Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Chương 191: HUNG THỦ ẨN NẤP (II)

“Không phải sợ mà là ghê tởm. Hơn nữa còn cảm thấy nhân tính sao có thể tàn khốc như vậy chứ. Rốt cuộc là vì điều gì mà lại thù hận đến bước đường này, thật sự là không hiểu nổi.” Liễu Đông cảm thán.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Môi trường trưởng thành của mỗi người khác nhau, do vậy sức khỏe tinh thần và khả năng chịu đựng cũng không giống nhau. Xã hội vốn dĩ là một nơi đầy rẫy sự phức tạp. Ví dụ như, khoảng cách giàu nghèo, ghanh đua nghi kỵ, áp lực cuộc sống sẽ ảnh hưởng đến khía cạnh tinh thần của một số người. Một khi khống chế không tốt thì tất yếu sẽ gây ra tội lỗi.”

Liễu Đông mắt trợn tròn miệng há to,  kinh ngạc nói: “Chị Nguyệt? Chị biết bây giờ chị giống ai không? Giống với những người từng trải lăn lộn trong xã hội rất lâu vậy đấy.”

“Hả, vậy sao? Haha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.

Liễu Đông nhìn cô, nhủ bụng phải chăng cô đã trải qua rất nhiều chuyện vui buồn rồi nên mới có thể nhìn thấu đáo như vậy?

Nhắc mới nhớ, cậu gần như không biết gì về gia cảnh của Vương Nguyệt.

“Chị Nguyệt, bố mẹ chị đối xử với chị tốt chứ?” Liễu Đông muốn hiểu rõ thêm một chút.

Kỷ Hi Nguyệt hơi ngớ ra: “Bố tôi rất tốt với tôi, còn mẹ tôi đã mất trong một vụ tai nạn máy bay năm tôi mười tuổi rồi.”

Nghĩ đến mẹ mình, Kỷ Hi Nguyệt không khỏi đau khổ.

Cô cũng đồng thời nghĩ đến đại ma vương Triệu Húc Hàn, anh với cô quả thực là đồng bệnh tương liên, bởi vì năm tám tuổi anh cũng mất mẹ.

Thế nhưng cô vẫn may mắn hơn anh, ít ra thì bố cô còn yêu thương cô rất nhiều, ông vừa làm bố, vừa làm mẹ, cho cô trưởng thành trong sự khỏe mạnh và đầy đủ.

Còn Triệu Húc Hàn là người được lựa chọn để bồi dưỡng thành chủ nhân của Triệu gia, lúc mẹ mất cũng là lúc anh bắt đầu các loại huấn luyện tàn khốc. Nghĩ đến Triệu Húc Hàn của bây giờ cô cảm thấy rất đau lòng cho quá trình trưởng thành của anh.

“Xin lỗi nhé.” Liễu Đông rất kinh ngạc, nhìn bóng lưng ảm đạm của cô cậu thực sự muốn tát cho một một cái.

Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó cô cười lắc đầu nói: “Không sao, cũng đã qua mười một năm, bây giờ tôi cũng đã trưởng thành, làm công việc yêu thích, còn có bố yêu thương tôi, như vậy là đã thỏa mãn lắm rồi.”

Ánh mắt Liễu Đông lấp lánh, trong lòng có chút kiềm nén, đột nhiên cậu liếc thấy sau lưng mình có một bóng người thoáng qua.

Vốn dĩ là cậu không cảm thấy gì, vì người đi bộ trên đường rất đông, có nhiều người đi vượt qua bọn cậu.

Nhưng khóe mắt cậu lại liếc thấy người ở phía sau đi rất sát Kỷ Hi Nguyêth, vì vậy cậu phải xoay đầu nhìn qua.

Vừa nhìn qua, sắc mặt Liễu Đông đã thay đổi.

Bỗng nhiên cậu la lên thất thanh: “Cẩn thận!” vừa dứt câu cậu đưa hai tay ra đẩy Kỷ Hi Nguyệt bên cạnh.

“A! Cứu mạng!” Liễu Đông đâu có ngờ ở phía sau chính là người đàn ông trung niên mặc áo khoác xanh lam, hung thủ trong vụ án phân xác.

Chỉ có điều lần này anh ta mặc bộ quần áo màu xám tro, đội nón lưỡi trai cũng màu xám tro, trên tay còn cầm con dao cắt dưa hấu, anh ta đang định đâm Kỷ Hi Nguyệt.

Nhưng bị Liễu Đông nhìn thấy và đẩy Kỷ Hi Nguyệt ra, nên nhát dao đó bị vồ hụt.

Tên hung thủ căm phẫn, dữ tợn nói: “Đi chết đi!

Vừa dứt lời liền vung ngang một dao qua. Liễu Đông muốn tránh nhưng lưỡi dao dưa hấu quá dài nên không biết phải làm sao. Lưỡi dao trực tiếp rạch thẳng vào ngực cậu. May là cậu mang ba lô phía trước nên tránh được vị trí quan trọng, nhưng cánh tay trái của cậu vẫn bị dính phần đuôi dao.

Máu tươi từ cánh tay đổ xuống. Cậu sợ hãi la cứu mạng.

Kỷ Hi Nguyệt lảo đảo, sau đó lập tức xoay đầu thì nhìn thấy Liễu Đông bị chém, máy chảy ròng ròng, cô hoảng loạn hét lên kêu cứu.

Tên hung thủ lại giơ dao lên và chém Liễu Đông.

Tim Kỷ Hi Nguyệt sắp ngừng đập, ngay lập tức không cần biết tình huống thế nào, cô bật dậy dùng chân đá một cước.

Chương 192: HUNG THỦ ẨN NẤP (III)

Thường ngày Kỷ Hi Nguyệt làm phóng viên phải chạy xuôi chạy ngược, vì vậy cô hay mang đôi giày cao ba phân để di chuyển được thoải mái.

Hung thủ không ngờ Kỷ Hi Nguyệt không sợ chết đá vào cánh tay của anh ta, làm cho nhát dao bị lệch. Liễu Đông coi như là thoát được một dao, vội vàng trở mình bò dậy.

Người đàn ông hận Kỷ Hi Nguyệt, hận Liễu Đông, lập tức căm phẫn hét lên: “Đều tại chúng mày. Đi chết đi! Chết hết đi!” Nói rồi nổi điên lao vào Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt không tránh được, vì cô mà tránh đi thì Liễu Đông chắc chắn sẽ bị chém chết.

Vậy nên chiếc ba lô trong tay cô trở thành vật phòng hộ. Hai tay cô nâng ba lô lên, nghênh đón nhát dao đang chém xuống của anh ta.

Đồng thời cô lại dùng chân đá vào đầu gối của người đàn ông đó.

Cú đá này cô đã dốc hết sức lực, làm cho người đàn ông nhất thời đau đớn khuỵ một chân xuống.

Kỷ Hi Nguyệt tất nhiên sẽ không cho anh ta cơ hội để đứng lên, cô lại bồi thêm một cước, đá thẳng vào quai hàm của người đàn ông.

Máu trào ra từ miệng của người đàn ông, kéo theo một vài chiếc răng.

Kỷ Hi Nguyệt lại dùng ba lô đập vào cánh tay đnag cầm dao của anh ta.

Con dao dưa hấu rơi xuống đất, Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng đá nó ra xa.

Lúc này tâm lý của Kỷ Hi Nguyệt mới có chút thả lỏng, vì con dao thực sự quá nguy hiểm.

“Ả đàn bà đáng chết!” Ánh mắt người đàn ông trung niên tràn đầy phẫn nộ, lập tức đứng lên giang hai tay về phía Kỷ Hi Nguyệt.

Ánh mắt của Kỉ Hi Nguyệt rất sắc bén, nhanh chóng bày ra tư thế phòng ngự.

Nhưng anh ta chưa kịp nhào đến thì đã bị Liễu Đông từ phía sau cầm túi đựng máy chụp ảnh nện vào ót người anh ta.

Kỷ Hi Nguyệt lại đá một cú vào cằm người đàn ông, cả người anh ta lập tức xây xẩm rồi ngã nhào xuống đất.

Lúc này bên  đường đã có rất nhiều ô-tô dừng lại, người dân cũng chạy ra giúp đỡ, người đi bộ có người thì lo lắng gọi điện thoại, có người núp ở phía xa xa quan sát.

Kỷ Hi Nguyệt lao tới siết chặt cánh tay dùng dao của người đàn ông, anh ta đau đớn la lên thất thanh.

“Liễu Đông, cậu không sao chứ!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hỏi thăm Liễu Đông, bởi vì cô vừa nhìn qua là đã thấy trên người cậu toàn máu với máu, ở dưới đất cũng rất nhiều, nhìn thấy mà phát hoảng.

“Bị thương ở cánh tay, không nghiêm trọng lắm đâu.” Mặc dù nói vậy nhưng cậu cũng sợ hãi đến tái mặt. Hơn nữa máu không ngừng trào ra, hình như vết thương có vẻ hơi sâu.

Thấy Kỷ Hi Nguyệt đã trấn áp được người đàn ông, lúc này cậu mới cảm thấy hoa mặt chóng mặt, cả người mềm nhũn khụy xuống đất.

Thời điểm hiện tại đã có vài công dân nam tới giúp áp chế tên hung thủ.

“Mau gọi xe cấp cứu!” Kỷ Hi Nguyệt hét lên.

Chốc lát sau, xe cảnh sát và cấp cứu đều đã có mặt.

Liễu Đông đã rơi vào hôn mê, Kỷ Hi Nguyệt hoảng sợ nhìn y tá chằng buộc lại vết thương trên cánh tay của cậu để tránh mất máu quá nhiều.

Mọi người nhận ra tên này chính là hung thủ của vụ án phân xác, ai ai cũng cảm thấy Vương Nguyệt và Liễu Đông đúng là mạng lớn.

Song có rất nhiều người chứng kiến cảnh Vương Nguyệt và Liễu Đông kết hợp lại với nhau để đối phó tên hung thủ này thì rất khâm phục đôi bạn trẻ.

Trong trường hợp vừa  rồi nếu một người sợ hãi mà bỏ chạy thoát thân, thì hậu quả của người còn lại khó mà tưởng tượng. Nhưng cả hai người đều không có ai bỏ rơi ai, hơn nữa còn chiến đấu rất dũng mãnh, quả thực là hình mẫu thanh niên có nghị lực tích cực của xã hội,

Có một số người chụp ảnh và quay phim đăng lên trang cá nhân, sau đó rất nhanh đã được lan truyền rộng rãi.

Đối với người dân Cảng Thành mà nói thì bắt được hung thủ là tin vui nhất trong ngày, sự hoảng sợ của công chúng cũng được dập tắt.

Trong bệnh viện, Kỷ Hi Nguyệt đang đứng trước giường bệnh của Liễu Đông, thấy sắc mặt của Liễu Đông trắng bệch, trong lòng cô rất khó chịu.

Cô không ngờ tên hung thủ đó lại giống như lời Triệu Húc Hàn đã từng nói, là sẽ hận cô và Liễu Đông. Bởi vì bài báo của bọn cô đã khiến anh ta bị khóa chặt mục tiêu là hung thủ.

Chương 193: HUNG THỦ ẤN NẤP (IV)

Hung thủ muốn trả thù, hơn nữa còn sử dụng hành vi vô cùng cực đoan.

May mà cô đã học kỹ năng tự vệ, may mà Liễu Đông dũng cảm thì bọn cô mới tóm được hun thủ.

Nhưng cô không sao, còn Liễu Đông lại đang nằm truyền máu khiến nội tâm cô cảm thấy rất áy náy.

Đội trưởng Trương Cường và Lộc Hùng đều đang ở ngoài,sau khi bọn họ xem camera giám sát trên phố, hai người thực sự rất kinh ngạc.

Không ngờ Kỷ Hi Nguyệt biết đánh trả như vậy, cũng không ngờ Liễu Đông lại dũng cảm như vậy.

“Lần này thực sự phải cảm ơn hai người trẻ tuổi của đài truyền hình các anh đã dũng cảm như vậy.” Trương Cường mặc dù rất vui mừng vì tên hun thủ đã bị bắt, nhưng  điều vướng  mắc duy nhất trong lòng anh ta là không phải cảnh sát bắt được.

Bọn học đã lục soát trong thành phố cả một đêm,  không ngờ tên hung thủ này lại muốn báo thù sớm như vậy mà không phải chạy trốn ra ngoài thành phố.

Nhưng bất kể thế nào thì vụ án này cũng coi như đã được phá giải, anh ta và đội cảnh sát cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Ân lo lắng chạy đến bệnh viện, kéo Kỷ Hi Nguyệt sang một bên thấp giọng nói: “Tiểu thư, cô không sao đấy chứ?”

“Tôi ổn, không có gì đáng ngại, nhưng đồng nghiệp của tôi bị chém ở cánh tay.”  Kỷ Hi Nguyệt có chút buồn rầu.

Tiêu Ân thở phào: “Cô muốn dọa chết cậu chủ à.”

Kỷ Hi Nguyệt cười khổ, cô biết tối nay chắc chắn không sống nổi qua ngày. Xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy rất có khả năng đại ma vương sẽ không để cô làm phóng viên nữa.

“Anh ấy, anh ấy không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt dè dặt nói.

Tiêu Ân trợn tròn mắt: “Làm sao mà không sao được, mặt mày đều tái mét. Tiểu thư, cô giải thích với anh ấy chút đi, nếu không chúng tôi sẽ gặp họa mất.”

Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu: “Các anh gặp họa?”

“Đúng vậy, cậu chủ mà cau có thì không phải chúng tôi sẽ gặp họa sao?” Tiêu Ân cười khổ.

Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ dỗ dành anh ấy.”

Cô cũng không thể không dỗ dành, vì cô cũng sợ bị mất việc.

Nghĩ đến đây cô lập tức bảo Tiêu Ân về trước, còn mình thì lôi điện thoại ra gửi tin nhắn.

“Anh Hàn, anh biết chuyện tôi dũng cảm đánh nhau với tên côn đồ rồi đúng không? Anh đừng lo lắng, tôi không sao. Hơn nữa tôi cũng muốn cảm ơn anh Hàn đã kêu tôi học kỹ năng tự vệ, để coi trở nên khỏe mạnh hơn. Tối nay quay về nhất  định sẽ báo đáp với anh.” Nói xong cô còn gửi thêm một icon hôn gió.

Triệu Húc Hàn lúc này đang ngồi trong văn phòng xem đoạn video Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông đánh  nhau với tên hung thủ, khuôn mặt u ám ảm đạm.

Lão Khôi đứng một bên cảm nhận được áp suất không khí đang giảm dần, nhiệt độ cũng trở nên rét lạnh. Anh ta rất  muốn chạy trốn nhưng không dám.

Nhìn lối đánh thông minh và phản xạ khá bình tĩnh của Kỷ Hi Nguyệt trong video, trong lòng anh ta cũng rất vui mừng vì người phụ nữ này ít nhất đã học được chút kỹ năng tự vệ.

Động tác của cô quả thực khá nhanh nhẹn, quan trọng nhất là cô giữ được sự bình tĩnh vì loại chuyện này kỵ nhất là hoảng loạn. Đúng là khiến người khác mở mang tầm mắt.

Triệu Húc Hàn lạnh lùng xem video, ánh mắt rét buốt của anh dường  như có thể làm bể màn hình tivi.

Bỗng nhiên đi thoại vang lên âm báo, Triệu Húc Hàn từ từ bước tới lấy ra xem.

Là tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt.

Sắc mặt anh vẫn khó coi như cũ, vẫn không có gì thay đổi. Anh nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ mới buổi sáng, vẫn còn một khoảng thời gian nữa cô mới tan ca.

Kỷ Hi Nguyệt không thấy hồi âm, cô khẽ chép miệng, đi xử lý chuyện bên đây trước.

Ghi chép khẩu cung, tiếp đón lãnh đạo rồi chăm sóc cho Liễu Đông, cô phải đợi cậu tỉnh lại để nói lời cảm ơn với cậu. Nếu không có cậu nhìn thấy tên hung thủ  sau lưng thì ngay từ nhát dao đầu tiên cô đã bị đâm bị thương hoăc là đâm chết rồi.

Buổi trưa Cố Du Du mang cơm đến, là Lộc Hùng dặn dò.

“Tiểu  Nguyệt, cô quá gan dạ rồi, phải là tôi thì đã bị chém chết rồi.” Sắc mặt Cố Du Du cũng khó coi. Suy cho cùng chuyện này xảy ra với những người mà mình quen biết thì nghĩ lại vẫn còn rùng mình.

Chương 194: Người Phụ Nữ Đó Đã Xuất Hiện (I)

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “May mà Liễu Đông đẩy tôi ra, bình thường cũng có luyện tập, nếu không thì chết thảm rồi.”

“Tiểu Nguyệt, vụ án phân xác tuy là tin tức lớn, nhưng có lúc tính mạng mới quan trọng hơn, các cô đưa tin quá rõ ràng cho nên tên hung thủ mới hận các cô đấy.” Trên mặt Cố Du Du lộ vẻ lo lắng.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Sau này tôi sẽ cẩn thận. Cám ơn cô.”

“Khách sáo với tôi làm gì, mặc dù  tôi keo kiệt nhưng dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp.  Tôi cũng không muốn thấy các cô xảy ra chuyện.” Cố Du Du nói một câu hợp tình hợp lý.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, trong lòng nhủ thầm Cố Du Du bây giờ thực sự khác hẳn kiếp trước, hy vọng là sau này cô ta đừng vì lợi ích mà bán đi tình bạn.

“Tiểu Đông, Tiểu Đông!” Âm thanh nỉ non của một người phụ nữ vang lên ở bên ngoài.

Sau đó cửa phòng bệnh được mở ra, một người phụ nữ trung niên chạy vào, nhìn thẳng vào Liễu Đông đang nằm trên giường.

“Tiểu Đông, rốt cuộc con đã làm gì tội lỗi, nếu con xảy ra chuyện thì mẹ biết làm sao đây!” Người phụ nữ này thì ra là Vương Yên, mẹ của Liễu Đông. Lúc nhận được thông báo bà xuýt nữa đã ngất xỉu.

“Tiểu Đông, con không cần mạng nữa hay sao mà lại đi đánh nhau với bọn côn đồ, huhu.” Mẹ Liễu lại than khóc.

Kỷ Hi Nguyệt và Cố Du Du đưa mắt nhìn nhau, Kỷ Hi Nguyệt lên tiếng: “Mẹ Liễu, cô đừng đau lòng, Liễu Đông không bị gì nguy hiểm cả ạ.”

“Bị chém thế này ai nói không nguy hiểm! Kêu nó đừng làm phóng viên thì nó không nghe! Nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao đây!” Mẹ Liễu vẫn khóc lóc thương tâm như cũ.

Kỷ Hi Nguyệt không biết phải an ủi thế nào, Cố Du Du vội vàng nói: “Mẹ Liễu, Liễu Đông là một người phóng viên giỏi, lần này chỉ là ngoài ý muốn, thực ra làm phóng viên không nguy hiểm vậy đâu ạ.”

“Không nguy hiểm? Thế thì đây là cái gì? Lần này nói thế nào cũng không để nó làm phóng viên nữa.” Mẹ Liễu thấy sắc mặt con trai trắng bệch thì đau lòng vô cùng.

Lúc này cũng có một người đàn ông trung niên đẩy cửa tiến vào, sắc mặt cũng rất lo lắng và hoảng sợ.

“Bà xã, Tiểu Đông thế nào rồi, không sao chứ!” người  đến là Bố ruột của Liễu Đông, Liễu Tuyết Cường, vừa rồi phải đậu xe nên đến chậm một bước.

“Có thể không sao à? Ông nhìn nó đi, huhu. Đã nói đừng làm phóng viên nữa mà thế nào cũng không nghe! Đều tại ông cả.” Mẹ Liễu bỗng nhiên quay qua oán trách chồng mình.

“Sao trách tôi được. Con thích công việc này lẽ nào bà lại đi ngăn cản sao?” Bố Liễu cũng không biết phải làm sao, sau đó ngại ngùng gật đầu cười khan với Kỷ Hi Nguyẹt và Cố Du Du.

“Nếu không có ủng hộ thì nó đã không như vậy. Đều tại ông. Tiểu Đông mà có mệnh hệ gì thì ông chuẩn bị li hôn đi!” Mẹ Liễu quả thực rất mạnh miệng.

“Được rồi được rồi. Không phải bây giờ đã ổn rồi sao, bà đừng khóc nữa. Tiểu Đông bị bà làm ồn mà không thể nghĩ ngơi được đấy.” Bố Liễu lập tức dỗ dành.

Cố Du Du và Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, xem ra Liễu Đông có một gia đình thực sự hạnh phúc.

Nhưng cô cũng không ngờ bố mẹ cậu cũng phản đối chuyện cậu làm phóng viên, có lẽ cô và cậu cũng giống nhau là đều thích công việc này, bảo sao lại nhiệt tình như vậy.

Đột nhiên ngoài cửa xuất hiện bóng dáng lả lướt của một người phụ nữ, chạy đến bên giường của Liễu Đông gấp gáp nói: “Tiểu Đông sao rồi? Sao lại bị thương thế này!”

Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt cô tái nhợt không còn chút máu.

Bởi vì cô đâu lường được lại gặp bà ta ở trước giường bệnh của Liễu Đông.

Bà ta chính là mẹ kế Đường Tuyết Mai ở kiếp trước của cô, một người đàn bà nham hiểm, xấu tính và độc ác.

“Tuyết Mai, Liễu Đông không sao, cô đừng lo lắng.” Bố Liễu vội vàng giải thích.

“Đã thành ra thế này mà còn bảo không sao.Liễu gia là dòng dõi độc đinh, nếu xảy ra chuyện bố nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Đường Tuyết Mai trách anh trai Liễu Tuyết Cường.

Chương 195: NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÓ ĐÃ XUẤT HIỆN (II)

Kỷ Hi Nguyệt nghe thấy bố Liễu là anh trai của Đường Tuyết Mai thì kinh hãi, nhưng hai người đâu có giống họ? Một người họ Liễu còn một người họ Đặng mà?

Đột nhiên di động cô đổ chuông.

Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn thấy bố mình gọi thì tim nhảy loạn xạ, lật đật chạy ra ngoài nghe máy.

“Tiểu Nguyệt, con bé này, muốn dọa chết bố đúng không? Con đang ở đâu? Con đang đứng ở cửa bệnh viện.” Giọng điệu của Kỷ Thượng Hải rất lo lắng.

Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn Đường Tuyết Mai bên trong, khuôn  mặt cô càng khó coi hơn, vội vàng đáp lời: “Bố, con ra ngoài, bố đứng yên đó đi.” Nói xong cô cười khách sáo với mọi người rồi chạy ra ngoài.

Cô nhất định không để sự việc ở kiếp trước được tái diễn, không thể để bố gặp được Đường Tuyết Mai, tuyệt đối không thể!

Chạy ra ngoài bệnh viện, Kỷ Thượng Hải đang mặc một chiếc áo khoác loại phổ thông đang đứng trước cửa, vệ sĩ đứng cách đó không xa.

Kỷ Hi Nguyệt chạy tới gấp gáp nói: “Bố, sao bố lại tới đây. Con không sao đâu.” Vừa nói vừa đưa mắt dò xét xung quanh rồi kéo bố đến một goc bên cạnh.

Kỷ Thượng Hải bực bội vỗ vào mái tóc của cô nói: “Con bé này, con muốn dọa chết bố có đúng không? Theo bố về nhà, sau này đừng làm phóng viên nữa.”

Kỷ Thượng Hải tức hụt hơi, ông lại là người biết sau cùng. Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ  không nói cho ông biết mà tự ông nhìn thấy tin tức, xem mấy lần mấy nhận ra. Gọi điện thoại cho kỶ Hi Nguyệt thì mới biết đang ở bệnh viện, vì vậy ông đuổi tới đây.

“Bố, chẳng phải con vẫn ổn sao? Bố đừng lo lắng. Bây giờ con cong nhiều chuyện phải làm, bố về trước đi, ngày mai con sẽ về nhà giải thích với bố.” Kỷ Hi Nguyệt rất sợ Đường Tuyết Mai xuống sẽ nhìn thấy bố.

Mặc dù sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng tốt nhất không nên để hai người gặp nhau để loại bỏ mọi khả năng có thể!

“Không được! Bây giờ theo bố về nhà luôn!” Bố Kỷ kiên quyết.

“Bố, Liễu Đông đang hôn mê. Nếu không có cậu ấy đẩy con ra thì bây giờ người nằm đó chính là con. Bố, bố dạy con làm người phải biết cảm ơn, nên lúc này sao con có thể rời đi được chứ?” Kỷ Hi Nguyệt giải thích, “Con bảo đảm ngày mai sẽ quay về, bây giờ bố về trước được không?”

Kỷ Thượng Hải thấy trong mắt cô đầy vẻ kiên định, biết còn nói nữa thì phỏng chừng sẽ mất bình tĩnh nên đành thở dài dặn dò mấy câu rồi ra về.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn bố rời đi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng chạy vào phòng bệnh, nhưng lại phát hiện Đường Tuyết Mai không còn ở đây.

“Chị vừa nãy đi đâu rồi?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hỏi thăm Cố Du Du.

Cố Du Du giật mình: “Nói là ra ngoài mua cháo để lát nữa Liễu Đông tỉnh dậy ăn. Cô không gặp sao?”

Tim Kỷ Hi Nguyệt nhảy loạn xạ, cô có dự cảm không tốt, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Vừa ra tới cổng bệnh viện thì thấy một vụ tai nạn nhỏ.

Đường Tuyết Mai ngã trước một chiếc xe hơi sang trọng.

Kỷ Hi Nguyệt lại biến sắc, bởi  vì chiếc xe đó là của bố cô.

Điều gì phải đến thì nên đến sao?

Kỷ Hi Nguyệt xuýt nữa đứng không vững.

Kỷ Thượng Hải từ ghế sau lúng túng bước xuống, thấy Đường Tuyết Mai trên đất thì lập tức đi tới dìu lên.

“Thưa cô, cô không sao chứ?”

Đường Tuyết Mai một tay sờ đầu gối bị va chạm rồi ngẩng khuôn mặt đau đớn nhìn Kỷ Thượng Hải.

Cái nhìn này khiến cả hai đều ngơ ngẩn.

Kỷ Hi Nguyệt không dám tưởng tượng, nhưng cô có thể thấy được vẻ kinh ngạc trong ánh mắt bố khi nhìn Đường Tuyết Mai.

“Không, không có gì to tát. Bị va vào đầu gối thôi, may mà các anh thắng kịp, cũng trách tôi chạy quá nhanh.” Đường Tuyết Mai thấu tình đạt lý nói.

“Ây da, chảy máu rồi. Cô cần vào phải đi khám bác sĩ.” Kỷ Thượng Hải đột nhiên cúi người bế lấy thân hình gầy gò của Đường Tuyết Mai theo kiểu công chúa.

Kỷ Hi Nguyệt ngây ngốc, cô chưa bao giờ biết bố mình lại khỏe mạnh như vậy, hay là vì đã thích Đường Tuyết Mai rồi nên sức mạnh của tình yêu đã khiến cho ông bộc phát sức lực hơn ngày bình thường?

Chương 196: Người Phụ Nữ Đó Đã Xuất Hiện (III)

Đường Tuyết Mai hình như cũng rất sửng sốt, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc nhìn người đàn ông chín chắn  đang bế cô ta.

Kỷ Hi Nguyệt  tâm can rối bời. Chết tiệt! Sao lại khéo đến vậy chứ!

Đường Tuyết Mai năm nay mới ba mươi, vẻ ngoài thanh tú xinh đẹp, vóc dáng mảnh mai yếu đuối cộng thêm vẻ dịu dàng chín chắn của một người phụ nữ đứng tuổi trưởng thành. Đối với một người đàn ông tầm tuổi của Kỷ Thượng Hải thì đúng là liều thuốc độc chết người.

Nếu Kỷ Hi Nguyệt không trải qua kiếp trước thì cô chắc chắn cũng bị vẻ ngoài của Đường Tuyết Mai lừa dối, mà sự thật là Đường Tuyết Mai luôn đóng vai người mẹ kế hiền lương của cô suốt bao nhiêu năm sống chung ở kiếp trước.

Cô ta chăm sóc cho cô rất chu toàn, đối xử với nhau như hai chị em. Cô cũng rất thích và tin tưởng cô ta.

Nếu không phải trước khi cô chết nhìn thấy Đường Tuyết Mai và Tần Hạo yêu đương vụng trộm, nghe lén được hai người đã tư thông với nhau từ lâu để chiếm đoạt tập đoàn Kỷ Hải, cho bố Kỷ Thượng Hải của cô uống thuốc độc mãn tính, để cho Kỷ Thượng Hải lên cơn đau tim mà qua đời trước khi cô chết.

Sau đó hai kẻ gian tình phát hiện ra cô biết được âm mưu của bọn họ, tên súc sinh Tần Hạo còn cưỡng hiếp cô, cuối cùng trong lúc tranh chấp anh ta đẩy cô từ tầng hai mươi tám khiến cô tử vong.

Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt đầy rẫy những cảnh tượng đau lòng của kiếp trước, khuôn mặt ghê tởm của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo cứ quanh quẩn trong tâm trí cô, khiến cô hận đến mức toàn thân run rẩy.

Không! Tuyệt đối không để lịch sử được tái diễn!

Nhưng bố cô hình như vừa gặp đã yêu Đường Tuyết Mai rồi.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rối rắm, đi đến góc khuất người gọi điện thoại cho Dương Linh: “Bố con với dì Liễu Nha có tiến triển gì không ạ?”

“Tiểu Nguyệt, loại chuyện này không thể gấp gáp được, nhưng hai người chắc là có thể. Dì sẽ tạo cho họ thêm vài cơ hội, con đừng lo lắng nhé.” Dì Dương ở bên kia bật cười.

Bà nhủ bụng đứa bé Kỷ Hi Nguyệt này đúng là hiểu chuyện, sợ bố cô đơn nên gấp gáp giúp bố tìm bạn đời.

Kỷ Hi Nguyệt chỉ còn cách vâng dạ rồi cúp điện thoại. Cô len lén vào bệnh viện, tới trước cửa phòng cấp cứu.

Từ bên ngoài nhìn vào thì thấy Đường Tuyết Mai đang ngồi trên giường bệnh, y ta đnag giúp cô ta bôi chất khử trùng, có lẽ vì đau quá nên lúc này Đường Tuyết Mai nhìn thấy khổ sở đáng thương.

Kỷ Thượng Hải đứng một bên cũng rất lo lắng, thỉnh thoảng còn nói với y ta: “Nhẹ chút, cô làm nhẹ một chút.”

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy sầu não, nhưng giờ phút này cô không thể đi vào, cô xoay người kéo vệ sĩ đồng thời cũng là tài xế của bố ra một góc nói chuyện.

“Anh Năm, vừa rồi anh có thấy người phụ nữ bị anh tông phải không?” Kỷ Hi Nguyệt khẩn thiết hỏi.

“Tiểu thư, đều tại tôi không tốt.” Anh Năm biết thân phận phóng viên của Kỷ Hi Nguyệt, vì vậy không dám giấu giếm, lúc này anh ấy đang tự trách mình.

“Không phải tôi trách anh. Tôi nói với anh điều này anh nghe cho kỹ nhé. Bố tôi hình như rất có ấn tượng với người phụ nữ đó. Anh để ý bố giùm tôi, nếu ông ấy qua lại với người phụ nữ đó thì anh phải lập tức gọi điện thoại nói cho tôi biết, nhớ chưa?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Tiểu thư quen người phụ nữ đó sao?” Anh Năm kinh ngạc.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Có thể nói là như vậy. Người phụ nữ này nhìn thì rất mềm yếu nhưng thực chất là đóa bạch liên*. Tôi chỉ sợ bố tôi bị cô ta lừa.”

(Bạch liên – hoa sen trắng: là thuật ngữ internet, dùng để chỉ một người bề ngoài có vẻ trong sáng nhưng thực chất trong lòng lại đen tối, tư tưởng thối nát, giả vờ thuần khiết thanh cao, tương tự như Lục Trà Biểu – nguồn: Baidu)

Anh Nămm vội gật đầu nói: “Được, vậy lúc nào ông chủ gặp người phụ nữ đó tôi sẽ gọi cho tiểu thư.”

“Ừm, nhớ đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhắc nhở, “Có động tĩnh gì cũng phải báo cho tôi biết. Người phụ nữ này chuyên đi lừa tiền của những ông chủ lớn, chắc chắn thấy xe của bố sang trọng nên tiếp theo sẽ kết giao với bố tôi.”

Anh Năm há hốc miệng, vội vàng gật đầu. Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới yên tâm một chút.

Cô trở lại phòng bệnh của Liễu Đông. Liễu Đông đã tỉnh lại, thấy sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt buồn phiền thì an ủi: “Chị Nguyệt, tôi không sao đâu. Chị đừng lo lắng.”

Chương 197: Người Phụ Nữ Đó Đã Xuất Hiện (IV)

Kỷ Hi Nguyệt lúc này lo lắng cho cậu thì ít mà lo lắng cho bố thì nhiều. Không hiểu tại sao Đường Tuyết Mai lại xuất hiện sớm như vậy. Giống như Tần Hạo cũng xuất hiện rất sớm.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy kiếp này dù cô có cố gắng thay đổi một số chuyện không hay thì  đôi lúc số phận vẫn rất kỳ diệu, có một số duyên phận nên đến là sẽ đến.

Bất kể là thiện duyên, hay là nghiệt duyên.

Kỷ Hi Nguyệt cười với Liễu Đông: “May là cậu không sao. Nếu không tôi sẽ áy náy chết mất. Cậu cứ nghĩ ngơi cho khỏe, đợi cánh tay lành lặn rồi hẵng đi làm.”

“Đi làm cái gì? Liễu Đông của chúng tôi từ chức, không làm phóng viên nữa!” Mẹ Liễu tức giận nói.

“Mẹ, mẹ nói bậy cái gì thế!” Liễu Đông bực bội, “Bố, bố mau đưa mẹ về đi. Con sẽ không từ chức đâu, con chỉ thích công việc này thôi. Mẹ, nếu mẹ không cho con làm nữa, con sẽ bỏ nhà ra đi!”

“Con, thằng nhóc thối tha này, con muốn chọc tức mẹ đúng không!” Mẹ Liễu tức đến đỏ mắt.

“Mẹ, con biết mẹ rất lo lắng, sợ con xảy ra chuyện, nhưng con thực sự rất thích công việc này. Giống như năm xưa mẹ thích bố vậy đó, bất chấp sự phản đối của bên ngoại bên nội mà bỏ đi với bố của con!” Liễu Đông bật lại mẹ cậu.

Mẹ Liễu sững người, sau đó mặt đỏ tía tai, hai mắt đỏ bừng nói: “Thằng nhóc đáng chết, con, con!  Con làm mẹ tức chết rồi.”

“Mẹ, tính cách của con cũng giống mẹ thôi!” Liễu Đông lập tức đáp lại, “Mẹ đừng tức giận nữa, con hứa sẽ cẩn thận.Thật đấy! Bố mẹ về trước đi.”

Liễu Đông xấu hổ khẽ cười với Kỷ Hi Nguyệt và Cố Du Du.

Kỷ Hi Nguyệt và Cố Du Du chỉ có thể nhìn nhau cười, có chút bất lực, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy tính cách mạnh mẽ của Liễu Đông.

Đặc biệt là Cố Du Du, ánh mắt nhìn Liễu Đông đã phát sáng.

“Dì Tuyết của con vẫn chưa về. Không biết có chuyện gì không. Để bố gọi điện thoại hỏi xem sao.” Bố Liễu lấy di động ra gọi cho Đường Tuyết Mai.

“Cái gì! Tai nạn ô tô? Anh qua ngay đây.” Bố Liễu tái mét mặt, chuẩn bị chạy ra ngoài.

Cả mẹ Liễu và Liễu Đông đều sợ hãi.

“Ông xã, Tuyết Mai bị tai nạn sao? Ông đừng làm tôi sợ chứ.”

“Bố, dì Tuyết làm sao vậy?” Liễu Đông cũng đầy vẻ lo lắng.

“Bị tông ở cửa  bệnh viện, nhưng không nghiêm trọng lắm. Vẫn đang xử lý vết thương, bố đi xem thử thế nào.” Bố Liễu vội chạy đi.

“Mẹ cũng đi!” Mẹ Liễu nói rồi đi theo ra ngoài.

Trong phòng bệnh, Liễu Đông, Kỷ Hi Nguyệt và Cố Du Du chỉ có thể dở khóc dở cười.

“Liễu Đông, dì Tuyết giúp cậu đi mua cháo mà sao lại xui xẻo vậy chứ?” Cố Du Du ngồi trước giường Liễu Đông nói chuyện.

“Vâng, đúng là đen đủi, mong là dì Tuyết không sao.”

Kỷ Hi Nguyệt ngồi ở giường bệnh trống đối diện, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Liễu Đông, hình như dì Tuyết kém bố cậu rất nhiều tuổi phải không?”

Liễu Đông nói, “Đúng vậy, dì Tuyết năm nay mới ba mươi tuổi,  là con gái một người đồng đội của ông nội tôi. Gia đình người đồng đội của ông nội tôi đã chết trong một vụ tai nạn ô-tô khi dì Tuyết mới ba tuổi, vì vậy được nhận nuôi vào nhà tôi, trở thành em gái của bố tôi, là cô của tôi, nhưng tôi thích kêu là dì Tuyết hơn. Phải rồi, bố tôi họ Liễu, dì Tuyết họ Đường.”

“Thì ra là như vậy, dì Tuyết nhà cậu thực sự rất đẹp, đối xử với cậu cũng rất tốt.” Cố Du Du nói.

Liễu Đông khẽ cười: “Phải, Dì Tuyết rất thương tôi. Chỉ là năm nay đã ba mươi rồi nhưng vẫn chưa có bạn trai. Cả nhà tôi đều nôn nóng giùm dì ấy.”

“Chắc là yêu cầu của dì ấy cao quá đấy, nếu không với dáng vẻ của dì ấy làm gì có chuyện không lấy được chồng.” Cố Du Du vội vàng cười nói.

Liễu Đông cũng cười: “Cái đó tôi cũng không biết, dù sao cũng hẹn hò nhiều lần rồi nhưng không thành.”

“Dì Tuyết của cậu làm nghề gì?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.

Chương 198: Chuyển đến tổ diễn xuất (I)

“Dì Tuyết làm việc cho một công ty kế toán.” Liễu Đông đáp.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt lạnh đi, thì ra chuyên ngành của Đường Tuyết Mai là kế toán, chẳng trách kiếp trước cấu kết với Tần Hạo hòng âm mưu chiếm đoạt tập đoàn Kỷ Hải.

Bố quá tin tưởng Đường Tuyết Mai, sợ cô ta ở nhà buồn chán nên đã đưa cô ta vào phòng tài vụ của công ty.

Kiếp này cô ta đừng hòng nghĩ tới!

Trong đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt lóe lên tia lạnh lùng, nhưng may là có cặp kính to che khuất nên Cố Du Du và Liễu Đông không nhận ra.

Đột nhiên di động của Kỷ Hi Nguyệt vang lên, cô thấy Trần Manh Manh gọi tới thì lập tức nhận điện thoại.

“Tiểu Nguyệt, cậu không sao chứ? Làm mình sợ hết cả  hồn! Cậu đang ở đâu vậy, mình đi thăm cậu!” Giọng nói của Trần Manh Manh như chực khóc.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc ấm áp: “Mình không sao, cậu đừng lo lắng. Mình vẫn đang ở bệnh viện.”

“Bệnh viện Nhân Dân sao? Mình cũng đang ở gần đó, cậu ra quán cà phê bên cạnh đi!” Trần Manh Manh nói dứt lời thì cúp máy.

Kỷ Hi Nguyệt cười khổ, đành nói với Cố Du Du và Liễu Đông một tiếng rồi chạy ra ngoài.

Cố Du Du đương nhiên chỉ mong được ở riêng với Liễu Đông, cô ta hỏi han ân cần khiến Liễu Đông cảm thấy rất ngượng ngừng. Tuy nhiên Liễu Đông cũng biết những chuyện xảy ra sau khi Vương Nguyệt vào đài truyền hình.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài vẫn nhìn thấy Đường Tuyết Mai đang ở đó, nhưng bố đã ra về. Điều này làm cô thở phào nhẹ nhõm.

Đến quán cà phê, Kỷ Hi Nguyệt nhận ra khuôn mặt vốn dĩ bầu bĩnh của Trần Manh Manh đã gầy gò đi đôi chút. Cô nghĩ, nhất định Trần Manh Manh đã chịu đả kích nặng nề về những chuyện mà Chu Dân gây ra với cô ấy.

Cũng trách cô mấy hôm nay không thể ở bên cạnh chia sẻ với cô ấy.

“Manh Manh!” Kỷ Hi Nguyệt gọi.

“Tiểu Nguyệt, cậu dọa chết mình rồi! Không sao đấy chứ?” Mắt Trần Manh Manh đỏ lên.

Kỷ Hi Nguyệt vội đáp: “Có sao mà còn đứng ở đây nói chuyện với cậu à? Cậu xem băng ghi hình chưa? Thấy mình có ngầu không?”

“Ngầu cái đầu cậu! Thực sự quá nguy hiểm. Tim mình muốn nhảy cả ra ngoài. Tiểu Nguyệt, sau này cậu đừng liều mạng như vậy nữa được không? Trước đây thì đánh nhau với Chu Dân, bây giờ lại so kè với hung thủ. Mình thật sự rất sợ.” Trần Manh Manh rốt cuộc cũng rớt nước mắt.

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nắm tay cô ấy: “Manh Manh, cậu đừng lo lắng, mình thật sự không sao cả, mình có kỹ năng tự vệ mà. Nhưng cậu yên tâm đi, sau này mình sẽ cẩn thận hơn nữa. Mình trời không sợ, đất không sợ, nhưng sợ nhất là Manh Manh nhà ta rơi nước mắt đấy.”

“Đáng ghét!” Trần Manh Manh bị cô chọc cười, vươn tay đánh cô.

Ầm ĩ một lúc, Trần Manh Manh bật cười cười: “Tiểu Nguyệt, mình có một tin này muốn nói cho cậu biết.”

“Ồ? Tin gì thế?” Kỷ Hi Nguyệt hiếu kỳ.

“Mình, mình sẽ chuyển đến đài truyền hình Cảng Long của cậu!” Trần Manh Manh nói.

Kỷ Hi Nguyệt sững người, vui mừng nói: “Thật à! Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta có thể ăn chung cơm trưa rồi! Cậu làm ở đoàn làm phim à?”

“Không, là tổ diễn xuất! Tiểu Nguyệt, cậu nói có phải vì mình hết cái để xui rồi nên giờ đang thăng hoa trở lại không?! Mình vậy mà có thể đóng phim rồi!” Trần Manh Manh cười không khép miệng lại được.

Kỷ Hi Nguyệt tròn mắt, trong đầu cô lập tức hiện lên khuôn mặt đẹp trai của Triệu Húc Hàn. Có thể chuyển người từ Hương Thành sang Cảng Long, còn có thể cho Trần Manh chức vụ mà cô ấy thích nhất, e là chỉ có đại ma vương mới làm được điều đó.

Anh vẫn còn nhớ chuyện trước đây cô từng nói với anh, đó là cô muốn chuyển Trần Manh Manh đi.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc ấm áp, chỉ cần là chuyện của cô thì đại ma vương đều âm thầm giúp cô hoàn thành tâm nguyện, kiếp trước cũng thế, kiếp này vẫn vậy.

Đáng tiếc kiếp trước cô không biết quý trọng, ngược lại còn đi đối xử tốt với người đàn bà nham hiểm Đường Tuyết Mai, đúng là ngu ngốc vô cùng.

Chương 199: Chuyển đến tổ diễn xuất (II)

“Vậy thì quá tốt, như cậu mong muốn rồi nhé. Quả nhiên là vực dậy từ đáy vực sâu. Sau này đừng suy nghĩ lung tung nữa biết chưa? Nhìn cậu ốm đi rồi đấy!” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Trần Manh Manh khẽ gật đầu, sau đó nở nụ cười đáng yêu: “Lần này mình phải nắm chắc cơ hội mới được, đạo diễn nói mình có thể diễn vai nữ số bốn đấy!”

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run, vai nữ số bốn mà cô ấy vui vẻ như vậy sao? Cô gái này đúng là dễ dàng thỏa mãn.

“Vậy cậu cố lên nhé, biết đâu chẳng mấy chốc lại trở thành nữ chính thì sao!” Kỷ Hi Nguyệt khích lệ cô ấy.

“Nữ chính thì mình không có khả năng đâu, nhưng hy vọng là được đóng vai nữ số hai. Tiểu Nguyệt, ngày mai là mình đến chỗ các cậu rồi, cậu nhớ đến xem nhìn đóng phim đấy nhé.” Trần Manh Manh nói.

“Điều đó là đương nhiên, lầu hai mươi hai đúng không? Phim gì vậy?”

“Phim cổ trang ‘Thái Tử Phi Cát Tường’. Nghe nói nam chính là Lý Vệ, anh ấy là thần tượng của mình đấy.  Không ngờ mình lại có cơ hội được diễn chung. Tiểu Nguyệt, mình thực sự rất hạnh phúc.” Mặt Trần Manh Manh đầy sự si mê.

“Được rồi được rồi, hạnh phúc là tốt rồi.” Tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt vì Đặng Tuyết Mai mà buồn bực đã được cô bạn thân xoa dịu.

Buổi chiều, Kỷ Hi Nguyệt được đội trưởng Trương gọi đến đồn cảnh sát. Bởi vì tên hung thủ sống chết đòi gặp cô và Liễu Đông, mà Liễu Đông đang bị thương nên cô đành phải đi một mình.

Đương nhiên Kỷ Hi Nguyệt có thể không đi, nhưng tên hung thủ đó quá bất hợp tác, quậy cho đồn cảnh sát gà bay chó nhảy, cộng thêm chuyện cánh phương tiện truyền thông vẫn đang túc trực ở bên ngoài, nên là Trương Cường bất đắc dĩ phải gọi Kỷ Hi Nguyệt qua một chuyến.

Trong phòng thẩm vấn, Kỷ Hi Nguyệt cách song sắt đứng đối diện tên hung thủ.

Tên hung thủ lúc này rất nhếch nhác, trên người vẫn còn vết máu, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt.

“Cô! Tại sao cô lại nhận định tôi là hung thủ! Lúc thi thể được vớt lên tôi vốn dĩ  không có bên bờ sông!” Tên hung thủ khó hiểu.

Kỷ Hi Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi tin là anh đã xem hình ảnh và bài báo mà chúng tôi đăng lên. Trước khi cái xác được trục vớt anh vẫn luôn dáo dác nhìn xung quanh, anh nhìn gì xung quanh? Chắc chắn là muốn xem thử xác chết mà anh nén xuống đáy sông có nổi lên mặt nước không chứ gì?”

“Vậy thì sao? Vậy thì cô cũng đâu thể khẳng định là tôi làm?” Tên hung thủ căm hận nói.

Kỷ Hi Nguyệt lãnh đạm đáp lại: “Lúc cái xác được vớt lên anh lại bỏ đi, một chuyện lớn như vậy, tôi tin chỉ cần là người có chút lòng tò mò cũng nhất định ghé đến xem, đằng này anh lại mất dạng.”

“Chẳng lẽ tôi bận việc gấp mà không thể bỏ đi sao?” Tên hung thủ vẫn không thể hiểu nổi.

Kỷ Hi Nguyệt biết điều này cũng rất vô lý, nhưng cô vẫn nói: “Bất kể anh có tin hay là không thì dáng vẻ của anh đã bán đứng anh. Tôi chỉ đưa ra một suy đoán táo bạo cho cảnh sát, nhưng may là suy đoán đã thành sự thật. Tất nhiên là tôi không hy vọng nhìn thấy một tên sát nhân biến thái như anh lại giết hại thêm người vô tội thứ hai.”

“Cô, thì ra chỉ là suy đoán của cô!” Tên hung thủ nắm chặt trụ sắt, giận dữ gầm lên.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Đúng đấy, nhưng tôi đã bất chấp nguy hiểm và đánh đổi cả công việc, cũng may là không sai. Ai bảo anh vốn dĩ là kẻ giết người! Nếu không còn vấn đề gì thì thứ lỗi tôi không hầu chuyện với anh nữa! Hy vọng kiếp sau anh sẽ là một công dân tốt!”

Dứt câu Kỷ Hi Nguyệt xoay người rời đi.

“A! Cô là người phụ nữ điên! Bệnh thần kinh! Thì ra chỉ là đoán mò, aaaaa! Ông đây không tin!”

Tên sát nhân không ngờ bản thân lại xui xẻo đến vậy, chỉ ra bờ sông quan sát lại bị Kỷ Hi Nguyệt chụp được, hơn nữa bài báo suy đoán của cô đã khiến anh ta nghĩ rằng không thể để cảnh sát nghi ngờ mình, nhưng đâu lường được lại tự kết liễu đời mình sớm như vậy!

Chương 200: Phải dỗ dành đại ma vương (I)

Anh ta căm hận, phẫn uất, tại sao lại xui xẻo gặp phải người phụ nữ như vậy, tại sao mọi chuyện lại đen đủi như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt ra khỏi phòng thẩm vấn, Trương Cường ngượng ngùng gãi đầu.

“Cô Vương Nguyệt, cám ơn cô đã cung cấp manh mối lần này, còn bắt được tên hung thủ.” Trưởng đồn Lý bước tới bắt tay với Kỷ Hi Nguyệt.

“Nhưng với tư cách là một phóng viên nghiêm túc, thỉnh thoảng suy đoán loại chuyện này là một việc làm trái với đạo đức nghề nghiệp, đặc biệt là liên quan đến trách nhiệm và danh dự của cảnh sát. Vì vậy, mong là sau này cô Vương Nguyệt có thể cung cấp manh mối trực tiếp cho cảnh sát chúng tôi, đừng đăng tin trước.”  Trưởng đồn Lý khéo léo cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Tôi biết, chỉ vì  tôi sợ các anh không tin lời tôi nói nên mới dùng cách này. Lãnh đạo của chúng tôi cũng đã nghiêm khắc phê bình, tôi nhất định sẽ sữa chữa. Đã đem đến phiền phức cho đồn cảnh sát các anh rồi, mong các anh thứ lỗi.”

“Đâu có đâu có. Cô Vương Nguyệt khách khí rồi.” Trưởng đồn Lý bật cười, nghĩ thầm cô gái nàu tuy có chút xấu xí nhưng lại biết lý lẽ, còn rất khiêm tốn nữa.

Nhưng nghĩ đến sự coi trọng của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị đối với cô thì anh ta không dám đắc tội.

Kỷ Hi Nguyệt về đến khu dân cư Phong Nhã là vừa đúng giờ cơm tối, cô lên lầu tắm rửa, sau đó xuống lầu dùng cơm. Triệu Húc Hàn đã ngồi trước bàn ăn.

“Anh Hàn, anh về rồi à!” Kỷ Hi Nguyệt cười chào hỏi.

Triệu Húc Hàn đang uống canh, anh khẽ liếc cô một cái đó nhưng không đáp lại.

“Tiểu thư, cô uống canh đi.” Thím Lý mang chén canh cho Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, ngồi xuống chưa kịp uống canh đã mỉm cười  nói: “Anh Hàn, anh đừng tức giận mà. Tôi sẽ cẩn thận, và chắc chắn sẽ kiên trì học kỹ năng tự vệ, anh đừng tức giận nhé. Cùng lắm thì tôi để lão Khôi đi theo vậy.”

Nói rồi còn chu cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt tủi thân cầu xin Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn liếc cô, sau đó cúi đầu uống hớp canh cuối cùng rồi lại ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm vào cô.

“Phải rồi anh Hàn, cám ơn anh đã giúp Manh Manh chuyển đến Cảng Long, vậy là sau này tôi  đã có bạn đồng hành. Anh Hàn đối xử với tôi thật tốt, tôi chắc chắn sẽ báo đáp anh Hàn chu đáo.” Kỷ Hi Nguyệt thấy vẻ mặt của anh như vậy thì trong lòng phát run, vội vàng đem hết những điều tốt đẹp nói ra.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!