Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Chương 421: Vào trường tuyển tài năng (VI)

Vì Lưu Uy hay bị bắt nạt, cho nên rất ít giao du với mọi người, thường thu mình để sáng tác. Chỉ có trong kịch bản, cậu ấy mới là nam chính dũng mãnh, thù ghét cái ác và đánh bại mọi kẻ xấu xa.

Cậu ấy rất ít bạn bè, và Lâm Dương là một trong số ấy. Thực ra Lâm Dương cũng rất ít bạn bè, bởi vì giọng nói của cậu ấy thường bị mọi người chế giễu.

Kẻ yếu chơi với nhau, đương nhiên sẽ trở thành bạn bè. Nếu hôm nay không phải Lưu Uy nghe nói Lâm Dương được công ty điện ảnh và truyền hình mới chọn, cậu ấy cũng sẽ không xông xáo lên muốn thử như thế.

Thế nhưng hai tên Lỗ Binh và Tôn Kiền này bình thường rất thích chế giễu cậu ấy, bắt nạt những bạn học cùng phòng của cậu ấy, muốn đi theo cậu ấy để xem kịch hay.

“Bỏ cậu ấy ra!” Kỷ Hi Nguyệt lại quát một tiếng.

“Con nhỏ kia, mày tưởng mày có tiền thì tụi tao sẽ sợ mày sao? Có bản lĩnh thì lên đây!” Lỗ Bình móc ngón tay với cô.

Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng, tức thì xông lên đá một cước.

Lỗ Binh biến sắc, lập tức đưa tay ra cản lại. Còn tưởng rằng chân cô gái này không có lực, ngờ đâu lại đau đớn khiến cậu ta la lên oai oái.

Vội vàng buông Lưu Uy ra, lùi lại phẩy phẩy cánh tay đang đau nhức.

Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy, bồi thêm một quyền.

“Mẹ nó!” Lỗ Binh nổi giận, lập tức phát điên xông lên đánh trả Kỷ Hi Nguyệt, nhưng còn chưa chạm đến Kỷ Hi Nguyệt thì đã bị một đấm của Kỷ Hi Nguyệt đánh trúng chiếc mũi của cậu ta, máu mũi tức thì bắn ra tung tóe.

Tôn Kiền hét lên một tiếng, lập tức đá Kỷ Hi Nguyệt một cước.

Kỷ Hi Nguyệt cũng đưa chân ra đỡ, chân của hai người va đập vào nhau.

“Đ.M!” Tôn Kiền lùi lại phía sau, do bị mất đà nên ngã ngửa xuống đất, còn lộn nhào một vòng.

Kỷ Hi Nguyệt đứng yên bất động, ánh mắt sắc bén nhìn hai tên nam sinh, một người thì bịt mũi, một người thì than khóc bò dậy.

“Đủ chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Hai nam sinh liếc mắt nhìn nhau, thật sự không ngờ Kỷ Hi Nguyệt có thể đánh như vậy. Hai người bọn họ cũng được coi là dạng nam sinh tương đối ngang tàng trong trường đại học, đâu có ngờ hoàn toàn không phải là đối thủ của Kỷ Hi Nguyệt.

Bọn họ đã lờ mờ nhận ra đại tiểu thư con nhà hào môn Kỷ Hi Nguyệt chắc hẳn đã học qua lớp võ chính quy và kỹ năng tự vệ.

“Tôi nói lại một lần nữa. Lưu Uy bây giờ đã là người của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, nếu cậu ấy mất một sợi lông, các cậu cứ đợi ngồi tù đi!” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng cảnh cáo, “Lâm Dương, cậu giúp tôi để ý một chút, nếu bọn họ lại bắt nạt Lưu Uy thì lập tức báo cho tôi biết. Kỷ đại tiểu thư tôi mấy cái khác thì có thể không được, nhưng hoàn toàn tự tin khiến hai tên này biến mất khỏi cái đất Cảng Thành.”

Lỗ Binh và Tôn Kiền lập tức biến sắc. Mặc dù lá gan của bọn họ cũng rất lớn, nhưng suy cho cùng vẫn là sinh viên đại học, còn là sinh viên bản địa Cảng Thành. Nếu không thể ở lại Cảng Thành, bọn họ chắc chắn sẽ bị bố mẹ mắng chết.

“Lưu Uy, đi thôi. Cùng ăn một bữa cơm nhé?” Kỷ Hi Nguyệt quay qua cười nói với Lưu Uy.

Lưu Uy như dại ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp khí chất của Kỷ Hi Nguyệt, cậu ấy cảm giác như đang gặp được một thiên thần chính nghĩa xinh đẹp.

“Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì!” Lâm Dương vội vàng kéo Lưu Uy đi.

Lần này Lỗ Binh và Tôn Kiền không dám cướp người nữa.

“Tiểu Nguyệt, cậu giỏi thật đấy, về sau bố Kỷ không cần phải lo lắng cho cậu nữa rồi.” Trần Manh  Manh biết Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang học kỹ năng tự vệ, nhưng không nghĩ cô có thể đánh một lúc hai tên thanh niên nhẹ nhàng như vậy. Thật sự đã làm cô ấy rất thích thú.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, bốn người cùng nhau rời đi. Trước khi rời khỏi, Kỷ Hi Nguyệt còn dùng ánh mắt để cảnh cáo Tôn Kiền và Lỗ Binh, ánh mắt sắc bén đó đã khiến cả hai nam sinh rét run trong lòng.

Bây giờ chỉ mới hơn mười giờ sáng, ăn trưa thì vẫn còn hơi sớm. Trần Manh Manh tới gặp giáo viên hướng dẫn để báo dánh trước, còn Kỷ Hi Nguyệt và Lưu Uy thì ngồi ở khu vực bồn hoa trrong sân trường thảo luận về vấn đề kịch bản.

Lưu Uy nhận được rất nhiều gợi ý từ Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng vô cùng kích động. Còn Kỷ Hi Nguyệt thì thầm nghĩ, cô chẳng qua chỉ nhắc đến những thứ  mà cậu ấy sẽ viết trong kịch bản sau này, chỉ là lần này cô muốn để tài năng của cậu ấy phát triển sớm hơn thôi.

Chương 422: Nửa đường bị bắt cóc (I)

Sau khi Trần Manh Manh và Lâm Dương ra, mọi người cùng nhau ăn cơm, trò chuyện rất vui vẻ.

Nhưng sau khi dùng cơm, Trần Manh Manh lại bị giáo viên hướng dẫn gọi về sửa luận văn. Kỷ Hi Nguyệt buồn bã, nhưng phải đành để một người về  trước.

Song cô nghĩ, dù sao hôm nay cũng đã xin nghĩ phép, không cần đến đài truyền hình, vậy thì qua công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt xem thử. Suy cho cùng cô vẫn chưa đến đó lần nào.

Gọi xe taxi, nói địa chỉ toà cao ốc Hoàn Cầu xong, Kỷ Hi Nguyệt ngồi ở ghế sau nhắn tin cho Triệu Húc Hàn.

“Anh Hàn, anh tuyệt đối sẽ không nghĩ ra hôm nay em đã thu hoạch được gì đâu!” Kèm theo một nụ cười tinh quái.

Triệu Húc Hàn đang ngồi trong văn phòng, thấy tin nhắn thì sắc mặt trở nên ôn hòa hơn.

“Tuyển được diễn viên tiềm năng à?” Triệu Húc Hàn hồi âm.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Không phải, tìm được nhà biên kịch kim bài, thật sự rất lợi hại.”

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, người mới mà đã biết lợi hại? Làm như cô là nhà tiên tri không bằng?

“Mới nghe Cố Cửu nói em muốn đào Mộ Dung Phong của Hoàn Vũ?”

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Đó là người đại diện kim bài đấy!” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Cố Cửu bảo, dưới tay anh ta vẫn chưa bồi dưỡng ra diễn viên nào có thực lực mà em đã chắc như vậy?”

“Anh Hàn không tin em à?’ Kỷ Hi Nguyệt gửi biểu cảm mếu khóc.

Triệu Húc Hàn lập tức hồi âm: “Tin mà, chỉ là tò mò thôi. Lại là trực giác sao?”

“Ừm hử, là trực giác. Em nhìn người rất chuẩn, nếu không đâu có nhìn trúng anh Hàn chứ! Anh Hàn là người tốt nhất đối với em đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nịnh nọt.

Triệu Húc Hàn khẽ cong khóe môi, nhưng nghĩ đến Triệu Vân Sâm thì mặt lại lạnh lùng, sau đó hồi âm lại: “Đang ở đâu vậy?”

“Mới từ trường đại học của Manh Manh ra, định tới Húc Nguyệt. Anh Hàn có muốn qua xem cùng không?” Kỷ Hi Nguyệt gửi thêm biểu cảm trêu ghẹo và xúi giục.

“Em đến rồi nói sau.” Triệu Húc Hàn trả lời.

Kỷ Hi Nguyệt chép miệng ừm một tiếng. Vừa cất điện thoại xong, cô đột nhiên nhìn thấy hai chiếc xe thương vụ màu đen kẹp sát hai bên trái phải chiếc xe taxi, làm cho tầm nhìn của cô bị tối sầm.

Kỷ Hi Nguyệt cau mày, nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó bất ổn, hai chiếc xe này đang đi kè kè với chiếc xe taxi của cô.

“Tài xế, lái nhanh lên một chút. Hai chiếc xe bên cạnh có chuyện gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày hỏi.

Tài xế taxi cũng lo lắng: “Tôi cũng không biết nữa. Ban nãy sau khi rẽ vào con đường nhỏ này thì vẫn luôn đi theo hai bên. Cô có cần báo cảnh sát không?”

Kỷ Hi Nguyệt lại nhìn sang hai bên, đang là đường hai làn nhưng lại bị ba chiếc xe chiếm đường. Bởi vì vừa mới ra khỏi trường đại học nên chỗ này tương đối hẻo lánh, không có mấy người và xe.

Tài xế đã tăng tốc, nhưng chiếc xe bên phải đột nhiên vượt lên trước, bất ngờ cắt ngang làm tài xế taxi hoảng sợ phải lập tức thắng gấp.

Kỷ Hi Nguyệt ở ghế sau bỗng nhào về phía trước, chiếc di động trong tay rớt xuống đất, nếu không phải cô nhanh chóng nghiêng người thì e là đầu đã bị đập trúng, nhưng bả vai bị va chạm rất đau.

“Báo cảnh sát!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.

Nhưng hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen và đeo kính đen đã nhanh chóng bước xuống từ chiếc xe thương vụ bên trái, trực tiếp kéo cánh cửa sau của chiếc taxi ra, hiển nhiên là nhắm vào Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt đạp một cước, người đàn ông đó không túm được còn bị đá trúng tay, đau đớn chửi một tiếng ‘Shit!’. Kỷ Hi Nguyệt lập tức mở cánh cửa bên phải để thoát thân, nhưng đã bị người của chiếc xe bên phải chặn lại.

Tài xế taxi sợ hãi hét lên, lấy di động ra toan báo cảnh sát, nhưng cửa xe lập tức bị đập vỡ, người đàn ông áo đen túm lấy vạt áo trước của anh tài xế, sau đó giật chiếc điện thoại và lấy luôn camera hành trình.

Tài xế sợ hãi run rẩy, không dám động đậy.

Hai cánh cửa sau đều bị người áo đen mở ra, Kỷ Hi Nguyệt bị người áo đen phía bên phải túm lấy đầu tóc kéo ra ngoài.

Làm cho cả người cô cũng bị kéo xuống đất, Kỷ Hi Nguyệt dùng hai chân đá lại. Người đàn ông áo đen không ngờ cô vẫn còn kháng cự, bị đá trúng thì ngay lập tức lùi về phía sau.

Chương 423: Nửa đường bị bắt cóc (II)

Kỷ Hi Nguyệt lật mình đứng dậy, lúc này đầu tóc của cô rất bù xù, nhìn khá là chật vật.

Nhưng cô rất bình tĩnh, ánh mắt sắc bén nhìn bốn người đàn ông đang bao vây xung quanh.

“Mấy người là ai?” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt.

“Kỷ tiểu thư, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, nếu không đừng trách không khách khí.” Một người mặc đồ đen lạnh lùng lên tiếng.

“Dựa vào mấy người? Có súng không?” Kỷ Hi Nguyệt sợ nhất là có súng. Chỉ cần không có súng, cô có thể đánh trả.

Nhưng ngặt nổi cô vẫn còn ‘bà dì’, quả thực có chút bất tiện.

Bốn người đàn ông đều sửng sốt, một người rút dao ra chỉa chỉa trước mặt Kỷ Hi Nguyệt: “ Kỷ tiểu thư, nỗi đau da thịt không dễ chịu chút nào đâu.”

“Thế ư? Lên đi!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nhảy lên đá thật mạnh vào người đàn ông đứng đối diện.

Vốn dĩ là định đá vào đũng quần anh ta, nhưng người đàn ông đó hiển nhiên là cũng có võ, anh ta lập tức dùng tay làm hình chữ thập chặn lại, còn muốn túm chân của Kỷ Hi Nguyệt.

Nhưng sức lực của Kỷ Hi Nguyệt đã khác xưa, cú đá này cô thật sự đã dốc toàn bộ sức lực.

Vì vậy, người đàn ông đó mặc dù chặn được cú đá của cô, nhưng vẫn bị sức lực của Kỷ Hi  Nguyệt đẩy ngược ra sau. Nếu không có anh em đỡ phía sau, rất có thể đã ngã nhào xuống đất.

Cú đá thành công, Kỷ Hi Nguyệt lập tức trở ngược nấm đấm đánh người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông cúi đầu, chân lùi lại phía sau, Kỷ Hi Nguyệt  lại bồi thêm một cước. Cô định là trước khi hai  người đàn ông đối diện xông lên, cô phải giải quyết được hai người bên cạnh, nếu không một mình cô chọi bốn người thì không có khả năng.

Người đang ông bị trúng một cước, lập tức ôm bụng lùi lại phía sau, tức giận mắng: “Lên hết đi!”

Nhất thời ba người đàn ông còn lại cùng xông lên. Kỷ Hi Nguyệt mặc dù đã học hơn hai tháng, nhưng dù sao vẫn chưa đủ kinh nghiệm. Dưới sự bao vây của ba người đàn ông, bụng và vai của Kỷ Hi Nguyệt bị đánh trúng, đau đớn làm cô ngã khụy xuống đất.

Một con dao sáng bóng lập tức kề cổ Kỷ Hi Nguyệt, cô thở dài trong lòng, xem ra mình phải rèn luyện thật tốt mới được.

Trên cổ đột nhiên đau đớn, cô đã bị đánh gục.

Trước khi gục ngã, cô còn đang suy nghĩ không biết lần này là ai? Nhưng không giết thẳng cô, giữ lại cô như vậy thì cô vẫn còn an toàn.

Lúc Triệu Húc Hàn làm xong công việc đã là một tiếng đồng hồ sau. Vì muốn tạo cho Kỷ Hi Nguyệt bất ngờ, anh đổi quần áo, mang kính râm và đội nón lưỡi trai dẫn theo Tiêu Ân xuống bãi đậu xe, đi bộ qua toà nhà Hoàn Cầu sát bên.

Cố Cửu đang bận đến sức đầu mẻ trán, thấy Triệu Húc Hàn đến thì giật mình.

“Sao cậu lại đến đây?” Cố Cửu nói.

“Tiểu Nguyệt đâu?” Triệu Húc Hàn không thấy bóng dáng Kỷ Hi Nguyệt thì hỏi thăm.

“Tiểu Nguyệt? Cô ấy đâu có đến đây?” Cố Cửu ngạc nhiên, “Cũng đâu có nói với tôi.”

“Sao cơ?” Sắc mặt Triệu Húc Hàn lập tức u ám, vội vàng lấy di động ra gọi điện thoại cho Kỷ Hi Nguyệt, lại phát hiện di động của Kỷ Hi Nguyệt đã tắt máy.

Mà di động của Kỷ Hi Nguyệt lúc này đang bị một trong bốn người đàn ông cầm lấy.

“Tiểu Nguyệt xảy ra chuyện rồi, Tiêu Ân! Tìm IT!” Triệu Húc Hàn xách Cố Cửu đang ngồi trước máy tính lên, sau đó ngồi xuống.

Cố Cửu biết Kỷ Hi Nguyệt đã xảy ra chuyện, sắc mặt cũng hết sức lo lắng, cảm giác không thể tin nổi. Anh ấy cũng không còn tâm trạng câu nệ mấy chuyện này, mắt thấy Triệu Húc Hàn đang gõ liên tục vào bàn phím.

Triệu Húc Hàn của lúc này rất lạnh lùng, vẻ mặt đầy sự nguy hiểm, trong hơi thở toát lên mùi tàn nhẫn và hung hãn.

Sau đó anh cầm điện thoại lên, nói : “Long Bân, Tiểu Nguyệt xảy ra chuyện rồi, ở bến tàu số 1 của Cảng Thành.”

Long Bân còn đang đu mình trên bức tường đá, thấy điện thoại cậu chủ gọi tới, lập tức cởi thiết bị nhảy xuống.

Huấn luyện viên leo núi còn bực mình hét lên: “Cậu làm như vậy là rất nguy hiểm! Không được như vậy! Đây là thị phạm sai lầm, mọi người đừng học theo cậu ta, rất nguy hiểm!”

Chương 424:  Nửa đường bị bắt cóc (III)

Long Bân đâu còn nghe anh ta nói gì, nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Chưa tới hai phút sau, chiếc xe đua màu đỏ gào thét chạy về hướng bến tàu số 1.

Tiêu Ân cũng đang gọi điện thoại kêu IT điều tra tình hình cụ thể. Thấy Triệu Húc Hàn bước ra ngoài, anh ta cũng vội vàng theo sau.

“Bến tàu số 1 của Cảng Thành, nhanh!” Sau khi lên xe, Triệu Húc Hàn nói với Tiêu Ân.

Tiêu Ân đáp: “Cậu chủ, sao anh biết tiểu thư đang ở bến tàu số 1?”

“Tôi đặt hệ thống theo dõi định vị trong vòng tay của cô ấy.” Nội tâm của Triệu Húc Hàn lúc này vô cùng bấn loạn.

Tiêu Ân sửng sốt, thảo nào trước đây cậu chủ rất yên tâm về Kỷ tiểu thư, thì ra mọi thứ đều nằm trong tầm tay của cậu chủ.

“Cậu chủ, anh cảm thấy người nào đang bắt cóc Kỷ tiểu thư?” Tiêu Ân hỏi.

“Tới bến tàu số 1 là rõ ràng muốn đưa Tiểu Nguyệt ra khỏi Cảng Thành, không phải anh cả tôi thì chính là Triệu Vân Sâm!” Đôi mắt của Triệu Húc Hàn vô cùng hung ác và lạnh lẽo.

Ánh mắt như một hố băng lạnh, sâu thẳm mà âm u.

Tiêu Ân nhất thời căng thẳng, hai anh em nhà này muốn chính thức khiêu chiến sao?

Cậu chủ quan tâm Kỷ Hi Nguyệt thế nào bây giờ bọn họ đều biết rõ, Triệu Nhất Gia dám động vào người phụ nữ mà cậu chủ yêu thương, đúng là đã chạm vào vẩy rồng.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt tỉnh lại, trước mắt tối đen như mực. Cô ép buộc bản thân không được sợ hãi, cố gắng bình tĩnh trở lại, sau một hồi thích ứng, cô nhận ra mình đang ở trong một thùng container.

Từ khe hở, cô biết hiện tại vẫn còn là ban ngày, có lẽ cô thiếp đi chưa lâu. Lúc này cô đang bị trói ngồi trên một chiếc ghế, miệng còn dán băng dính.

Kỷ Hi Nguyệt cảm giác bụng rất khó chịu, e là bà dì của cô đã ‘máu chảy thành sông’. Suy cho cùng, cả một buổi sáng ra ngoài cô vẫn chưa thay băng.

Đúng là nhà dột gặp mưa rào.

Cô khẽ động cổ tay, kéo sợi dây thép ra, nhanh chóng cắt đứt sợi dây thừng thô ráp trên cổ tay.

Triệu Húc Hàn quả nhiên suy nghĩ rất chu đáo, cũng may là ngày thường cô hay tập luyện cho cổ tay linh hoạt, nên giờ mới dễ dàng cắt đứt sợi dây thừng nhanh chóng như vậy.

Cô tháo băng dính trên miệng xuống, sau đó nhẹ nhàng áp tai vào vách thùng container nghe ngóng. Bên ngoài có tiếng tàu thủy, cô đoán nơi này có khả năng là bến tàu, nhưng rốt cuộc là ai muốn bắt cóc cô?

Muốn uy hiếp bố cô để tống tiền? Hay là người bên phía Triệu Húc Hàn? Hay là hệ quả của những tin tức mà cô đã điều tra?

Nhưng bây giờ cô đang là thân phận của Kỷ Hi Nguyệt, nên có lẽ sẽ không liên quan đến những chuyện của phóng viên, vậy lẽ nào có người muốn uy hiếp bố? Hay là đối đầu với Triệu Húc Hàn?

Kỷ Hi Nguyệt không dám hành động khinh suất, cô không biết phải trải qua bao nhiêu thời gian, nhưng cô tin nếu không thấy cô xuất hiện ở Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, Triệu Húc Hàn sẽ nhanh chóng đoán ra được.

Vậy thì cô chỉ cần đợi anh đến cứu người, nhân tiện cô cũng muốn xem thử là ai muốn bắt cóc mình.

Nghĩ đến đây, Kỷ Hi Nguyệt càng thêm bình tĩnh, vươn tay xoa bụng, bụng lại âm ỉ nhói đau. Sau một hồi xoa nắn, Kỷ Hi  Nguyệt muốn choáng váng, ‘dì cả’ lại bắt đầu tuôn ra.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu be, bên dưới là chiếc quần đùi chín phân màu nâu nhạt, kết hợp với đôi giày màu trắng, cách ăn mặc y như một nữ sinh đại học năng động.

Đâu có ngờ tới sẽ gặp phải tình huống như vậy, e là sau quần vết máu đã loang lổ.

Qua một lúc, Kỷ Hi Nguyệt nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô vội vàng ngồi lên ghế, cúi đầu giả vờ như bị trói gô.

Quả nhiên nắp sau của container đã mở ra, một người đàn ông lên tiếng: “Nhanh lên, đưa người phụ nữ này lên tàu du lịch, đừng để người khác nhìn thấy.”

Sau đó là tiếng động hai người đàn ông leo lên container.

Kỷ Hi Nguyệt đợi một trong hai người đến, đang lúc cúi đầu giúp cô cởi bỏ dây thừng ra khỏi lưng ghế, cô đột nhiên xông lên.

Chương 425:  Nửa đường bị bắt cóc (IV)

Một tiếng ‘phanh’ vang lên, người đàn ông đâu ngờ Kỷ Hi Nguyệt sẽ đột ngột phản kháng. Anh ta bị Kỷ Hi Nguyệt đẩy vào vách container, đầu bị đập tới choáng váng.

Kỷ Hi Nguyệt lại tiếp tục bồi thêm một quyền vào huyệt thái dương của anh ta, người đàn ông chưa kịp than khóc đã bị đánh đến bất tỉnh nhân sự.

Người đàn ông còn lại sau khi kinh ngạc, lập tức vung một quyền vào Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt nghiêng người né tránh, làm cú đấm của người đàn ông bị hụt. Kỷ Hi Nguyệt lập tức đá lại một cước, người đàn ông bị trúng cú đá sau đó văng vào vách container, lại một tiếng ‘phanh’ vang lên.

Kỷ Hi Nguyệt tức thì xông lên, kim tiên gây mê trong chiếc nhẫn đã được chuẩn bị từ trước, cô đâm thẳng vào cánh tay của người đàn ông.

Người đàn ông nghiến răng chặn lại sự tấn công của Kỷ Hi Nguyệt,  trong lúc tay chân đang luống cuống, anh ta tự nhiên cảm giác chóng mặt, cánh tay dần mất lực. Khi Kỷ Hi Nguyệt đếm đến năm, người đàn ông nhắm mắt lại, hoàn toàn bị gây mê.

Người đàn ông đứng chỉ huy bên ngoài container không ngờ cảnh tượng như vậy chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Anh ta lập tức leo lên muốn tóm lấy Kỷ Hi Nguyệt, nhưng phát hiện hai người của mình đã bị đánh ngã.

Kỷ Hi Nguyệt vừa xoay người đã trở thành một chọi một.

Người đàn ông kinh hãi, người phụ nữ này biết đánh nhau? Hơn nữa còn hạ đo ván hai người anh em của anh ta.

Anh ta lập tức rút con dao găm sáng loáng, chỉa về phía Kỷ Hi  Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt hơi hoảng, dù sao đó cũng là dao, lỡ bị đâm trúng chỗ hiểm thì rất nghiêm trọng.

“Chủ nhân của các anh muốn giết tôi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Người đàn ông lập tức đáp: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn, dĩ nhiên sẽ không làm khó cô!”

“Vậy anh có thể nói cho tôi biết là ai muốn bắt tôi không?” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt, nhân tiện nhìn chiếc ghế bên chân.

Người đàn ông bật cười: “Nói cho cô biết thì cô có thể sống sót sao? Hợp tác chút đi, tôi sẽ không làm khó. Nếu không đừng trách lưỡi dao này không có mắt.”

“Vậy sao? Anh thử động đi, xem tôi có giết chết anh không!” Đột nhiên, phía dưới thùng container, một giọng nói âm u vang lên sau lưng người đàn ông.

Giọng nói này như được phát ra từ địa ngục Cửu Châu, vừa nghe đã khiến người khác máu huyết đông lại thành băng.

Kỷ Hi Nguyệt ngước mắt lên, trong phút chốc, ánh mắt đầy sự kinh ngạc và vui mừng. Người đàn ông cũng sợ hãi quay người lại, tức thì nhìn thấy một nòng súng đen ngòm đang chỉa vào đầu anh ta.

“Anh Hàn! Em biết là thế nào anh cũng đến cứu em mà!” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng hét lên, sau đó từ bên trong chạy ra, dĩ nhiên là người đàn ông đang đứng ở cửa container đã bị tay súng của Triệu Húc Hàn dọa cho cứng đờ.

Trước khi Kỷ Hi Nguyệt chạy ra ngoài còn đá anh ta một cước.

Triệu Húc Hàn đang đứng bên dưới lập tức né đường, người đàn ông bị Kỷ Hi Nguyệt đá văng khỏi thùng container và ngã xuống đất thật mạnh, đau đớn khiến cả người anh ta co quắp.

Người đàn ông đưa mắt nhìn xung quanh, thì ra lúc này các anh em cũng nằm dưới đất kêu gào thảm thiết, bên kia có một bóng lưng mạnh mẽ đang ném người anh em cuối cùng của anh ta xuống biển.

Tốc độ y như ma quỷ.

Thấy cú đá dữ dội của Kỷ Hi Nguyệt, khóe miệng của Triệu Húc Hàn cũng run rẩy.

Đương nhiên thấy cô không sao, còn có thể chống đỡ đến lúc này, anh rất yên tâm. Có trời mới biết anh đã bị cô dọa đến đau tim thế nào.

Kỷ Hi Nguyệt vô cùng vui vẻ, cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng trên cao mở rộng vòng tay với Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn vội vàng đỡ lấy cô, ôm trọn cô vào lòng, trái tim anh cuối cùng cũng bình yên trở lại.

“Sao lại bất cẩn như vậy chứ?” Triệu Húc Hàn vỗ về hỏi han cô.

Kỷ Hi Nguyệt chu miệng: “Ai biết được, tự nhiên đang ngồi trên taxi thì bị bốn người đàn ông đánh gọng kìm, nếu không em cũng đâu bị bắt.”

“Kungfu chưa đến nơi đến chốn.” Triệu Húc Hàn sờ đầu cô, cau mày nói.

Chương 426: Nửa đường bị bắt cóc (V)

Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Em sẽ cố gắng mà, không phải chỉ mới học được tháng thôi sao?” Kỳ thực cô cảm thấy bản thân như vậy là đã khá lắm rồi.

“Phải rồi anh Hàn, sao anh lại có súng?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn tay anh.

“Anh mượn. Tiêu Ân!” Triệu Húc Hàn gọi.

Tiêu Ân lập tức chạy qua, nhận khẩu súng lục từ tay Triệu Húc Hàn, sau đó đột nhiên trố mắt nói: “Tiểu thư, cô, cô bị thương sao?”

Tiêu Ân thấy sau lưng Kỷ Hi Nguyệt có vết máu. Nhưng thực tế là lúc Kỷ Hi Nguyệt đánh nhau với hai người đàn ông, ‘bà dì’ đã bị tràn ra ngoài.

“Cái gì!” Triệu Húc Hàn lập tức tái mặt, xoay người nhìn sau lưng Kỷ Hi Nguyệt.

Sau đó anh tức giận nói: “Sao em không nói sớm, bị thương ở đâu? Tiêu Ân, lái xe qua đây!” Nói xong lập tức bế Kỷ Hi Nguyệt lên.

“Anh Hàn, không phải, không phải đâu, em, em không có bị thương, là ‘bà dì’!” Kỷ Hi Nguyệt bị tốc độc của anh làm cho choáng váng, đành phải nằm trong lòng anh giải thích.

Triệu Húc Hàn đang chạy như bay lập tức dừng bước, cúi đầu nhìn cô nói: “Thật sao?”

“Thật mà, em không hề bị thương, do lâu chưa thay băng vệ sinh nên mới bị tràn ra thôi, khụ khụ” Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất xấu hổ.

Tiêu Ân đã lái xe qua đây, âm thanh thắng xe phát ra ken két, đủ để thấy anh ta cũng bị dọa không hề nhẹ.

“Về nhà.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng ra lệnh.

“Anh Hàn, bên đây giải quyết thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn đám người phía sau, lẽ nào chỉ có hai người Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân đối phó với bọn họ thôi sao?

“Có người giải quyết.” Triệu Húc Hàn biết Long Bân sẽ giải quyết êm đẹp mọi thứ, bao gồm của tin nhắn của anh.

“Cậu chủ, không đến bệnh viện sao?” Tiêu Ân lo lắng, lái xe như bay.

“Tiêu Ân, không cần đâu. Không phải tôi bị thương. Anh hiểu mà, là bệnh của con gái ấy.” Kỷ Hi Nguyệt đành nói thật.

Tiêu Ân sửng sờ, đầu đầy gạch đen, sau đó ngượng ngùng nói: “Oh oh oh, vậy thì tốt. Kỷ tiểu thư, lần này thật sự quá nguy hiểm, lần sau cô đừng ra ngoài một mình nữa.”

“Cái gì thế. Tiêu Ân, tôi cũng không thể sống mà không có tự do được. Nếu đã có nguy hiểm thì cho dù không đi một mình cũng gặp nguy hiểm. Cái tôi cần là bản thân mạnh mẽ chứ không phải vệ sĩ.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.

Cô sợ Triệu Húc Hàn lại phái vệ sĩ cho cô.

Di động của Triệu Húc Hàn đổ chuông liên tục, anh bắt máy.

“Hàn thiếu, tìm được Tiểu Nguyệt chưa? Cô ấy không sao chứ? Bây giờ thế nào rồi?”Âm thanh của Cố Cửu rất vang dội, đến nỗi Kỷ Hi Nguyệt còn nghe được rất rõ.

“Cố Cửu?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày nói.

Triệu Húc Hàn gật đầu: “Không sao, cứu được rồi. Bây giờ đưa cô ấy về nhà trước.”

“Oh oh, vậy cô ấy có bị thương không? Có cần tôi qua không?’ Giọng nói của Cố Cửu vẫn rất lo lắng.

“Không cần, không bị thương.” Triệu Húc Hàn  nói xong thì cúp máy.

Kỷ Hi Nguyệt sao cứ có cảm giác người đàn ông này đang tức giận, Cố Cửu cũng chỉ tốt  bụng hỏi thăm cô thôi mà.

Cố Cửu nhìn cuộc gọi bị cúp ngang, dở khóc dở cười, nhưng sau đó chợt nghĩ chắc là Kỷ Hi Nguyệt đã bị hoảng sợ không nhẹ.

Anh ấy lại gửi tin nhắn cho Kỷ Hi Nguyệt, mà di động của Kỷ Hi Nguyệt đã được Tiêu Ân lấy về.

Tiêu Ân nghe thấy liền lấy ra, nói: “Phải rồi Kỷ tiểu thư, tôi  tìm được điện thoại của cô rồi đây.”

“Oh, tốt quá. Tiêu Ân, anh thật sự rất giỏi. Cám ơn anh nhé.” Kỷ Hi Nguyệt đang nghĩ điện thoại mà rớt mất thì thật sự rất phiền phức, bên trong còn rất nhiều số điện thoại cần dùng, còn có hình ảnh nữa.

Cô mở di động lên, Triệu Húc Hàn cũng nhìn qua.

“Tiểu Nguyệt, cô thật sự không sao chứ?” Tin nhắn của Cố Cửu.

Lúc này mặt của Triệu Húc Hàn đã hoàn toàn tối sầm.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, không ngờ Cố Cửu còn gửi  tin nhắn cho cô. Cô cảm nhận người đàn ông bên cạnh đã cứng đờ lại, e là anh lại bắt đầu ghen rồi.

Chương 427: Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này (I)

Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một chút rồi hồi âm lại: “Cửu thiếu, tôi không sao. Cám ơn anh đã quan tâm. Anh Hàn sẽ chăm sóc cho tôi.”

Kỷ Hi Nguyệt còn cố ý để Triệu Húc Hàn đọc được.

“Oh oh, vậy thì tốt. Cô cứ nghĩ ngơi cho khỏe đi, bên đây tôi sẽ xử lý. Cô nghĩ ngơi cho tốt rồi qua đây cũng không muộn.” Cố Cửu trả lời.

“Được, làm phiền anh rồi.”  Giọng điệu của Kỷ Hi Nguyệt rất lịch sự.

Bấy giờ Triệu Húc Hàn mới từ từ thả lỏng cơ thể, Kỷ Hi Nguyệt cười thầm trong lòng.

Về đến khu dân cư Phong Nhã, Kỷ Hi  Nguyệt về phòng tắm rửa nghĩ ngơi. Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân thì đi đâu mất dạng. Thím Lý cũng bị dọa hết hồn, không ngờ lại xảy ra sự thể như vậy, may mà Kỷ tiểu thư bình an vô sự.

Nếu không mọi người đều găp phải rắc rối. Cậu chủ mà đánh mất Kỷ tiểu thư, không biết sẽ trở nên đáng sợ như thế nào nữa.

Kỷ Hi  Nguyệt ngủ một giấc tới tối, tỉnh lại đã là chín giờ đêm. Không ngờ cô lại ngủ sâu như vậy.

Vừa xuống lầu đã nhìn thấy Triệu Húc Hàn ngồi trên sô pha, thím Lý cũng chưa đi.

Hai người nghe thấy tiếng động liền xoay đầu lại.

“Tiểu thư, cô tỉnh rồi à. Để tôi hâm đồ ăn cho cô.” Thím Lý vội nói.

“Anh Hàn, anh đang đợi em sao?”  Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hãn vẫn ngoảnh cổ nhìn cô, đôi mắt đen láy sâu như vực thẳm, ẩn chứa vô số cảm xúc mà Kỷ Hi Nguyệt không thể hiểu được.

Sau đó anh xoay đầu lại, đứng lên nói: “Tới phòng ăn rồi nói.”

Nói xong bước tới trước mặt Kỷ Hi Nguyệt, kéo tay cô đi tới phòng ăn.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn đôi bàn tay to lớn của anh, rất rắn chắc và ấm áp, khiến lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác tuyệt đối an toàn.

Vào phòng ăn ngồi xuống, Triệu Húc Hàn nói với thím Lý đang bưng đồ ăn lên: “Mấy ngày nay thím nhớ nấu các món dinh dưỡng bổ máu, nếu không làm được thì đặt Tân Nguyệt mang tới cho tiểu thư tẩm bổ.”

“Vâng, cậu chủ.” Thím Lý lập tức gật đầu, “Tối nay còn có táo đỏ sào yến làm đồ ăn khuya.”

Triệu Húc Hàn gật đầu. Thím Lý ra ngoài. Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Anh Hàn, em không yếu ớt vậy đâu. Với lại, anh Hàn biết không, hôm nay em không hề sợ hãi luôn đấy!”

Triệu Húc Hàn lập tức cau mày: “Em không sợ bọn họ sẽ giết em sao?”

“Từ lúc bắt đầu em đã biết bọn họ sẽ không giết em, nếu không đã biến vụ va chạm xe thành tai nạn giao thông, hoặc là cầm cây đánh em, cầm dao tấn công em cũng được, đằng này lại bắt sống em để làm gì chứ?” Kỷ Hi Nguyệt vừa ăn vừa nói.

“Cho nên em biết là bọn họ chỉ muốn bắt em, vì vậy em đã bình tĩnh lại để nghĩ cách giải quyết. Phải rồi anh Hàn, sao anh lại tìm được em nhanh vậy?”

Triệu Húc Hàn rũ mắt: “Anh tới Húc Nguyệt không thấy em thì biết đã xảy ra vấn đề. Kiểm tra lộ trình của em  mới phát hiện là em đã bị bắt cóc, Triệu Thị của bọn anh có hệ thống máy tính, vì vậy mới biết là em bị chiếc xe thương vụ chở đến bến tàu số 1 của Cảng Thành.”

“Thì ra là như vậy, cũng may là anh Hàn thông minh, hì hì.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.

“Em thật sự không sợ chút nào sao?” Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ của cô không hề có chút sợ hãi, chuyện này đối với một người bình thường  mà nói thì có chút bất thường.

Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết tại sao bản thân lúc đó lại không sợ hãi. Có lẽ đã trải qua cái chết khủng khiếp và đối mặt với kẻ thù tàn ác nhất nên mấy thứ  này cô không còn sợ hãi nữa.

“Không sao.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, “Anh Hàn, có biết là ai làm chuyện này không?”

Chương 428: Rốt cuộc là ai đã làm chuyện  này? (II)

“Anh cả anh.” Triệu Húc Hàn không muốn nói cho Kỷ Hi Nguyệt biết đáp án này, nhưng trên thực tế Long Bân đã tra tấn mấy tên áo đen đó rất nghiêm khắc.

Mấy tên áo đen đó không phải là người của hệ thống Triệu Thị, đó là lý do vì sao Kỷ Hi Nguyệt có thể đối phó được, cùng lắm là bộ đội giải ngũ biết chút võ thuật được Triệu Nhất Gia thuê mướn.

“Cái gì? Tại sao? Bắt em để uy hiếp anh?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức trố mắt, xem ra ở bên cạnh người đàn ông này thực sự quá nguy hiểm.

“Lần này em đoán sai rồi. Bắt em là chủ ý của Triệu Vân Sâm. Nó muốn đưa em sang Thụy Sĩ.” Đôi mắt của Triệu Húc Hàn nheo lại, ánh mắt đầy sự lạnh lùng.

“Sao cơ! Cái tên điên này, thần kinh có vấn đề chắc luôn. Em biết rồi, trước đây cậu ta có điện thoại kêu em xin anh thả cậu ta về nước, cậu ta nói thực sự không thể ở lại bên đó, em mắng cậu ta một trận xong cúp máy, có phải vì vậy nên cậu ta đã ôm hận trong lòng với em không?”

Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến cuộc gọi lúc nửa đêm.

Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn cô: “Nó còn gọi điện thoại cho em?”

“Phải, chỉ có lần đó thôi, là nửa đêm. Em đang mơ màng ngủ thì tên thần kinh đó gọi tới yêu cầu em đi xin anh thả cậu ta về nước, nếu không sẽ cho em xấu mặt, đúng là đồ thần kinh mà! Không biết làm như vậy sẽ phạm pháp sao? Anh Hàn, em có nên báo cảnh sát không?”Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn lúc đầu cũng không được thoải mái, nhưng thấy cô thực sự ghét bỏ Triệu Vân Sâm, trong lòng anh lại thông thoáng hơn một chút, không truy cứu cuộc gọi lúc nửa đêm đó nữa.

Nhưng đối với câu hỏi của Kỷ Hi Nguyệt, anh rất khó trả lời. Nói cho cô biết là báo cảnh sát cũng vô dụng, chỉ xé được lớp da, mà có khi cô càng nguy hiểm hơn.

“Không có bằng chứng, mà cho dù có bắt được nó nhưng em không bị thương thì cũng đâu có ích gì? Hơn nữa, Triệu Thị chưa từng có người nào đi tù cả.” Triệu Húc Hàn nói.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Là bởi vì Triệu gia không có ai phạm pháp sao?”

“Không, là phạm lỗi. Triệu gia tự xử lí thì hình phạt sẽ nghiêm khắc hơn, nhưng cần phải có bằng chứng đầy đủ mới được. Mặc dù lần này những người đó thừa nhận là anh cả của anh thuê mướn, nhưng không có bằng chứng xác thực thì không thể làm được gì anh ta.” Triệu Húc Hàn nói.

“Giống lần trước anh ở Mỹ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Nhưng những chuyện thế này anh sẽ giải quyết trong im lặng. Anh ta hết lần này tới lần khác gây chiến, anh cũng  nên cho anh ta biết chút lễ độ.”

“Anh Hàn, thực ra anh làm chủ nhân nhưng đôi lúc cũng rất khó xử đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt có chút đau lòng.

Cô không hề trách anh, bởi vì kiếp trước cô biết vị trí chủ nhân của Triệu Húc Hàn không dễ ngồi, sau đó vì chuyện của cô mà Triệu Húc Hàn phải nhiều lần đối mặt với những mối đe dọa của gia tộc.

Nhưng cô biết, bất kể Triệu Húc Hàn làm gì cũng đều muốn tốt cho cô, vì vậy cô sẽ không ép anh phải báo thù cho cô ngay lúc này.

Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó thấp giọng nói: “Không sao.”

Kỷ Hi Nguyệt đau lòng nhìn anh: “Anh Hàn, em nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ, hy vọng có thể giúp anh chia sẻ một phần. Cho dù không chia sẻ được thì em cũng không muốn để anh phải lo lắng cho em nữa. Em muốn trở  thành cánh tay đắc lực của anh, chứ không phải là gánh nặng.”

Trái tim Triệu Húc Hàn khẽ gợn sóng, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt đang chất chứa sự đau lòng của Kỷ Hi Nguyệt, nội tâm của anh cũng từ từ  mềm mại.

Đột nhiên di động của Triệu Húc Hàn vang lên.

Triệu Húc Hàn thu lại ánh mắt, nhìn tên hiển thị trên màn hình, khẽ cau mày rồi nhận máy.

“Triệu Húc Hàn! Đồ khốn kiếp, chú về nhà cổ liền cho tôi. Tôi không để yên cho chú đâu!” Bên kia vừa mở miệng đã thịnh nộ mắng chửi.

Triệu Húc Hàn đã đặt điện thoại cách lỗ tai một đoạn thật xa.

Chương 429: Ân ở giữa hai anh em (I)

Khuôn  mặt Triệu Húc Hàn đã tối sầm lại. Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, người dám nói với đại ma vương thế này, ngoài người nhà họ Triệu ra thì chẳng có ai khác.

“Triệu Húc Hàn, bố bảo chú về ngay lập tức!” Bên kia giận dữ hét lên lần nữa rồi cúp máy.

“Anh cả của anh?” Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn lạnh lùng đặt di động xuống thì hỏi ngay.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, sau đó đứng lên: “Em nghĩ ngơi trước đi, anh ra ngoài một chuyến.”

“Anh Hàn, anh đã bắt đầu hành động rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt vội hỏi. Ban ngày mới xảy ra chuyện mà bây giờ Triệu Nhất Gia đã nổi giận, vậy thì chắc chắn Triệu Húc Hàn đã làm gì đó chọc trúng vào tử huyệt của ông ta.

Triệu Húc Hàn xoay người lại: “Đánh cho Triệu Vân Sâm một trận.” Nói xong bỏ đi.

Kỷ Hi Nguyệt há hốc, Triệu Vân Sâm đang ở Thụy Sĩ mà Triệu Húc Hàn vẫn có thể kêu người đánh cậu ta nhanh như vậy, chứng tỏ là Triệu Vân Sâm cũng đang bị Triệu Húc Hàn giám sát.

Đột diên di động của Kỷ Hi Nguyệt cũng vang lên.

Cô lập tức mở ra xem, là tin nhắn của đại ma vương, anh gửi tới một bức ảnh.

Trong bức ảnh là hình ảnh khuôn mặt Triệu Vân Sâm bị đánh thành đầu heo, cả người co quắp nằm trong góc tường, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn bức ảnh này rất lâu, bỗng nhiên mắt có chút ẩm ướt.

Đương nhiên không phải cô đau lòng vì Triệu Vân Sâm, mà là nội tâm cảm động.

Cô bị bắt cóc, Triệu Húc Hàn biết là do Triệu Vân Sâm làm, và chắc chắn không thể giết cậu ta để trút hận, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại công đạo cho cô.

Triệu Vân Sâm dù sao cũng là cháu trai của anh, nhưng đại ma vương lại vì cô mà hai lần đánh Triệu Vân Sâm thành đầu heo. Rõ ràng biết sẽ trở mặt thành thù với anh cả, nhưng trước tiên anh vẫn quyết làm như vậy.

Như vậy chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ là không có gì để bàn cãi về việc đại ma vương đối xử tốt với cô, vậy thì làm sao cô không cảm động cho được?

“Cảm ơn anh, anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt gửi lại một nhắn, phía sau còn kèm theo biểu cảm ôm ôm.

Lúc này Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân đã xuống ga-ra, nhìn  thấy tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng anh có chút gợn sóng, sau đó sắc mặt càng lạnh hơn.

“Cậu chủ, có cần gọi Long Bân không?” Tiêu Ân nghĩ, giờ này phải tới nhà cổ, e là hôm nay Triệu Nhất Gia không chịu để yên cho anh.

“Không cần, để xem anh ta muốn làm gì!” Khóe miệng của Triệu Húc Hàn cong lên một nụ cười lạnh, “Tài liệu chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong cả rồi.” Tài liệu mà Tiêu Ân chuẩn bị là nội tình đã điều tra được về vụ Triệu Húc Hàn bị tập kích bên Mỹ. Mặc dù không chỉ đích danh là Triệu Nhất Gia làm, nhưng người thông minh chỉ cần nhìn qua là biết ngay, tiếc là bằng chứng vẫn chưa đủ để ghép tội.

Tiêu Ân biết Triệu Húc Hàn giấu chuyện bị ám sát bên Mỹ là bởi vì không muốn bố của anh đau lòng, bởi chẳng có người bố nào hy vọng hai người con trai của họ chém giết lẫn nhau.

Nhưng Triệu Nhất Gia càng ngày càng quá đáng, nếu không phải cậu chủ mạnh mẽ thì có lẽ đã sớm chết trong tay của Triệu Nhất Gia, nhưng anh vẫn nhiều lần tha thứ cho Triệu Nhất Gia.

Tiêu Ân biết, đây không phải là vì tình thân, mà là bởi vì trong lòng cậu chủ còn một bí mật, một bí mật đã được cậu chủ chôn giấu từ rất lâu, rất lâu trong lòng, và có lẽ chỉ có người nhà Triệu gia mới nói cho anh biết chân tướng sự thật.

Mặc dù cậu chủ là chủ  nhân của Triệu gia, nhưng vẫn chưa hùng mạnh đến mức khiến mỗi người trong hệ thống Triệu gia phục tùng anh.

Triệu gia đã tồn tại trên hai trăm năm, sự lớn mạnh của gia tộc không phải một người bình thường nào cũng có thể lý giải, các mối quan hệ bên trong đan xen phức tạp. Triệu Húc Hàn mới  tiếp nhận vị trí chủ nhân của Triệu gia ba năm, hơn nữa lúc ngồi lên anh mới hai mươi bảy tuổi, tuổi đời còn quá trẻ nên đương nhiên có rất nhiều người không phục.

Vì vậy, Triệu Húc Hàn chỉ còn cách từ từ thu phục lòng người, lập ra thành tích khiến Triệu gia tâm phục khẩu phục.

Chương 430: Ân oán giữa hai anh em (II)

Tiêu Ân biết cậu chủ không hề muốn ngồi lên vị trí chủ nhân của Triệu gia, nhưng để tháo dỡ được khúc mắc của bí mật to lớn trong lòng, anh nhất định phải ngồi lên vị trí này.

Cho nên, lúc anh ngồi lên vị trí này phải đối mặt với rất nhiều sự xa lánh và mỉa mai, nổ lực trong thầm lặng bao nhiêu, chỉ có bản thân cậu chủ biết rõ.

Xe tiến vào nhà cổ Triệu gia. Sau khi xuống xe, Triệu Húc Hàn đi thẳng vào đại sảnh. Triệu Nhất Gia thấy anh đến thì khập khểnh xông lên, khuôn mặt già nua đầy sự tức giận.

Ông ta vung thẳng cây ba-toong trong tay vào người Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn lập tức vươn tay bắt lấy cây ba-toong, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào người anh trai cùng cha khác mẹ Triệu Hằng Sinh.

“Triệu Húc Hàn, chú vì một người phụ nữ mà đánh con trai tôi hai lần!” Triệu Hằng Sinh  tức giận đến phát run, nhưng sức lực làm sao bì được với Triệu Húc Hàn, đành to tiếng chửi mắng để vớt lại chút khí thế.

“Anh cả, sao anh không nhìn xem con trai của anh đã làm chuyện gì!” Triệu Húc Hàn vẫy cánh tay, cây ba-toong nghiêng sang một bên, xém chút nữa làm Triệu Nhất Gia ngã nhào.

Triệu Húc Hàn bước lên phía trước, cung kính chào người bố mới từ bên trong bước ra: “Bố.”

Triệu Tịch Quy nhìn phong thái hiên ngang, thân hình rắn rỏi của cậu con trai út, khẽ gật đầu: “Đến  rồi thì ngồi đi. Hằng Sinh, đến đây nói chuyện cho đàng hoàng đi.”

“Bố! Sao có thể nói chuyện đàng hoàng được đây? Vân Sâm là cháu đích tôn của bố, là cháu trai của chú ta, nhưng bây giờ sắp bị chú ta đánh chết rồi! Bố, bố phải làm chủ cho Vân Sâm!”

Triệu Hằng Sinh được chú Phong dìu ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự tức giận nhìn Triệu Húc Hàn như muốn bốc  hỏa.

Ông cụ cũng nhìn Triệu Húc Hàn, nói: “Tam Nhi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Bố, Triệu Vân Sâm dám xuống tay với người phụ nữ của con, đánh thằng bé một trận là còn hời cho nó quá rồi!” Triệu Húc Hàn chững chạc đường hoàng nói.

“Chú vẫn còn coi trọng người phụ nữ đó vậy sao? Lẽ nào chú không biết cô ta từng bị Vân Sâm chơi đùa? Chú vì một người phụ nữ như vậy mà đánh cháu trai của mình, rốt cục chú có còn là người của Triệu gia chúng tôi nữa không?” Triệu Nhất Gia quả nhiên đã cướp lời oán trước.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!