Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Chương 321: Mẫu người yêu thích

“Trần Manh Manh, cậu ngậm miệng là được rồi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gắp miếng thịt nhét vào miệng Trần Manh Manh.

Liễu Đông và Trần Manh Manh cười muốn nội thương, ba  người lại bắt đầu náo nhiệt.

“Manh Manh, tôi cũng muốn đi xem cô diễn, được không?” Liễu Đông liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó nói.

“Được chứ, cậu đi với Tiểu Nguyệt nè! Bên đó có nhiều chỗ giải trí lắm, nhân tiện chúng ta đi chơi luôn, cuối tuần mà.” Trần Manh Manh bày trò.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Bây giờ chưa biết là có bận việc gì không. Nếu không có thì tụi mình sẽ qua thăm cậu. Liễu Đông, cậu biết chạy xe không?”

“Đương nhiên là biết, mười tám tuổi tôi đã lấy bắng lái xe rồi nhé!” Liễu Đông vội nói. Trong lòng cậu rất vui mừng và hưng phấn, lần này đi chơi riêng với Vương Nguyệt có được tính là tiến thêm một bước không nhỉ?

Liễu Đông chợt giật mình, cậu đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào cậu thực sự thích Vương Nguyệt? Đang nghĩ đi hẹn hò với cô ấy sao?

“Vậy thì tốt. Tôi cũng có bằng lái, chúng ta có thể đổi nhau lái xe để đỡ mệt.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ như vậy cũng tốt.

“Tiểu Nguyệt, lần này cậu có định đi xin ảnh có chữ ký nữa không?” Trần Manh Manh cười nham nhở.

Kỷ Hi Nguyệt véo một phát vào cánh tay của cô ấy, “Vừa phải thôi, cho mình chút mặt mũi đi. Bây giờ thần tương của mình không phải là anh ấy nữa.”

“Đau đau đau! Vậy cậu nói xem bây giờ thần tượng của cậu là ai?” Trần Manh Manh cầu xin.

Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt lập tức hiện lên khuôn mặt của đại ma vương, nhưng sau đó vội vàng lắc đầu. Đó là đại ma vương, không phải thần tượng.

“Không có ai cả. Không để ý phim truyền hình và điện ảnh cho lắm. Hình như chẳng có diễn viên nam nào có thể hấp dẫn được mình.” Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu.

“Hứ, yêu cầu cao quá đấy. Mình ái mộ Lý Vệ, mà lần này anh ấy cũng là nam chính. Anh ấy thực sự rất thân thiện, đối xử với tụi mình cũng rất lịch sự.” Trần Manh Manh cười nói.

“Cậu đừng có si mê quá. Lý Vệ diễn xuất không tệ, nhưng con người có tốt hay không thì chưa biết được đâu.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Mình đâu có nhìn bề ngoài. Cậu đừng lo lắng cho mình. Liễu Đông, nói thử xem cậu thích sao nữ nào?” Trần Manh Manh đổi chủ đề.

“Sao nữ hả? Cũng không có ai đặc biệt thích, diễn xuất tốt là được, như Lý Mai chẳng hạn, hoặc là Vương Đình. Vương Đình nhìn rất đẹp.” Liễu Đông nói.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Thì ra cậu thích mẫu người như Vương Đình, còn có chút đặc biệt nữa chứ.”

“Nhìn cũng được mà. Mặc dù không phải kiểu mặt V-line đang thịnh hành, còn có chút tròn trịa, nhưng thực sự rất đáng yêu, mắt cũng to nữa, nhìn y như búp bê. Tôi cảm thấy như vậy rất đẹp.” Liễu Đông cười nói.

“Đây không phải rất giống Manh Manh nhà tôi sao?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười. Cô thật sự không ngờ Liễu Đông lại thích mẫu người như Vương Đình, quả thực có phần giống Trần Manh Manh.

Nhưng khuôn mặt Trần Manh Manh tròn nhẵn hơn một chút, nhìn cũng đáng yêu hơn ít phần.

“Ha, hình như rất giống đấy! Manh Manh, sau này cô nhất định cũng trở thành đại minh tinh!” Liễu Đông nhìn lại thì cảm thấy có chút giống, cậu lập tức khen ngợi.

“Thật à? Cậu thấy tôi rất có tố chất đại minh tinh sao?” Mắt Trần Manh Manh càng mở to hơn, dáng vẻ chớp chớp quả thực rất giống búp bê.

“Đương nhiên, bây giờ cô chỉ thiếu một chút khí chất, đợi một khoảng thời gian nữa mài giũa cẩn thận, cô nhất định sẽ trở thành đại minh tinh giống như Vương Đình.” Liễu Đông khích lệ cô ấy.

Bởi vì Liễu Đông thấy Vương Nguyệt hay động viên cô ấy, nên cậu cũng muốn khích lệ cô ấy.

“Sau này có khi nào hai người bạn thân các cô, một người là phóng viên kim bài, một người là đại minh tinh không? Tôi thấy chuẩn bị lên mây rồi đó.” Liễu Đông đùa giỡn.

“Haha, vậy cậu là cái gì?” Trần Manh Manh bật cười nhìn Liễu Đông.

Liễu Đông suy nghĩ: “Chân sai vặt kim bài chăng?”

“Tôi thấy cậu là thái giám kim bài thì có. Tâng bốc lên trời luôn rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cũng nhìn cậu bật cười.

Chương 322: Dáng vẻ như chú chó nhỏ

Buổi tối, Kỷ Hi Nguyệt tập luyện đến mười một giờ, tắm rửa xong xuôi, vừa xuống lầu thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn trở về với dáng vẻ phong trần mệt mỏi.

“Anh Hàn, anh về rồi à? Không phải nói một tuần sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhẩm tính thời gian, còn khoảng hai ngày nữa mới đúng một tuần, nhưng cô vẫn rất kinh ngạc và vui mừng.

Triệu Húc Hàn không lên tiếng, chỉ yên lặng ngắm nhìn vẻ mặt hây hây đỏ của Kỷ Hi Nguyệt lúc này.

Anh chợt nhận ra mình khao khát gặp lại người phụ nữ nhỏ bé này biết bao.

Cho nên anh mới rút ngắn thời gian về nước trước hai ngày. Vừa về đến nơi là đưa Cố Cửu vào bệnh viện, còn bản thân thì vội vàng chạy về nhà, vì anh sợ Kỷ Hi Nguyệt đã đi ngủ.

Cũng may là vẫn còn kịp. Được nhìn thấy cô, trái tim anh cũng bình yên trở lại.

“Sao thế? Mặt em dính gì à?” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh không nói chuyện, chỉ nhìn cô chằm chằm, lập tức đưa tay sờ thử mặt mình.

“Không sao. Anh đi tắm đây.” Triệu Húc Hàn nói xong thì bỏ lên lầu.

Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, nhìn bóng lưng vội vã của anh, cô nghĩ thầm, người đàn này không thích nói chuyện vậy sao?

Sau này ai mà làm vợ anh chắc nhịn tới phát bệnh luôn quá?

Đặc biệt là những người mắc nói như cô, không nói chuyện chắc chắn sẽ chết mất.

Vào phòng bếp mở tủ lạnh xem, quả nhiên thím Lý có để lại đồ ăn khuya cho cô. Kỷ Hi Nguyệt hớn hở cầm ra, bỏ vào lò viba quay một chút rồi lấy ra.

Lúc này Triệu Húc Hàn đã đổi sang quần áo ở nhà, đầu tóc ướt sũng, đang ngồi đối diện.

“Bữa khuya?” Triệu Húc Hàn nhìn cái bát trên tay cô.

“Oh, haha, đang định đem lên cho anh Hàn ăn đây.” Kỷ Hi Nguyệt trong lòng nghẹn ngào, đây vốn dĩ là bữa khuya của cô.

Nhưng cô vẫn thảo dạ đẩy tới trước mặt Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn chưa ăn cơm, vì vậy tự nhiên cầm đũa lên bắt đầu ăn, còn Kỷ Hi Nguyệt thì dáng vẻ như con chó nhỏ đáng thương ngồi bên cạnh nhìn anh ăn.

“Em đói à?” Triệu Húc Hàn liếc nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không đói, đâu có đói. Anh Hàn, anh ăn đi.” Vừa nói vừa nở nụ cười nịnh nọt.

Triệu Húc Hàn gắp một con tôm to đưa tới trước mặt cô.

Mắt Kỷ Hi Nguyệt nhất thời sáng lên, lật đật đưa tay cầm lấy rồi bóc vỏ. Triệu Húc Hàn suýt nữa bật cười.

Người phụ nữ này sao đáng yêu vậy chứ?

Anh thật sự rất muốn vươn tay sờ vào đầu cô.

Kỷ Hi Nguyệt nói không đói, kết quả lại vứt hết mặt mũi ăn ba con tôm, cộng với nửa bát mì mà Triệu Húc Hàn đã cố tình để lại.

Anh cảm thấy cô giống như bị anh ngược đãi bỏ đói. Ngày mai phải nhắc nhở thím Lý mới được.

Thím Lý đang nằm trên giường đột nhiên rùng mình, có ai đang chửi thầm bà sao?

Ăn xong hai người lại lên sân thượng đi bộ, dù sao cũng phải tiêu cơm một chút  mới ngủ được.

“Anh Hàn, các anh ở Mỹ rốt cuộc đã gặp phải nguy hiểm gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt đứng bên cạnh, hỏi anh.

Gương mặt Triệu Húc Hàn lập tức lạnh xuống: “Không có gì. Có một số người mạo hiểm làm liều thôi. Anh sẽ xử lý.”

“Vậy Cố Cửu về chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.

“Về rồi, đang ở bệnh viện.” Triệu Húc Hàn sẽ không nói tại anh muốn về gấp, nên đã bắt Cố Cửu đang sống dở chết dở về theo.

“Nghiêm trọng vậy sao? Vậy để ngày mai em đến thăm anh ấy.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

“Không cần, không chết được đâu.” Triệu Húc Hàn lạnh giọng nói.

Anh đang ở bên cạnh mà cô lại nghĩ đến Cố Cửu, lẽ nào giả làm bạn gái xong giờ có tình cảm luôn rồi sao?

“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt ù ù cạc cạc. Người đàn ông này đang yên đang lành tự nhiên lạnh lùng, rõ ràng là anh lại tức giận.

“Không định kể anh nghe chuyện mấy hôm nay à?” Triệu Húc Hàn nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt đành phải kể hết cho anh nghe những chuyện xảy ra mấy ngày nay, riêng chuyện bị Châu Lê bỏ thuốc sổ thì tự động bỏ qua qua.

Song trong lòng lại rất bồn chồn lo lắng, hy vọng lão Khôi lừa được anh.

Chương 323: Giúp anh massage

Triệu Húc Hàn đứng trước giàn hoa lan, yên lặng nghe Kỷ Hi Nguyệt kể chuyện, sau đó từ từ quay người lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt bằng ánh mắt sâu thẳm.

Kỷ Hi Nguyệt  rụt cổ, đừng nói anh biết thật rồi chứ?

“Kể xong rồi?” Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm vào mặt cô, dưới ánh trăng, da mặt của cô trong suốt như ngọc, mịn màng trơn láng hệt trân châu, thôi thúc Triệu Húc Hàn sờ vào.

Nhưng rốt cuộc anh vẫn ép buộc mình nhịn xuống.

“Oh, có nhiêu đó chuyện à. Còn mấy chuyện lặt vặt em không nhớ hết.” kỶ Hi Nguyệt chừa đường lui cho bản thân.

“Vậy sao?” Triệu Húc Hàn nói xong thì xoay người lại ngắm trăng, sau đó nói: “Xuống dưới đi. Giúp anh xoa bóp.” Dứt câu anh cất bước bỏ đi.

“…..!” Kỷ Hi Nguyệt đứng như trời trồng trên sân thượng.

Cô nghe được cái gì thế?

Đại ma vương nói sao? Giúp anh xoa bóp? Đêm hôm khuya lắc mà còn muốn xoa bóp?

Aaaaaaa!

Kỷ Hi Nguyệt xém chút nổi điên, cái oái ăm gì thế?

Trừng phạt cô sao? Phải chăng cô không nói đúng sự thật nên anh trừng phạt?

Bình thường đều là anh giúp cô xoa bóp, thoa thuốc mỡ, sao lần này lại đổi ngược?

Rốt cuộc đã sai sót ở đâu?

Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn, sốt ruột như kiến bò trên chảo lửa.

Trời đột nhiên tối sầm lại, Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn, thì ra là ánh trăng đang bị mây đen che khuất.

Mẹ kiếp, đây là điềm gỡ gì vậy?

Trời sắp diệt vong sao?

“Còn chưa xuống?” Bên dưới vang lên một giọng nói cứng ngắc mà sắc bén.

“Oh oh oh, đến ngay đây!” Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, lập tức nhảy dựng lên rồi co giò chạy xuống, xém chút nữa còn bước hụt.

Cửa phòng của đại ma vương đang mở, bên trong chỉ thắp một ngọn đèn đầu giường.

Kỷ Hi Nguyệt chậm rãi tiến vào, thấy đại ma vương đang cởi trần nằm sấp trên giường, quả nhiên là dáng vẻ đang chuẩn bị được massage.

“Anh Hàn, anh mệt lắm à?” Kỷ Hi Nguyệt cười khan hỏi.

“Ừm.” Triệu Húc Hàn chỉ nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Anh mệt mỏi như vậy chắc chỉ muốn massage một tí rồi ngủ, làm gì còn sức để  làm chuyện xấu, cô đúng là nghĩ nhiều quá rồi.

Huống hồ sự tự chủ của người đàn ông này rất mạnh mẽ. Mà cũng không đúng, phải nói là anh không có cảm giác với cô. Đâu phải cô chưa từng cởi sạch nằm ngủ bên cạnh anh, nhưng có xảy ra chuyện gì đâu, thế nên cô không cần phải sợ hãi.

Nghĩ tới đây, Kỷ Hi Nguyệt trở nên gan dạ hơn, cô vội vàng ngồi xuống một bên giường.

Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn tấm lưng của Triệu Húc Hàn, dưới ánh đèn lờ mờ có thể nhìn ra làn da của anh không được đều màu. Đợi tới khi nhìn thấy rõ hơn, cô bỗng nhiên cảm thấy nghẹt thở.

Bởi vì có rất nhiều đường vân nhạt màu chồng chéo lên nhau, hình như tất cả đều là vết sẹo, không biết là vết thương do dao hay do đòn roi, nhưng chính xác nó là vết sẹo, mặc dù mờ nhạt  nhưng có thể nhìn ra.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất khó chịu. Rốt cuộc người đàn ông này đã trải qua những gì? Làm chủ nhân của Triệu gia thì phải tàn nhẫn như vậy sao?

“Hửm?” Triệu Húc Hàn phát hiện Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa bắt đầu thì không khỏi ưm hửm một tiếng.

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng thu vén lại tâm tình, đặt hai tay lên vai anh, bắt đầu giúp anh massage.

Vóc dáng của anh tiêu chuẩn như manocanh, hơn nữa còn rắn chắc khỏe mạnh, làn da bánh mật toát lên hơi thở đàn ông, thực sự quyến rũ chết người.

Đáng tiếc, bây giờ Kỷ Hi Nguyệt không có lòng dạ để quan tâm mấy thứ này, trong đầu cô chỉ lăn tăn chuyện người đàn ông này rốt cuộc đã có một cuộc sống như thế nào, đã trải qua những chuyện bất thường gì.

Cô thực sự rất không hiểu nhiều về anh.

Hai tay từ từ ấn xuống, mấy vết sẹo đó đã không còn lồi lên, rõ ràng là đã bị từ rất lâu, thậm chí có khả năng là bị từ lúc nhỏ. Kỷ Hi Nguyệt sờ lên nó, trong lòng lại càng khó chịu.

Đang còn suy nghĩ lung tung, cô bỗng giật mình vì nghe thấy tiếng ngáy nhẹ của Triệu Húc Hàn.

Đưa mắt nhìn một bên sườn mặt của anh mới phát hiện anh đã ngủ thật rồi.

Người đàn ông này mệt đến vậy sao?

Vậy sao lúc nãy còn ráng  nghe cô kể những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua?

Chương 324: Massage nữa được không?

Kỷ Hi Nguyệt có chút đau lòng, yên lặng ngắm nhìn sườn mặt đang say ngủ của Triệu Húc Hàn, lông mày anh vẫn còn cau nhẹ. Mặc dù anh là chủ nhân của Triệu gia, nhưng chắc gì cuộc sống sẽ được nhẹ nhàng, vui vẻ?

Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên xúc động. Cô hy vọng mình có thể khiến người đàn ông này trở nên vui vẻ. Anh là một người đàn ông tốt, không nên sống vất vả như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến những hành động mà cô đã làm với anh ở kiếp trước, trong lòng càng thêm căm hận chính mình. Tại sao cô có thể ngu ngốc tự tìm đường chết đến mức đó? Hại mình hại người, hại một người đàn ông tốt chưa bao giờ bỏ rơi cô không có lấy một ngày sống vui vẻ?

Giúp anh đắp chăn xong, Kỷ Hi Nguyệt bước ra ngoài, bây giờ đã là một giờ mười phút khuya.

“Anh Hàn, kiếp này em nhất định sẽ để anh được sống vui vẻ , nhất định sẽ không để anh phải lo lắng cho em nữa.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thầm hạ quyết tâm.

Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt tập luyện xong xuống lầu thì không thấy Triệu Húc Hàn đâu nữa. Thím Lý oan ức  nói: “Tiểu thư, tối qua cậu chủ quay về sao cô không nói cho tôi biết?”

Kỷ Hi Nguyệt thấy thái độ thím Lý có gì đó sai sai: “Cháu cũng không biết, là anh ấy đột nhiên quay về, hơn nữa muộn vậy rồi có lẽ thím đã đi ngủ. Làm sao thế? Anh ấy trách mắng thím à?”

“Không phải, nói là bữa khuya hôm qua vừa ít vừa khó ăn, kêu tôi quay về lò để đào tạo lại một tuần.” Thím Lý sầu não nói.

“Hả? Không phải chứ? Ăn ngon lắm mà. Anh ấy ăn không hết nhưng cháu đã ăn sạch.” Kỷ Hi Nguyệt cũng không hiểu: “Không sao không sao. Để cháu nói lại với anh Hàn. Đồ thím Lý nấu là ngon nhất, không có thím Lý ở đây cháu sẽ đói chết mất.”

“Thật sao?” Thím Lý vui mừng.

“Đương nhiên, thím yên tâm đi. Hay là để bây giờ cháu gọi điện thoại luôn.” Kỷ Hi Nguyệt lấy điện thoại ra.

Thím Lý gật đầu, nếu không tối nay bà phải quay về để huấn luyện lại, nhưng bà cảm thấy tài nghệ nấu nướng của mình đã rất tốt rồi.

Lần này Kỷ Hi Nguyệt gọi thẳng cho anh.

“Anh Hàn, anh đang ở đâu vậy?” Giọng nói ngọt ngào của Kỷ Hi Nguyệt vang lên bên tai Triệu Húc Hàn.

“Có chuyện gì thế?” Triệu Húc Hàn hỏi thẳng, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn vẻ âm u.

Tối qua anh kêu Kỷ Hi Nguyệt giúp anh massage là có ý đồ riêng, bởi vì anh rất nhớ cô, muốn được ôm cô, song anh không làm được, nhưng vẫn muốn hai người tiếp xúc, vì vậy mới viện ra một cái cớ vớ vẩn. Kết quả không ngờ anh lại thiếp đi nhanh như vậy.

Cho nên anh chưa được hưởng thụ sự xoa bóp từ đôi tay mềm mại của cô mà sinh ra tức giận.

“Anh Hàn, là như vậy, anh kêu thím Lý quay về rồi buổi tối chúng ta ăn gì đây? Em đã quen ăn thức ăn thím Lý nấu rồi, anh đừng kêu thím ấy quay về có được không?” Kỷ Hi Nguyệt giở giọng làm nũng.

Triệu Húc Hàn sững người, sau đó oán trách: “Thím ấy làm em bị đói, chắc chắn là nấu ăn không được  ngon, cho nên cần phải học lại.”

“Hả? Em đâu có bị đói. Anh nói bữa khuya đúng không? Đó là vì tối qua em tập luyện hai tiếng rưỡi đồng hồ nên mới đói đấy, không phải do đồ ăn thím Lý làm không ngon đâu.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật nói.

“Vậy thì thím ấy cũng làm quá ít, không đủ cho em ăn!” Triệu Húc Hàn hoàn toàn vô lý.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy. Đây chẳng phải do anh tranh ăn với em à? Sao mà ngang ngược vô lý thế không biết.

“Anh Hàn, anh đừng tức giận mà. Thím Lý biết sai rồi, với lại bình thường em đâu có ăn khuya, nên thím Lý mới làm ít. Lần sau em sẽ kêu thím Lý làm nhiều hơn một chút, để em với anh Hàn cùng ăn có được không?” Kỷ Hi Nguyệt càng nói càng ỏn ẻn.

Triệu Húc Hàn bên kia không đáp lại, hình như là đang cân nhắc.

“Được không? Anh Hàn, em chỉ thích thím Lý thôi, anh đừng đổi người khác em không quen, được không được không? Cùng lắm là buổi tối massage cho anh nhé, được không?” Kỷ Hi Nguyệt nói mà không suy nghĩ.

Chương 325: Trùng hợp vậy sao? (I)

“Được!” Triệu Húc Hàn vừa dứt lời liền cúp máy.

“….!” Kỷ Hi  Nguyệt trố mắt nhìn điện thoại bị cúp ngang.

Người này cũng xoay chuyển nhanh thật? Anh Hàn, tôn nghiêm của anh đâu? Nguyên tắc của anh đâu?

Sao cứ có cảm giác cô lại bị cho vào tròng vậy?

Kỷ Hi Nguyệt uất ức nhìn thím Lý.

“Không được sao?” Thím Lý buồn bã nói.

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không phải, là tối nay cháu phải massage cho anh Hàn.”

Thím Lý thoáng sững người, sau đó vui mừng nói: “Thật sao? Quá tuyệt với! Tiểu thư, cô thực sự  rất tốt, tôi sẽ đi làm đồ ăn ngon cho cô.”

“Thím Lý, nhưng cháu không muốn massage cho anh Hàn!” Kỷ Hi Nguyệt ở phía sau chực khóc.

“Sợ gì chứ? Giữa cô và cậu chủ còn gì phải thẹn thùng.” Thím Lý nhìn cô bằng ánh mắt nham nhở, sau đó bật cười bỏ vào phòng bếp.

“….!” Môi Kỷ Hi Nguyệt run rẩy.

Thím Lý, không phải như thế đâu, sao thím lại hiểu lầm sâu sắc như vậy? Cháu sợ! Huhuhu.

Kỷ Hi Nguyệt khóc không ra nước mắt, nhưng sau khi đến văn phòng làm việc lại trở về dáng vẻ tràn đầy sinh lực.

“Chị Nguyệt, tôi đã kiếm được địa chỉ của Tần Hạo từ chỗ Ngô Phương Châu, anh ta ở khu dân cư Mai Hoa.” Liễu Đông thấy cô tới thì vội vàng nói với cô.

Vốn dĩ Kỷ Hi Nguyệt định hôm nay sẽ tự đi hỏi, nhưng không ngờ Liễu Đông lại tích cực như vậy.

“Haha, hơn nữa còn có lộ trình ngày hôm nay của Tần Hạo.” Liễu Đông đưa tờ giấy qua cho cô, là một bản fax.

“Của Ngô Phương Châu luôn sao?’ Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nói.

Liễu Đông gật đầu: “Anh ấy lấy từ chỗ thư ký của Tần Hạo ở Bất Động Sản Kỷ Tinh.”

Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, mặc dù cô là đại tiểu thư, nhưng lại không biết một chút gì về công việc làm ăn của bố, là tại vì cô không có hứng thú với kinh doanh.

Huống hồ Bất Động Sản Kỷ Tinh là chú hai của cô quản lý, thành ra cô càng không hiểu gì về nó.

Có khả năng là toàn bộ Bất Động Sản Kỷ Tinh cô chỉ  biết một người là Tần Hạo.

Kỷ Hi Nguyệt đọc lịch trình của Tần Hạo: “Theo dõi lịch trình của anh ta thì có ích gì? Anh ta đang làm việc, muốn theo dõi thì phải xem sau khi anh ta tan ca đã làm những chuyện gì ấy.”

Liễu Đông cũng công nhận: “Vậy phải làm thế nào? Tan ca mới đi phục kích sao?”

“Buổi trưa có thể đi xem xem.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ lần trước Tần Hạo gặp Dư Giang là vào buổi trưa, mà trên lịch trình lại để trống buổi trưa.

Liễu Đông xem xong, nhíu mày nói: “Mười giờ anh ta đi gặp khách hàng ở sân golf, có khả năng buổi trưa sẽ đi ăn cơm với khách hàng luôn. Ủa, là sân golf Tinh Diệu. Tối qua dì Tuyết của tôi cũng nói hôm nay phải tới sân golf này. Trùng hợp vậy?”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức nhích đầu lại: “Thật sao? Dì Tuyết của cậu không đi làm à?”

“Đúng vậy. Nhưng công ty tài chính của dì ấy thỉnh thoảng cũng phải làm mấy dịch vụ thuê ngoài*, nên gặp khách hàng cũng là chuyện bình thường. Chị cũng biết có một số nghiệp vụ tài chính ‘khuất mặt’ mà.” Liễu Đông cười nói.

(Dịch vụ thuê  ngoài (Outsourcing): là hình thức sử dụng những nguồn lực bên ngoài để thực hiện công việc mà đáng lẽ ra nhân viên trong công ty cần đảm nhiệm. Thuê ngoài là phương án chuyển giao lại công việc cho người cung cấp dịch cụ có chất lượng và chuyên môn cao. Ví dụ như công ty thuê ngoài tài chính Saigon Translation cung cấp các dịch vụ như lập ngân sách tài chính, quản lý dòng tiền, sắp xếp các khoản vay ngân hàng, hỗ trợ thẩm định việc sáp nhập và thu mua…. cho các công ty khác cần thuê– nguồn: Google.)

“Cậu cũng biết mấy cái này?” Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc.

“Tôi đâu còn bé bỏng nữa mà cái gì cũng không hiểu. Dì Tuyết từng nói với tôi rất nhiều.” Liễu Đông mếu máo nói.

Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi: “Dì Tuyết của cậu có nói từng đi làm dịch vụ thuê ngoài tài chính?”

“Phải. Nhưng họ làm theo yêu cầu của khách hàng, khách hàng cung cấp cho họ số liệu là chuyện bình thường,chỉ không biết là có khớp với dữ liệu gốc hay không thôi. Dì Tuyết tôi nói miễn sao không làm việc phạm pháp là được.” Liễu Đông đáp.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh, kiếp trước Đường Tuyết Mai làm chuyện thuận tay đắc chí đó chắc không phạm pháp?

Có vẻ Liễu Đông không hề biết dì Tuyết của cậu rốt cuộc là người phụ nữ nham hiểm như thế nào.

“Cậu nói có khi nào khách hàng của dì Tuyết là Tần Hạo không?” Kỷ Hi Nguyệt cho Liễu Đông một suy đoán táo bạo.

Chương 326: Trùng hợp vậy sao? (II)

Liễu Đông biến sắc: “Chắc không đâu. Lúc này mà Tần Hạo đi gặp dì Tuyết tôi thì rõ ràng là anh ta muốn làm sổ sách kế toán, và chứng tỏ là có vấn đề. Nhưng bây giờ anh ta đang trong tầm giám sát của cảnh sát, chị cảm thấy anh ta sẽ ngốc vậy sao?”

Kỷ Hi Nguyệt nhún vai: “Ai biết được. Chúng ta cứ đi xem thử là biết ngay ấy mà.”

“Chúng ta tới sân golf Tinh Diệu luôn sao? Cách đây cũng khá xa đó.” Liễu Đông  nói.

“Sợ gì chứ. Có anh Béo mà.” Kỷ Hi Nguyệt có dự cảm, Tần Hạo rất có khả năng sẽ đi gặp Đường Tuyết Mai, mà cô thực sự rất muốn biết hai người này có phải đã sớm cấu kết với nhau không.

“Hay là để tôi gọi điện hỏi thử dì Tuyết?” Liễu Đông cau mày.

“Không cần đâu, lỡ như không phải thì sao? Với lại chúng ta đi theo dõi Tần Hạo chứ đâu phải dì Tuyết cậu. Nhiều khi chỉ là trùng hợp thôi, cậu lo lắng gì chứ?” Kỷ Hi Nguyêt bật cười.

Liễu Đông nhìn cô, thực ra trong lòng cậu có chút lo lắng. Lỡ như Tần Hạo thực sự đi gặp dì Tuyết cậu, mà trường hợp Tần Hạo là một tên tội phạm, vậy thì dì Tuyết của cậu rất có khả năng sẽ bị liên lụy.

Không khéo tới vậy chứ.

Cuối cùng Liễu Đông thuyết phục bản thân ngừng suy nghĩ lung tung. Có lẽ các tin tức gần đây đều liên quan đến giết người phạm pháp nên thần kinh của cậu có chút bấn loạn.

“Chị Nguyệt, chị nói xem, giữa muôn vàn năng lượng tiêu cực trong xã hội hiện nay mà tìm được một vài tin tức về năng lượng tích cực thì tốt quá nhỉ.” Liễu Đông cảm thán.

Kỷ Hi Nguyệt sững người, trong đầu tức thì nhớ đến một chuyện, cô vội vàng xem lịch.

Sắp đến cuối tháng, cô còn nhớ ngày 31 tháng 5 này một cảnh tượng vô cùng thương tâm xảy ra trên con đường trước toà nhà 88 tầng của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.

Mà lần này, cô hoàn toàn có thể xoay chuyển tính thế, biến sự thờ ở của xã hội thành năng lượng tích cực.

Sở dĩ cô nhớ sự  việc này là bởi vì sau vụ án tử thi cực kỳ dã man xảy ra vào ngày 1 tháng 5, thì cuối tháng lại xảy ra một sự việc xã hội bàng quan. Nhìn cảnh cả xã hội đều quay lưng hắt hủi làm cô cảm thấy rất khó chịu.

Cũng cảm nhận được xã hội bây giờ càng ngày càng lạnh nhạt.

Vì vậy, kiếp này cô hy vọng có thể thông qua cơ hội mà ông trời đã cho cô để biến chuyện xấu thành chuyện tốt.

“Sẽ có mà. Chỉ là bình thường tin tốt thì độ hot không cao bằng thôi. Nhưng tôi tin sẽ có những chuyện khiến toàn dân sôi sục.” Kỷ Hi Nguyệt cười với cậu.

Liễu Đông chép miệng: “Hy vọng sẽ có. Bây giờ tin tức giải trí cũng không nuốt nổi. Diễn viên nào cũng bóng bẩy vẻ bề ngoài nhưng bên trong thì đen tối. Làm hỏng cả thế hệ sau. Haizz.”

“Liễu Đông, sao cậu giống ông già thế hả? Đừng lo nghĩ nữa, không phải vẫn còn diễn viên tốt như Trần Manh Manh đó sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu lắc đầu cười.

Liễu Đông nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu của Trần Manh Manh: “Đúng nhỉ. Nhưng bây giờ cô ấy chỉ mới gia nhập showbiz, sợ là sau này cô ấy cũng bị nhuộm đen trong chảo nhuộm lớn này.”

“Không có đâu. Còn có tôi với cậu theo sát cô ấy mà! Bớt âu sầu lại, làm việc đi.”

Đúng mười giờ, Kỷ hi Nguyệt và Liễu Đông ngồi xe của anh Béo đến sân golf Tinh Diệu.

Sau năm mươi phút lái xe, bọn họ tìm được chiếu Audi logo bốn vòng màu champagne của Tần Hạo ở bãi đậu xe Tinh Diệu.

“Quả nhiên đã đến. Liễu Đông, dì Tuyết cậu chạy xe gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Dì Tuyết lái chiếc Chevrolet màu trắng.” Liễu Đông vừa nói vừa nhìn xung quanh, cậu cũng nhanh chóng tìm thấy.

Liễu Đông bất chợt căng thẳng.

Dì Tuyết cậu tuyệt đối đừng gặp Tần Hạo nhé. Nếu không chị Nguyệt chắc chắn sẽ hoài nghi.

Với trực giác đáng sợ của cô, lỡ như cảm thấy dì Tuyết có vấn đề, vậy thì coi như xong.

“Liễu Đông, cậu đừng đi, cứ ở trên xe đợi, để tôi với anh Béo đi là được rồi, tránh trường hợp cậu bị dì Tuyết nhận ra.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.

“Không được. Tôi phải đi xem thế nào. Không sao đâu, tôi sẽ cẩn thận không để dì Tuyết nhìn thấy.” Liễu Đông vội vàng nói.

Chương 327: Trùng hợp vậy sao (III)

Kỷ Hi Nguyệt thấy cậu kiên quyết như vậy thì đành phải gật đầu. Ba người từ bãi đậu xe lên quầy lễ tân của câu lạc bộ golf. Lên tới đây họ mới nhận ra trong này có chế độ hội viên.

Chỉ có hội viên mới được vào, đương nhiên hội viên mang thêm khách vào vẫn được.

Dáng vẻ của Kỷ Hi Nguyệt hơi kỳ cục, nên cô lễ tân có ý xem thường, giễu cợt: “Không biết tự soi gương à? Loại phụ nữ thấp bé như cô mà muốn vào những nơi thế này sao? Một năm ba mươi vạn phí hội viên đấy. Biến lẹ đi ba người nhà quê.”

Liễu Đông tức tối muốn mắng người, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã cản lại.

“So đo với loại người này làm gì, chỉ chuốc bực vào thân. Thế này đi, chúng ta chia ra hành động, xem thử có cách nào vào trong không. Nơi này chắc có cửa sau, nếu không được nữa thì gặp  nhau trên xe.”

Kỷ Hi Nguyệt nói với hai người.

“Bảo vệ, tới đuổi ba người này ra ngoài. Lấm la lấm lét không biết muốn làm cái gì nữa đây.” Cô lễ tân thấy ba người thì thầm to nhỏ thì kêu bảo vệ tới.

Đúng là khinh người quá đáng.

“Đi đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông và anh Béo, sau đó cô bước tới trước mặt cô lễ tân kia.

“Cô gái, cô muốn làm gì nữa đây? Còn không nhanh cuốn xéo.” Vẻ mặt của cô lễ tân đó rất khinh người.

Kỷ Hi Nguyệt thấy Liễu Đông và anh Béo đã đi khỏi, cô lấy chiếc thẻ Black Card* ra: “Gọi giám đốc của các cô ra đây!”

(Black card hay có tên gọi khác là Express Centurion, ở Việt Nam hay gọi là thẻ tín dụng đen, vì nó có màu đen, nhưng màu đen này được làm từ titan chứ không phải loại nhựa thông thường. Loại thẻ này được cấp cho giới thượng lưu, tuy nhiên không phải giới thượng lưu nào cũng được sử hữu nó. Điều kiện đầu tiên của người sở hữu thẻ Black Card là mỗi năm phải chi tiêu tối thiểu 250.000USD bằng thẻ, ngoài ra mức thu nhập bình quân trung bình của chủ sở hữu thẻ được ít nhất là 1,3 triệu USD và có tổng dòng tiền về tải khoản là 16 triệu USD – nguồn: Google.)

Cô  lễ tân thấy chiếc Black Card thì biến sắc, bởi vì chỉ có khách hàng của ngân hàng cao cấp mới dùng được chiếc thẻ này.

“Cô, cô bớt hù người khác đi. Tưởng tùy tiện rút một tấm thẻ ra là lộng hành được sao?” Cô lễ tân bắt đầu nói cà lăm.

“Cô cứ thử kiểm tra để xem số dư đi!” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy.

Cô lễ tân liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cứ cảm giác cô gái xấu xí này không thể nào là người có tiền, chắc chắn là cô chỉ gạt người.

Cho nên cô ta đã cầm chiếc thẻ màu đen tới máy quẹt thẻ để kiểm tra: “Mật khẩu?”

Kỷ Hi Nguyệt nhập mật khẩu, sau đó một dãy số hiện ra khiến cô lễ tân ngây ra như phỗng.

Số 0 trên này? Một hai ba bốn năm sáu bảy?

Đây là Black Card một triệu nhân dân tệ!

“Tiểu tiểu thư, xin, xin lỗi cô.” Cô lễ tân suýt chút nữa không cầm nổi chiếc thẻ, cô ta biết lần này mình đã xem thường nhầm người. Nhưng nhìn cô có vẻ thấp hèn và tuổi tác cũng đang còn nhỏ, tại sao có thể sở hữu loại thẻ Black Card với số tiền lớn như vậy?

Chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là con gái của gia đình giàu có. Mà có lẽ do nhiều tiền quá nên tính cách cũng khác người, thích biến mình thành cô gái nổi loạn như vậy. Đây nói thẳng ra là cá tính, thực chất bên trong chính là đại tiểu thư kiêu ngạo mà ngay cả gia đình cũng không quản được.

Cô lễ tân nghĩ tới đây thì sắc mặt càng khó coi hơn.

“Tôi chỉ muốn gặp giám đốc của các cô.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt cô ta.

“Tiểu thư, tôi sai rồi. Xin cô đừng nói với giám đốc chúng tôi. Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Xin lỗi cô, tôi, tôi không thể mất đi công việc này, bố tôi sẽ đánh chết tôi mất.” Cô lễ tân van xin.

“Cô không biết vừa rồi cô mắng tôi bố tôi cũng đau lòng lắm à?” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt.

“Xin lỗi cô, tôi thật sự sai rồi, sau này không dám nữa. Tiểu thư, mong cô tha thứ cho tôi. Tôi, để tôi đưa cô vào, sắp xếp cho cô trang thiết bị hiện đại nhất, tất cả điều miễn phí.” Cô lễ tân sợ hãi, vội dùng phúc lợi của bản thân đem ra trao đổi.

Kỷ Hi Nguyệt thấy không nhất thiết phải đi so đo tranh cãi, loại người này cứ cho một bài học là được rồi.

Cô lấy lại tấm thẻ đen rồi nói: “Được rồi. Hôm nay tôi định tới xem sân bãi thế nào rồi mới quyết định có đặt ở đây hay không. Vậy cứ đi xem trước đã, nhưng tôi không muốn quá rầm rộ, tránh trường hợp người khác nhìn thấy nói lại với bố tôi thì không hay. Được không?”

“Được được. Đương nhiên là được. Mời cô đi bên này.” Cô lễ tân chỉ cần cô không tìm giám đốc để kiện cáo thì cái gì cũng được.

Chương 328: Trùng hợp vậy sao? (IV)

Kỷ Hi Nguyệt theo chân cô lễ tân vào phòng nghĩ sang trọng của hội viên, qua phòng thay đồ, rồi mới tới sân golf rộng rãi.

Trong đây còn có lớp dạy đánh bóng, hàng lối rất ngay ngắn chỉnh tề. Giờ này học viên cũng khá đông, ngoài ra còn có các huấn luyện viên.

“Để tôi đi xem thử, cô quay về làm việc của mình đi. Phải rồi, đừng làm khó hai người bạn của tôi.” Kỷ Hi Nguyệt cảnh cáo cô ta.

“Vâng ạ. Vậy tiểu thư cứ đi xem tự nhiên nhé, nếu muốn thử gì đó thì đều có thể được.” Thái độ của cô lễ tân hoàn toàn thay đổi.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, đè thấp vành nón lưỡi trai rồi tiến vào.

Lúc này hầu như mọi người đều đang luyện bóng, một góc sân khác có người đang chơi chính thức. Trong đây được bao phủ bởi màu xanh lá cây, tầm nhìn thoáng đãng, cộng thêm hôm nay nắng đẹp, quả là một ngày tuyệt vời để chơi golf.

Kỷ Hi Nguyệt từ phía sau len lén quan sát, cô hy vọng có thể nhìn thấy Tần Hạo và Đường Tuyết Mai, nhưng nhìn tới nhìn lui mãi mà chẳng thấy đâu. Cô nghĩ xe của bọn họ vẫn đang ở bãi đậu xe, cho nên không có khả năng đã rời khỏi, nhưng tại sao lại không thấy người?

Lẽ nào bọn họ không phải dân chơi golf nên đứng ở ngoài sân?

Nghĩ vậy, Kỷ Hi Nguyệt bước tới hành lang phía bên kia để quan sát, ở đó có cung cấp kính viễn vọng, bình thường nếu bạn bè đi cùng không ra sân đánh thì sẽ sang bên này đợi.

Chờ một lúc là có thể nhìn thấy bạn bè đánh golf thông qua kính viễn vọng.

Kỷ Hi Nguyệt cầm kính viễn vọng lên tìm kiếm, quả nhiên đã thấy được bóng dáng của Tần Hạo.

Tần Hạo trong bộ quần áo thể thao màu trắng thực sự nhìn rất cao ráo đẹp trai, anh ta không đi cùng Đương Tuyết Mai mà là ba người đàn ông trung niên, xem ra thực sự đi bàn chuyện làm ăn.

Kỷ Hi Nguyệt không thể  dùng ống kính để chụp hình, bởi vì xung quanh luôn có nhân viên đi tới đi lui, nếu bị phát hiện sẽ đoán ra nghề nghiệp của cô. Những câu lạc bộ cao cấp như thế này rất bài xích việc chụp ảnh lén.

Bọn họ cần phải bảo vệ sự riêng tư của khách hàng.

Nhưng mà cô vẫn chụp được vài tấm bằng di động, mặc dù chụp xa bị mờ không nhìn được rõ.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, Tần Hạo đang bàn chuyện với khách hàng, vậy Đường Tuyết Mai đâu? Cô ta đến đây làm gì? Chẳng lẽ cũng hẹn khách hàng?

Có lý nào lại khéo như vậy?

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy rất phi lý. Tần Hạo và Đường Tuyết Mai là bạn học, mấy ngày trước còn họp mặt, bây giờ lại đồng thời đến sân golf, nhìn thế nào cũng thấy rất bất thường.

Cảng Thành không phải là quá lớn, nhưng cũng có trên mười triệu nhân khẩu, cho nên chuyện này nói là trùng hợp thì có vẻ hơi miễn cưỡng.

Di động rung lên, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thì thấy là tin nhắn của Liễu Đông.

“Chị Nguyệt, chúng tôi không kiếm được cách nào để vào cả. Đang ở ngoài xe đợi chị.”

Kỷ Hi  Nguyệt lập tức trả lời: “Tôi đã lẻn vào trong được rồi. Các cậu cứ ở ngoài xe đợi tôi là được.”

Liễu Đông đọc được tin nhắn thì rất thảng thốt, sau đó nói với anh Béo: “Chị Nguyệt vậy mà đã vào trong được rồi. Chị ấy làm thế nào vậy nhỉ?”

Anh Béo lắc đầu đáp: “Không biết. Nhưng tôi nghĩ Tiểu Nguyệt sẽ có rất nhiều cách, bằng không trước đây cô ấy lấy đâu ra nội tình của nhiều tin tức như vậy?”

“Nội tình?”Liễu Đông nhíu mày, nghĩ cũng phải. Cậu sực nhớ tới chiếc bánh ngọt vận chuyển từ Thụy Sĩ, e là hiếm thấy được người bạn nào hào phóng như vậy.

Xem ra cậu vẫn chưa hiểu rõ về chị Nguyệt cho lắm.

Kỷ Hi Nguyệt ở trong đi lòng vòng tìm kiếm Đường Tuyết Mai, nhưng mãi không thấy.

Cuối cùng cô tới khu nghĩ ngơi. Khu nghĩ ngơi ngoài những gian phòng nhỏ dùng để thay quần áo ở bên ngoài ra, bên trong còn có những phòng khách sang trọng.

Bởi vì có nhiều khách đến đây sẽ ở lại vài ngày, giống như một kỳ nghĩ dưỡng.

Có khi nào Đường Tuyết Mai nghĩ ngơi trong phòng khách không?

Nếu như vậy thật thì Kỷ Hi Nguyệt đành bó tay, cô không thể nào gõ cửa từng phòng, cũng không thể hỏi thăm người khác, bởi vì sẽ dễ bị lộ. Vì vậy cô tản đi dạo một vòng, nhìn thời gian rồi ra bãi đậu xe.

“Chị Nguyệt, có tìm được Tần Hạo không?” Liễu Đông căng thẳng hỏi.

Chương 329: Trùng hợp vậy sao? (V)

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Tìm được rồi, đúng là đang đánh golf với khách hàng. Có lẽ thực sự đến đây để bàn chuyện làm ăn.”

“Vậy dì Tuyết của tôi thì sao?” Liễu Đông thở phào nhẹ nhõm.

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không tìm thấy, dì Tuyết của cậu hoàn toàn  mất dạng. Tôi đã tìm khắp nơi nhưng không thấy. Chỉ có một khả năng là cô ấy đang nghĩ ngơi trong phòng khách.”

Liễu Đông sửng sốt: “Nghĩ ngơi? Không phải chứ? Đến đây để nghĩ ngơi? Một nơi mắc như vậy không đánh bóng mà đi nghĩ ngơi?” Liễu Đông cảm thấy không thể tin được.

“Dì Tuyết của cậu biết đánh golf sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Biết chứ, dì ấy học lâu rồi. Bởi vì công ty tài chính của dì ấy đa số đều là khách VIP, nên chắc chắn phải học đánh golf. Ban đầu dì Tuyết tôi phải mất ba tháng mới học được, chẳng là dì ấy không yêu thích thể loại vận động này cho lắm.” Liễu Đông nói.

“Có thể  là hẹn khách hàng trong phòng khách để bàn chuyện, hoặc có thể khách hàng đang đánh golf,  mà cô ấy lại không muốn đánh nên vào phòng nghĩ ngơi cũng nên.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nghĩ được như vậy.

Liễu Đông gật đầu. Anh Béo nói: “Bàn chuyện trong phòng? Khách hàng là nam giới?”

“Anh Béo, anh nói lung tung gì thế!” Liễu Đông nổi xù, “Dì Tuyết tôi không phải là dạng người như vậy.”

“Không, không phải. Tôi cũng chỉ suy đoán thôi mà?” Anh Béo đỏ mặt nói.

“Anh đừng đoán bừa.” Liễu Đông tức giận liếc anh ấy.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, suy đoán của anh Béo cũng rất có khả năng đấy chứ.

Con người của Đường Tuyết Mai nhìn bề ngoài thì dịu dàng xinh đẹp, nhưng bên trong thì chuyện gì cũng có thể làm ra.

Kiếp trước đến cuối cùng cô mới nhận ra sự nham hiểm của cô ta, nhưng không hề biết cô ta trở nên xấu xa như thế từ lúc nào. Hay có lẽ ngay từ đầu cô ta đã giỏi đóng vai một tâm cơ biểu* rồi chăng?!

(Tâm cơ biểu: có giải thích ở chương 253)

“Chị Nguyệt, giờ chúng ta về lại hay sao?” Liễu Đông hỏi.

“Không! Chúng ta cứ ở đây đợi đã!” Kỷ Hi Nguyệt quyết tâm muốn xem cho rõ ràng hai người này có phải là đang hẹn hò không.

“Vậy phải đợi lâu lắm đấy?” Liễu Đông nhíu mày, cậu hiểu ý của Kỷ Hi Nguyệt, nhưng thực tâm cậu không hy vọng bị Kỷ Hi Nguyệt tóm được dì Tuyết có liên quan đến Tần Hạo.

“Trên lịch trình của Tần Hạo không phải có nói là một giờ rưỡi anh ta phải gặp khách hàng khác sao? Vậy thì…” Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn đồng hồ trên tay, “Nhiều nhất là một tiếng nữa anh ta sẽ rời khỏi đây.”

Anh Béo gật đầu: “Đúng, từ đây vào nội thành cũng phải mất bốn đến năm mươi phút, cho nên cao nhất là dây dưa ở đây thêm một tiếng nữa thôi.”

Liễu Đông không còn cách nào khác, đành ngồi trong xe hồi hộp chờ đợi.

Kỷ Hi Nguyệt dựa lưng vào ghế sau, vừa nghe nhạc vừa lướt qua các điểm tin trên các trang web lớn.

Tin tức Chương Tiểu Lộ và vợ của Chu Dương Thiên đấu đá nhau vẫn nằm trong top mười của bảng xếp hạng, xem ra tiền thưởng tháng này của Cố Du Du rất khấm khá.

Lật lại những bức ảnh của Tần Hạo và Đường Tuyết Mai trong buổi tiệc họp mặt bạn học, thấy dáng vẻ thân mật của hai người, ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt càng thêm oán hận.

Sau đó cô hít thở một hơi thật sâu, tiếp tục xem ảnh chụp trong di động. Đột nhiên lật tới bức ảnh của cô và đại ma vương, còn có bức ảnh hai người chụp chung với Tiền Giang Thành.

Khóe miệng cô bất giác cong lên, khuôn mặt không góc chết của đại ma vương quả thực rất đẹp trai, mà Tiền Giang Thành cũng anh tuấn sáng sủa không kém.

Thế nhưng, bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy khí chất và ngoại hình của hai người này đều sẽ chọn Triệu Húc Hàn, bởi vì người đàn ông như anh vừa đẹp trai lại vừa thành thục ổn trọng.

Tiền Giang Thành mặc dù cũng không tệ,nhưng đặt bên cạnh Triệu Húc Hàn thì lại lộ ra vẻ non nớt thư sinh.

Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục lật lại những bức ảnh cũ, tâm tình cũng rất phức tạp. Đột nhiên di động rung lên, có tin nhắn đến.

Chương 330: Trùng hợp vậy sao? (VI)

Cô mở ra xem, là bức ảnh tự sướng của Hạ Tâm Lan và Ngô Vĩ. Hai người dựa sát vào nhau, nhìn vào ống kính đưa tay làm hình chữ V, còn cười rất vui vẻ.

“Tiểu Nguyệt, nhìn bức ảnh có cảm tưởng gì không?” Hạ Tâm Lan gửi thêm một câu phía sau.

Mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, lập tức hồi âm lại: “Aiyo! Đây là yêu rồi đấy hả?!”

Hạ Tâm Lan gửi qua một nụ cười gian xảo.

“Chúc mừng chúc mừng! Nhưng mà chị cũng nhanh quá rồi đấy! Vậy mà cứ luôn miệng nói yêu thương Cố Cửu. Tốc độ di tình biệt luyến* này cũng đủ nhanh nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt chọc ghẹo.

(Di tình biệt luyến: chuyển tình cảm ban đầu của mình cho một người khác để bắt đầu một mối quan hệ mới – nguồn: Baidu)

Hạ Tâm Lan gửi qua một icon cười ha ha.

“Thì cô dạy tôi vậy mà. Yêu đương là cách tốt nhất để chữa trị thất tình.”

“Cô biết nghe lời thật đấy. Nhưng phải công nhận là nhìn hai người rất hợp.” Kỷ Hi Nguyệt mừng cho cô ấy.

Hạ Tâm Lan hồi âm: “Vốn dĩ không định nói cho cô biết đâu, nhưng Ngô Vĩ muốn cảm ơn sự giúp đỡ của cô, hơn nữa bạn tốt thì không nên giấu giếm, cho nên cô là người đầu tiên biết đấy nhé.”

“Chị xem chị xem, miệng thì nói là chị em tốt, kết quả lại không bằng anh Ngô. Ghét thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt còn gửi thêm một biểu cảm khinh thường.

“Được rồi được rồi. Tôi sai. Tối nói chuyện tiếp nhé, giờ anh ấy đang chuẩn bị đưa tôi đi nhảy dù.” Kèm theo một mặt cười.

Kỷ Hi Nguyệt có thể nhìn ra được sự vui vẻ của cô ấy qua cuộc nói chuyện.

“Người ta nói phụ nữ khi yêu là đẹp nhất, đúng là không sai vào đâu được. Đi đi, đi đi, đừng  phát cẩu lương cho tôi ăn nữa.” Cô cũng gửi qua một icon cười ha ha.

Hạ Tâm Lan gửi lại một icon hôn gió. Kỷ Hi Nguyệt cười như nở hoa.

Thật không ngờ cô gái này lại nhanh đến vậy. Xem ra Ngô Vĩ rất thật tâm. Nhớ đến dáng vẻ khúm núm lấy lòng của Ngô Vĩ với Hạ Tâm Lan, Kỷ Hi Nguyệt lại chợt nghĩ đến đại ma vương.

Không biết ngày nào đó đại ma vương cũng có dáng vẻ đó nhỉ?

Nằm mơ đi. Anh là đại ma vương đấy! Làm gì có chuyện bày ra dáng vẻ đó, là cô bày ra dáng vẻ đó thì đúng hơn.

Tại sao cũng là bạn trai bạn gái mà số cô lại khổ như vậy chứ?

Không đúng, anh chưa được tính là bạn trai của cô mà.

Cô chẳng qua chỉ là thú cưng của anh thôi.

Mặc dù cô đã giúp anh chặn lại việc ép hôn của gia đình, ở trước mặt người ngoài cũng nói cô là người phụ nữ của anh, nhưng anh chưa bao giờ chân chính thừa nhận mình là bạn trai của cô.

Kỷ Hi Nguyệt bất giác trề môi.

Nghĩ ngợi lung tung không biết qua bao lâu, đột nhiên anh Béo lên tiếng: “Tần Hạo ra rồi.”

Kỷ Hi Nguyệt sực tỉnh, Liễu Đông đang gật gà cũng lập tức tỉnh táo lại, chuẩn bị máy ảnh.

Ba người đều ngồi trượt xuống, cố gắng hạ thấp người hết mức có thể để người bên ngoài không chú ý.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!