Chương 241: Câu chuyện trong phòng tập thể dục (VI)
“Tiểu Nguyệt, trong đây toàn là đàn ông, với lại người nào cũng là con nhà võ. Cô đánh chắc không hay lắm đâu.”Cố Cửu có phần lo lắng.
“Có gì mà không hay. Không lẽ bọn họ đánh chết tôi hay gì? Tối nào tôi cũng tập đánh với thím Lý, như vậy tôi mới có thể nhanh biết đánh nhau đấy.” Kỷ Hi Nguyệt chộn rộn.
Hình như cô rất yêu thích kiểu vận động nguy hiểm này.
“Vậy, vậy được rồi. Để tôi giúp cô gọi một người đến luyện quyền với cô.” Cố Cửu vẫy tay gọi Trương Quyền.
“Trương Quyền, bạn gái tôi muốn đánh quyền, anh luyện với cô ấy một chút được không?” Cố Cửu nói.
Trương Quyền kinh ngạc, sau đó bật cười: “Chuyện nhỏ, đương nhiên là được rồi. Kỷ tiểu thư, không ngờ cô biết đánh quyền đấy.” Trương Quyền cười với Kỷ Hi Nguyệt.
“Tôi chỉ là kungfu mèo ba chân. Mới luyện có một tháng thôi, nhưng vì để tiến bộ nên muốn luyện tập một chút ấy mà. Cảm ơn anh Trương.” Kỷ Hi Nguyệt hưng phấn bước lên sàn đấm bốc.
“Kỷ Hi Nguyệt, tôi có thể luyện với cô.” Hạ Tâm Lam bước qua nói với vẻ mặt u ám.
Cố Cửu lập tức ngăn cô ta lại: “Không cần đâu. Cứ để Trương Quyền luyện là được rồi. Trương Quyền, nhẹ tay hộ nhé. Tiểu Nguyệt da thịt non mềm, anh đừng làm cô ấy bị thương.”
“Cố Cửu, anh nói vậy là có ý gì? Sợ em đánh Kỷ Hi Nguyệt bị thương sao?” Hạ Tâm Lan bức bối.
Cố Cửu vội nói: “Tất nhiên là không phải. Trương Quyền cũng giống cô thôi mà. Cô luyện tập phần của mình đi.”
Kỷ Hi Nguyệt bên đây không để ý đến Hạ Tâm Lan. Sau khi bước lên sàn đấu với Trương Quyền, cô bắt đầu bày ra tư thế.
“Kỷ tiểu thư có vẻ chuyên nghiệp nhỉ!” Trương Quyền nhìn cách cô bày ra tư thế mà mắt sáng lên.
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Anh Trương, tôi mới học nên động tác có phần trúc trắc, anh đừng cười nhé. Vậy tôi tấn công đây?”
“Được, lên đi!” Trương Quyền nghe cô gọi tiếng ‘anh Trương’ mà sướng rơn hết cả người.
Vương Cương đứng dưới ghanh tị, tại sao không kêu anh ta mà lại đi kêu Trương Quyền. Anh ta là người biết thương hoa tiếc ngọc hơn đấy.
Kỷ Hi Nguyệt xông thẳng về phía trước, một chân đá vào phần dưới thắt lưng, khí thế khá quyết liệt.
Trương Quyền bị cô làm cho sửng sốt, anh ta vốn cho rằng phụ nữ yếu đuối như cô chắc chỉ khoa chân múa tay cho vui thôi, ai dè người phụ nữ này lại quyết liệt như vậy, hoàn toàn không thua gì một một người đánh võ chuyện nghiệp.
Anh ta đâu có biết Kỷ Hi Nguyệt nhận được sự huấn luyện từ hệ thống của Triệu gia, độ khó cao gấp mười lần so với người tập luyện bình thường, nếu không Kỷ Hi Nguyệt cũng sẽ không bị thương, lưng đau eo mỏi, toàn thân bầm tím cả tháng nay.
Trương Quyền dùng chân chặn lại, sau đó mặt mày méo xệch, ấn đường cau chặt.
Bởi vì anh ta bị đau. Không ngờ sức lực của một cô gái lại lớn như vậy.
Kỷ Hi Nguyệt cả tháng nay đã quen va chạm đau đớn, một đá không thể chế ngự Trương Quyền, cô lập tức dùng hai tay ra đòn.
Tốc độ còn vô cùng nhanh, khiến Trương Quyền suýt chút nữa bị đánh trúng.
Mặt Trương Quyền bắt đầu nóng lên, không dám xem nhẹ cô gái này nữa. Anh ta lập tức trở nên nghiêm túc, chân chính tiếp chiêu với Kỷ Hi Nguyệt.
Những người khác cũng bị sự nhanh nhẹn và khí thế của Kỷ Hi Nguyệt làm cho giật mình.
Hạ Tâm Lan đứng bên cạnh Cố Cửu tức tối. Động tác của Kỷ Hi Nguyệt vừa uyển chuyển mà không kém phần sắc bén khiến cô ta rất bất ngờ, rõ ràng là tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô ta.
“Anh Cửu, anh nói với Kỷ Hi Nguyệt chuyện chúng ta đánh cược rồi à? Là đánh quyền sao?” Hạ Tâm Lan cũng rất muốn lao lên đánh. Tốt nhất là đánh Kỷ Hi Nguyệt nằm liệt luôn, để cho cô không còn dành đàn ông với cô ta nữa.
Cố Cửu quay đầu nhìn cô ta, ghét bỏ nói: “Tâm Lan, cô không biết xấu hổ à? Từ nhỏ cô đã được tiếp nhận huấn luyện như quân nhân, còn Tiểu Nguyệt mới tập luyện được một tháng mà cô đòi đấu với cô ấy? Cô có biết đánh cược công bằng không vậy?”
Chương 242: Câu chuyện trong phòng tập thể dục (VII)
Hạ Tâm Lan lập tức đỏ mặt: “Em, em đâu có. Em chỉ là nôn nóng muốn thi đấu càng nhanh càng tốt! Thi sớm xong sớm, nếu em thua thì em sẽ tự động rời đi ngay!”
“Cô hào sảng như vậy sao không rời đi luôn, cần gì phải thi đấu nữa.” Lời nói của Cố Cửu thực sự xuyên tim thủng phế.
Nhưng Hạ Tâm Lan đã bị anh đả kích bằng những lời nói vô cảm năm năm rồi, cho nên cô ta chỉ bỏ ngoài tai, cười khẩy nói: “Muốn dùng cách kích động sao, đừng có mơ!”
“Tâm Lan, rốt cuộc cô thích tôi vì cái gì vậy? Tôi thay đổi còn không được sao?” Cố Cửu có cảm giác bất lực ‘gọi trời trời không đáp’.
Hạ Tâm Lan ghé vào một bên tai anh ấy nói nhỏ: “Anh chẳng có gì tốt, nhưng anh là của em. Cho dù anh không thích em thì người quyết định cuối cùng cũng phải là em!”
“Cô đúng là đồ thần kinh!” Cố Cửu tức giận muốn đánh người.
“Đến đây. Đánh em đi. Nếu anh có khả năng đánh được em, em cũng chấp nhận buông tay!” Lời này của Hạ Tâm Lan cũng chọc trúng điểm chết của Cố Cửu.
Cố Cửu từ nhỏ đã không thích tập luyện, bởi vì lần đầu tiên Cố Toàn Nghĩa mang anh ấy đến võ đài, anh ấy đã bị chụp ếch trước mặt mọi người, nên là từ đó Cố Cửu nhất quyết không đến võ đài nữa.
Cố Toàn Nghĩa tức giận rút ủng ra đánh anh ấy, anh ấy liền bỏ nhà ra đi, dọa cho mẹ Cố và Cố Toàn Nghĩa đánh nhau chí chóe, cãi nhau ầm ĩ đòi ly hôn, cho nên câu ‘con hư tại mẹ’ đã trở thành câu nói kinh điển của nhà họ Cố.
Cố Cửu cũng chính thức trở thành đứa trẻ duy nhất là con nhà quan nhưng không biết đánh võ, từ lúc còn nhỏ bên cạnh đã có vệ sĩ đi theo, cộng thêm chuyện năm năm trước Hạ Tâm Lan bắt đầu ép cưới làm anh ấy phải bỏ trốn, thành ra mới có chuyện sống một mình ở bên ngoài.
Nếu không phải lần này ở Cảng Thành bị người ta đánh thì anh ấy cũng không cần Vô Cốt đi theo làm vệ sĩ.
Song Cố Cửu cũng không phải là kẻ vô tích sự. Học lực của anh ấy rất tốt, đặc biệt là lĩnh vực y học, thế là bố anh ấy lại bắt anh ấy làm bác sĩ quân y, nhưng anh ấy không chịu, bởi vì Cố Cửu cảm thấy làm bác sĩ quân y rất vô vị, cho nên mới bảo Triệu Húc Hàn đầu tư một phòng khám bệnh cao cấp ở Cảng Thành cho anh ấy.
Tự nuôi sống bản thân, lại có của ăn của để nên bố Cố làm thế nào cũng không cưỡng ép được Cố Cửu, mà bản thân anh ấy thì sống chết không nghe lời. Cái tính khí bướng bỉnh này từ đó cũng nổi tiếng trong vòng tròn tập thể.
Hạ Tâm Lan thấy Cố Cửu tức giận đến nỗi mặt mũi méo xệch, ánh mắt cơ hồ muốn giết người, nhưng cô ta thì ngược lại rất ung dung bình tĩnh.
“Cô chờ đấy. Tiểu Nguyệt chắc chắn sẽ có chỗ thắng cô!” Cố Cửu gắt gao nói, sau đó đứng cách xa cô ta ra một chút, như thể cô ta là ruồi nhặng vậy.
Hạ Tâm Lan khoanh tay cười khẩy, không để ý đển anh ấy nữa mà ngước đầu lên nhìn Kỷ H Nguyệt và Trương Quyền đánh nhau.
Mấy người khác tập luyện xong cũng lần lượt kháo nhau đến xem đấu quyền.
Biểu hiện của Kỷ Hi Nguyệt rõ ràng là đã khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc. Nhìn cô thế nào cũng thấy chân yếu tay mềm nhưng không ngờ có thể đánh nhau như vậy.
Kỷ Hi Nguyêt đổ mồ hôi toàn thân, nhưng càng đánh càng hăng. Ở Cảng Thành đêm nào cô cũng phải đánh nhau với thím Lý một tiếng đồng hồ, vì vậy bây giờ cũng chưa cảm thấy mệt mỏi.
Ngược lại là Trương Quyền, do trước đó đã đánh với Vương Cương một tiếng đồng hồ, bây giờ lại phát hiện Kỷ Hi Nguyệt không phải là kiểu phụ nữ yếu đuối, chiêu thức nào cũng rất tinh vi, nên anh ta hoàn toàn không dám buông lỏng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Trương Quyền mồ hôi đầm đìa.
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta thở hồng hộc, cô đột nhiên lùi về sau chắp tay nói: “Anh Trương, đến đây thôi nhé. Tôi cảm thấy hơi mệt. Cám ơn anh đã tập luyện cùng tôi.”
“Kỷ tiểu thư khách khí rồi. Cô đánh rất tốt, tôi thực sự không dám qua loa.” Trương Quyền cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt có thể đánh nữa, nhưng đột nhiên cô lùi về sau, chứng tỏ là cô đã nhìn ra vẻ mệt nhọc của anh ta.
Cô gái này thực sự là một người biết am hiểu.
‘Được rồi. Quá tuyệt vời. Tiểu Nguyệt nhà tôi đúng là càng ngày càng giỏi.” Cố Cửu vỗ tay khen ngợi, dáng vẻ hệt như một người đàn ông vô cùng yêu thương bạn gái mình.
Kỷ Hi Nguyệt nhảy xuống sàn đấu, thấy mặt của Hạ Tâm Lan thối ra nhưng cô chẳng thèm để ý, chỉ trừng mắt nói với Cố Cửu: “Ai là người nhà anh? Còn chưa xem bát tự* đấy.”
(Bát tự: là cách xem số mệnh của người Trung Quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi ‘Bát thự thiếp’ cho nhau, còn gọi là ‘canh thiếp’ hay ‘bát tự’ – nguồn: Google.)
Chương 243: Vụ hỏa hoạn ở thủ đô(I)
Cố Cửu bật cười ti tiện: “Nhanh thôi mà. Được rồi được rồi, em về tắm rửa nghĩ ngơi trước đi nhé.”
“Em muốn tập thêm một chút với dụng cụ. Anh đến rồi thì cũng luyện tập một tí đi, đừng đứng đó lãng phí thời gian.” Kỷ Hi Nguyệt bước tới khu vực dụng cụ thể thao.
“Ồ ồ.” Cố Cửu bỗng chốc giống như con chó husky, lẽo đẽo theo sau đi tập thể dục.
Anh ấy mặc dù không biết đánh nhau, nhưng tập luyện bình thường thì có thể làm được, nếu không sao có thể duy trì được vóc dáng rắn chắc bảnh bao hiện tại.
“Vương Cương! Anh luyện quyền với tôi.” Hạ Tâm Lan bất thình lình hét lên, sau đó nhảy lên sàn đấu.
“Được thôi, nhưng Tâm Lan, cô nhớ thủ hạ lưu tình đấy nhé.” Vương Cương vừa rồi cũng chưa đánh đủ, nhưng sợ Hạ Tâm Lan lên cơn ghen tưởng anh ta là Kỷ Hi Nguyệt thì anh ta không khéo lại bị nát mặt.
“Chẳng lẽ anh càng ngày càng mất chất đàn ông?” Hạ Tâm Lan chế nhạo anh ta.
“Thì thấy cô càng ngày càng menly nên tôi sợ ấy mà.” Vương Cương cũng trêu lại cô ta.
Hạ Tâm Lan đột nhiên giận dữ nói: “Anh đúng là muốn tìm cái chết!” Nói xong thì hệt như sấm rền gió cuốn, hai tay hóa đao mạnh mẽ lao về phía Vương Cương.
“Mẹ kiếp, Tâm Lan, cô cũng tàn nhẫn quá rồi đấy!” Vương Cương giật mình, vội vàng la lên một tiếng rồi dùng lực chống đỡ.
Hai cánh tay anh ta bị đôi tay của Hạ Tâm Lan chặt trúng mà đau đớn đến nhe răng nhếch miệng.
Đây mà còn là phụ nữ sao? Lực cánh tay còn mạnh hơn gấp lần đàn ông.
Vương Cương nghĩ, vừa rồi anh ta đồng ý làm gì, để bây giờ lại chuốc vạ vào thân.
Kỷ Hi Nguyệt bên đây vừa nâng dụng cụ tập thể dục, vừa đưa mắt nhìn lên sàn đấu.
Hạ Tâm Lan ra đòn nhanh nhẹn dứt khoát, chiêu thức lại quyết liệt tàn nhẫn, quả thực khiến cô mở mang tầm mắt. Người phụ nữ này mà đánh nhau thì tuyệt đối hơn cả đàn ông.
Cô chắc chắn không phải là đối thủ của cô ta, cho nên nếu cá cược là đánh nhau thì cô thua là cái chắc.
Hạ Tâm Lan trên sàn đấu vô cùng thô bạo, khiến cho Vương Cường liên tục than trời, mọi người bên dưới cũng được trận cười vang.
Trương Quyền nghĩ ngơi một lát rồi bước tới bên cạnh Cố Cửu nói: “Cố Cửu, lát nữa chúng ta đến happyhour Black Hornet được không?”
“Black Hornet? Không phải đi Midnight Charm sao?” Cố Cửu kinh ngạc, “Các anh đổi chỗ chơi rồi à?”
Trương Quyền lắc đầu: “Cái gì mà đổi chỗi chơi. Cậu chưa biết gì à? Là tối hôm kia, à không, rạng sáng ngày hôm qua, Midnight Charm bị phóng hỏa, tử vong mười ba người. Làm bọn tôi cũng sợ chết khiếp, may là không đến đó.”
“Sao cơ? Nghiêm trọng như vậy liệu Hoàng Đào có xảy ra chuyện gì không?” Cố Cửu kinh hoảng, Hoàng Đào cũng là một trong những người anh em tốt của bọn họ.
“Bây giờ vẫn chưa sáng tỏ. Loại chuyện này trước khi điều tra ra chúng tôi cũng không dám giúp đỡ. Nhưng đoán chừng Hoàng Đào chuyến này bị người ta hại rồi.”
“Không phải chứ. Chưa tra ra được nguyên nhân hỏa hoạn sao? Làm sao có chuyện như vậy được?” Cố Cửu tròn mắt.
“Hình như là bếp ga bị rò rỉ và phát nổ, ngọn lửa bốc lên rất mạnh. Một bên cửa thoát hiểm bị khóa từ bên ngoài, nên mới dẫn đến chuyện nhiều người tử vong. Hiện tại mọi người đều nhận định là Hoàng Đào đang báo thù riêng, vì trong số những người thiệt mạng có Hứa Đại Bổng Tử!”
“Các anh đang nói chuyện gì vậy? Cái gì mà vụ án phóng hỏa?” Kỷ Hi Nguyệt hình như nghe được một số từ nổi bật quen thuộc.
“Tiểu Nguyệt, là hộp đêm của một người anh em chơi chung với bọn anh trước đây bị phóng hỏa, hơn chục người bị thiêu chết. Ông chủ của hộp đêm đó là bạn của anh, anh cũng vừa mới biết tin tức.” Sắc mặt của Cố Cửu có chút tái nhợt.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Có phải vụ hoả hoạn làm chết mười ba người không? Ông chủ là một người trẻ tuổi đầu trọc?”
“Đúng đúng đúng. Cô cũng biết à? Tiểu Nguyệt, tin tức của cô cũng nhanh quá đấy!” Trương Quyền vội vàng nói.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật: “Tôi là phóng viên, cho nên ngày nào cũng phải theo dõi tin tức.”
Chương 244: Vụ hỏa hoạn ở thủ đô (II)
Lần này Kỷ Hi Nguyệt lại phải nói dối, bởi vì hôm qua và hôm nay cô bận tối mặt, căn bản là không có thời gian theo dõi tin tức bên này, mà có đọc thì cùng lắm chỉ là tin tức trên trang web của Cảng Long và Hương Thành.
Sở dĩ cô biết là nhờ vào ký ức của kiếp trước, tính chất của vụ hỏa hoạn này vô cùng tồi tệ, khiến cho mười ba người chết thảm, cộng với việc ông chủ Hoàng Đào là một người trẻ tuổi đầu trọc, nên thành ra cô cũng có ấn tượng sâu sắc.
Hoàng Đào bị bắt giữ, hơn nữa còn phải bồi thường đến tán gia bại sản. Vợ anh ta thì ly hôn, sau đó dẫn theo đứa con trai nửa tuổi tái giá, thật sự rất đáng thương.
Nhưng toàn bộ sự việc đều không liên quan đến Hoàng Đào, bởi vì nửa năm sau vụ hỏa hoạn có một người tên là Chu Bách ra tự thú, lúc bấy giờ vụ án mới cháy nhà lòi mặt chuột. Song khoảng thời gian đó Hoàng Đào gần như đã bị dồn ép đến mức điên loạn, sau này được thả tự do thì thần kinh cũng không còn bình thường.
Một vụ án oan đã làm đảo lộn cuộc đời của một con người, và gây ra tổn thương cho biết bao nhiêu người vô tội. Có rất nhiều người đồng cảm với Hoàng Đào, nhưng không có khoản đền bù nào có thể bù đắp được vết thương lòng, và nhiều điều không thể cứu vãn.
Kỷ Hi Nguyệt không ngờ Hoàng Đào đầu trọc lại là bạn của Cố Cửu.
“Hứa Đại Mã Bổng là ai?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Là kẻ thù của Hoàng Đào, và cũng là chủ của một hộp đêm khác. Bởi vì tranh chấp trong làm ăn, cộng thêm lần này Hứa Đại Mã Bổng chết trong hộp đêm của Hoàng Đào, cho nên mọi người mới nhận định Hoàng Đào là chủ mưu.”
“Khoảng thời gian xảy ra chuyện cậu ấy cũng không ở trong hộp đêm sao?” Cố Cửu hỏi thăm.
“Chính vì thế nên mới khiến người khác nghi ngờ hơn. Camera có ghi lại cảnh đêm đó Hoàng Đào và Hứa Đại Mã Bổng xảy ra tranh cãi ở cửa thoát hiểm, cho nên mọi bằng chứng đều hướng về Hoàng Đào. Chuyện vừa mới xảy ra là cậu ấy bị bắt đi luôn.” Trương Quyền thở dài lắc đầu.
Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Với trực giác tin tức của tôi thì chuyện này Hoàng Đào chắc chắn là kẻ chết thay.”
“Ồ? Tiểu Nguyệt, sao em lại cho rằng như vậy?” Cố Cửu nhìn Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Anh cảm thấy Hoàng Đào sẽ tự đi đốt chỗ làm ăn của mình sao? Con anh ấy mới sinh được nửa năm, lẽ nào anh ấy lại muốn con mình không có cha?”
“Phải đấy, chúng tôi cũng nói như vậy, nhưng không có bằng chứng! Mấy người chúng tôi cũng bí mật giúp đỡ điều tra, nhưng quả thực không tìm ra được bằng chứng có lợi cho Hoàng Đào.” Trương Quyền khổ não nhìn Cố Cửu.
“Cố Cửu, ngày mai cậu có muốn đi thăm cậu ấy không?” Trương Quyền hỏi.
“Muốn, tôi cũng muốn đi. Anh Cửu, em biết nên cược cái gì với Tâm Lan rồi!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên bật cười.
Cố Cửu sững sờ, lập tức nói: “Không phải em định cược điều tra án đấy chứ?”
“Haha, chính xác.Điều tra xem ai mới là kẻ phóng hỏa thực sự!” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, vụ đánh cược này cô bảo đảm sẽ thắng 100%.
“Không phải Hoàng Đào sao?” Trương Quyền âu sầu nói, “Nhưng mọi bằng chứng đều hướng về cậu ấy.”
“Không phải, chắc chắn không phải.’ Kỷ Hi Nguyệt quả quyết nói, ‘Cố Cửu, sao anh chưa qua nói với Hạ Tâm Lan đi. Xem thử cô ta có đồng ý cược không?”
“Tiểu Nguyệt, em thật sự cảm thấy Hoàng Đào không phải là kẻ phóng hỏa sao?” Cố Cửu kinh ngạc.
“Anh phải tin vào trực giác của một phóng viên tin tức như em, hơn nữa anh hy vọng bạn anh là kẻ phóng hỏa sao? Anh sẽ phải cảm kích em đấy. Đi đi.” Kỷ Hi Nguyệt cho anh ấy một nụ cười tin tưởng.
Cố Cửu nhìn ánh sáng trong mắt Kỷ Hi Nguyệt, nghĩ đến chuyện cô trực tiếp chỉ ra tên hung thủ trong vụ án tử thi trước đây, anh ấy bỗng nhiên cũng có chút niềm tin.
“Được, anh tin em! Cuộc đời của anh trông cậy cả vào em!” Cố Cửu mạnh mẽ gật đầu.
Sau đó anh ấy quay người tới trước sàn đấu gọi lớn: “Tâm Lan, Tiểu Nguyệt đã nghĩ ra cược cái gì rồi!”
Vương Cương trên sàn đấu bị Hạ Tâm Lan đánh trúng khóe miệng, đau đớn đến nhe răng nghiến lợi. Nghe thấy tiếng của Cố Cửu mà anh ta mừng như sống lại.
Chương 245: Vụ hoả hoạn ở thủ đô (III)
Hạ Tâm Lan quả nhiên dừng ngay trận đấu, cúi đầu nhìn Cố Cửu với vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó lại xoay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt với Trương Quyền ở đằng kia.
Cô ta lau mồ hôi, nhảy xuống sàn đấu: “Cược cái gì?”
“Cô qua đây chúng tôi nói cho cô nghe. Tuyệt đối công bằng, không thiên vị.” Cố Cửu hí hửng gọi cô ta sang bên đó.
Mọi người đều cảm thấy hứng thú, vây thành một vòng tròn nghe Cố Cửu bàn chuyện đánh cược.
“Không thể nào. Chuyện ấy như ván đã đóng thuyền, khẳng định là Hoàng Đào làm.”
“Cố Cửu, đừng nghĩ rằng anh ta là bạn cậu mà chắc chắn anh ta không phải là người xấu. Người xấu chẳng bao giờ biểu hiện ngoài mặt đâu.”
“Đúng vậy. Mọi bằng chứng đều hướng về anh ta, chuyện này tốt nhất là các cậu đừng tham dự vào.
“……” Tất cả mọi người đều cảm thấy Hoàng Đào chính là hung thủ.
Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười nhìn Hạ Tâm Lan, nói: “Thế nào? Có muốn chúng ta cùng khai quật lại tin tức này không? Tôi với cô bây giờ hoàn toàn không biết gì cả, ngày mai chúng ta sẽ đi điều tra vụ án, xem thử ai mới là hung thủ phóng hỏa.”
Hạ Tâm Lan cau mày: “Kỷ Hi Nguyệt, cô nên biết đây là một vụ án lớn. Một khi điều tra bất thành, chúng ta sẽ gây trở ngại cho người thi hành công vụ.”
“Chúng ta chỉ điều tra trong im lặng, không tham dự vào công việc phá án của đồn cảnh sát, nhưng nếu kiếm được bằng chứng có lợi cho Hoàng Đào, chẳng phải có thể cứu được một mạng người sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Dù sao tôi cũng cảm thấy Hoàng Đào không phải là kẻ phóng hỏa.”
“Tôi cũng cảm thấy không phải. Hoàng Đào không giống với kẻ mất hết lý trí. Có lẽ cậu ấy với Hứa Đại Mã Bổng thực sự có xích mích, nhưng cũng không đến nỗi phải làm hại đến mười hai công dân vô tội khác.” Cố Cửu cũng nghiêm túc nói.
“Nói cũng phải. Hoàng Đào là một ngươi rất có nguyên tắc.” Trương Quyền cũng gật đầu.
“Vậy chúng ta điều tra thử đi, nhiều khi hiểu lầm người tốt cũng nên.” Vương Cương lúng búng nói, quả thực bị Hạ Tâm Lan đánh có chút đau.
“Chú tôi vừa hay đang quản lý quận Trùng Môn, ông ấy cũng rất coi trọng vụ án này. Tôi có thể giúp các cô tìm người để ý đến tình huống thực tế bên trong.” Một người bạn khác của Cố Cửu tên là Sở Hồng lên tiếng.
“Đúng vậy. Chúng ta cũng xem như hỗ trợ điều tra, công dân hợp tác với cảnh sát.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Hạ Tâm Lan nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Kỷ Hi Nguyệt, vậy chúng ta đánh cược thế nào đây?”
“Cược ai sẽ là hung thủ. Nếu là Hoàng Đào thì tính là tôi thua, thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta nói.
Ha Tâm Lan cau mày: “Thế nếu tôi cũng cảm thấy không phải là Hoàng Đào thì sao?”
“Vậy thì xem ai là người đầu tiên tìm ra hung thủ thực sự.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Hạ Tâm Lan hít vào một hơi: “Như thế phải cần thời gian điều tra. Cô có thể ở lại mấy ngày?”
“Tôi có thể ở lại một tuần. Trong vòng một tuần nếu tôi không tìm được kẻ phóng hỏa thì cũng coi như tôi thua, thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt coi như là cho Hạ Tâm Lan tất cả lợi thế.
Cố Cửu lật đật nói: “Tiểu Nguyệt, em từ từ đã!”
Anh ấy thực sự muốn khóc, lỡ như Kỷ Hi Nguyệt thua thì anh ấy lại rơi vào nước sôi lửa bỏng như trước đây nữa sao?
“Được! Vậy cứ theo lời cô nói mà làm. Như vậy rất công bằng! Vụ án này xảy ra vào rạng sáng ngày hôm qua, hôm nay cô mới tới, tôi cũng không tin là cô lại biết được nội tình. Vì vậy trận đấu này rất công bằng.” Hạ Tâm Lan nói.
Nội tâm Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy hổ thẹn, nhưng vì Cố Cửu và Hoàng Đào vô tội, cô nhất định phải làm cho ra chuyện này.
“Được, nếu cô đã đồng ý thì chúng ta bắt tay tuyên thệ, mọi người ở đây sẽ làm chứng. Thua thì cô phải cách xa Cố Cửu, tuyệt đối không được quấy rầy anh ấy nữa, ok không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Hạ Tâm Lan cười nhạt nói.
“Cô có vẻ rất tự tin nhỉ.” Trong lòng Hạ Tâm Lan gợn sóng.
Chương 246: Đại ma vương đến (I)
“Điều đó là đương nhiên. Tôi rất có lòng tin với trực giác về tin tức của mình, nhưng nếu cô cảm thấy không công bằng, chúng ta có thể đổi sang cái khác.” Kỷ Hi Nguyệt lấy lùi làm tiến.
“Không cần. Cứ cược cái này đi.” Hạ Tâm Lan nghĩ, thế lực của tôi ở thủ đô này lẽ nào lại không bằng cô? Trực giác là một thứ không đáng tin cậy, hy vọng cô sẽ không hối hận.
“Được!” Kỷ Hi Nguyệt duỗi bàn tay ra.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, Hạ Tâm Lan cũng duỗi tay ra, hai người đập tay một tiếng thật kêu, cá cược coi như được thành lập.
Cố Cửu nhìn hai người phụ nữ thống nhất quyết định mà trán đổ cả mồ hôi.
Mọi người nháy mắt lại la hò ầm ĩ, bầu không khí bởi vì quyết định cá cược mà náo nhiệt hẳn lên.
Cuối cùng Kỷ Hi Nguyệt về sân bên cạnh nghĩ ngơi, Hạ Tâm Lan nói mình có chuyện phải ra ngoài, Cố Cửu thì bị nhóm bạn thân kéo ra ngoài khuấy động, đương nhiên Vô Cốt cũng đi theo.
Kỷ Hi Nguyệt vừa về tới cửa sân đã nhìn thấy một chiếc xe hơi xuất hiện.
Bởi vì chiếc xe dừng lại ngay cửa nhà Cố gia nên cô cũng tò mò đứng lại xem.
Lúc Triệu Húc Hàn từ trên xe bước xuống, Kỷ Hi Nguyệt giật mình kinh ngạc.
“Anh Hàn, anh, sao các anh lại đến đây?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức chạy đến đón.
Triệu Húc Hàn nhìn cô cau mày hỏi: “Chỉ có mình em?”
“Vâng, tôi vừa mới đi tập luyện về. Cố Cửu bị bạn bè kéo ra ngoài chơi rồi. Tôi đang chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ đây.” Kỷ Hi Nguyệt nói
Triệu Húc Hàn khẽ nhíu mày: “Vào trong rồi nói.”
“Được, anh Hàn, anh muốn gặp gia đình chú Cố không? Nhưng bây giờ hình như hơi muộn, không biết là hai người họ đã ngủ chưa.” Kỷ Hi Nguyệt hỏi, “Có cần tôi tìm Cố Cửu về không?”
“Không cần, tôi ngồi một lát rồi đi thôi.” Nói xong thì dẫn đường vào trước, khí thế giống như anh đây mới là chủ nhân của Cố gia.
Kỷ Hi Nguyệt không biết dẫn anh đến ngồi ở đâu, đành phải dẫn về phòng mình. Tiêu Ân thì đứng ở ngoài canh gác.
Tiêu Ân lấm tấm mồ hôi, nghĩ thầm may mà bây giờ cũng đã muộn, không có người qua lại, nếu không rất khó giải thích chuyện cậu chủ tại sao lại ở trong phòng của bạn gái Cố Cửu.
Anh ta cũng mệt lòng giùm cậu chủ, nếu không phải buông không được thì đâu có chuyện đang bàn công việc nửa chừng lại đuổi qua đây.
Trong phòng, Kỷ Hi Nguyệt pha trà cho Triệu Hàn Húc.
“Em đi tắm trước đi.” Triệu Húc Hàn thấy quần áo cô ướt đẫm mồ hôi thì kêu cô đi tắm trước.
“Không sao đâu, lát nữa anh phải đi rồi, tôi tranh thủ ngồi trò chuyện với anh một chút.” Kỷ Hi Nguyệt không muốn anh đợi.
“Đi!” Triệu Húc Hàn lạnh giọng, vẻ mặt lạnh nhạt của anh khiến cô tủi thân ‘ồ’ một tiếng rồi vội vàng cầm quần áo thay giặt vào phòng vệ sinh.
Triệu Húc Hàn ngồi uống trà một mình, đưa mắt nhìn căn phòng cổ kính trang nhã, nhưng chiếc giường một mét tám lại làm anh rất gai mắt. Trong lòng thầm nghĩ, đêm nay Cố Cửu sẽ không ngủ lại đây chứ?
Có khi nào để vở kịch được chân thật mà tên Cố Cửu chết bằm kia muốn ngủ lại đây không?
Bởi vì suy diễn đến những khả năng kinh khủng có thể xảy ra mà hơi thở trên người Triệu Húc Hàn lại lạnh xuống.
Việc hứa với Cố Cửu để Kỷ Hi Nguyệt giả làm bạn gái thật sự là một thất sách lớn nhất, sợ là đêm nay thần kinh anh sẽ không được thả lỏng.
Kỷ Hi Nguyệt không dám trì hoãn quá lâu, cô nhanh chóng tắm rửa rồi đi ra ngoài.
“Anh Hàn, sao anh lại đến đây? Có chuyện gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống hỏi.
Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm vào gương mặt hồng hào của cô, đôi môi khẽ động nhưng không biết nên nói ra lời gì.
“Làm sao vậy?” Kỷ Hi Nguyệt cau mày, cô phát hiện đại ma vương có chút không bình thường.
Chương 247: Đại ma vương đến (II)
Triệu Húc Hàn uống hớp trà rồi nói: “Không sao. Chỉ là đến xem em thế nào. Nói nghe xem tại sao Hạ Tâm Lan lại hận em.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức mỉm cười, bắt đầu kể lại những chuyện từ lúc cô vào nhà Cố gia.
“Đánh cược? Em chắc chắn chứ?” Triệu Húc Hàn nghe xong thì vô cùng kinh ngạc nhìn cô.
Vụ hỏa hoạn ở thủ đô anh cũng biết, nhưng không ngờ Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan lại lấy chuyện này ra đánh cược.
“Vâng, tôi chắc chắn sẽ thắng. Thà vất vả một lần mà sướng cả đời, sau này cũng không cần giả làm bạn gái của Cố Cửu. Như vậy rất tốt đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười đến vui vẻ.
Triệu Húc Hàn cau mày: “Qủa thật rất tốt. Chỉ là tại sao em lại biết Hoàng Đào không phải là người phóng hỏa?”
“Anh Hàn, anh quên chuyện tôi túm được tên hung thủ trong vụ án tử thi trước đây rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, anh sực nhớ trước đây người phụ nữ này cũng hoàn toàn dựa vào trực giác mà tóm được kẻ sát nhân.
“Lại là trực giác sao?” Triệu Húc Hàn có cảm giác khó thở.
Lần này nếu lại chuẩn xác thì trực giác của người phụ nữ này quá kinh khủng. E là để các nhà khoa học bắt được sẽ đem cô ra nghiên cứu bộ não cũng nên.
Quả nhiên Kỷ Hi Nguyệt lại gật đầu: “Đúng vậy, chính là trực giác. Người tên Hoàng Đào này chắc chắn không phải là hung thủ.”
Triệu Húc Hàn nhìn gương mặt tự tin của cô mà không nói nên lời.
“Haizza, đang còn định đi chơi vài ngày nữa chứ. Xem ra tôi phải tập trung phá giải vụ án mới được. Không biết nếu tôi điều tra ra kẻ phóng hỏa thì có được khen thưởng không nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt cười rất ngây thơ.
Sắc mặt Triệu Húc Hàn càng lúc càng tối sầm: “Hình như em càng ngày càng không sợ nguy hiểm thì phải.”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, vội vàng chạy qua đứng sau lưng Triệu Húc Hàn, vươn hai tay xoa bóp cho anh: “Haha, thì không phải có anh Hàn ở đây rồi sao? Tôi phải cố gắng trở thành người không sợ nguy hiểm, để sau này còn đủ tư cách đứng bên cạnh anh Hàn nữa chứ?”
Triệu Húc Hàn rất hưởng thụ sự xoa bóp của Kỷ Hi Nguyệt, nghe đến câu này thì tâm trạng càng tốt hơn.
“Để Tiêu Ân đi theo em.” Triệu Húc Hàn cân nhắc một chút rồi nói.
“Không cần. Phải để Tiêu Ân bảo vệ anh Hàn chứ, tôi không sao đâu. Không phải vẫn còn Vô Cốt đó sao? Chỉ cần tôi với Cố Cửu cùng nhau điều tra thì Vô Cốt có thể bảo vệ cho cả hai chúng tôi rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật nói.
Triệu Húc Hàn gật đầu: “Được rồi, nhưng em nhớ chú ý, đừng cậy mình có tài.”
Mặc dù trong lòng anh còn muốn bổ sung thêm một câu, đó là cho dù trời có sập xuống cũng có tôi giúp em chống đỡ, nhưng anh không thể nào chiều hư người phụ nữ coi trời bằng vung này được.
“Oh, tôi biết rồi. Ngày mai anh Hàn về Cảng Thành à?” Kỷ Hi Nguyệt chuyển chủ đề.
Triệu Húc Hàn cau mày: “Chưa biết. Được rồi, tôi về đây.” Nói xong anh đứng lên.
Cứ tiếp tục để cô massage thì sợ là một chốc nữa thôi anh sẽ nằm thẳng lên chiếc giường mét tám kia.
“Oh, vậy anh Hàn đi đường cẩn thận nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười tiễn anh.
Tiêu Ân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, còn không ra nữa chắc anh ta đột tử mà chết.
Kỷ Hi Nguyệt tiễn ra tận xe, Triệu Húc Hàn ngồi vào xe rồi còn nói với một câu: “Trước khi ngủ gửi cho tôi một bức ảnh.”
“Hả?” Kỷ Hi Nguyệt nhất thời đờ đẫn.
Triệu Húc Hàn nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm.
“Oh oh.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật đồng ý, “Anh Hàn đi cẩn thận.”
Đợi xe rời khỏi Kỷ Hi Nguyệt mới thở hắt ra. Cô trở về phòng, bắt đầu mở máy tính điều tra về tất cả các thông tin liên quan đến vụ hỏa hoạn ở quận Trùng Môn có thể tìm thấy trên mạng.
Còn Triệu Húc Hàn sau khi xe khởi động cũng bắt đầu gọi điện thoại.
“Huy động tất cả các nguồn lực, nhanh chóng điều tra tình hình cụ thể của vụ hỏa hoạn ngày hôm qua!”
Vốn dĩ anh không muốn kinh động đến thế lực của Triệu gia ở thủ đô, nhưng lần này để Kỷ Hi Nguyệt có thể thắng, anh nhất định phải giúp cô kiểm chứng một chút, ít nhất là phải cho Kỷ Hi Nguyệt xem tất cả các thông tin cụ thể.
Chương 248: Đại ma vương đến (III)
Tiêu Ân mù mờ. Vụ hỏa hoạn đó thì có liên quan gì đến cậu chủ? Chẳng lẽ có liên quan đến tập đoàn Triệu Thị?
Mười hai giờ đêm Kỷ Hi Nguyệt mới lên giường ngủ. Cô gửi cho Triệu Húc Hàn một tấm ảnh trên giường, phía sau còn kèm thêm một câu.
“Anh Hàn, ngủ ngon.” Kèm thêm biểu cảm hôn gió.
Triệu Húc Hàn ở khách sạn đọc được tin này, khóe miệng khẽ cong lên, tâm trạng cũng tốt lên hẳn. Anh hồi âm lại hai chữ.
“Ngủ ngon.”
Sau đó gửi tin nhắn cho vị khách hàng hồi trưa: “Bây giờ anh đến phòng khách sạn của tôi đi, chúng ta bàn chuyện.”
Vị khách hàng đó giờ này đã lên giường đi ngủ. Vợ anh ta nghe tiếng tin nhắn thì đẩy anh ta.
“Gì vậy? Anh buồn ngủ lắm.”
“Tin nhắn!” Cô vợ bực bội nói, “Không phải anh nói người biết số điện thoại của anh đều là nhân vật lớn cần phải tiếp sao?”
Vị khách hàng đột nhiên tỉnh ngủ, cầm đi động mở ra xem.
Sau đó anh ta ngồi bật dậy, vui mừng hồi âm: “Triệu tổng, nửa tiếng nữa tôi có mặt!”
Nhắn xong thì vội vàng bước xuống giường.
“Anh lại ra ngoài à?” Cô vợ khó chịu nói.
“Triệu Húc Hàn có biết không hả? Bây giờ anh ta đang rãnh rỗi. Lần hợp tác này không thể thất bại được. Em ngủ đi, không cần đợi anh.” Vị khách hàng lật đật ra khỏi cửa.
Anh ta chạy như bay đến khách sạn của Triệu Húc Hàn, chưa tới nửa tiếng đã đến nơi. Triệu Húc Hàn nói: “Ký hợp đồng đi.”
“Hả” Vị khách hàng sững sờ, dự án mới bàn được một nửa mà đã ký hợp đồng là thế nào?
Mặc dù các tài liệu đã được thông qua, nhưng những dự án lớn đòi hỏi ông chủ phải lắng nghe báo cáo chi tiết của bên kia trước khi đưa ra các quyết định.
‘Tôi đồng ý hợp tác, chúng ta cứ tiến hành ký hợp đồng là được.” Tâm trạng của Triệu Húc Hàn rất tốt.
Thực ra đối với dự án này anh đã nắm rõ như lòng bàn tay, tới đây nghe báo cáo chẳng qua cũng chỉ là hình thức, trong lòng anh sớm đã có quyết định.
“Thật sao? Ồ ồ, được, tôi quay về lấy hợp đồng.” Vị khách hàng ngạc nhiên tới mức nói năng có chút lộn xộn.
Triệu Húc Hàn này thực sự quá bí ẩn và khó đoán.
Nhưng qua khẩu khí của Triệu Húc Hàn thì anh ta có thể cảm nhận được tâm trạng của anh đang rất tốt.
Còn lúc ăn cơm thì gương mặt cứ âm u, trách sao không cho anh ta cơ hội dù chỉ một chút.
Xem ra bàn chuyện làm ăn cũng phải cẩn thận quan sát sắc mặt đối phương, đừng dại dột mà đụng vào họng súng đã lên nòng.
Hợp đồng nhanh chóng được ký kết, vị khách hàng chuẩn bị ra về.
“Uống một ly không?” Triệu Húc Hàn nói với anh ta.
Vị khách hàng được mời mà cả kinh, vội vàng vui mừng nói: “Được, được.”
Kết quả của một ly là ngồi tới hai giờ sáng, anh ta đã chuyển qua nói nhàm mà Triệu Húc Hàn vẫn ngồi lắng nghe, còn không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Mãi cho đến khi Tiêu Ân vào đưa anh ta về.
Sau khi tắm xong, Triệu Húc Hàn leo lên giường nằm, mở di động ra ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Kỷ Hi Nguyệt đang nằm trên giường. Khóe miệng anh bất giác câu lên một nụ cười, đưa tay chạm vào khuôn mặt của cô trên màn hình.
Sau đó anh đã làm một hành động mà bản thân không bao giờ ngờ tới, đó là hôn lên màn hình.
Chết tiệt!
Triệu Húc Hàn hôn màn hình xong mới phát hiện anh đã làm một chuyện mà cả đời này không thể xảy ra. Đột nhiên anh chửi thành tiếng, khuôn mặt tối sầm.
Tắt di động, lập tức nhắm mắt đi ngủ, nhưng trong đầu Triệu Húc Hàn lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, đôi mắt to tròn hoạt bát kia cứ chớp nháy nhìn anh, khiến cơ mặt của anh cũng dịu đi không ít.
Anh từ từ tiến vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt vừa mới rời giường Hạ Tâm Lan đã lái chiếc xe jeep quân đội đến.
“Kỷ Hi Nguyệt, đi thôi. Chúng ta đến cục an ninh công cộng* của Trùng Môn.”
(Cục an ninh công cộng: văn phòng chính phủ có chức năng tương tự như đồn cảnh sát.)
“Cố Cửu đâu?” Kỷ Hi Nguyệt không nhìn thấy Cố Cửu.
“Đêm qua anh ta say khướt, bây giờ còn chưa rời giường nổi. Cô có đi không đây? Đừng nói sợ tôi bán cô đấy nhé?” Hạ Tâm Lan nhướng mày.
Chương 249: Bắt đầu điều tra (I)
Kỷ Hi Nguyệt nhìn khuôn mặt cô ta mà bật cười: “Hạ Tâm Lan, mặc dù EQ của cô hơi thấp nhưng tôi tin cô không làm ra loại chuyện thương thiên hại lý đó đâu.”
Khóe miệng Hạ Tâm Lan run rẩy: “Điều đó cũng chưa chắc, bây giờ cô đang cướp người đàn ông của tôi.”
“Lúc trước tôi còn hơi sợ, nhưng hiện tại đã có vụ cá cược. Tôi tin cô là người cược được thua được, nếu cô không phải là người như vậy thì chỉ trách là tôi mù mắt.” Kỷ Hi Nguyệt leo lên ghế phó lái.
Hạ Tâm Lan nhìn dáng vẻ linh hoạt của cô, khẽ cười nói: “Coi như cô còn biết quan sát. Người có thực lực như tôi, cho dù có muốn giết chết cô cũng phải để cược xong mới ra tay.”
“Haha, vậy tôi phải cẩn thận mới được. Chỉ sợ đến lúc cô thua rồi không giữ lời thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói.
Hạ Tâm Lan lập tức đáp trả: “Không bao giờ có chuyện đó. Hạ Tâm Lan tôi ai mà không biết, không cược thì thôi, đã cược rồi thì nhất định sẽ tuân thủ giao hẹn. Huống hồ, cô thua là cái chắc.”
“Ồ, sao cô biết chắc là tôi thua? Lẽ nào cô tìm được kẻ phóng hỏa rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt trong lòng hơi run, đừng nói cô ta kiếm được tên Chu Bách kia rồi chứ?
Hạ Tâm Lan từ phía sau lấy một sấp tài liệu cho Kỷ Hi Nguyệt: “Cô xem đi. Tối qua tôi đã kêu người gửi cho tôi hồ sơ và tư liệu chi tiết của vụ hỏa hoạn. Hoàng Đào chắc chắn là kẻ phóng hỏa.”
“Cái này có tính là cô ăn gian không đây?” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường cô ta.
Khóe miệng Hạ Tâm Lan khẽ giật, cô ta khởi động xe phóng ra ngoài: “Dù sao cô đã nói Hoàng Đào không phải là kẻ phóng hỏa nên tôi cũng muốn xác thực trước một chút. Nhưng để cô có cơ hội công bằng, tôi sẽ đưa cô qua đó để cô tìm hiểu rõ hơn.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Được.”
Hạ Tâm Lan khẽ câu lên một nụ cười, thỉnh thoảng liếc nhìn khuôn mặt rối rắm của Kỷ Hi Nguyệt, thầm nhủ bằng chứng đã rành rành ra đó, xem cô làm sao thắng được tôi.
Để chứng tỏ bản thân không chiến thắng dễ dàng, cô ta sẽ cố gắng hết sức để Kỷ Hi Nguyệt biết nhiều chuyện hơn, như vậy mới tính là công bằng.
Vụ hỏa hoạn xảy ra vào khoảng 1 giờ 30 phút sáng ngày 15 tháng 5. Midnight Charm là hộp đêm cao cấp nổi tiếng ở thủ đô, khách khứa ra vào đông đúc, hơn nữa còn chơi rất muộn.
Hoàng Đào có quan hệ xã hội khá tốt nên người quen đến chơi cũng rất nhiều, công việc làm ăn cũng rất phát đạt.
Hộp đêm của anh ta là một tòa nhà bốn tầng riêng biệt, ngọai trừ tầng một là sảnh bar ra thì ba tầng trên đều là phòng bao riêng.
Ở mỗi tầng đều có một gian bếp nhỏ, ngọn lửa bùng lên ở khu bếp tầng 3. Lúc đó ngoài mười người khách ở ba phòng bao riêng thì còn có ba người phục vụ. Sau khi hỏa hoạn xảy ra, cửa thoát hiểm bị khóa ở bên ngoài, thế là cả mười ba người đều bị tử vong.
Vốn dĩ vẫn còn cầu thang bên cạnh phòng bếp có thể ra ngoài, nhưng do khu vực bếp phát nổ, ngọn lửa bốc lên quá mạnh nên cả mười ba người bỏ đều bỏ chạy về hướng cửa thoát hiểm an toàn.
Nhưng không ngờ là cửa thoát hiểm đã bị khóa, cộng thêm khói bốc lên quá mạnh, nên lúc cửa thoát hiểm được cạy phá thì không còn ai sống sót.
Điều tra về mối quan hệ giữa mười ba người, phát hiện có đối thủ của Hoàng Đào là Hứa Đại Mã Bổng cũng ở bên trong, anh ta và hai người bạn chết trên hành lang.
Ánh sáng trong hộp đêm quá mờ nên camera hầu như cũng không có tác dụng.
Cửa thoát hiểm căn bản rất ít người qua lại. Nhưng camera duy nhất bắt được cảnh Hoàng Đào đêm đó cãi nhau với Hứa Đại Mã Bổng ở cửa thoát hiểm, suýt chút nữa cả hai đã lao vào đánh nhau.
Hơn nữa trước đó đã có người nhìn thấy Hoàng Đào cầm dây xích cỡ lớn dùng để khóa cửa thoát hiểm bỏ trong văn phòng của anh ta.
Trên ổ khóa cũng có dấu vân tay của Hoàng Đào.
Như vậy là đã có ba điểm bằng chứng hướng về Hoàng Đào, chẳng trách anh ta bị tóm ngay lập tức. Những điều tra sau đó nếu không ráng sức tìm bằng chứng khácc thì căn bản chuyện này như ván đã đóng thuyền.
Chương 250: Bắt đầu điều tra (II)
Kỷ Hi Nguyệt sau khi xem xong thì hỏi cô ta: “Chỉ có mấy thứ này thôi sao?”
Hạ Tâm Lan bật cười: “Những điều này còn chưa đủ sao? Không có bằng chứng nào có thể bác bỏ. Hoàng Đào cũng thừa nhận đêm đó có tranh chấp với Hứa Đại Mã Bổng, dây xích khóa cũng đích thực là anh ta mua, còn một điểm quan trọng nữa là dấu vân tay, trên đó chỉ dấu vân tay của anh ta. Những bằng chứng này còn chưa đủ sao?”
“Hạ Tâm Lan, Hoàng Đào có thừa nhận là anh ta phóng hỏa không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta hỏi.
“Làm gì có chuyện đó. Kẻ giết người không bao giờ nhận mình đã giết người. Anh ta cũng đâu phải đần độn, làm sao có thể thừa nhận được. Nhưng cảnh sát là dựa vào bằng chứng mới bắt người.” Hạ Tâm Lan nói.
“Tại sao không nghĩ đến chuyện có người cố ý vu oan giá họa? Không có dấu vân tay của kẻ phóng hỏa, vậy có thể người đó đã mang găng tay. Không thể vội vàng định tội chỉ vì điều này được!” Kỷ Hi Nguyệt hờ hững cười.
“Kỷ Hi Nguyệt, cô đang nghi ngờ năng lực phá án của cảnh sát sao?” Hạ Tâm Lan có phần không dám tin.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không phải tôi không tin năng lực phá án của cảnh sát, nhưng tôi cảm thấy trong này phần nhiều có uẩn khúc. Khi không có bằng chứng nào khác xuất hiện hoặc điều tra đi vào ngõ cụt, cảnh sát cũng không có nhiều thời gian để nghiên cứu chuyên sâu.”
“Nhưng bây giờ chúng ta không giống như vậy. Chúng ta có thời gian để tìm bằng chứng khác. Mặc dù hy vọng mong manh nhưng cũng phải cho Hoàng Đào một cơ hội, biết đâu có thể cho cảnh sát một góc độ khác để điều tra thì sao?”
Hạ Tâm Lan cau mày: “Nói như kiểu cô đã có đầu mối khác vậy. Nếu cô thực sự có thì tôi nghĩ cảnh sát cũng sẽ không xử oan cho người tốt đâu. Nhưng thực sự mà nói thì tôi cũng cảm thấy Hoàng Đào là kẻ phóng hỏa. Cô không thể vì anh ta là bạn của Cố Cửu mà muốn giúp anh ta như vậy được.”
“Hạ Tâm Lan, tôi là phóng viên, công việc của tôi là đưa những tin tức sát với tình hình thực tế nhất trong xã hội. Mặc dù lần này không phải là tin tức của tôi, nhưng tôi cũng muốn biết sự thật. Mọi khả năng đang chứng minh Hoàng Đào là kẻ phóng hỏa, nhưng trực giác của tôi mách bảo không phải anh ta. Vì vậy tôi sẽ cố gắng tìm kiếm bằng chứng khác, nhiều khi anh ta không phải là kẻ phóng hỏa thì sao?”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Hạ Tâm Lan nghiêm túc nói.
“Được rồi được rồi, tôi nói không lại cô. Cứ điều tra đi vậy, để cô hoàn toàn mất hết hy vọng. Dù sao gần đây tôi cũng khá rãnh.” Hạ Tâm Lan mặc dù khinh thường Kỷ Hi Nguyệt, nhưng để cô ta thắng được Kỷ Hi Nguyệt thì không còn cách nào khác.
“Ừm, bây giờ chúng ta cứ đến cục an ninh công cộng tìm hiểu. Tôi có thể gặp Hoàng Đào không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Hạ Tâm Lan.