Bây giờ tôi vẫn chưa điều tra được tên sát thủ đó rốt cuộc muốn giết ai, cho nên khả năng cao là các anh vẫn đang nằm trong vòng nguy hiểm. Phan Sinh, nếu anh muốn lập công chuộc tội, vậy thì hãy sắp xếp nhân lực để bảo vệ tốt giám đốc khu vực và Liêu Phong. Tôi không muốn phải cứu người thêm lần nữa.”
Triệu Húc Hàn nghiêm khắc nói.
Lần này Phan Sinh và Khương Lộ không dám hó hé. Chỉ riêng việc Triệu Húc Hàn đích thân đi cứu người, còn với tốc độ nhanh chóng, đã đủ khiến bọn họ tâm phục khẩu phục. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ biết được thực lực của chủ nhân Triệu gia mạnh đến như vậy.
Thứ hai, anh là chủ nhân của Triệu gia, muốn xử lý bọn họ chỉ là chuyện trong tích tắc. Triệu Thanh Hổ cùng lắm chỉ là giám đốc của một khu vực, còn Triệu Húc Hàn mới là chủ nhân của hệ thống Triệu gia, đối nghịch với anh chỉ e là phải nhận lấy kết cục rất thảm hại.
Tại sao trước đây bọn họ vẫn nghĩ rằng ông chủ của mình có thể thay thế vị trí của chủ nhân? Là vì mọi người đều cho rằng, ông chủ của mình bao giờ cũng là người lợi hại nhất.
Nhưng từ sau lần này, Phan Sinh đã nghiệm ra bản thân mình quá ngây thơ. Vị trí chủ nhân của Triệu gia không phải ai cũng có thể lên ngồi được.
Mặc dù Triệu Thanh Hổ cũng là con nhà võ, nhưng tuổi tác đã cao, bình thường chỉ thích nhàn hạ hưởng thụ, nên từ lâu đã lơ là chuyện huấn luyện. Vì thế mà lần này gặp phải bọn bắt cóc trong lúc đi ăn cơm, ông ta hầu như không có sức chống trả, và cứ thế đã bị bắt mang đi.
Còn Liêu Phong thì càng không cần phải nói, vì anh ta hoàn toàn là một người dân bình thường, gặp chuyện chỉ biết chạy trốn, thử hỏi có tác dụng gì?
Triệu Thanh Hổ nhìn Triệu Húc Hàn, ánh mắt lấp lánh mong đợi, nhưng quả thực là lần này ông ta rất cảm kích.
“Chủ nhân, cậu định sẽ xử lý băng nhóm Hắc Hỏa thế nào? Chỉ sợ là bọn chúng sẽ không dễ dàng buông tay đâu.” Triệu Thanh Hổ nói.
Chương 884: Người phụ nữ của Triệu Húc Hàn
Triệu Húc Hàn nhìn chú tư của mình với ánh mắt lạnh lùng: “Chú tư, chú đã làm gì để bọn chúng bắt cóc chú, còn tống tiền ba trăm triệu đô la Mỹ? Bán đứt chú đi cũng không được lắm tiền thế đâu!”
Lời nói của Triệu Húc Hàn nghe rất tuyệt tình, nhưng Triệu Thanh Hổ lúc này không dám phản bác. Nếu thật sự được giá ba trăm triệu đô la Mỹ, e là người của Triệu gia sẽ thẳng tay bán ông ta mà không hề thương tiếc.
Sắc mặt của Triệu Thanh Hổ rất khó coi, ông ta ấp úng nói: “Thực ra, thực ra tôi đã chiếm vài địa bàn của bọn chúng.”
“Tại sao phải chiếm địa bàn của bọn chúng? Chú tư, băng nhóm Hắc Hỏa là bọn côn đồ, lẽ nào chú không biết? Vì chút lợi ích đó mà ngay cả tính mạng chú cũng không cần nữa sao?” Triệu Húc Hàn biết trong này chắc chắn có vấn đề.
Từ trước tới nay Hắc Hỏa không hề gây sự với Triệu gia, đột nhiên lần này lại gây náo như vậy, chắc chắn là Triệu Thanh Hổ đã chèn ép người ta. Ba trăm triệu đô la Mỹ thật sự là đòi hỏi quá lố, nhưng qua đó cũng thấy rõ sự tức giận của băng nhóm Hắc Hỏa.
“Chủ nhân, cậu cũng biết đấy, bây giờ là tháng bảy, đã qua hơn nửa năm, nếu tình hình lợi nhuận của Bắc Mỹ vẫn dậm chân tại chỗ, trong buổi tiệc cuối năm làm sao tôi dám ngẩng cao đầu? Với lại băng nhóm Hắc Hỏa trước nay vẫn luôn khinh người quá đáng. Nếu chỉ dựa vào năng lực để kinh doanh, bọn họ cũng đâu thể lũng đoạn được đúng không?”
Triệu Thanh Hổ nói đến đây cũng nổi giận: “Mấy địa bàn đó tôi cũng phải bỏ tiền ra để mua, chứ trước đây băng nhóm Hắc Hỏa toàn là đe dọa và dụ dỗ. Cá nhân tôi thấy mình làm ăn vẫn rất quang minh chính đại.”
Triệu Húc Hàn nheo mắt: “Phan Sinh, mang báo cáo tài vụ nửa năm vừa rồi đến đây. Tôi muốn xem thử mấy địa bàn đó có giá trị như thế nào!”
Phan Sinh liếc mắt nhìn Triệu Thanh Hổ, Triệu Thanh Hổ gật đầu. Chủ nhân muốn kiểm tra tài vụ là chuyện thường tình, ông ta cũng không có lý do gì để phản bác, còn chưa kể bây giờ chủ nhân đang đích thân đến thu dọn cục diện rối rắm.
Ông ta có thể tự mình so tài với băng nhóm Hắc Hỏa, nhưng chưa thông qua chủ nhân, e là đến lúc đó lại bị trách móc, với lại bây giờ đã phiền đến chủ nhân ra mặt giải quyết, ông ta hà tất gì phải đích thân ra tay nữa.
Liêu Phong len lén nhìn khuôn mặt u ám của Triệu Húc Hàn mà không khỏi có chút kinh hãi, sau đó anh ta còn liếc nhìn Triệu Thanh Hổ mấy lần.
Triệu Húc Hàn cười khẩy, anh chắc chắn giữa hai người này có chuyện gì đó đang giấu anh, ‘mắt đi mày lại’ với nhau tưởng anh đây không biết gì ư?
Lần trước ông ta liên thủ với Triệu Nhất Gia để hại anh, sau đó lại vu oan giá họa cho bọn côn đồ ở đây, thấy anh không vạch trần, tưởng anh không biết gì chắc?
Đúng lúc này Kỷ Hi Nguyệt cũng đã tắm xong, bước ra ngoài với mái tóc dài gợn sóng buông xõa sau lưng. Cô mặc áo choàng tắm, đứng ở cửa thét lên: “Anh Hàn, có quần áo chưa?”
“Tiêu Ân!” Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Kỷ Hi Nguyệt. Cô đang mặc áo choàng tắm, đôi chân dài trắng như tuyết lộ cả ra ngoài, để người khác nhìn thấy e là sẽ bị mòn của anh mất.
Vì vậy anh lập tức gọi Tiêu Ân, để Tiêu Ân đưa quần áo đến cho cô: “Đại tiểu thư, đây đều là đồ mới, mua theo số đo của cô.”
“Được, cảm ơn anh.” Kỷ Hi Nguyệt nhận quần áo rồi đóng cửa lại đi thay đồ.
Triệu Thanh Hổ trố mắt nói: “Người, người phụ nữ này là ai?”
Triệu Húc Hàn nhíu mày đáp: “Chú tư, đó là người phụ nữ của tôi.”
“Người phụ nữ họ Kỷ đó ư?” Triệu Thanh Hổ quả nhiên biết rõ. Xem ra Triệu Nhất Gia đã kể không ít chuyện cho ông ta nghe.
“Cô ấy tên là Kỷ Hi Nguyệt!” Triệu Húc Hàn trầm giọng nói, “Chú tư, sau này cô ấy sẽ là chủ mẫu của Triệu gia, nên từ bây giờ mong chú tư xưng hô cho phải phép.”
“Gì cơ! Làm sao có thể?” Triệu Thanh Hổ bán tín bán nghi, “Không phải cô ta từng dan díu với Vân Sâm sao?”
“Chú tư!” Thanh âm của Triệu Húc Hàn trở nên sắc bén, “Chú ý lời ăn tiếng nói! Kỷ Hi Nguyệt là người phụ nữ của Triệu Húc Hàn tôi, trong sạch rõ ràng, lẽ nào ngay cả điểm này mà tôi cũng không biết?”
Chương 885: Chú tự cầu phúc đi
Triệu Thanh Hổ không ngờ Triệu Húc Hàn lại đột nhiên nổi giận, trong lòng không khỏi chấn động.
Sau đó khuôn mặt già nua của ông ta run rẩy cất tiếng: “Chủ nhân, chuyện này đối với tôi quả thực quá bất ngờ. Những việc liên quan đến vị Kỷ tiểu thư này, tôi có nghe qua khá nhiều. Cô ta có phải là người đã từng tranh cãi với tiểu thư Úy Mẫn Nhi không?”
“Úy Mẫn Nhi không đủ tư cách!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng đáp, “Người phụ nữ được Triệu Húc Hàn tôi nhận định, chắc chắn sẽ trở thành chủ mẫu trong tương lai. Các người tốt nhất nên giữ vững lập trường của mình, nếu không đến lúc đó đừng trách tôi không khách khí.”
Những người có mặt trong phòng đều ngây ra như phỗng, Triệu Thanh Hổ còn định nói thêm vài câu, nhưng thấy thái độ bảo vệ của Triệu Húc Hàn như vậy, ông ta vẫn nên im miệng thì hơn.
Bây giờ không phải là lúc nói về phụ nữ, nhưng ở cái liếc mắt vừa rồi thực sự ông ta rất kinh ngạc, cô quả đúng là một mỹ nhân tiềm năng.
“Chủ nhân, hình như vừa rồi Kỷ tiểu thư có tham gia vào hoạt động cứu viện đúng không?” Liêu Phong hỏi.
“Đúng vậy. Nếu không có cô ấy, chắc chắn các người sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy. Những chuyện xảy ra ở trên xe chắc các người cũng nghe rõ rồi đúng không?” Triệu Húc Hàn nói.
“Kỷ tiểu thư biết võ nghệ ư?” Triệu Thanh Hổ không khỏi trố mắt.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu thay lời đáp. Vẻ mặt của Triệu Thanh Hổ càng thêm kinh ngạc. Ông ta hiển nhiên biết người tinh thông võ nghệ ắt hẳn sẽ biết khí công của những vệ ám cao cấp.
“Xem ra ánh mắt của chủ nhân thật sự không tệ.” Liêu Phong cười cười nói.
Câu này Triệu Húc Hàn thích nghe, vì thế khuôn mặt lạnh lùng cũng dịu đi đôi chút. Liêu Phong khẽ liếc mắt ra hiệu với Triệu thanh Hổ.
“Chủ nhân, băng nhóm Hắc Hỏa cậu định xử lý thế nào? Chẳng lẽ chúng ta phải làm hòa với bọn chúng sao?” Triệu Thanh Hổ dò hỏi.
Triệu Húc Hàn liếc nhìn ông ta: “Xem sổ sách xong đã rồi quyết định.”
“Bất kể sổ sách thế nào thì bọn chúng cũng đã động đến tôi. Với quy tắc của Triệu gia chúng ta, những phần tử nguy hiểm như vậy chẳng phải nên tiêu diệt tận gốc sao?” Triệu Thanh Hổ nói.
“Chú tư, họa của chú thì chú phải tự mình gánh. Chú tưởng mình có năng lực tiêu diệt tận gốc được băng nhóm côn đồ này sao? Cho dù có thể đi nữa, thiệt hại mà chú phải gánh chịu lớn đến bao nhiêu chú có biết không?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói.
Triệu Thanh Hổ sửng sốt đáp: “Chỉ cần giết được tên đầu sỏ của bọn chúng, đám Hắc Hỏa này sẽ không thành vấn đề. Chủ nhân, bên cạnh cậu có siêu cấp ám vệ, sao không để cho bọn họ ra tay ám sát thử xem?”
Trong lòng Triệu Húc Hàn vô cùng tức giận, ông ta tưởng ám vệ bên cạnh chủ nhân là để làm việc cho bọn họ hay gì?
“Nếu làm như vậy, chúng ta có khác gì Tôn Thị thế gia đâu? Chẳng thà kinh doanh lính đánh thuê cho xong, hà tất gì phải điều hành tám khu vực?” Ánh mắt Triệu Húc Hàn lạnh lùng như kiếm.
“Hơn nữa chú tưởng siêu cấp ám vệ dễ đào tạo vậy sao?” Triệu Húc Hàn cười khẩy một tiếng.
Sắc mặt của Triệu Thanh Hổ cũng rất khó coi : “Vậy, vậy bây giờ phải làm thế nào? Lần sau bọn chúng vẫn đến bắt cóc tôi thì làm thế nào đây?”
“Chú tự cầu phúc đi!” Triệu Húc Hàn tức giận nói.
“Chủ nhân, cậu không thể nói vậy được. Cậu là chủ nhân của gia tộc, cậu phải có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho người đứng đầu tám khu vực chứ.” Triệu Thanh Hổ cũng tỏ ra khó chịu.
“Là chú tự đâm đầu vào chỗ chết, chú kêu tôi phải bảo vệ chú thế nào đây? Vệ sĩ của chú là do một tay chú chọn đấy. Chú tư, tôi thấy hình như chú lớn tuổi rồi nên đầu óc không còn minh mẫn nữa. Nếu khu vực Bắc Mỹ xảy ra chuyện, vị trí giám đốc khu vực của chú e là phải đổi người khác! Chú tưởng những chuyện chú làm chỉ có mình tôi biết thôi ư?” Triệu Húc Hàn cười khẩy.
Triệu Thanh Hổ lập tức biến sắc, sau đó cười giả lả nói: “Chủ nhân, không phải do tôi sốt ruột quá sao? Vậy cậu cứ nói đi, tôi sẽ nghe theo lời cậu tuyệt đối, được không?”
Mặc dù ngoài miệng nói thế, nhưng đáy mắt của ông ta lại chứa đầy sự oán hận và bất phục, Triệu Húc Hàn chỉ cần liếc mắt là đã thấy ngay.
Lúc này Phan Sinh đã trở lại, trong tay còn cầm thêm một túi tài liệu.
Triệu Húc Hàn nhận lấy, mở túi tài liệu ra, bên trong có một cuốn sổ da màu đen, là cuốn sổ cái trình bày tình hình thu chi các hạng mục lớn của khu vực Bắc Mỹ.
Chương 886: Nắm thóp của ông ta
Triệu Húc Hàn bắt đầu lật sổ sách ra xem. Cả Triệu Thanh Hổ và Liêu Phong đều không dám thở mạnh. Trước đây vị chú tư Triệu Thanh Hổ này không quá xem trọng Triệu Húc Hàn, cậy già lên mặt, nhưng lần này được Triệu Húc Hàn đích thân đi cứu ông ta, trong lòng ông ta thực sự có chút cảm kích, cho nên cũng không dám nhiều lời.
Mọi người đều nhận ra ánh mắt của Triệu Húc Hàn càng lúc càng đanh lại, mày kiếm cũng nhíu chặt, một chốc sau anh gắt gao đóng cuốn sổ cái lại.
Lúc anh ngước mắt lên, sự sắc bén trong đôi đồng tử khiến Triệu Thanh Hổ và Liêu Phong, ngoài ra còn có Phan Sinh và Khương Lộ đều run sợ.
“Chú tư, chú tự mình đâm đầu vào chỗ chết, còn muốn chôn vùi cả sự nghiệp của Triệu gia ở Bắc Mỹ theo luôn sao?” Triệu Húc Hàn lãnh đạm cất tiếng, “Chỉ vỏn vẹn có nửa năm mà chú đã bành trướng nhanh như vậy, chú định không để người khác có cơm ăn nữa hay gì?”
Triệu Thanh Hổ ấp a ấp úng đáp: “Chuyện này, chuyện này không phải vì tôi cũng muốn mở rộng sức ảnh hưởng của Triệu gia ở Bắc Mỹ sao? Huống hồ, lúc vừa bắt đầu hiệu quả rất tốt, chỉ là có chút vấn đề bên phía đám Hắc Hỏa thôi.”
“Chỉ đám Hắc Hỏa thôi? Chú tự xem đi, trong đây rõ ràng là chú đã cướp việc làm ăn của nhóm lão Hổ và Thanh Bang. Bọn họ vẫn luôn nhẫn nhịn là vì Triệu gia của chúng ta khá có máu mặt trong xã hội, nhưng chú càng ngày càng quá đáng, thực sự xem bọn họ là con mèo bệnh hoạn sao?”
Triệu Húc Hàn giận sôi máu, lòng dạ của Triệu Thanh Hổ thực sự quá hiểm ác, đây là ông ta đang định lũng đoạn các ngành công nghiệp ngầm ở Bắc Mỹ, như vậy hỏi sao người ta không ghi thù cho được?
“Đây, đây không phải….” Triệu Thanh Hổ cũng bị chính mình làm cứng họng. Trên sổ sách đã quá rõ ràng, mỗi một địa bàn chiếm dụng được đều phải ghi chép lại đầy đủ, bởi vì nó sẽ trở thành sổ sách kế toán để bàn giao cho người kế nhiệm tiếp quản.
Triệu Húc Hàn vò đầu bức tóc, anh thật sự đau đầu. Cái này người ta gọi là không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
“Hy vọng là vẫn còn khả năng đàm phán, nếu không chỉ e là phải khai chiến. Chú tư, người của chú đi chuẩn bị trước đi. Trận này không dễ đánh đâu, một khi để thua, chức giám đốc khu vực của chú sẽ không giữ lại được nữa.” Triệu Húc Hàn nhìn ông ta, nói.
“Chủ nhân, như vậy đâu được, cậu phải giúp tôi với chứ. Chính bản thân tôi cũng đâu ngờ bọn chúng sẽ chó cùng rứt giậu. Một mình đám Hắc Hỏa đã khó đối phó, nếu bọn chúng liên thủ với hai nhóm còn lại, bên tôi chắc chắn không thể chống trả lại được. Mà cho dù có chống trả được, tổn thất nhận lại cũng sẽ rất lớn.” Triệu Thanh Hổ lật đật nói.
“Bây giờ chú mới biết thì có tác dụng gì nữa? Sớm biết như vậy thì hà tất có trước kia?” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn vụt sáng, “Các người lui xuống trước đi, để tôi tính toán khoản mục này xem đã.”
Nhìn vẻ mặt của Triệu Húc Hàn tỏ ra khó chịu và bực bội, đám người Triệu Thanh Hổ đành phải cáo từ ra về.
Cánh cửa chính đóng lại, Tiêu Ân đứng ngay ở cửa canh gác.
Triệu Húc Hàn đứng lên, nhìn cánh cửa đóng chặt, mắt híp lại thành một đường, sau đó lông mày còn nhướn cả lên.
Kỷ Hi Nguyệt mở cửa bước ra, bộ vest màu be trên người cô làm tôn lên vẻ thanh nhã và trí thức.
“Anh Hàn, anh định làm thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt bước tới bên cạnh, hỏi anh.
Triệu Húc Hàn nhìn cô: “Em nghe cả rồi?”
“Nghe được một ít. Chú tư của anh đúng là lòng tham không đáy.” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt không khỏi run rẩy.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Em tưởng ông ta làm vậy là vì Triệu thị sao? Đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn trung gian kiếm lời bỏ vào túi riêng của ông ta thôi. Các nguyên lão từng nói, chỉ cần những người này không tham quá hai mươi phần trăm của cải, mọi thứ vẫn có thể tha thứ được.”
Kỷ Hi Nguyệt há hốc, như vậy xem ra người của Triệu gia ở tám khu vực đều ăn chặn không ít.
“Nhưng riêng chú tư đã vượt quá mức cho phép. So với tài khoản chi tiết mà trước đây anh từng xem, các tài khoản vừa rồi có một khoảng cách chênh lệch khá lớn, e là đã vượt qua con số ba mươi phần trăm.” Khóe miệng Triệu Húc Hàn càng lúc càng lạnh.
“Vậy anh định làm thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Anh đang định đến cuối năm mới nắm thóp của ông ta, để đá ông ta ra khỏi vị trí giám đốc khu vực.” Triệu Húc Hàn nhìn cô, cười khẽ.
Chương 887: Giúp anh giết người (I)
Kỷ Hi Nguyệt lấy làm lạ: “Anh Hàn, anh đang cười đấy à? Chuyện như vậy mà anh còn cười được sao?”
Triệu Húc Hàn đột nhiên bật cười thành tiếng, sau đó khoác vai cô đi tới trước cửa sổ sát sàn: “Bây giờ ông ta đang tự mình chuốc khổ vào thân, nên cứ theo đà này, chẳng cần đợi đến cuối năm là anh đã thay thế được một giám đốc khu vực khác theo phe anh rồi, đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt hiểu ra, lập tức bật cười: “Thật thế sao? Nhưng không phải anh đang định giúp ông ta giải quyết vấn đề, thương lượng với nhóm Hắc Hỏa à?”
“Những thứ cần phô diễn thì vẫn phải làm thôi. Lần này người của Triệu gia bị bắt cóc tống tiền ba trăm triệu đô la Mỹ, còn là lần đầu tiên, dám chắc bên phía các nguyên lão sẽ rất tức giận và chắc chắn sẽ âm thầm điều tra mọi thứ của Triệu Thanh Hổ.”
Triệu Húc Hàn thấp giọng nói: “Triệu gia thực chất là một nơi đầy âm mưu và thủ đoạn, quan hệ cũng rắc rối và phức tạp. Ai cũng tưởng mình đã có chỗ đứng nhất định, nhưng trên thực tế đều bị người khác giám sát và theo dõi.”
Sóng lưng Kỷ Hi Nguyệt chợt lạnh lẽo: “Không phải chứ? Đáng sợ như vậy sao?”
“Em chưa xem phim cung đấu à?” Triệu Húc Hàn nhìn cô, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Húc Nguyệt cũng đang quay thể loại phim cung đấu. Ý anh là nội bộ của Triệu gia giống hệt như bộ phim cung đấu?”
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Có thể ví anh như một vị hoàng đế, nhưng trên anh vẫn còn hoàng thái hậu.”
“Ý anh là năm vị nguyên lão?” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Là hoàng thái hậu?”
Triệu Húc Hàn lại gật đầu: “Trong các bộ phim cung đấu, những chuyện xảy ra giữa hoàng thượng và các hoàng thân quốc thích đâu có chuyện gì qua mắt được hoàng thái hậu? Quyền lực của bà ta mới đúng là lớn nhất và rộng nhất.”
Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng hiểu ra: “Vì vậy, nếu bọn họ không thích anh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể bị đem ra luận tội?”
“Thông minh.” Triệu Húc Hàn đáp, “Nhưng cũng vì lý do đó, nếu một trong số tám người đứng đầu khu vực tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của chủ nhân, các nguyên lão cũng sẽ rất bất mãn.”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Vậy bọn họ sẽ khai đao từ chú tư của anh sao?”
“Tạm thời chưa đâu. Sự bành trướng của chú tư vẫn chưa đủ lớn. Việc chúng ta cần làm là kích động ông ta mở rộng ra thêm chút nữa.” Khóe miệng Triệu Húc Hàn nhếch lên một nụ cười ma mị.
Kỷ Hi Nguyệt hào hứng hỏi, “Anh định làm gì tiếp theo?”
Triệu Húc Hàn nhìn cô, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thận trọng và nghiêm túc nói: “Tiểu Nguyệt, em có bằng lòng làm giúp anh một việc không?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, cô chưa từng thấy Triệu Húc Hàn như vậy bao giờ, anh nghiêm túc nhưng lại có chút đáng sợ, đôi đồng tử sâu hun hút đến dọa người.
“Anh nói đi, nếu chuyện em làm được, em nhất định sẽ giúp anh.” Kỷ Hi Nguyệt đáp không do dự, nghĩ đến Triệu Húc Hàn ở kiếp trước, cô không hề hoài nghi anh sẽ làm gì bất lợi với mình.
Ánh mắt Triệu Húc Hàn thoáng chốc trở nên dịu dàng hơn, anh ôm chặt Kỷ Hi Nguyệt, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn: “Anh muốn em giúp anh giết một người.”
Kỷ Hi Nguyệt trong lòng anh lập tức cứng đờ, trái tim vì sợ hãi mà loạn nhịp. Cô thật sự không ngờ Triệu Húc Hàn lại đưa cho cô một vấn đề khó nhằn như vậy.
Triệu Húc Hàn buông cô ra, sau đó nói: “Mặc dù anh có thể kêu người khác đi ám sát, nhưng khả năng cao sẽ bị người khác phát hiện. Chỉ có em ra tay, người ta mới không hoài nghi là anh đứng sau chỉ đạo.”
Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, Triệu Húc Hàn lại giải thích: “Khí công của em rất mạnh, nhưng bên ngoài vẫn chưa biết. Còn bốn ám vệ bên cạnh anh thì càng không thể ra tay, vì một khi ra tay các nguyên lão sẽ biết ngay, nên chỉ có em mới giúp anh được.”
“Nhưng bọn họ sớm muộn gì cũng biết em biết khí công thôi mà?” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Không phải hôm nay em đã ra tay rồi đấy sao?”
“Đợi đến khi các nguyên lão biết em có năng lực này thì gạo đã nấu thành cơm, và giám đốc khu vực của Bắc Mỹ đã được đổi thành người ủng hộ anh.”
Chương 888: Giúp anh giết một người (II)
Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Vốn dĩ anh không định ra tay sớm như vậy, nhưng em đã cho anh một bất ngờ ngoài sức mong đợi, cộng thêm chuyện Triệu Thanh Hổ đang tự đâm đầu vào chỗ chết, nên bây giờ chính là lúc thiên thời địa lợi nhân hòa.”
Kỷ Hi Nguyệt thực sự không hiểu lắm, nhưng cô tin Triệu Húc Hàn tự có tính toán của mình, cô hỏi anh: “Anh kêu em đi giết ai? Người tốt hay người xấu?” Kỷ Hi Nguyệt cười khổ.
“Đương nhiên là người xấu chứ, còn là một tên khốn nạn xấu xa nữa. Hắn ta có thuê một vệ sĩ của Triệu gia, nên có rất nhiều người từng ám sát hắn ta nhưng không thành.”
Triệu Húc Hàn giải thích: “Là thủ lĩnh của băng nhóm Hắc Hỏa, Dillon.”
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời run rẩy, hai mắt mở to, sửng sốt nói: “Anh Hàn, anh, hình như anh quá coi trọng em rồi đúng không? Em, làm sao em có thể giết hắn ta được?”
Triệu Húc Hàn siết nhẹ vai cô: “Chẳng phải em nói em là thiên hạ vô địch sao? Vệ sĩ của Triệu gia bên cạnh hắn ta là người không biết khí công, đa số đều dùng súng và dao, nhìn chung chỉ có thân thủ là tốt. Lúc trước hắn ta muốn thuê ám vệ để làm vệ sĩ, nhưng một ẩn môn thế gia bình thường không cho phép một ám vệ làm vệ sĩ của người khác trong thời gian quá dài.”
Kỷ Hi Nguyệt nghe anh nói tiếp: “Cho nên chỉ cần ám vệ ra tay, tỷ lệ thành công sẽ là một nửa, nếu là siêu cấp cao thủ thì tỷ lệ thành công sẽ là tám mươi phần trăm, còn nếu đánh bất ngờ thì có thể lên tới một trăm phần trăm.”
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt có chút khó xử, Triệu Húc Hàn thấy cô có chút sợ hãi, bèn nói: “Tiểu Nguyệt, nếu em thật sự cảm thấy sợ hãi, anh có thể hủy bỏ, chờ cơ hội khác.”
Triệu Húc Hàn đột nhiên cảm thấy mình thật điên rồ, tại sao trong đầu anh lại có suy nghĩ kêu Kỷ Hi Nguyệt đi làm một việc nguy hiểm như vậy chứ?
Nhất thời sắc mặt của anh không khỏi lúng túng: “Anh xin lỗi, là anh không suy nghĩ chu toàn. Em chưa từng giết ai, làm sao anh có thể để em đi giết người được. Anh thật sự hồ đồ rồi.” Triệu Húc Hàn đột nhiên tự tát mình một cái.
Lẽ nào anh thực sự đặt lợi ích của Triệu gia lên trên người phụ nữ mà mình yêu thương sao?
Triệu Húc Hàn sửng sốt, cảm giác bản thân quá mức đáng sợ. Làm sao anh có thể làm ra được chuyện như vậy?
Kỷ Hi Nguyệt không nói chuyện, có chút thẫn thờ bước tới sô pha ngồi xuống, trong đầu là một mảnh hỗn độn.
“Tiểu Nguyệt, anh xin lỗi, anh xin lỗi. Anh, anh có chút điên loạn rồi.” Triệu Húc Hàn tự nhiên thấy chán ghét bản thân, sao anh có thể đưa ra loại yêu cầu như vậy với cô được.
Triệu Húc Hàn vô cùng tự trách, vội vàng nói: “Em cứ xem như anh chưa nói gì nhé. Anh thật sự bị ma quỷ ám ảnh rồi. Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, em không sao chứ?”
Thấy cô ngồi im bất động với khuôn mặt tái nhợt, Triệu Húc Hàn càng cảm thấy chán ghét bản thân hơn.
Cô lương thiện và xinh đẹp như vậy, làm sao anh có thể kêu cô đi giết người được? Bất kể là người tốt hay kẻ xấu thì đó cũng là chuyện bàn tay sẽ vấy máu.
“Em, em không sao, chỉ là hơi trống rỗng chút thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cười khan một tiếng.
“Là anh không tốt. Em đừng nghĩ tới nữa. Cứ xem như anh chưa từng nói gì là được. Đó chỉ là kế sách thoáng xuất hiện trong đầu anh, chắc vì anh quá muốn củng cố vị trí chủ nhân của mình, nên mới nôn nóng như vậy.” Triệu Húc Hàn quỳ xuống xin lỗi Kỷ Hi Nguyệt, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô mà vô cùng tự trách.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Em không sao, vừa nãy do em hơi choáng thôi. Thực ra nghĩ thông rồi thì chuyện cũng không có gì quá ghê gớm. Triệu gia của các anh vốn dĩ là một gia tộc khiến em cảm thấy rất bí ẩn. Chỉ là cá nhân em chưa từng gặp phải chuyện như vậy, nên có đôi chút khó tiếp nhận.”
“Tiểu Nguyệt, công việc kinh doanh của Triệu gia ở nước ngoài cũng rất nghiêm túc, chẳng hạn như Broadway, hộp đêm, câu lạc bộ, vv… Gia đình anh cũng mua lại và tổ chức kinh doanh rất bình thường, nhưng ở nước ngoài không giống trong nước, luật pháp bên đây cũng rất khác biệt, chắc em cũng đã biết một số chuyện của thế giới ngầm mà đúng không?”
Chương 889: Giúp anh giết một người (III)
Triệu Húc Hàn tiếp tục giải thích cho cô hiểu: “Thế giới ngầm ở nước ngoài rất phức tạp, muốn bảo vệ chính mình thì phải dùng biện pháp cứng rắn, hơn nữa cạnh tranh cũng rất khốc liệt. Mấy chuyện thu phí bảo vệ gì đó chắc em cũng biết rồi chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Qua mấy bộ phim truyền hình cô cũng biết xã hội đen ở nước ngoài có bao nhiêu tàn nhẫn, ác độc và hỗn loạn, nhưng vì cô chưa từng tiếp xúc, nên vẫn cảm thấy khó có thể tin được.
Triệu Húc Hàn thấy sắc mặt cô vẫn còn chút bất thường, bèn ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy cô và nói: “Không sao rồi không sao rồi. Không làm những chuyện như vậy đâu, là anh hồ đồ rồi.”
“Em làm!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên thốt lên.
Triệu Húc Hàn sửng sốt vài giây, sau đó lắc đầu nói: “Đừng, vừa nãy là do anh bốc đồng thôi. Làm sao anh lại để em đi làm chuyện như vậy được. Tương lai em sẽ là chủ mẫu của Triệu gia, không thể đích thân làm loại chuyện này. Bỏ đi, em cứ coi như anh chưa nói gì là được.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ áy náy của anh, rồi cô đưa một tay lên xoa nhẹ khuôn mặt anh: “Chính bởi vì em muốn làm chủ mẫu, nên em nhất định phải giúp anh. Nếu anh cảm thấy chỉ khi em làm mới đem lại hiệu quả tốt nhất, vậy thì em sẽ đi giết hắn. Dù sao tên khốn nạn kia cũng tội ác đầy mình, có giết hắn em cũng không áp lực tinh thần.”
Triệu Húc Hàn liền ôm lấy cô, lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, là anh đã quá nôn nóng. Anh sẽ xử lý chuyện này. Cùng lắm là đợi thêm thời gian nữa, chú tư sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.”
Kỷ Hi Nguyệt lại cười nói: “Anh Hàn, lời anh đã nói ra, làm sao em có thể vờ như quên được? Không sao đâu, em đã không còn là Kỷ Hi Nguyệt của trước đây. Em cũng rất căm ghét bọn xã hội đen này, kẻ thì giết người phóng hỏa, kẻ thì buôn lậu m.a tú.y, bắt cóc cướp giật. Em sẽ coi mình như một nữ chiến binh, nếu luật pháp không thể trừng trị được bọn chúng, vậy thì cứ để em làm!”
Chỉ cần nghĩ đến chính nghĩa, Kỷ Hi Nguyệt lại vực dậy tinh thần.
Với lại, cô biết Triệu Húc Hàn nóng lòng như vậy là vì anh muốn nhanh chóng điều tra được hung thủ đã sát hại mẹ anh, và cả sự mất mát của mẹ cô cũng vì cái chết của mẹ anh làm liên lụy. Cho nên, thực chất là cô cũng vì lòng riêng muốn tìm được kẻ giết hại mẹ cô sớm hơn.
Nghĩ đến đây, cô không còn sợ hãi điều gì nữa. Để mẹ cô trên trời cao có thể nhắm mắt an nghĩ, cô cũng quyết tâm sớm tìm ra sự thật.
“Không, những việc này cứ để anh tự giải quyết.” Triệu Húc Hàn thực sự hối hận vì sự bốc đồng của mình vừa rồi.
“Anh Hàn, em đã nói chúng ta là một cá thể, phu xướng phụ tùy. Anh không cảm thấy trước sau gì em cũng sẽ gặp những chuyện như vậy sao? Hơn nữa em nghĩ, em có được khí công thiên phú như bây giờ là ông trời đang muốn em đến giúp anh, giúp anh tìm được hung thủ đã sát hại mẹ anh, đồng thời cũng trả lại sự trong sạch cho mẹ em.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn nhìn cô không chớp mắt, đôi đồng tử lúc này đã phiếm hồng. Chỉ cần nhắc đến mẹ là trái tim anh như muốn vỡ nát. Đã qua nhiều năm như vậy, nhưng đứa con trai này vẫn chưa trả lại được sự thật cho người mẹ của mình.
“Anh Hàn, em nói thật đó, em không sợ.” Cô đã từng chết một lần, còn sợ điều gì nữa? Ông trời cho cô tái sinh, chính là đang âm thầm cho cô một cơ hội, để cô thay đổi bản thân ở kiếp trước.
“Anh sợ.” Triệu Húc Hàn ôm chặt lấy cô, “Anh xin lỗi, xin lỗi em. Anh không nên đưa em vào thế giới đầy rẫy những hiểm nguy này.”
“Anh Hàn, bởi vì ở đây có anh, nên sớm muộn gì em chẳng phải bước chân vào thế giới này? Vì vậy, sớm chút tiếp nhận đâu có gì là không thể.” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Em sẽ xử lý tên cầm đầu băng nhóm Hắc Hỏa tên Dillon đấy.”
Triệu Húc Hàn ôm cô rất lâu, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, thân thể cũng có chút yếu ớt run rẩy.
Kỷ Hi Nguyệt biết suy nghĩ của anh, cũng đứng yên ôm chặt lấy anh, nhưng nội tâm lại càng thêm mạnh mẽ. Vì anh, cho dù cô có làm ra chuyện xấu thì đã làm sao?
Kiếp trước anh vì cô làm biết bao nhiêu chuyện, bây giờ cô có năng lực lẽ nào không báo đáp, vậy thì đâu còn là Kỷ Hi Nguyệt nữa? Kỷ Hi Nguyệt cô là người phụ nữ dám yêu dám hận, có ân báo ân, có oán báo oán.
Chương 890: Kiếm được vài đồng
Qua một lúc lâu, Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng bình tâm trở lại. Anh nhìn thẳng vào ánh mắt lấp lánh kiên định của cô, khóe miệng run rẩy cất lời: “Em chắc chứ?”
“Em chắc chắn!” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười toe toét với anh, khoảnh khắc vừa rồi đủ để cô chấp nhận thực tế hiện tại.
“Vậy để anh lên kế hoạch, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót.” Triệu Húc Hàn nói.
“Được!” Kỷ Hi Nguyệt lại cong môi cười, mặc dù trong lòng vẫn có chút căng thẳng.
“Tiêu Ân!” Triệu Húc Hàn lớn tiếng gọi.
Tiêu Ân lập tức bước vào: “Cậu chủ?”
“Cậu đưa tiểu thư ra ngoài dạo chơi một vòng đi, tôi có chút chuyện cần xử lý.” Triệu Húc Hàn nói với Tiêu Ân, sau đó quay sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt, “Em đi thư giãn trước đi, thích mua gì thì mua, anh ở lại bố trí chút đã.”
“Được!” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười với anh, sau đó quay sang cười với Tiêu Ân đang có chút đờ đẫn, rồi cả hai cùng ra ngoài.
Triệu Húc Hàn nhìn cánh cửa đóng lại, có chút bất lực nhắm mắt, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?
Nhưng chỉ vài giây sau đó, trong mắt anh chỉ còn sót lại sự kiên định. Muốn trở thành người phụ nữ của anh, cô sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc với những chuyện này, cho nên dù sớm hay muộn thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Tiêu Ân dẫn Kỷ Hi Nguyệt xuống bãi đậu xe. Trên đường đi, anh ta không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu thư, sao cậu chủ không đưa cô đi chơi?”
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy: “Anh ấy có chuyện quan trọng cần làm.”
Tiêu Ân nhíu mày, thở dài nói: “Cũng tại gã ngốc nghếch Triệu Thanh Hổ đó đã gây ra biết bao phiền phức cho cậu chủ. Tôi thật sự hy vọng, có thể nhanh chóng đá bay ông ta, như vậy khu vực Bắc Mỹ sẽ nằm gọn trong tay cậu chủ.”
“Tiêu Ân, vậy anh có biết kế hoạch của anh Hàn không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Tiêu Ân sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không rõ lắm, nhưng tôi biết cậu chủ vẫn luôn có suy nghĩ này. Dù sao cũng đã nửa năm trôi qua, cuối năm lại có cơ hội để luận tội chủ nhân, nên cậu chủ không thể thua được.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng biết chuyện này. Quy tắc của Triệu gia thật sự rất quái gở, nhưng cũng có thể nói là rất dân chủ. Xét cho cùng, nếu một vị hoàng đế lúc tại vị quá tệ, tất nhiên phải để cho người khác có cơ hội để lật đổ.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt nghe xong, trong lòng lại càng thêm quyết tâm muốn giúp anh giết chết thủ lĩnh của băng nhóm Hắc Hỏa.
Nhưng cô không biết vì sao anh lại muốn giết thủ lĩnh của băng nhóm Hắc Hỏa mà không phải là Triệu Thanh Hổ?
Tuy nhiên, nghĩ lại thì cũng thấy chuyện này sẽ làm cho Triệu Thanh Hổ càng thêm tai tiếng, tới lúc đó các nguyên lão không chịu nổi sự ngu xuẩn của ông ta, sẽ đá ông ta rớt khỏi vị trí người đứng đầu khu vực.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!