Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Chương 291: Đêm ở quán bar (II) (

Cố Cửu nhìn thấy bức ảnh của Hạ Tâm Lan, đầu tiên là sững sờ, sau đó là tái mặt: “Đây, đây là Tâm Lan?”

“Có phải nhìn đẹp hơn nhiều không?” Triệu Húc Hàn nhướng mày.

“Mẹ kiếp, gặp quỷ rồi sao? Chắc chắn là Tiểu Nguyệt đã giúp cô ta trang điểm.” Cố Cửu lại liếc mắt nhìn.

“Tâm Lan vốn dĩ không tệ, mà kỹ thuật của Tiểu Nguyệt cũng rất khá.” Triệu Húc Hàn cũng liếc nhìn sau đó nhận xét chân thật.

“Được rồi, nhìn có vẻ khá ổn. Nhưng như thế thì đã sao, tôi với cô ta là chuyện không thể. Các cậu đừng gây náo nữa.” Cố Cửu lắc đầu nói.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Tôi cảm thấy trước đây Tâm Lan vì anh mà không thiết tha cuộc sống, nhưng một khi đã buông bỏ được chấp niệm thì có thể cô ấy sẽ sống tốt hơn anh.”

“Nên vậy là tốt nhất. Tôi cũng hy vọng cô ấy tìm được một ngươi đàn ông tốt.” Cố Cửu nhìn xong, nói: “Hai cô ấy định ra ngoài chơi à?”

Sắc mặt Triệu Húc Hàn có chút lạnh: “Tâm Lan thất tình nên phải ở cùng với cô ấy.”

Nhưng anh hồi âm cho Kỷ Hi Nguyệt là: “Cẩn thận, nhớ về sớm. Gửi tin nhắn.”

Sau đó liên hệ với người của Triệu gia ở thủ đô dặn dò một câu mới yên tâm.

“Cậu còn không yên tâm về hai người phụ nữ đó à?” Cố Cửu nhìn anh cười.

“Đề phòng vạn nhất.” Triệu Húc Hàn liếc anh ấy một cái, sau đó rời đi.

Cố Cửu nói với Tiêu Ân đang đứng phía sau: “Xe tới đón chưa?”

“Vâng. Cố thiếu, cậu chủ nói lần này có khả  năng sẽ gặp nguy hiểm. Anh phải cẩn thận một chút.” Tiêu Ân  nói với Cố Cửu.

Cố Cửu thoáng sững người: “Nguy hiểm gì? Chuyện này tôi đã đồng ý giải quyết cho cậu ấy thì chắc chắn sẽ êm đẹp. Tôi đã bàn bạc với bố rồi, tôi không tin là bọn họ không biết cân nhắc mối quan hệ lợi hại.”

“Dù sao anh cũng nên cẩn thận.” Tiêu Ân cau mày, trong lòng cũng lo lắng lời Kỷ Hi Nguyệt nói sẽ thành sự thật.

Cố Cửu cũng rất hoài nghi, sau đó chép miệng nghĩ thầm, từ lúc nào mà Triệu Húc Hàn lại thận trọng như vậy?

Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn không ngăn cản cô đi chơi  thì tâm tình càng tốt lên. Hồi âm lại một câu biết rồi sau đó an tâm buông điện thoại ra.

“Cố Cửu đến nơi rồi sao?” Hạ Tâm Lan tưởng Kỷ Hi Nguyệt nhắn tin với Cố Cửu.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy áy náy, hay là nói cho cô ấy biết sự thật. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại tốt nhất không nên nói, lỡ cô ấy tro tàn bốc cháy thì cô biết làm thế nào, thôi thì đợi thêm một thời gian nữa vậy.

“Ừm, tới nơi rồi. Kêu chúng ta ra ngoài nhớ cẩn thận.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Anh ấy rất quan tâm cô. Nếu là tôi ra ngoài thì anh ấy sẽ kêu người ta cẩn thận một chút.” Hạ Tâm Lan tự giễu.

“Haha.” Kỷ Hi Nguyệt không nhịn được cười.

Hạ Tâm Lan buồn bực nói: “Cô có biết đồng cảm không vậy?”

“Tâm Lan, có gì đâu mà buồn bã. Lát nữa tôi sẽ giúp chị tìm một người đàn ông lên giường cho khuây khỏa!” Kỷ Hi Nguyệt bật cười nói, “Để sau này chị không lưu luyến Cố Cửu nữa.”

“Ai dám ngủ với tôi chứ?” Hạ Tâm Lan nhướng mày, “Tôi không tin là ai có lá gan đó đâu.”

“Mẹ ơi, haha. Chắc tôi cười chết mất.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ chị đại của cô ấy mà cười muốn ngặt nghẽo.

Hạ Tâm Lan chỉ biết cười trừ, ở chung một chỗ với Kỷ Hi Nguyệt, cô ấy cảm thấy mọi muộn phiền đều tan đi hết, thảo nào Cố Cửu lại thích cô như vậy. Ngay cả nam thần mặt lạnh như Triệu Húc Hàn cũng nể mặt cô.

Hạ Tâm Lan và Kỷ Hi Nguyệt đến một con phố bar, tìm được một quán bar trông có vẻ cũng cao cấp.

Bởi vì có vẻ ngoài cao ráo, cách trang điểm quyến rũ cùng vẻ đẹp thuần khiết của Kỷ Hi Nguyệt, hai cô ngay lập tức thu hút được ánh nhìn của vô số nam giới.

“Em trai, lấy cho chị một chai whisky.” Hạ Tâm Lan kéo Kỷ Hi Nguyệt vào trong, ngồi xuống một quầy bar.

“Hai quý cô xinh đẹp, rượu whisky hơi mạnh, hay là dùng ly cocktail nhé?” Bartender trước mắt nhìn có vẻ khá nho nhã, dáng người cao gầy, nét mặt trong rất sạch sẽ và thanh thoát, nhưng tuổi tác có lẽ vẫn còn trẻ.

Chương 292: Đêm trong quán bar (III)

“Ở đây không phải các cậu bán được rượu càng mắc càng tốt sao?” Hạ Tâm Lan khẽ cười nhìn cậu ta.

Bartender ngại ngùng cười: “Tôi sợ hai vị uống say, rồi  không có ai đưa về. Như vậy sẽ không an toàn.”

“Chuyện đó đâu liên quan đến cậu.” Hạ Tâm Lan nói, “Lấy ra đây đi.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngăn lại: “Tâm Lan, rượu Tây không tốt, chi bằng uống cocktail đi, hoặc là bia cũng được. Bia tươi mùi vị cũng không tệ, còn có thể uống được nhiều, đủ sảng khoái.”

“Ok, vậy thì uống bia tươi đi. Lấy trước hai cốc.” Hạ Tâm Lan nghe lời Kỷ Hi Nguyệt.

Bartender lập tức gật đầu, quay đi lấy bia.

Quầy bar ở đây nằm bên trong sàn nhảy. Thực ra xung quanh là một sàn nhảy cỡ lớn, đứng ở đầu cũng có thể nhảy múa.

Nơi nào cũng có đặt quầy bar, tán gẫu đoán số, nhảy nhót thét gào, nhìn rất là náo nhiệt.

Nhạc dance xập xình, nhưng may là không phải lúc nào cũng mở nhạc dance, thỉnh thoảng sẽ đổi sang các bản nhạc chậm, cho nên cảm xúc cũng rất trầm bổng.

Trong lúc đợi rượu mang lên, hai người tranh thủ quan sát xung quanh, hầu hết là nam giới, một số đến riêng lẻ, còn lại đi theo nhóm.

Nữ giới cũng không ít. Đa số đều ăn mặc rất mát mẻ, trang điểm cũng lòe loẹt, xoay hông lắc mông, đủ các kiểu nhảy múa khiêu gợi và quyến rũ. Xem ra khả năng câu được đàn ông cũng rất lớn.

Đương nhiên cũng có những nhóm chị em đi chung với nhau, vài người cười hihi haha đùa giỡn rất vui vẻ.

Đồng hồ sắp điểm mười hai giờ, cũng là thời điểm nhộn nhịp nhất ở đây, còn có chương trình xổ số miễn phí.

Lúc bước vào mỗi người đều được đóng một chữ số lên mu bàn tay, nếu được rút trúng thì có thể được bartender giỏi nhất ở đây tặng cho một ly rượu môi đỏ trị giá hai trăm nhân dân tệ.

Loại  rượu này bình thường không có bán, vì vậy rất nhiều người muốn nếm thử, cho nên tầm khoảng mười hai giờ khách khứa ra vào càng lúc càng đông.

Song vị trí của Hạ Tâm Lan và Kỷ Hi Nguyệt vẫn được coi là thông thoáng. Bia tươi vừa lên, Hạ Tâm Lan đã cầm một cốc lên nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Chị em tốt là làm một cốc đã rồi nói sau.”

Kỷ Hi Nguyệt đầu đầy gạch đen, người phụ nữ này có cần hào sảng thế không.

Nhưng dù sao cô ấy đã nói vậy rồi thì cô đương nhiên phải làm tốt vai trò chị em, huống hồ ba  năm nay theo đuổi Triệu Vân Sâm, tửu lượng của cô cũng đã được lên đô.

Sự hào sảng của hai người phụ nữ tất nhiên đã thu hút không ít sự chú ý của đàn ông lẫn phụ nữ xung quanh, có người còn huýt sáo.

Bartender trẻ tuổi có chút sầu não, thầm nghĩ uống như vậy thì khác gì đang tự chuốc say.

Con gái bây giờ lẽ nào không ý thức được nguy hiểm sao?

Uống say rồi lỡ như bị kẻ lưu manh gạ tình, đến ngày mai lại khóc cũng đã muộn.

Trên thực tế, các bartender khác không quan tâm đến vấn đề này. Đối với những bartender lâu năm, họ rất thích gặp được kiểu khách hàng hào sảng như vậy, bởi vì mua càng nhiều rượu thì họ càng được nhiều hoa hồng.

Còn cậu bartender này chỉ mới đến được ba ngày, bản thân cậu cũng có chị gái, cho nên nhìn thấy hai người phụ nữ này gọi rượu Tây thì thực lòng muốn nhắc nhở một chút.

Nhưng bây giờ cậu chỉ còn cách lắc đầu. Có một số người không hiểu lại tự ái, cậu cũng đành hết cách.

“Trời ơi! Bụng của tôi căng quá rồi! Cứ tiếp tục như vậy không biết đi vệ sinh bao nhiêu lần đây?” Hạ Tâm Lan uống được nửa tiếng thì bụng căng phình lên.

Kỷ Hi Nguyệt cũng từ bỏ: “Ai bảo chị uống dồn dập, từ từ thôi. Uống như vậy được rồi, đừng liều mạng  nữa.”

“Ok Ok, chúng ta ra nhảy đi.” Hạ Tâm Lan kéo Kỷ Hi Nguyệt đứng lên.

Kỷ Hi Nguyệt không ngờ Hạ Tâm Lan có thể nhảy nhót, nhưng thấy cô ấy nhảy cũng không đến nỗi nào, đặc biệt là vóc dáng cân đối của cô ấy trông rất bắt mắt.

Kỷ Hi Nguyệt cũng nhảy, nhưng vẫn có phần dè dặt, song dáng vẻ xinh đẹp của cô đương nhiên thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Chương 293: Đêm trong quán bar (IV)

Ở một nơi như quán bar, sau khi uống rượu người ta cũng trở nên gan dạ hơn. Đặc biệt là những người đàn ông đi uống với nhau, thấy người đẹp không có bạn nam đi cùng thì hormone tự nhiên sẽ tràn lên não.

“Hai người đẹp, cùng nhau uống rượu khiêu vũ nhé?” Một người đàn ông khá mập, mặt đỏ rực bước đến xã giao, trên taycòn cầm một chai bia đã mở nắp.

“Xin lỗi, chúng tôi đang đợi người.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Ồ? Còn đợi người cơ à? Bạn trai sao?” Người đàn ông có chút ngại ngùng.

“Vâng. Bạn trai đang trên đường tới. Xin lỗi nhé.” Kỷ Hi Nguyệt sợ Hạ Tâm Lan nổi quạu, nên cô ngăn chặn trước.

Người đàn ông cũng biết điều, lập tức nói Ok rồi rời đi.

Sau đó cũng có vài người đàn ông đến bắt chuyện, một trong số họ cũng có người khá đẹp trai, nhưng do đã nhìn quen vẻ đẹp trai của Cố Cửu và Triệu Húc Hàn, nên mấy anh chàng ở đây thực sự không cùng đẳng cấp.

Uống xong một chai bia tiếp theo, cũng vừa đến lúc mười hai giơ, bỗng nhiên âm nhạc huyên náo trên sàn nhảy chuyển sang nhạc chậm.

Dj đánh nhạc cầm micro thông báo đã đến giờ quay số.

Hạ Tâm Lan rất vui vẻ, nhìn con số 1088 trên mu bàn tay, nói: “Tiểu Nguyệt, con số của tôi rất thuận lợi và may mắn.”

“Đúng vậy, của tôi là 1089, sau chị một số. Ly rượu môi đỏ này uống ngon vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt cũng cười nói.

“Cậu em đẹp trai, rượu này không bán à?” Hạ Tâm Lan hỏi bartender.

Bartender lắc đầu nói: “Không bán, chỉ có rút trúng mới được uống. Nếu không sao có thể làm trò được.”

“Nói cũng phải. Tiểu Nguyệt, tôi muốn uống cocktail.” Hạ Tâm Lan cảm thấy uống bia vào chẳng có phản ứng gì, ngược lại còn no bụng, vì vậy muốn đổi.

“Ok.” Kỷ Hi Nguyệt cũng căng bụng, cô nói với bartender, “Pha chút cocktial ngon đi.”

Bartender nhẹ giọng nói Kỷ Hi Nguyệt: “Các cô thực sự không sao chứ? Ở đây người xấu rất nhiều, bạn trai các cô có tới không?”

Kỷ Hi Nguyệt cười, “Không sao. Chúng tôi vẫn có thể uống được, cám ơn anh.”

Bartender  hết cách, đành đi lấy cocktail.

Lúc này ở trên cũng bắt đầu gọi số. Trên màn hình máy tính các con số đang được quay đều.

“Dừng! Dừng! Dừng!” Mọi người đều hưng phấn hét lên.

Đột nhiên màn hình máy tính dừng lại ở con số 976, cả Hạ Tâm Lan và Kỷ Hi Nguyệt đều không ai trúng.

“Đáng tiếc thật, qua một chút là cô và tôi có khả năng rồi.” Hạ Tâm Lan cười nói.

“Được rồi, uống đi. Chơi một lát nữa rồi chúng ta về.” Kỷ Hi Nguyệt cầm ly cocktail cạn ly với Hạ Tâm Lan.

Người trúng thưởng là một người đàn ông thô kệch tầm ba mươi mấy tuổi. Kỷ Hi Nguyệt để ý anh ta nãy giờ cứ tia mắt nhìn các cô.

“Mọi người chú ý. Người đàn ông  này nói rằng anh ấy không uống rượu cocktail, cho nên muốn tặng ly rượu môi đỏ cho một vị tiểu thư trong sàn nhảy này.” Người đàn ông đó tới bên cạnh nói với DJ, sau đó DJ nhấc micro thông báo.

“Wow!” Ở dưới lập tức hú hét, mọi người đều nhìn theo bước chân của người đàn ông đang cầm ly cocktail môi đỏ.

Chiếc ly này phần trên có màu hồng, phần dưới là cocktail màu xanh lá, ở trên mặt còn có đóm lửa màu đỏ rực, đương nhiên những ngọn lửa này chỉ là tượng trưng và không có nhiệt độ.

Khách khứa đều náo loạn. Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan lúc này đang cạn ly với nhau, nhưng ánh mắt của cô đã nhìn thấy người đàn ông đó đang bước về phía bọn cô.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, không phải chứ? Người đàn ông này trâu già muốn gặm cỏ non sao?

“Chào cô, tôi có thể mời cô uống ly rượu này không?” Người đàn ông trung niên nói với Hạ Tâm Lan.

Hạ Tâm Lan vốn dĩ cho rằng người này nhắm vào Kỷ Hi Nguyệt, nhưng không ngờ anh ta lại nói với cô ấy.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn nét mặt kinh ngạc của Hạ Tâm Lan, cô ấy suýt chút nữa đã phun ngụm rượu trong miệng ra ngoài.

Chương 294: Đêm trong quán bar (V)

Hạ Tâm Lan chỉ vào ngực mình, “Tôi sao?” Sau đó cô ấy quay sang nhìn vẻ mặt nén cười của Kỷ Hi Nguyệt.

Người đàn ông thô kệch nói: “Đúng vậy, tiểu thư, cô là người có khí chất và xinh đẹp nhất trong sàn nhảy này, cho nên ly rượu này phải dành cho cô.” Nói xong thì đẩy ly rượu môi đỏ sang lần nữa.

Hạ Tâm Lan bây giờ mới có phản ứng, người đàn ông này thực sự là nhắm vào mình.

Lẽ nào cô ấy đã trở nên xinh đẹp như vậy?

Nhưng cho dù có trở nên xinh đẹp, người đàn ông này cũng không phù hợp với là gu thẫm mỹ của cô ấy.

“Xin lỗi nhé. Tôi không muốn.” Hạ Tâm Lan hoàn hồn, lập tức lắc đầu từ chối, “Thưa anh, anh vẫn nên tặng cho vị tiểu thư khác thì hơn.”

Mọi người xung quanh lập tức la ó. Người đàn ông thô kệch có chút xấu hổ, “Tiểu thư, nhiều người đang nhìn như vậy. Cho tôi chút mặt mũi đi mà.”

“Xin lỗi, tôi không uống.” Hạ Tâm Lan cười gằn một tiếng. Là anh tự muốn tặng, tại sao phải cho anh mặt mũi, uống xong rồi thì thế nào? Uống đồ của anh chẳng phải đã chịu ơn anh sao?

“Tiểu thư, cô cũng nên hợp tình hợp lý một chút chứ?” Người đàn ông thô kệch có chút không cam tâm.

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: “Thưa anh, chị tôi không muốn uống rượu của anh, cảm phiền anh mang tặng cho vị tiểu thư khác nhé.”

Tiếng hét của mọi người càng lớn hơn.

Một người đàn ông khác tới bên cạnh người đàn ông thô kệch, nói: “Anh Bân, cô gái này không cho anh chút mặt mũi sao?”

Nói xong thì quay sang nhìn Hạ Tâm Lan: “Cô gái, anh Bân của chúng tôi đã nhìn trúng cô, cô đừng có rượu mời không uống đi uống rượu phạt. Uống đi, sau đó qua bên kia uống với anh Bân của chúng tôi thêm mấy ly.”

Khẩu khí và ánh mắt của người đàn ông này rất hung dữ.

Hạ Tâm Lan nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó hai người phụ nữ đều nhướng mày.

“Các anh nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói không muốn là không muốn. Giữa nơi đông người thế này mà vẫn muốn ép người khác uống rượu sao? Ai cho các anh cái quyền đó? Lo chơi cho vui vẻ đi, đừng đi thả thính lung tung, không phải người phụ nữ nào cũng có nhiệm vụ cho anh mặt mũi đâu.” Hạ Tâm Lan cười lạnh, nhìn chằm chằm vào anh Bân.

Sắc mặt anh Bân lập tức trở nên khó coi, người anh em kia tiếp tục nói chêm vào: “Aiya, có cá tính quá nhỉ. Hôm nay ông đây kêu cô uống thì cô phải uống, nếu không đừng mơ bước ra khỏi quán bar này!”

“Đúng là nơi nào cũng có thể loại cặn bã.” Kỷ Hi Nguyệt thở dài, sau đó cầm ly cocktail trên quầy bar uống một hơi.

Mọi người bắt đầu xem náo nhiệt, có bảo vệ chạy lại hòa giải.

“Anh Bân, anh Tôn, hai cô bé, hà tất phải tức giận? Mọi người đều ra ngoài giải trí, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất không phải sao?” Anh bảo vệ rõ ràng có quen biết anh Bân và người đàn ông kia. Hơn nữa người của bọn họ cũng đã đến thêm mấy người, vây quanh quầy bar nơi Kỷ Hi  Nguyệt và Hạ Tâm Lan đang ngồi. Những người khách không có liên quan  khác cũng bắt đầu tản ra.

“Là con bé này không cho anh Bân mặt mũi. Anh có bao giờ thấy anh Bân mất thể diện như vậy chưa? Hôm nay con bé này không uống hết ly rượu này thì chưa xong được đâu!” Anh Tôn hung dữ nói.

Anh Bân cười khẩy nhìn Hạ Tâm Lan. Mặc dù không lên tiếng nhưng có thể nhìn được sự phẫn nộ và hung hãn trong mắt anh ta.

“Uống em gái anh ấy! Muốn uống tự mình uống. Cưỡng ép người khác uống rượu mà còn nói lý sao!” Hạ Tâm Lan bực bội chửi bậy.

“Người phụ nữ thối tha, muốn ăn đòn mà!” Anh Tôn tát thẳng vào mặt Hạ Tâm Lan.

Kỷ Hi Nguyệt thở dài. Hạ Tâm Lan lập tức đá người tên anh Tôn kia văng ra ngoài với lực không hề nhẹ. Anh ta văng thẳng vào đám khách đang đứng xem trò ở phía sau, bỗng chốc người ngã ngựa đổ.

“Đã yên lặng uống rượu, mà vẫn bị chọc tức. Đâu ra cái thể loại cặn bã vậy chứ, liệu mà tránh xa bà ra. Nếu không gặp một lần, đánh một lần.”  Hạ Tâm Lan bốc hỏa, Kỷ Hi Nguyệt thực sự muốn vỗ tay tán thưởng.

Chương 295: Đêm trong quán bar (VI)

Anh Bân giật mình, không dám tin nhìn Hạ Tâm Lan. Không ngờ cú đá của cô ấy lại mạnh như vậy.

Anh ta lập tức hất ly rượu môi đỏ trong tay xuống sàn, sau đó cất giọng the thé.

“Anh em, lên! Bắt hai người phụ nữ này lại cho tôi! Tối nay ông đây không giết chết các cô thì không gọi là anh Bân!” Anh Bân vẫy tay về phía sau, hung hãn nói.

“Anh Bân, không được!” Anh bảo vệ gấp gáp nói.

“Cút xéo! Đập bể đồ bố mày đền là được chứ gì!” Anh Bân đẩy anh bảo vệ ra, tiện tay đập vỡ chai rượu trên bàn bên cạnh, chai rượu nứt toác, lộ ra vết gãy ghớm ghiếc hướng về Hạ Tâm Lan.

“Tiểu Nguyệt, hoạt động tay chân chút không?” Hạ Tâm Lan nói với Kỷ Hi Nguyệt.

“Chị gái, tùy chị à.” Kỷ Hi Nguyệt cười khẽ.

“Vậy cô sang bên cạnh đứng xem đi, đừng gây náo.” Hạ Tâm Lan nói.

Kỷ Hi Nguyệt sững sờ: “Ủa, chị gái, không phải tôi ra trận, chị chỉ giáo sao?”

“Nói cũng có lý. Vậy cô lên đi!” Hạ Tâm Lan rất biết tiếp thu ý kiến, lập tức lùi lại.

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, nhưng anh Bân đã bị sự tự phụ của bọn cô chọc tức, anh ta gào lớn: “Lên!”

Từ sau có thêm năm người nhao nhao xông lên, ba người đối phó với Hạ Tâm Lan, hai người túm lấy Kỷ Hi Nguyệt.

“Muốn chết mà!” Hạ Tâm Lan lập tức đấm ngang, đánh dọc, một cái đá chân, cả ba người trong nháy mắt bị cô đánh đến hoa mắt chóng mặt. Hạ Tâm Lan lại đi tới bồi thêm một trận, tiếng la hét thảm thiết vang lên liên thanh.

Mấy tên côn đồ này không phải con nhà võ, chỉ là bình thường hay đi đánh nhau nên thân thủ khá nhanh nhẹn, nhưng gặp phải người chuyên nghiệp như Hạ Tâm Lan thì quả thực là ếch ngồi đáy giếng.

Kỷ Hi Nguyệt thì không có kinh nghiệm như Hạ Tâm Lan. Lúc vừa bắt đầu còn hơi hoang mang, nhưng nháy mắt sau hai tay đã bắt đầu khởi động, cộng thêm một chân, nhanh chóng hạ gục hai người đàn ông.

Toàn bộ sàn nhảy lập tức nổ ra tiếng reo hò, hai người phụ nữ này thực sự quá mạnh mẽ.

Nhóm người này rất đáng ghét, đa số mọi người đều ghét cay ghét đắng. Bọn người này thường xuyên đến đây để tán gái.

Ngay cả ông chủ ở đây cũng không thích, nhưng tên đầu sỏ rất khó áp chế.

Anh Bân còn đang nghĩ ngợi thì Hạ Tâm Lan đã bước tới đạp lên lưng anh ta.

“Người phụ nữ thối tha, cô buông ra!” Anh Bân cảm giác như có tảng đá đè lên lưng mình, trọng lượng của người phụ nữ này cũng rất dữ dằn.

Hạ Tâm Lan lôi di động ra, nối máy với một số điện thoại: “Đội trưởng Ngô, khu vực thuộc quyền quản lý của anh sao có nhiều côn đồ thế? Bà đây thất tình muốn đi uống chén rượu mà cũng bị chọc ghẹo nữa là sao? Anh có quản được không đây?”

Đầu dây bên kia đáp lại một câu, Hạ Tâm Lan gửi định vị di đông qua sau đó tắt máy.

Ông chủ của quán bar đã sớm xuất hiện, nhưng tình huống thế này anh ta không tiện ra mặt. Thấy hai người phụ nữ có khả năng đánh đấm như vậy, chắc chắn là lai lịch không nhỏ. Đặc biệt là Hạ Tâm Lan, dáng vẻ và khí thế đánh nhau đó tuyệt đối là xuất thân từ quân nhân.

Phải biết rằng ở thủ đô này, một cái tát đánh xuống đều có thể đánh nhằm con ông cháu cha, cho nên phải nhìn rõ tình hình.

“Mấy người các anh đứng lên đàng hoàng coi. Ai dám bỏ chạy thử xem.” Hạ Tâm Lan kêu mấy tên đang bò toài đứng lên nghiêm chỉnh, “Anh bảo vệ, cho tôi xem cửa ra vào. Đám người cặn bã này không dạy dỗ tử tế thì không biết thế nào là trời cao đất rộng.”

“Thưa cô, cô là?” Anh bảo vệ đã nhận được điện thoại của ông chủ, vội vàng hỏi thăm Hạ Tâm Lan.

“Không cần biết tôi là ai, nhưng chuyện này tôi tuyệt đối có thể quản lý! Lát nữa bên cảnh sát sẽ cho người đến.” Hạ Tâm Lan nói xong thì nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt túm hai người kéo qua chung chỗ với bốn người còn lại.

Một bọn sáu người, mặt mũi đều bầm tím, bị đánh quả thực không hề nhẹ.

Quả nhiên, chưa tới mười phút sau, tiếng còi cảnh sát vang lên ầm ĩ ngoài cửa, sau đó là hơn hai mươi cảnh sát mặc sắc phục công an tiến vào, dọa cho mọi người kinh hãi né tránh.

Chết tiệt, trận này cũng to quá rồi đấy.

Chương 296: Bữa khuya ở thủ đô (I)

Một người đàn ông cao lớn khoảng tầm ba mươi lập tức chạy vào, anh ấy trông khá là đẹp trai với bộ đồng phục cảnh sát. Vừa nhìn thấy Hạ Tâm Lan là ánh mắt sáng lên, hơn  nữa ánh mắt đó rõ ràng là rất kinh ngạc vì cái đẹp.

“Tâm Lan, em không sao chứ? Chuyện gì xảy ra vậy? Tên khốn kiếp nào dám ức hiếp em?” Người đàn ông cao to đẹp trai sốt ruột chạy đến.

Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt Hạ Tâm Lan rất lạnh lùng. Khóe môi cô khẽ run rẩy.

“Đội trưởng Ngô, trong khu vực quản lý của anh, có mấy tên côn đồ giữa ban ngày ban mặc đi cưỡng ép con gái nhà lành uống rượu.  Người ta đã không muốn uống còn lôi kéo ép uống cho bằng được. Có phải thiếu trừng trị rồi không đây?” Hạ Tâm Lan khoanh tay nói.

Anh Bân trên lưng vừa mới nhẹ đi, nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy thì cũng run sợ. Nhưng anh ta là tay anh chị, nên chắc chắn có quen biết đội trưởng Ngô.

“Đội trưởng Ngô, cứu mạng. Là người phụ nữ này đã đánh tôi. Anh nhìn đi!” Anh Bân lập tức gào khóc.

Đội trưởng Ngô bước tới bồi thêm một cú: “Trần Bân, gan của anh cũng càng ngày càng lớn rồi. Lần trước cảnh cáo chưa đủ nên bây giờ ngay cả sư muội tôi anh cũng dám ức hiếp? Tôi thấy anh muốn chết, muốn chết rồi đấy!”

Trần Bân trố mắt, không dám tin nói: “Sư muội của anh?”

“Sư muội của tôi nhưng lại là người của Cục cấp trên. Hôm nay coi như anh đụng phải gậy cứng rồi. Tiểu Cầu, đưa sáu tên cặn bã này về thẩm tra!” đội trưởng Ngô lập tức phân phó cho cấp dưới.

“Ôi, cứu mạng. Đội trưởng Ngô, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!” Trần Bân vội vàng gáo thét thê thảm. Anh ta nào biết người phụ nữ này lại dữ dằn như vậy. Lúc này mới thực sự vỡ lẽ.

“Hiểu lầm? Sư muội của tôi là một người quân nhân máu lửa và nghiêm chỉnh, là hiện thân của chính nghĩa, tuyệt đối không có chuyện vu oan cho anh. Mang đi!” Đội trưởng Ngô nghiêm khắc nói.

Chốc lát sau hiện trường đã được xử lý sạch sẽ, đội trưởng Ngô và Hạ Tâm Lan vừa đi ra ngoài vừa nói: “Tâm Lan, nguôi giận chưa? Sao hôm nay em lại đến đây uống rượu? Thất tình? Cố Cửu bị mù mắt sao?”

Kỷ Hi Nguyệt đi phía sau cươi đến run vai. Cô vừa nhìn là đã biết vị đội trưởng Ngô này có ý với Hạ Tâm Lan, ánh mắt đó không thể lừa được ai.

“Anh mới mù mắt á. Sao lại nói như vậy? Chúng tôi là chia tay trong hòa bình.” Hạ Tâm Lan bực bội liếc anh ấy.

“Rồi rồi rồi, anh mù mắt. Nhưng thực tế là Cố Cửu không hợp với em.” Đội trưởng Ngô ngại ngùng gãi đầu.

Hạ Tâm Lan đột nhiên xoay người lại, thấy Kỷ Hi Nguyệt đang cười, lạpa tức kéo cô lên phía trước: “Cô ở đằng sau làm gì vậy?”

“Tâm Lan, chị với đội trưởng Ngô là sư huynh sư muội à?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày nhìn cô ấy.

Hạ Tâm Lan không biết mình có uống nhiều quá hay không, nhưng vẫn có chút chột dạ: “Đúng vậy, đây là sư huynh trên tôi ba khóa. Đội trưởng Ngô, đây là bạn của tôi, tên là Kỷ Hi Nguyệt, cô ấy đến từ Cảng Thành.”

“Xin chào cô Kỷ. Tôi là Ngô Vĩ, là sư huynh của Tâm Lan.” Đội trưởng Ngô cười ấm áp.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt để ý, ánh mắt anh ấy khi nhìn cô không có kiểu kinh ngạc trước vẻ đẹp của mỹ nữ, mà là rất lịch sự. Còn ánh mắt khi nhìn Hạ Tâm Lan thì khác hoàn toàn.

“Chắc hai người quen nhau cũng lâu rồi nhỉ. Tình cảm nhất định rất tốt.”  Kỷ Hi Nguyệt bắt lấy Hạ Tâm Lan đang định đi.

“Còn không lâu được sao? Tôi với Hạ Tâm Lan cũng được coi là thanh mai trúc mã. Ở trong quân đội với nhau được tám năm. Cô ấy chính là công chúa nhỏ của toàn đội chúng tôi.” Đội trưởng Ngô vừa nói vừa nhìn Hạ Tâm Lan bằng ánh mắt nuông chiều.

“Ngô Vĩ, cái gì mà công chúa nhỏ? Đừng làm cho Tiểu Nguyệt buồn nôn. Được rồi, chúng tôi không có chuyện gì nữa. Anh làm việc đi, chúng tôi về đây.” Hạ Tâm Lan nói.

“Người đã được mang đi rồi. Đợi quay về anh sẽ xử lý đám bè đảng đó. Tâm Lan, lâu rồi không gặp, hay là anh mời em đi ăn khuya nhé?” Ngô Vĩ dè dặt nói.

“Ăn khuya cái gì. Tôi không ăn.” Hạ Tâm Lan lập tức từ chối.

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: “Tâm Lan, tôi đói bụng rồi. Với lại cũng muốn nếm thử đồ ăn khuya ở thủ đô xem thế nào.” Nói xong cón nháy mắt với Ngô Vĩ, vẻ mặt rất âm mưu.

Chương 297: Bữa khuya ở thủ đô (II)

Ngô Vĩ thoáng sững sờ, sau đó ánh mắt rực sáng, vui vẻ gật đầu với Kỷ Hi Nguyệt. Nghĩ bụng cô gái này cũng lanh trí phết.

“Cô đói à?” Hạ Tâm Lan hỏi Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt nói: “Đói lắm rồi. Chúng ta tập luyện hơn hai tiếng, rồi lại uống nhiều  rượu như vậy, sau đó còn đi vệ sinh liên tục, còn gì trong bụng đâu. Về nhà thế nào cũng đói không ngủ được.” Kỷ Hi Nguyệt chu miệng.

“Được rồi, vậy đi ăn khuya đi.” Hạ Tâm Lan nhìn Ngô Vĩ, “Ngô Vĩ, anh không cần đi cùng chúng tôi đâu. Tôi với Tiểu Nguyệt đi với nhau là được rồi.”

“Sao vậy được. Tiểu Nguyệt là bạn của em, mà bạn của em thì không khác gì bạn của anh. Đã đến thủ đô chơi, anh đương nhiên phải làm tốt vai trò chủ nhà. Có đúng không Tiểu Nguyệt?” Đầu óc Ngô Vĩ xoay chuyển nhanh chóng.

“Haha, đúng đúng. Tâm Lan, đi chung đi. Các cô cũng lâu rồi không gặp mà.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.

Hạ Tâm Lan nhìn Ngô Vĩ, Ngô Vĩ bày ra vẻ mặt cầu xin: “Cho sư huỳnh chút mặt mặt mũi đi mà.” Biểu cảm đó thực sự có chút hèn hạ.

Hạ Tâm Lan cuối cùng cũng bị anh ấy chọc cười: “Bao nhiêu năm rồi anh vẫn không thay đổi. Nói anh là đội trưởng tôi thật sự không tin. Đi thôi.”

“Sao cơ? Anh không giống đội trưởng chỗ nào? Tỷ lệ phá án trong khu vực của anh hơi bi cao đấy nhé.”  Ngô Vĩ đuổi theo nói.

Hạ Tâm Lan không khách khí nói: “Tỷ lệ phá án cao không phải là bản lĩnh. Không có tỷ lệ phạm tội mới là lợi hại. Anh nhìn mấy tên côn đồ ban nãy đi, lý ra những người như bọn chúng phải ngồi tù từ lâu rồi.”

“Được được được. Anh sai rồi. Ngày mai anh sẽ bắt đầu rà soát. Mấy tên đàn anh đàn chị đó thực ra cũng là vấn đề nan giải.” Ngô Vĩ vội nói.

Kỷ Hi Nguyệt cười lấy lòng: “Tâm Lan, cô khó khăn lắm mới gặp lại đội trưởng Ngô, đừng nói chuyện công việc nữa.”

“Anh ta thì có thể tán gẫu cái gì. Con người anh ta không được nghiêm túc lắm đâu.” Hạ Tâm Lan liếc xéo Ngô Vĩ.

Ngô Vĩ đau lòng nói: “Tâm Lan, sao em lại nói như vậy. Anh không nghiêm túc chỗ nào? Không phải trước đây anh theo đuổi em, làm em ghét bỏ đấy chứ.”

“Anh còn nói nữa à. Hại mọi người ai cũng hiểu lầm tôi.” Hạ Tâm Lan suýt chút nữa muốn đánh nhau.

Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Ây cha, còn có chuyện này nữa à? Tâm Lan, đội trưởng Ngô cũng rất tốt, sao cô không cho anh ấy cơ hội.”

“Tiểu Nguyệt, cô đừng nói lung tung. Tôi với anh ta không có khả năng.” Hạ Tâm Lan đỏ mặt.

“Tại sao?!” Ngô Vĩ sốt ruột, “Không phải em đã chia  tay với Cố Cửu rồi sao?”

“Chia tay rồi thì nhất định phải quen anh à?” Hạ Tâm Lan trừng mắt.

Ngô Vĩ đầu hàng, lúng túng nói: “Không, không phải, anh không phải có ý đó. Ý của anh là anh cũng có thể có cơ hội mà?”

“Không có cơ hội! Anh nghĩ cũng đừng có nghĩ.” Hạ Tâm Lan lập tức chối từ.

“Vì sao chứ? Anh có chỗ nào không tốt?” Ngô Vĩ tổn thương.

Kỷ Hi Nguyệt vội kéo Hạ Tâm Lan sang một bên, thấp giọng nói: “Tâm Lan, cho dù chị không thích anh ấy thì cũng đừng tuyệt tình vậy chứ? Rất đáng thương đấy.”

Hạ Tâm Lan chu miệng: “Dù sao nhìn anh ta cũng không vừa mắt. Trước đây vì theo đuổi tôi mà đã khiến tôi trở thành trò cười cho thiên hạ.”

“Cái này chẳng phải là ‘không phải oan gia không đụng đầu’ sao? Tôi cảm thấy anh ấy khá tốt, đương nhiên tôi không hiểu rõ, nhưng bây giờ chị đã buông bỏ Cố Cửu, cho nên cứ thử tiếp nhận người đàn ông khác xem thế nào. Đâu nhất thiết phải thế này thế kia, chỉ là qua lại xem xét thôi mà.”

Hạ Tâm Lan sững người, sau đó ngượng ngùng nói: “Không cần đâu, vừa mới thất tình đã đi kiếm người đàn ông khác. Cố Cửu sẽ nhìn tôi như thế nào.”

“Chị nhìn chị đi, trong lòng vẫn còn vương vấn Cố Cửu thì làm sao mà buông bỏ. Còn nói ngang!” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường cô ấy.

Hạ Tâm Lan vội nói: “Không phải, tôi, tôi thật sự đã buông tay rồi. Được rồi, được rồi, thì tôi vẫn còn vương vấn anh ấy một chút thôi. Cô đừng tức giận.”

Hạ Tâm Lan cho rằng Kỷ hi Nguyệt ghen vì cô ấy vẫn còn thích Cố Cửu, vì suy cho cùng cô ấy đã nghiêm túc nhận thua.

Chương 298: Bữa ăn khuya ở thủ đô (III)

“Vậy nhớ nói chuyện nhẹ nhàng thôi, đừng hung dữ như lúc nãy. Hôm nay xinh đẹp như vậy thì phải dịu dàng một chút chứ.” Kỷ Hi Nguyệt đẩy cô ấy.

Hạ Tâm Lan gật đầu cười: “Được, nghe theo cô. Cô mới là công chúa nhỏ.”

“Haha, bố tôi cũng nói vậy đấy, đi thôi.” Kỷ Hi Nguyệt kéo cô ấy đến trước mặt Ngô Vĩ: “Đi thôi. Anh Ngô, tâm trạng Tâm Lan không được tốt, anh bỏ quá nhé.”

“Không sao không sao. Tôi quen với việc cô ấy đối xử với tôi như vậy rồi. Có lúc cả ngày không hung dữ với tôi mấy câu là tôi lại thấy ngứa ngáy khó chịu. Nói chứ, sức của tôi mạnh hơn cô ấy, nhưng khi nào cũng bị cô ấy đánh cho tơi tả.” Ngô Vĩ vui vẻ mắng yêu.

“Ủa, anh mạnh hơn tôi lúc nào thế?” Hạ Tâm Lan lập tức bùng nổ.

“Ok ok, em mạnh. Anh nói sai rồi. Em đừng tức giận. Tối nay em đẹp như vậy, lúc nãy anh còn không nhận ra đấy.” Ngô Vĩ nhanh chóng chuyển chủ đề.

Hạ Tâm Lan thoáng sững sờ, ngại ngùng nói; “Đẹp gì đâu. Cũng đâu phải anh chưa từng thấy. đi thôi. Còn muốn ăn hay không đây?”

Kỷ Hi Nguyệt quan sát hai người này, không biết tại sao cô lại cảm thấy hai người này rât hợp nhau, có mùi vị của tình yêu.

Ngô Vĩ chắc chắn rất thích hạ Tâm Lan, còn Hạ Tâm Lan thì không đến nỗi ghét anh ấy, có thể là vẫn còn chút khúc mắc và xấu hổ.

Ba người đến một phố ăn khuya kế bên quán bar. Căn bản mỗi nơi đều là như vậy, khách khứa từ quán bar ra sẽ có rất nhiều người kiếm đồ ăn khuya, nên thành ra ở đây buôn bán cũng rất náo nhiệt.

Tôm hùm đất sốt cay, cua xào hành lá và gừng, ốc sốt, tôm nướng xiên que, hoàn toàn đều nóng hổi và thơm ngon nức mũi.

“Wow. Lâu rồi mới ăn một bữa ngon vậy đó. Thơm quá đi. Tâm Lan, quán này, quán này, tôi đều muốn ăn.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức giải phóng bản thân.

‘Đội trưởng Ngô, đưa bạn bè đến ăn khuya sao? Nào nào nào, mau ngồi đi.” Một vị đầu trọc bước ra chào hỏi, nụ cười trên khuôn mặt béo núc ních rất là hiền từ.

“Cường đầu trọc, làm ăn phát đạt nhỉ. Tâm Lan, tiểu Nguyệt, muốn ăn gì cứ gọi, mùi vị của quán Cường đầu trọc này không tệ đâu.” Ngô Vĩ đưa thực đơn cho hai cô gái.

Kỷ Hi Nguyệt không khách sáo, lập tức gọi món này, món này, món kia. Sau đó cười vô cùng vui vẻ.

“Tâm Lan, em thích ăn ốc bưu xào!” Ngô Vĩ nói với Hạ Tâm Lan.

Hạ Tâm Lan ngẩng đầu nhìn anh ấy, “Anh còn nhớ à?”

“Đương nhiên còn nhớ. Chuyện của em anh nhớ hết, còn có rất nhiều bức ảnh nữa. Những thứ đó anh đều cất giấu rất kỹ.” Ngô Vĩ cười nói, sau đó kêu Cường đầu trọc lại gọi món.

Hạ Tâm Lan vội nói: “Ảnh, ảnh gì? Không phải là mấy tấm ảnh ở trong quân ngũ đấy chứ?”

“Haha, cái gì cũng có. Nếu em muốn xem thì đến văn phòng của anh, anh đều bỏ hết ở đó. Thi thoảng hoài niệm thì lấy ra xem, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.’ Ngô Vĩ nói rồi lại thở dài, “Lúc đó thật sự rất vui vẻ.”

Kỷ Hi Nguyệt cười: “Anh Ngô, nói cứ như bây giờ anh hết vui vẻ rồi vậy.”

“Bây giờ sao?” Ngô Vĩ nhìn Hạ Tâm Lan, “Làm gì vui vẻ đơn thuần được như lúc trước. Anh em tốt mỗi người mỗi ngã, ngay cả Tâm Lan cũng không thèm để ý đến tôi, thì tôi lấy đâu ra vui vẻ.”

“Không phải tôi không quan tâm anh, mà tại vì tôi cũng có công việc. Anh không thể cứ đè lúc tôi làm việc mà kiếm tôi được, lãnh đạo của tôi sẽ nhắc nhở.” Hạ Tâm Lan quả nhiên chột dạ không nhịn được.

‘Vậy nên em cho anh vào danh sách đen?” Ngô Vĩ  có chút tổn thương.

“Khụ khụ.” Hạ Tâm Lan cười gượng, “Thì tại sợ gọi điện thoại ấy mà. Được được rồi. Để tôi bỏ chặn là được chứ gì?”

“Em nói rồi đấy. Bây giờ bỏ chận luôn đi!” Ngô Vĩ nhìn chằm chằm vào di động của cô ấy.

Chương 299: Bữa ăn khuya ở thủ đô (IV)

Kỷ Hi Nguyệt nhìn hai người tương tác, cô cảm thấy Ngô Vĩ và Hạ Tâm Lan rất hợp nhau, hy vọng họ có thể thành đôi.

Ngô Vĩ là người hài hước, thế  nên bữa ăn khuya không khí cũng rất tốt. Kỷ Hi Nguyệt ăn rất nhiều, Hạ Tâm Lan cũng thoải mái cùng Ngô Vĩ trò chuyện nói cười.

Cuối cùng Ngô Vĩ đưa bọn cô về nhà ngói đỏ. Bởi vì Hạ Tâm Lan đã uống rượu nên Ngô vĩ không cho cô ấy lái xe, anh ấy nói sẽ lái xe của Hạ Tâm Lan về đậu trước cửa nhà, chìa khóa để ở chỗ cũ.

Kỷ Hi Nguyệt nghe tới hai chữ ‘chỗ cũ’ thì khẽ cười hiểu ý.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt dậy sớm xuống lầu một tập thể dục. Lúc Hạ Tâm Lan xuống lầu, Kỷ Hi Nguyệt đã tập được một tiếng.

“Tiểu Nguyệt, cô dậy sớm vậy sao?” Hạ Tâm Lan có phần ngạc nhiên.

“Đúng vậy, ngày nào tôi cũng dậy sáu giờ để luyện tập, nên đã thành thói quen rồi. Tối qua  chị ngủ ngon chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.

Hạ Tâm Lan xoay đầu: “Vẫn ổn. Chút rượu đó làm sao say nổi.”

“Uống nhiều hại thân. Tâm Lan, trông anh Ngô cũng tốt nhỉ. Tôi thấy anh ấy rất thích chị đấy, chị có muốn cho anh ấy một cơ hội không?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Sắc mặt Hạ Tâm Lan bỗng chốc đỏ lên: “Muốn cho anh ấy cơ hội thì đã sớm ở bên nhau rồi. Chứ làm gì có chuyện đến bây giờ.”

“Đâu có giống nhau. Trước đây vì chị còn nhung nhớ Cố Cửu, nhưng bây giờ đã từ bỏ rồi mà. Đừng bỏ lõ người thương mình thật lòng. Đương nhiên trước tiên là chị cũng phải có cảm tình mới được. Cố gắng thử bước đầu tiên, biết đâu sau này sẽ tốt thì sao.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn căn nhà rồi nói, “Chị không cảm thấy sống ở đây một mình quá cô đơn à?”

“Cô bớt đi. Đừng có mà cướp Cố Cửu rồi lấp người đàn ông khác cho tôi.” Hạ Tâm Lan buồn bực nói, “ Tạm thời tôi chưa nghĩ đến chuyện này.”

“Được rồi. Tôi không ép chị nữa. Nhưng chị phải nhìn về phía trước, cho người khác cơ hội cũng là cho mình cơ hội mà, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Biết rồi, bà cô già.” Hạ Tâm Lan chịu thua.

Hai người phụ nữ lại cười nói vui vẻ. Buổi trưa hai người đến trung tâm thương mại, Kỷ Hi Nguyệt mua được không ít, sau đó đi vòng vòng tham quan.

Hai ngày tiếp theo đều diễn ra như vậy. Còn gọi Ngô Vĩ đến ăn cơm chung cho hai người có cơ hội gặp mặt.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt đa số là ở sân huấn luyện của Hạ Tâm Lan, cô tập luyện rất năng nổ, đến nỗi một người tập luyện điên cuồng như Hạ Tâm Lan cũng phải cảm thán.

Ngày thứ ba, Kỷ Hi Nguyệt về lạib Cảng Thành. Hạ Tâm Lan không nỡ, Ngô Vĩ cũng đến tiễn cô.

“Tâm Lan, anh Ngô. Lần sau hai người cùng nhau đến Cảng Thành chơi nhé. Tôi sẽ làm chủ xị.” Kỷ Hi Nguyệt tạm biệt hai người.

“Cô nói đấy nhé. Tôi nhất định sẽ kéo Tâm Lan đến.” Ngô Vĩ cười nói.

“Không đến làm chó. Tâm Lan, nghe thấy chưa?” Kỷ Hi Nguyệt khẽ hất đầu vẻ ranh mãnh nhìn cô ấy.

Hạ Tâm Lan sao lại không hiểu ý của cô, lập tức nói: “Biết rồi biết rồi. Nhất định sẽ đến, được chưa?”

Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi. Hạ Tâm Lan ngồi trên xe Ngô Vĩ, có chút buồn bã.

“Tâm Lan, anh có vé xem phim vào tối nay, em có muốn đi không?” Ngô Vĩ cầm hai tấm vé ra, nhìn Hạ Tâm Lan.

Hạ Tâm Lan ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nam tính của anh ấy, trong ánh mắt anh ấy  có sự căng thẳng và chờ đợi.

Cô ấy bỗng nhiên cảm thấy, hình như mình ngốc quá đúng không? Vì Cố Cửu mà mình đã bỏ qua những người đàn ông khác. Thực ra người đàn ông này cũng rất manly và đẹp trai mà.

“Được. Dù sao tối nay em cũng rãnh.” Hạ Tâm Lan gật đầu.

Ngô Vĩ cười lập tức nở nụ cười, nói: “Vậy, tan ca anh đón em đi ăn cơm trước rồi chúng ta đi xem phim nhé?”

“Được.” Hạ Tâm Lan thấy tay cầm vô lăng của anh ấy có chút run rẩy căng thẳng, trong lòng không khỏi muốn cười. Kỷ Hi Nguyệt nói đúng,  cho người khác cơ hội cũng là cho mình cơ hội.

Dù sao Cố Cửu cũng không còn là của cô ấy nữa  rồi.

Lúc này, khóe môi Hạ Tâm Lan khẽ cong lên một nụ cười nhẹ. Kỷ Hi Nguyệt thật sự là một cô gái rất đặc biệt.

Chương 300: Manh mối vụ tai nạn ô tô

Kỷ Hi Nguyệt  quay lại Cảng Thành là buổi trưa. Bố Kỷ đón cô ở sân bay, và tất nhiên là không thiếu được một màn dạy giỗ, sau đó cô về lại khu dân cư Phong Nhã.

“Liễu Đông, tôi về rồi.” Buổi chiều, Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn cho Liễu Đông, “Vết thương của cậu thế nào rồi?”

“Chị Nguyệt, sao chị về nhanh vậy? Tôi xuất viện rồi, vẫn khỏe. Hôm qua đã đi làm lại. Đúng rồi, Ngô Phương Châu đã bắt được người áo đen cầm cái túi.”

Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc: “Sao không nói sớm?”

“Sáng nay đi làm tôi cũng mới biết, tôi gọi điện thoại nhưng chị tắt máy. Bây giờ tôi đang chuẩn bị qua đó.” Liễu Đông nói.

Kỷ Hi Nguyệt giờ mới nhớ ra sáng nay cô đi máy bay, cô vội vàng nói: “Tôi cũng qua đó, chúng ta gặp nhau ở đồn cảnh sát.”

“Chị Nguyệt, chị đừng gấp. Vừa mới về tới cứ nghĩ ngơi đi. Bắt được rồi nhưng vẫn phải thẩm tra nữa.” Liễu Đông thật sự phục Kỷ Hi Nguyệt.

“Tôi không mệt. Mấy nay đi chơi gân cốt cũng được thoải mái rồi. Lát nữa gặp.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hóa trang thành cô gái xấu xí Vương Nguyệt rồi ra cửa, lái xe đạp công cộng về hướng đồn cảnh sát.

Bỗng nhiên có tin nhắn tới,  Kỷ Hi Nguyệt nhón một chân dừng xe lại, lôi di động ra.

Trên màn hình là tin nhắn của Triệu Húc Hàn: “Trực giác của em rất chuẩn.”

Hai ngày  nay Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn luôn liên lạc với nhau, một bên là sợ cô ở thủ đô xảy ra chuyện, một bên là sợ anh ở Mỹ xảy ra chuyện. Mặc dù nói không nhiều, nhưng mọi người đều báo bình an với nhau.

Thấy được  tin nhắn này, Kỷ Hi Nguyệt gần như đứng không vững, chiếc xe rớt xuốg đất.

“Anh Hàn, anh không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hồi âm.

“Ngốc, có sao mà còn gửi được tin nhắn cho em à?” Triệu Húc Hàn hiếm khi tâm trạng lại thoải mái như vậy.

“Không sao là tốt.” Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

“Cố Cửu bị thương rồi.” Triệu Húc Hàn đáp lại một câu.

Kỷ Hi Nguyệt tròn mắt, cái tên này có cần phải nói chuyện kiểu nửa câu vậy không.

“Không có vấn đề gì, nhưng phải tầm một tuần nữa anh mới về được. Em nhớ chú ý nghĩ ngơi. Anh có việc bận rồi.” Triệu Húc Hàn nói xong câu này, bình thường là muốn kết thúc cuộc nói chuyện.

Trái tim Kỷ Hi Nguyệt hết lên cao rồi rơi xuống thấp, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Vừa đạp xe vừa nghĩ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Triệu Húc Hàn không bị thương mà Cố Cửu lại bị thương, lịch sử này có chút méo mó, nhưng may là không sao, nếu không Cố Cửu mà bị giết thì cô không biết phải làm sao.

Ở cổng đồn cảnh sát, Liễu Đông trên tay vẫn còn băng bó, thấy Kỷ Hi Nguyệt tới, cậu vui mừng vẫy cánh tay còn lại: “Chị Nguyệt, tốc độ của chị cũng nhanh thật đấy.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!