Chương 121: Di Động Bị Đánh Cắp (II)
Kỷ Hi Nguyệt cũng rất tức giận, cô vội vã hỏi thăm: “Manh Manh, di động của cậu có thông tin gì không?”
“Có ảnh, của cậu và mình, còn của Chu Dân nữa. Trời ạ, làm sao đây. Người phụ nữ này sẽ không mở khóa đó chứ?”, Trần Manh Manh nôn nóng, “Lỡ như bị cô ta nhìn thấy mặt thật của cậu thì sao đây?”
Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi. Mặc dù những lúc cô đi cùng với Trần Manh Manh cũng không tính là dáng vẻ của Kỷ đại tiểu thư, nhưng nhìn cũng không khác mấy. Còn so dáng vẻ Kỷ đại tiểu thư với Vương Nguyệt hiện tại thì lại có chút khác biệt.
Lỡ như Ngụy Tiêu Tiêu nhận ra cô, liệu cô ta có đến đài truyền hình Cảng Long vạch trần cô không?
Tuy rằng vấn đề bị vạch trần không có gì to tát, nhưng chắc chắn sẽ có rất nhiều chỉ trích. Hơn nữa, nếu cô trở về với dáng vẻ xinh đẹp, thì đại ma vương Triệu Húc Hàn liệu có ngăn cấm không cho cô làm phóng viên nữa không?
Mặc dù không biết anh có thực sự thích cô hay không, nhưng từ chuyện của Triệu Vân Sâm, có thể thấy anh rất quan tâm đến cô, tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cô.
Nhưng cô luôn cảm thấy tình cảm của Triệu Húc Hàn dành cho cô rất kỳ lạ. Đây cũng là một câu đố mà cô luôn trăn trở trong đầu.
“Tiểu Nguyệt, mình phải làm sao đây? Hay là đến nhà tìm cô ta.” Trần Manh Manh nói.
Kỷ Hi Nguyệt cũng rất rối rắm. Nghĩ tới nghĩ lui rồi nói: “Tạm thời chắc là cô ta không mở khóa điện thoại được, cho nên nhanh nhất có thể phải tìm được cô ta. Cũng không chắc là cô ta có ở nhà. Phải rồi, mình có số điện thoại của cô ta!”
Kỷ Hi Nguyệt nhớ cô đã từng gửi ảnh cho cô ta.
Cô lấy di động ra nhanh chóng gửi đi một tin nhắn: “Ngụy Tiêu Tiêu, cô lấy trộm điện thoại của Trần Manh Manh, vui lòng đem trả lại đây, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tin nhắn gửi đi, bên kia chưa có phản hồi.
“Cô ta nhất định sẽ trả lời.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy loại người này chắc chắn sẽ hồi âm.
Đúng với dự đoán, bên kia gửi tin nhắn lại: “Thì ra người trước đây gửi bức ảnh là cô! Vương Nguyệt!”
“Là tôi. Trả lại di động cho Trần Manh Manh, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.” Cô trả lời tin nhắn.
“Báo cảnh sát đi. Tôi không trả đấy. Để xem điện thoại có mánh khóe gì!” Ngụy Tiêu Tiêu dường như đã bất cần.
“Đợi đó!” Kỷ Hi Nguyệt gửi hai chữ này xong thì lập tức gọi cho Ngô Phương Châu nhờ anh ấy giúp đỡ.
Một lát sau, đồng nghiệp Tiểu Lục của Ngô Phương Châu đến đài truyền hình để tìm hiểu, sau đó xem băng ghi hình giám sát rồi đột nhiên hỏi: “Ngụy Tiêu Tiêu ở đâu?”
“Có lẽ là ở nhà, tôi biết nhà của cô ta.”
Kỷ Hi Nguyệt đưa Tiểu Lục đang mặc cảnh phục và Trần Manh Manh đến tầng 23 của toà nhà D thuộc khu dân cư Phong Nhã.
Gõ cửa rất lâu nhưng không thấy ai trả lời.
Kỷ Hi Nguyệt biến sắc, cô nghĩ rất có khả năng Ngụy Tiêu Tiêu đã đem di động đến tiệm để mở khóa.
“Vương Nguyệt, thông tin trong điện thoại rất quan trọng sao?” Tiểu Lục thấy sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi thì vội vàng hỏi thăm.
Bởi vì Ngô Phương Châu nhờ vả nên anh ấy cũng rất tận tâm tận lực.
“Đúng vậy. Còn có cách nào khác không?’ Kỷ Hi Nguyệt hỏi Tiểu Lục.
“Có, để tôi tìm cậu em định vị di động của Ngụy Tiêu Tiêu, cô đợi một chút.” Tiểu Lục đi qua một bên gọi điện thoại.
“Trăm ngàn lần đừng để cô ta nhìn thấy ảnh của cậu. Mình cứ cảm thấy người phụ nữ này sẽ kiếm chuyện.” Trần Manh Manh nói.
Kỷ Hi Nguyệt an ủi cô ấy: “ Đừng nôn nóng. Không sao đâu.”
Mặc dù Kỷ Hi Nguyệt cũng rất lo lắng, nhưng nếu thật sự bị vạch trần thì sự việc cũng chẳng còn cách nào khác.
Chương 122: Di Động Bị Đánh Cắp (III)
Tiểu Lục nhanh chóng quay lại nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Ngụy Tiêu Tiêu đang ở đài truyền hình Cảng Long.”
“Sao cơ!” Kỷ Hi Nguyệt thót tim, “Đi mau!”
Nói xong cô vội vã bỏ chạy. Lẽ nào Ngụy Tiêu Tiêu không cần bẻ khoá, đoán mò được mật khẩu rồi mở hình ảnh của Trần Manh Manh ra?
Kỷ Hi Nguyệt vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Liễu Đông, kêu cậu bất kể dùng cách thức gì phải ngăn Ngụy Tiêu Tiêu lại.
Liễu Đông rất kinh ngạc. Vừa mới cúp điện thoại đã nghe tiếng thang máy vang lên.
Tiếng giày cao gót vang lên lộp cộp, ngay lập tức Ngụy Tiêu Tiêu xuất hiện trong tầm mắt của Liễu Đông.
Da đầu của Liễu Đông tê dại, nhưng nhớ đến giọng nói lo lắng của Kỷ Hi Nguyệt trong điện thoại, cậu bước nhanh về phía trước.
“Không biết là người đẹp này muốn tìm ai vậy?” Liễu Đông lộ ra nụ cười tỏa nắng.
Ngụy Tiêu Tiêu cũng sửng sốt khi thấy dáng vẻ đẹp trai cao ráo của Liễu Đông, khóe môi lập tức câu lên một nụ cười: “Anh chàng đẹp trai, cậu không biết tôi sao?”
Liễu Đông sờ sờ cằm nói: “Tôi cảm thấy rất quen. À à, nhớ ra rồi. Cô, cô không phải là đại minh tinh Ngụy Tiêu Tiêu sao? Tốt quá, cô có thể cho tôi xin chữ ký được không?”
Ngụy Tiêu Tiêu bị sự nhiệt tình của Liễu Đông làm cho mê muội. Người đàn ông này lẽ nào không đọc tin tức, không biết cô ta là người phụ nữ lẳng lơ đa tình sao?
Nói không chừng cậu ta không biết cũng nên.
Ngụy Tiêu Tiêu an ủi bản thân, may quá cô ta vẫn còn fan.
“Được thôi. Đợi lát nữa ra về tôi sẽ giúp cậu ký tên. Phải rồi, tôi tìm sếp của bộ phận tin tức các cậu. Cậu có thể đưa tôi đi được không?” Ngụy Tiêu Tiêu dịu dàng cười.
Lúc trước ở đài truyền hình Hương Thành đã nhếch nhác, cho nên trước khi xuất hiện ở đây cô ta đã vào phòng vệ sinh chỉnh trang lại. Bất kể thế nào, bản thân tốt xấu gì cũng là người nổi tiếng.
Chẳng có nữ minh tinh nào là không dính tai tiếng tình dục, đa số các đại minh tinh lên được vị trí nữ chính đều xài quy tắc ngầm, cô ta chẳng qua chỉ là xui xẻo gặp phải nha đầu thối tha Trần Manh Manh, vừa vặn lại có thêm một cô bạn làm nghề phóng viên.
Đúng là xui xẻo tới nỗi uống nước cũng mắc kẽ răng.
“Cô tìm sếp của chúng tôi à? Được , để tôi đưa cô đi.” Liễu Đông nhanh chóng suy nghĩ, đưa Ngụy Tiêu Tiêu đến phòng họp bên cạnh văn phòng của sếp.
Vừa đi vừa tâng bốc Ngụy Tiêu Tiêu, nào là khen cô ta xinh đẹp, rồi diễn xuất nhập thần, sau đó còn khẳng định cô ta sẽ là đại minh tinh.
Ngụy Tiêu Tiêu cực kỳ có thiện cảm với Liễu Đông, miệng cười không khép lại được.
“Đây là phòng họp dùng để gặp khách hàng, chị Tiêu Tiêu, chị ngồi trước đi, tôi giúp chị rót nước rồi sẽ đi gọi sếp qua đây.” Liễu Đông khách sáo cười nói.
“Được, cảm ơn chàng trai.” Ngụy Tiêu Tiêu cười hưởng thụ.
Liễu Đông ra ngoài, đóng cửa lại rồi lập tức gửi tin nhắn cho Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt đã tới dưới lầu, cậu thở phào nhẹ nhõm, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cũng may hôm nay rất nhiều đồng nghiệp trong văn phòng đã ra ngoài đi lùng sục tin tức liên quan của Chu Dương Thiên và Chương Tiểu Lộ, những người còn lại tương đối ít, đa số đều tập trung vào làm việc nên cũng không chú ý đến bên này.
Liễu Đông báo cho Kỷ Hi Nguyệt biết đã đưa Ngụy Tiêu Tiêu vào phòng họp. Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng hồi âm: “Làm tốt lắm. Rãnh rỗi sẽ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn!”
Liễu Đông thấy câu nói này thì nụ cười trên mặt mới thực sự gọi là tỏa nắng và thanh thuần.
Kỷ Hi Nguyệt không đưa Tiểu Lục và Trần Manh Manh vào khu vực văn phòng và đi thẳng tới phòng họp.
Liễu Đông vừa rót ly nước cho Ngụy Tiêu Tiêu thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt tới, cậu chỉ tay vào phòng họp ra hiệu với cô.
“Giúp chúng tôi mở cửa.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.
Chương 123: Di Động Bị Đánh Cắp (IV)
Liễu Đông dùng tay ra hiệu OK. Kỷ Hi Nguyệt đẩy cửa tiến vào phòng họp.
Ngụy Tiêu Tiêu đang chơi điện thoại thì nghe thấy tiếng động, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Hi Nguyệt. Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, bởi vì còn nhìn thấy Tiểu Lục đang mặc cảnh phục đứng bên cạnh.
“Cô, sao cô lại đến đây?” Ngụy Tiêu Tiêu không thể tưởng tưởng nổi, bọn họ sao lại biết cô ta đến đài truyền hình Cảng Long.
“Ngụy Tiêu Tiêu, cô lấy cắp di động, có chứng cứ xác thực, hai vị tiểu thư này muốn đến giải quyết riêng tư nhưng cô không hợp tác, cho nên các cô ấy đã báo cảnh sát. Bây giờ làm phiền cô giao điện thoại ra và theo tôi về đồn cảnh sát một chuyến.” Tiểu Lục nghiêm túc nói.
Ngụy Tiêu Tiêu lập tức đứng lên: “Đồng chí cảnh sát, anh đừng hiểu lầm. Chúng tôi có quen biết nhau, chỉ là trước đây có chút chuyện xích mích, tôi chỉ muốn ăn miếng trả miếng với bọn họ một chút thôi, không hề có chuyện ăn trộm.”
“Không được sự đồng ý của người khác, tự ý lấy đi là vi phạm pháp luật. Nhanh chóng giao điện thoại ra đây!” Tiểu Lục rất nghiêm khắc, có thể nói là hung hãn, dọa cho Ngụy Tiêu Tiêu toàn thân run rẩy.
“Chính là cái này!” Trần Manh Manh nhanh chóng bước đến giật lại chiếc di động trong tay của Ngụy Tiêu Tiêu.
“Trả thì trả. Có cần phải làm quá lên vậy không! Còn báo cảnh sát nữa chứ, chắc là trong điện thoại có bí mật xấu hổ gì không muốn người khác nhìn thấy chứ gì!” Ngụy Tiêu Tiêu khinh thường nói.
“Cô mới là người không biết xấu hổ đó! Di động của tôi chẳng có bí mật gì, chỉ có hình ảnh của tôi với người thân nên không muốn để mất thôi! Cô quả thực là bất cần mặt mũi lại đi ăn trộm di động của tôi!” Trần Manh Manh đáp trả.
“Có gì to tát đâu, chỉ là một cái điện thoại thôi mà! Tôi cũng không mở khóa được, cô gấp gáp cái gì!” Ngụy Tiêu Tiêu lươn lẹo nói.
“Vậy thì tại sao cô khong trả lại cho tôi!” Trần Manh Manh hú hồn, chỉ cần chưa nhìn thấy là được.
“Cô hại tôi thành ra như vậy, tôi dọa cô một chút không được sao!” Ngụy Tiêu Tiêu vẫn rất già mồm át lẽ phải.
Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy: “Dọa một chút? Vậy thì cô đến đài truyền hình Cảng Long làm gì? Tại sao lại muốn gặp sếp của tôi?”
“Vương Nguyệt, tôi đến là muốn nói cho sếp cô biết, cái loại phóng viên đê tiện như cô tốt nhất nên sa thải, bằng không tôi sẽ kiện các cô về tội xâm phạm quyền riêng tư của tôi.” Thì ra Ngụy Tiêu Tiêu biết hành trình trở thành minh tinh của cô ta đã không còn hy vọng nên muốn kiếm chát chút phí tổn hại.
“Nực cười, cô là người nổi tiếng, lý ra phải sống tốt để nêu gương cho quần chúng chứ. Là cô không tự yêu lấy mình, chúng tôi chỉ lột trần bộ mặt lừa dối khán giả của cô thôi. Đây gọi là làm việc thiện. Cô cho rằng cô đi kiện tụng sẽ thắng sao?”
Kỷ Hi Nguyệt thực sự buồn cười, loại người này lẽ nào không tự mình biết mình sao?
“Có thắng hay không cũng phải bắt các cô trả giá!” Ngụy Tiêu Tiêu uy hiếp.
“Thưa cô, cô vẫn phải theo tôi về đồn cảnh sát. Lấy trộm điện thoại mặc dù không phải là tội lớn nhưng cô cũng phải vào đó ở mấy ngày!” Tiểu Lục nghe vậy cũng rất bực mình.
Loại người này ở trước mặt cảnh sát mà còn cây ngay không sợ chết đứng, thực sự không xem sự tồn tại của anh ấy ra gì sao?
“Sao cơ? Ở mấy ngày là có ý gì?” Ngụy Tiêu Tiêu lại kinh hãi.
“Tức là ăn cơm tù mấy ngày, để cô ở trong đó tự kiểm điểm lại mình, xem thử bản thân rốt cuộc đã làm sai ở đâu. Nếu còn chưa biết thì ở thêm vài ngày nữa.” Tiểu Lục lấy còng tay ra.
Ngụy Tiêu Tiêu lúc này rất sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói: “Đừng, tôi, tôi chỉ giỡn chơi với bọn họ thôi. Tôi không hề lấy trộm điện thoại. Trần Manh Manh, cô nói rõ đi, tôi không có lấy trộm. Chúng ta là đồng nghiệp, tôi chỉ đùa giỡn thôi.”
Ngụy Tiêu Tiêu sốt ruột nhìn Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh rối rắm. Kỷ Hi Nguyệt nói: “Manh Manh, đừng quên cô ta vừa mới tát cậu một cái! Cậu không đau sao?”
Chương 124: Một Cái Tát Mạnh Mẽ
Trần Manh Manh vươn tay bưng lấy một bên mặt vừa bị đánh, trong lòng quả thực rất uất ức.
“Như vậy đi, tôi cho cô đánh trả lại, chuyện này coi như kết thúc ở đây được không? Mọi người đều ở Cảnh Thành, huống hồ gì còn làm trong cùng một giới, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, đừng tuyệt tình như vậy chứ?” Ngụy Tiêu Tiêu vội vàng nói, “Cô đánh tôi đi, đánh hết sức có thể!”
Trần Manh Manh rất bối rối, kéo ống tay áo của Kỷ Hi Nguyệt không biết phải làm thế nào.
“Cậu không muốn kiện cô ta sao?” Kỷ Hi Nguyệt biết Trần Manh Manh nhẹ dạ lại nhút nhát.
Trần Manh Manh có chút nhát gan nhìn Kỷ Hi Nguyệt, biết rằng cô ấy sẽ làm tổn thương bạn thân của mình nhưng cô ấy thực sự không muốn gặp rắc rối.
“Vậy để mình đánh cho!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong liền vươn tay tát vào mặt Ngụy Tiêu Tiêu một tiếng thật kêu.
Âm thanh trong trẻo đến nỗi mặt của Tiểu Lục cũng có chút run rẩy.
Cái tát này mới mạnh mẽ làm sao.
Nguỵ Tiêu Tiêu bị đánh đến mức cả đầu nghiêng ngả, cô ta quay lại trừng mắt hung dữ nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Ác giả ác báo.Ngụy Tiêu Tiêu, làm người phải biết tích đức một chút. Cô đi đi!” Kỷ Hi Nguyệt không hề sợ hãi ánh mắt độc địa của cô ta, lạnh lùng nói.
Trần Manh Manh bị Kỷ Hi Nguyệt làm cho hết hồn, sắc mặt cũng tái nhợt. Tiểu Nguyệt vậy mà dám đánh thật.
“Còn không mau đi đi. Vẫn muốn trả thù sao!” Tiểu Lục cũng rất đanh thép, đối với loại phụ nữ này cảnh sát cũng không có lấy một chút hảo cảm nào.
Ngụy Tiêu Tiêu bưng một bên má sưng phù, miệng lạnh lùng hừ một tiếng rồi bước ra khỏi phòng họp.
Liễu Đông bên ngoài thấy Ngụy Tiêu Tiêu đi ra thì cũng muốn bật cười.
Nhưng chưa kịp cười thì đã bị Ngụy Tiêu Tiêu hung hăn trừng mắt, dọa Liễu Đông thót tim. Cậu đưa mắt nhìn người phụ nữ này sải bước ra về.
Kỷ Hi Nguyệt cám ơn sự giúp đỡ của Tiểu Lục, tiễn anh ấy về xong thì quay qua nói với Liễu Đông: “Liễu Đông, cám ơn cậu. Tôi với Manh Manh đi ăn cơm đã nhé.”
Liễu Đông nhìn Trần Manh Manh, Trần Manh Manh cũng hai mắt phát sáng nhìn lại cậu trêu đùa: “Tiểu Nguyệt, sao cậu không nói với mình chuyện thực tập sinh đẹp trai của Hương Thành qua làm việc ở bộ phận tin tức Cảng Long các cậu thế?”
Liễu Đông ngại ngùng gãi đầu nói: “Thì ra cô là nhân viên của Hương Thành. Tôi đến đây học hỏi chị Nguyệt vài thứ.”
“Uầy, lại còn chị Nguyệt. Tuổi tác của Tiểu Nguyệt cũng xấp xỉ cậu đấy.” Trần Manh Manh cười có chút nghịch ngợm.
Kỷ Hi Nguyệt liền kéo cô ấy lại nói: “Cậu hiếu kỳ quá nhỉ. Mình vào nghề sớm hơn Liễu Đông, không gọi tiền bối thì gọi chị Nguyệt thôi, chuyện bình thường mà. Đi thôi, đói rã ruột rồi. Chu Dân của cậu có đến hay không đây?”
Trần Manh Manh lúc này mới dời sự chú ý, vội vàng gọi điện thoại cho Chu Dân.
“Chu Dân, thật sự xin lỗi, bên em xảy ra chút chuyện vừa mới xử lý xong. Oh, anh ăn cơm rồi à, oh oh.” Nói xong cô ấy nhìn điện thoại bị cúp máy mà chút đau lòng.
“Anh ta không thèm quan tâm cậu xảy ra chuyện gì luôn sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhân cơ hội nhắc nhở cô ấy.
Trần Manh Manh có chút xấu hổ nói: “Anh ấy ăn cơm với đồng nghiệp rồi, chắc là chuyện cần bàn bạc. Đúng rồi, chúng ta còn muốn ăn mỳ không?”
“Phải đi chứ. Ăn xong chúng ta còn đi dạo phố nữa, dù sao cũng cùng cậu đi mua áo quần mà.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Trần Manh Manh đột nhiên dừng bước, có chút ngại ngùng: “Tiểu Nguyệt, mình, hôm nay mình chưa muốn mua quần áo.”
“Sao thế? Mua sắm rất nhanh, chúng ta ăn nhanh chút là được.” Kỷ Hi Nguyệt hơi kinh ngạc.
“Mình, mình muốn giải thích với Chu Dân một chút, hình như anh ấy giận rồi. Trưa nay mình chỉ nghĩ được một tiếng rưỡi, sợ sẽ không kịp.” Trần Manh Manh thực sự không dám nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt ngớ người, trong lòng cười khổ.
Chương 125: Tôi Kiếm Anh Ăn Cơm
“Cậu đúng là có sắc quên bạn. Hy vọng Chu Dân cũng sẽ đối xử với cậu tốt như vậy. Được rồi, xem ra cơm trưa cũng ăn không yên, cậu đi tìm anh ta đi.”
Kỷ Hi Nguyệt không muốn nói nhiều, kiếp trước cô đã biết mức độ quan tâm của Trần Manh Manh dành cho Chu Dân thế nào, nếu không cũng sẽ không ngốc nghếch bị lừa gạt.
Đây là mối tình đầu của Trần Manh Manh, cho nên kiếp trước mới hủy hoại cuộc đời của cô ấy.
Nghĩ đến sự lạc quan đáng yêu của cô bạn, vì loại đàn ông cặn bã như Chu Dân mà phải trả giá cả một đời, trong lòng cô đột nhiên hận Chu Dân đến nghiến răng nghiến lợi.
Cuối tuần này cô nhất định sẽ đi ngăn cản, chỉ là không biết nên ngăn cản thế nào đây?
“Tiểu Nguyệt, xin lỗi cậu nhé. Phải rồi, cậu vừa mới đánh Ngụy Tiêu Tiêu hung hãn như vậy, cô ta sẽ không ôm hận trong lòng mà trả thù cậu đấy chứ?” Trần Manh Manh lo lắng cho Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Cậu cho rằng nếu mình không đánh, cô ta sẽ không ôm hận trong lòng sao? Loại phụ nữ này chỉ có cách làm dữ với cô ta, cô ta mới biết ngậm mồm!”
Trần Manh Manh suy nghĩ, chắc do bản thân yếu đuối quá nên mới bị ăn hiếp. Nhưng lúc Ngụy Tiêu Tiêu rời đi, ánh mắt đúng là dọa người.
“Tiểu Nguyệt, xin lỗi cậu. Cậu giúp mình mà còn bị liên lụy đến bản thân nữa.” Trần Manh Manh kéo tay cô lại nói.
“Được rồi. Đi nhanh đi, bạn tốt không cần nói mấy lời này.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đuổi cô ấy đi, để tránh người phụ nữ này lại đa sầu đa cảm.
Sau khi Trần Manh Manh rời đi, Kỷ Hi Nguyệt muốn ăn mỳ thịt bò cũng không thành. Sực nhớ đến chuyện đại ma vương ban nãy đến đài truyền hình Hương Thành không biết làm gì, cô lập tức lôi điện thoại ra.
Lúc này trong văn phòng mới trên tầng cao nhất của đài truyền hình Hương Thành, Triệu Húc Hàn đang ngồi dựa vào chiếc sô pha cỡ lớn, Tiêu Ân đứng thẳng tắp bên cạnh, trước mặt là một hàng ba người đàn ông.
Ba người đàn ông này đều là lãnh đạo cấp cao của đài truyền hình Hương Thành. Sau khi tập đoàn Đế Vương Triệu Thị thu mua đài truyền hình Hương Thành, trong ba người này chỉ có một người thuộc hệ thống của Triệu Gia, hai người còn lại là lãnh đạo cũ trước đây.
Sau khi đổi ông chủ, bọn họ cũng rất hồi hộp, không ngờ sinh thời có thể trở thành thành viên của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, phúc lợi siêu tốt nhưng trách nhiệm cũng nặng hơn rất nhiều, nhất là khi đứng trước mặt vị quản lý trẻ tuổi của Triệu Thị, bọn họ thực sự không dám thở.
“Dương Hồng đã ôm nhiều tài liệu chạy trốn mà giờ các anh mới biết sao?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn ba người trước mặt.
Lí Bân, người của Triệu Gia vội vàng nói: “Cậu chủ, việc tiếp nhận tương đối gấp gáp nên nhất thời chưa điều tra rõ. Vốn dĩ là tôi có thể giải quyết nhưng bên phía Nhất Gia lại nắm được thóp.”
“Chủ tịch, Dương Hồng là một người nhìn rất trung thực, nhưng không ngờ sau lưng anh ta lại toan tính nhiều như vậy. Việc xảy ra bất ngờ, cũng không thể hoàn toàn trách Lí Bân được.” Chú Vương là người cũ vội nói giúp.
Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn càng lạnh hơn.
Thật ra cũng không phải việc gì to tát, nhưng anh hai Triệu Nhất Gia lại nhúng một chân vào, làm cho sự việc bị biến chất khó giải quyết hơn một chút.
Đang còn lạnh lùng nhìn ba người, đột nhiên di động trên bàn vang lên âm báo tin nhắn.
Triệu Húc Hàn ngồi thẳng người dậy, cầm lấy di động mở ra xem. Tiêu Ân đứng bên cạnh kịp thời liếc mắt nhìn thấy được một chữ ‘Nguyệt’.
“Anh Hàn, anh đang ở đâu vậy?” Đằng sau còn thêm mặt cười dễ thương.
Triệu Húc Hàn nghiêng đầu, Tiêu Ân hết hồn lập tức nhìn thẳng về phía trước. Sau gáy cậu chủ có mắt sao?
“Có chuyện gì sao?” Triệu Húc Hàn nhanh chóng đáp lại.
“Tôi chưa ăn cơm, muốn ăn cơm với anh được không?” Kèm theo một biểu cảm tủi thân đáng thương.
Triệu Húc Hàn cau mày, nhìn di động một hồi mới trả lời lại: “Được, tôi đến cổng Cảng Long đón em.”
Chương 126: Hồng Nhan Hại Nước
Triệu Húc Hàn đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lí Bân rồi nói với giọng sắc bén: “Mấy người lui xuống cả đi. Chuyện này đừng nhúng tay vào nữa. Tôi sẽ giải quyết. Nhất Gia đến cứ nói là chưa được sự đồng ý của tôi thì không được phép đụng vào bất cứ tài liệu nào. Có tôi ở đây, mấy người còn sợ bọn họ cường ép sao?”
Giọng nói độc đoán vang lên khiến cả ba người run sợ.
“Vâng, cậu chủ.” Lí Bân thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Húc Hàn đứng lên nói với Tiêu Ân: “Chuẩn bị xe đi đón cô ấy ăn cơm.”
Tiêu Ân sững sờ, xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu chủ còn tâm tư ăn uống với Kỷ Hi Nguyệt sao?
Đúng là hồng nhan hại nước mà!
Kỷ Hi Nguyệt thấy tin nhắn thì vui mừng tới nỗi khoa chân múa tay, nhưng chợt phát hiện bản thân hiện tại đang là dáng vẻ của Vương Nguyệt, liệu anh Hàn có ghét bỏ không nhỉ.
Nghĩ đến đây, cô lập tức lao vào nhà vệ sinh của KFC bên cạnh, tháo tóc giả, gỡ mắt kính, rửa đi lớp trang điểm xấu xí trên mặt rồi vỗ vỗ khuôn mặt một cách nhẹ nhõm sau đó quay trở lại trước cổng đài truyền hình.
Nhưng sợ vẫn có người nhận ra nên cô đội thêm chiếc mũ lưỡi trai đứng ở ngã tư đợi anh. Cô tin là xe của Triệu Húc Hàn chạy đến nhất định sẽ thấy cô.
Xe của Triệu Húc Hàn nhanh chóng tới nơi. Tiêu Ân vừa nhìn là đã nhận ra Kỷ Hi Nguyệt đang đứng bên đường, anh ta chạy tới đậu bên cạnh cô.
Sau khi lên xe Kỷ Hi Nguyệt cười tủm tỉm, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Triệu Húc Hàn rồi nói: “Anh Hàn, có phải anh mới đến đài truyền hình Hương Thành không?”
“Ừm.” Triệu Húc Hàn đáp lại một tiếng, xe bắt đầu chuyển bánh.
Ở phía sau, Trần Thanh, Tào Quang và Châu Lê ba người cũng vừa từ bên ngoài trở về.
“Ơ, vừa nãy bóng lưng đó có phải của Vương Nguyệt không?” Châu Lê nhìn chằm chằm chiếc xe sang trọng.
Trần Thanh lập tức nói: “Không phải chứ. Tôi không nhìn rõ, nhưng chiếc xe sang đó là của ông chủ tập đoàn Đế Vương Triệu Thị đấy!”
Khóe miệng Tào Quang khẽ giật giật, anh ta không lên tiếng.
“Tào Quang, anh nhìn thấy không? Người vừa nãy rất giống Vương Nguyệt, hôm nay cô ta cũng mặc bộ quần áo như thế này. Không đúng, người vừa nãy là tóc dài, lẽ nào tôi nhìn nhầm ao?” Châu Lê phồng má, vẫn còn đang suy nghĩ đến bóng lưng quen thuộc ban nãy.
Tào Quang lắc đầu nói: “Không nhìn thấy.”
“Có lẽ không phải. Vương Nguyệt làm sao có thể lên xe của ông chủ tập đoàn Đế Vương Triệu Thị được. Châu Lê, chắc là cô nhìn nhầm rồi.” Trần Thanh khẽ lắc đầu, sau đó lại nói tiếp: “Nhưng mà chiếc xe xịn xò đó tại sao lại xuất hiện ở đây? Triệu Húc Hàn đến đây không phải là tin tức lớn sao?”
“Anh Trần, chuyện của Triệu Thị tốt nhất đừng đưa tin. Không giữ được bát cơm là chuyện nhỏ, bị Triệu Thị đế ý thì mới là chuyện sống không bằng chết.” Trong lòng Tào Quang cười khẩy một tiếng.
Trần Thanh và Châu Lê nhìn anh ta, Châu Lê nói: “Tào Quang, mặc dù tôi biết chuyện của Triệu Thị không thể tùy tiện đưa tin, nhưng cũng đâu đến nỗi ghê ghớm như vậy, thời đại bây giờ tự do ngôn luận, hay là anh đã biết điều gì đó?”
Tào Quang cân nhắc một chút rồi nói: “Tôi không muốn mất chén cơm. Đây là điều cấm kỵ, tốt nhất đừng chạm vào. Trước đây từng nghe nói một số chuyện, nhưng không biết thực hư thế nào. Dù sao tôi cũng không phải là người trong cuộc .”
Trần Thanh gật đầu nói: “Đúng đúng đúng. Tốt nhất là đừng chạm vào. Những lời đồn đại đó khá đáng sợ. Châu Lê, cô cũng đừng tò mò quá.”
Châu Lê chép miệng: “Anh Trần, không phải anh muốn đánh bại Vương Nguyệt sao. Tôi nghĩ tin tức của tập đoàn Triệu Thị lần này có thể hơn hẳn chuyện Chu Dương Thiên của cô ta.”
“Muốn thắng cũng không thể tự hất đổ bát cơm được. Chúng ta ra ngoài tìm tin tức, tôi không tin cô ta có thể tìm được còn chúng ta thì không.” Trần Thanh tự động viên tinh thần.
Châu Lê cười mỉa mai: “Được thôi. Anh Trần là tiền bối, chắc chắn có thể đánh bại Vương Nguyệt.”
“Châu Lê, hình như cô rất bất mãn với Vương Nguyệt thì phải. Tại sao vậy?” Trong con ngươi của Tào Quang lóe lên một tia sáng tối bất định.
Chương 127: Cùng Ăn Cơm Trưa
Châu Lê quan sát Tào Quang, sau đó lại đưa mắt nhìn Trần Thanh rồi khó chịu nói: “Cũng chẳng có gì. Chỉ là cô ta với tôi vào cùng một lượt, nhưng cô ta quá may mắn, còn tôi thì bây giờ mới lần đầu tiên ra ngoài chạy tin. Tôi cũng muốn làm một phóng viên.”
“Chỉ vì điều này sao?” Tào Quang sầu não. Logic của người phụ nữ này đúng là ngớ ngẩn.
“Giữa các thực tập sinh cũng có sự cạnh tranh với nhau. Vương Nguyệt quả thực quá may mắn, hơn nữa ngoài vận may tốt, tính khí của cô ta cũng thay đổi rất nhanh. Trước đây cô ta đi theo Cố Du Du, đột nhiên giữa chừng lại biến thành một người khác. Cố Du Du còn quay ngược lại xin tin tức của cô ta. Tôi cứ cảm thấy rất kỳ lạ.” Trần Thanh cũng thắc mắc vấn đề này.
“Xía. Chắc là trước đây muốn làm người phụ nữ ngoan hiền, nhưng sau này có chút thành tích nên lộ bộ mặt thật ra đấy. Đối xử với anh Trần như vậy thì đúng là không coi ai ra gì.” Châu Lê hoàn toàn là vì ghen tị.
Trần Thanh nhìn Châu Lê, sau đó gật đầu nói: “Nói cũng có lý. Suy cho cùng người trẻ tuổi thường hiếu thắng, có chút thành tích liền vểnh đuôi lên trời.”
“Anh Trần yên tâm. Tôi nhất định sẽ nổ lực. Anh Trần, anh đã có thâm niên trong nghề, chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua Vương Nguyệt! Chúng ta phải tự hào về nhóm của mình.” Châu Lê vội vàng nói.
Tào Quang rũ mắt xuống, không buồn nói chuyện.
Trần Thanh vô cùng phấn khích, dường như có thêm động lực, cười nói: “Được, vậy chúng ta cùng nhau cố gắng. Tranh thủ kiếm được tin tức lớn để trấn áp nhuệ khí của Vương Nguyệt.”
“Tào Quang, sao anh không phát biểu. Tốt xấu gì chúng ta cũng là một nhóm ba người, cấp trên phái anh xuống để giúp đỡ chúng tôi, cũng là muốn anh có được thành tích mà.” Châu Lê thấy Tào Quang không nói chuyện thì lập tức đẩy anh ta một cái.
Sắc mặt Tào Quang trở lạnh, rất ghét sự động chạm của cô ta: “Thành tích thì cũng phải làm mới có, không phải nói là có thể ra được.” Nói xong thì phớt lờ bọn họ.
Châu Lê rất ngỡ ngàng, nhìn Trần Thanh với vẻ mặt oan ức.
“Được rồi được rồi. Chúng ta về nhanh đi, ăn cơm trưa xong rồi tiếp tục cố gắng. Đúng rồi, nội bộ hai nhà của Chu Dương Thiên và Lí Thần Thần chắc đang cãi nhau dữ dội. Chiều nay chúng ta đi xem thử thế nào.” Trần Thanh đắc chí cười nói.
Anh ta nào biết Kỷ Hi Nguyệt đã sớm gợi ý cho Cố Du Du và mọi người qua đó tìm tin tức.
Bên đây, xe của Triệu Húc Hàn đã đến nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt, hai người bước vào một phòng bao nhỏ, lịch sự sang trọng.
“Anh Hàn, lẽ nào mỗi ngày anh đều đến đây ăn cơm sao?” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run, ăn có bữa trưa thôi mà cũng đến một nơi cao cấp như vậy à, đúng là xa xỉ.
“Em muốn ăn gì ở đây đều có thể làm. Hà cớ gì phải đi nơi khác?” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt đáp lại.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không cần không cần. Chỉ là cảm thấy mỗi ngày anh Hàn đều đến đây không thấy chán sao?”
Triệu Húc Hàn liếc cô: “Không đến thường xuyên.”
“Oh, vậy bình thường anh ăn ở đâu?” Kỷ Hi Nguyệt lại tò mò, kỳ thực là cô cũng muốn hiểu anh thêm một chút.
“Buổi trưa ở công ty, buổi chiều về nhà.” Triệu Húc Hàn cầm khăn lông lau tay, “Hôm nay em đến đài truyền hình Hương Thành có việc gì vậy?”
Kỷ Hi Nguyệt hưng phấn nói: “Anh Hàn thấy tôi với Manh Manh sao?”
Triệu Húc Hàn liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Em nghĩ Tiêu Ân bị mù à?”
“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt không còn gì để nói. Tiêu Ân là người lái xe, còn tên đại ma vương này ngồi phía sau chắc chỉ dùng thời gian để đọc văn kiện.
“Tôi đến Hương Thành tìm Manh Manh.” Kỷ Hi Nguyệt kể sơ về chuyện va chạm với Ngụy Tiêu Tiêu, “Anh Hàn, anh nói tôi đánh có đúng không?”
Chương 128: Đẹp Một Cách Kinh Ngạc
Triệu Húc Hàn từ tốn nhai cơm, còn Kỷ Hi Nguyệt thì ríu rít không ngừng.
“Không sợ cô ấy trả thù sao?” Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng nói chuyện.
“Sợ chứ. Nếu cô ta muốn trả thù thì cho dù tôi không đánh cô ta cũng sẽ trả thù. Dù sao sau này cô ta cũng không làm ngôi sao được nữa, chắc chắn sẽ ôm hận trong lòng với tôi.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng.
Triệu Húc Hàn cau mày nói: “Vậy em đợi cô ta đến báo thù à?”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, “Thế nên tôi quyết định sẽ tăng cường huấn luyện, gấp rút học khả năng tự vệ.”
Hơi thở Triệu Húc Hàn trùng xuống, ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt cũng vô cùng sắc bén.
“Tôi sẽ cẩn thận. Anh Hàn, anh cũng biết mà, nếu tôi không giúp Manh Manh, cô ấy sẽ bị ức hiếp đến chết.” Kỷ Hi Nguyệt đáng thương nói.
“Em thực sự không biết hai chữ nguy hiểm viết thế nào sao!” Trong lòng Triệu Húc Hàn có chút tức giận, người phụ nữ này ba năm nay ở bên cạnh Triệu Vân Sâm nên chuyện gì cũng dám làm, đúng là không biết cái gì gọi là nguy hiểm.
Tưởng rằng bây giờ cô đã thay đổi, biết cân nhắc suy nghĩ, ai ngờ lần nào cũng tự mang nguy hiểm vào người.
Vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn, chuyện bị Trần Thanh bóp cổ, bây giờ lại thêm chuyện của Ngụy Tiêu Tiêu, một người phụ nữ sức trói gà không chặt thì có lòng dũng cảm cũng vô ích.
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh lớn tiếng thì trong lòng sốt ruột. Cô biết anh lo lắng cho cô nên vội vàng cầu xin: “Anh Hàn, anh đừng tức giận. Tôi sẽ thận trọng. Anh xem, tôi sẽ không ra ngoài một mình đâu. Hơn nữa tôi bảo đảm, sau này, buổi sáng sẽ rèn luyện thể chất, buổi tối học kỹ năng tự vệ có được không?”
Ngực Triệu Húc Hàn nhấp nhô lên xuống vài cái sau đó mới bình tĩnh nói: “Là em tự nói đấy.”
“Ừm ừm. Tôi cũng sợ nguy hiểm mà. Nhưng mà anh Hàn, anh có rãnh để dạy tôi kỹ năng tự vệ không?’ Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm khi thấy hơi thở của anh đã hòa hoãn.
“Thím Lý có thể.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời bị kinh ngạc.
“Người của Triệu Gia đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Bất cứ lúc nào cũng có thể vì chủ nhân mà hi sinh.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói, “Ăn nhanh đi.”
“Oh oh.” Kỷ Hi Nguyệt nào gọi là kinh ngạc nữa, càng tìm hiểu về gia tộc Triệu Thị thì càng vượt xa sức tưởng tượng của một người bình thường như cô.
“Tiêu Ân.” Triệu Húc Hàn bỗng nhiên quay mặt ra cửa gọi một tiếng.
Tiêu Ân mở cửa bước vào: “Cậu chủ? Món ăn không hợp khẩu vị sao?”
Triệu Húc Hàn khẽ lắc đầu: “Chiều nay giúp tôi gọi một cuộc điện thoại cho chú Bưu.”
Sắc mặt Tiêu Ân đột nhiên thay đổi: “Chú Bưu? Chú Bưu ở kinh thành?”
Mí mắt Triệu Húc Hàn khẽ chớp.
Tiêu Ân lập tức nói: “Vâng. Tôi sẽ gọi điện thoại.” Nói xong thì đi ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt nghe hai người đối thoại, chú Bưu là ai? Tại sao Tiêu Ân lại phản ứng mạnh như vậy?
Kỷ Hi Nguyệt một bụng tò mò nhưng vẫn im lặng. Cô biết cô chưa thân thiết với đại ma vương đến bước cái gì cũng có thể trò chuyện.
Sau bữa trưa, Tiêu Ân đưa Triệu Húc Hàn về tập đoàn Đế Vương, rồi lại đưa Kỷ Hi Nguyệt về khu dân cư Phong Nhã.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy khá mệt mỏi. Nghĩ đến chuyện tối nay bắt đầu học kỹ năng tự vệ nên buổi chiều cô đánh một giấc ngon lành.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt đang chợp mắt, tin tức xoay quanh Chu Dương Thiên và Chương Tiểu Lộ bắt đầu lan tràn trên mạng, quả thực rất sốt dẻo. Đài truyền hình Cảng Long vì dẫn đầu nên trang web hầu như bị quá tải.
Sếp bộ phận tin tức Lộc Hùng khoái chí cười không khép miệng lại được.
Cơm tối Triệu Húc Hàn không về ăn, nhưng một tiếng sau khi ăn cơm tối, Thím Lý thu vén gọn gàng mọi thứ rồi lên sân thượng.
Kỷ Hi Nguyệt lúc này đang chạy máy chạy bộ, cô nhìn thấy thím Lý trong bộ quần áo thể thao màu đen, mái tóc búi cao, khí chất hoàn toàn khác với bà thím giúp việc thường ngày.
Quả thực là đẹp một cách kinh ngạc!
Chương 129: Học Kỷ Năng Tự Vệ (I)
Kỷ Hi Nguyệt từ trên máy chạy bộ bước xuống, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ gọn gàng hoạt bát của thím Lý mà dường như thấy được hình ảnh của mẹ cô, Bạch Thu Hà.
Bạch Thu Hà là bác sĩ pháp y, bình thường cũng rất thích tập rèn luyện thân thể, bố cô đã đặc biệt làm một phòng tập thể dục trong căn biệt thự nhỏ kiểu tây.
Sau giờ làm việc, mẹ cô sẽ thay sang quần áo thể thao màu đen khỏe khoắn, mái tóc dài cũng được búi lên cao nhìn rất gọn gàng xinh đẹp.
Mà hiện tại Thím Lý trong diện mạo này nhìn trẻ hơn rất nhiều, khí chất cũng lạnh lùng cao quý, nhìn qua có chút giống với Vô Cốt, nhưng lại có nét quyến rũ của sự trưởng thành hơn, đây có lẽ cách thức thống nhất trong việc bồi dưỡng người của Triệu Gia.
“Kỷ tiểu thư, cậu chủ kêu tôi dạy cô một tiếng về kỹ năng tự vệ.” Thím Lý nở nụ cười thân thiện, khác hoàn toàn với dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp ban nãy.
“Thím Lý, thím đẹp thật đấy!” Kỷ Hi Nguyệt không tiếc lời khen ngợi.
Thím lý sửng sốt, dở khóc dở cười nói: “Kỷ tiểu thư quá khen rồi. Tôi cũng sắp bốn mươi rồi còn đẹp gì nữa.”
“Đẹp mà, rất có khí chất. Bên cạnh anh Hàn toàn là cao nhân giấu nghề nhỉ!” Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất kinh ngạc.
Thím Lý có chút ngại ngùng, không biết nên đáp lại thế nào.
“Thím Lý, chồng của thím đâu rồi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.
Thím Lý sững sờ, khuôn mặt có chút thương cảm nói: “Ông ấy đã mất được mười năm rồi.”
“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt chợt nhận ra đáng lý cô không nên hỏi câu này, vì như vậy sẽ chọc vào vết thương của người khác, “Xin lỗi thím Lý nhé, là cháu không biết.”
“Không sao, đã qua rồi. Bây giờ tôi rất ổn.” Thím Lý cười thoải mái, “Chúng ta bắt đầu nhé. Kỷ tiểu thư trong thời gian ngắn mà tiếp nhận huấn luyện như vậy chắc chắn sẽ rất mệt, nên là tập sớm một chút để nghĩ ngơi.”
“Oh, được. Làm phiền thím Lý rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu, bước tới tấm thảm judo của cô.
Thím Lý đổi sang vẻ mặt nghiêm túc: “Bắt đầu nhé. Bây giờ tôi sẽ tấn công cô, cô hãy sử dụng bất kỳ động tác nào mà cô có thể nghĩ ra để đánh trả, bao gồm cả thanh gỗ và kiếm gỗ ở đằng kia.”
Kỷ Hi Nguyệt đã nhìn thấy từ sớm trong phòng tập luyện này ngoài máy tập thông thường ra thì còn các đạo cụ dùng để chiến đấu khác, điều này cho thấy việc luyện tập của Triệu Húc Hàn ngày thường không hề đơn giản.
“Được!” Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất nghiêm túc, cô nhất định phải có năng lực tự bảo vệ bản thân, nếu không, đối mặt với nguy hiểm cô vẫn phải chết. Lần trước cô có thể tái sinh, nhưng nếu xảy ra một lần nữa có lẽ sẽ không giống như vậy.
Sau khi dằn lòng, Kỷ Hi Nguyệt dùng nắm đấm tấn công, một đấm đánh trực tiếp vào bả vai của Thím Lý.
Thím Lý giương một cánh tay ra đỡ, tay còn lại nhanh chóng túm lấy nắm đấm của Kỷ Hi Nguyệt, sau đó xoay tròn lại.
“A!” Toàn bộ cánh tay của Kỷ Hi Nguyệt bị trật khiến cô đau đớn hét lên.
Thím Lý buông cô ra: “Kỷ tiểu thư, đây là cách phản công. Bây giờ tôi sẽ vào vai tấn công, cô dùng chiêu thức ban nãy để đánh lại.”
Kỷ Hi Nguyệt xoa xoa cánh tay rồi gật đầu nói: “Được!”
Kết quả là thím Lý ra đấm nhưng Kỷ Hi Nguyệt không phản ứng kịp, bị đánh trực diện, đau đớn khiến cô phải lùi lại mấy bước, nhe răng nhếch miệng.
“Kỷ tiểu thư, kẻ địch sẽ không nhân từ, nếu cô không học được thì chỉ còn cách chịu trận. Lại nào!” Thím Lý hoàn toàn huấn luyện rất ác liệt, không có chuyện giơ cao đánh khẽ hơn đại ma vương Triệu Húc Hàn.
Trong vòng nửa giờ đồng hồ, Kỷ Hi Nguyệt liên tục ngã nhào xuống đất, miệng không ngừng la hét.
Thím Lý cũng nhễ nhại mồ hôi, là bởi vì sự vụng về ngốc nghếch của Kỷ Hi Nguyệt nên mới đổ mồ hôi.
Chương 130: Học Kỷ Năng Tự Vệ (II)
Kỷ Hi Nguyệt mỗi lần bị đánh đều đau đớn, cô lăn qua lộn lại dưới đất để tranh thủ nghĩ ngơi, sau đó lại lục tục bò dậy, tiếp tục đánh thím Lý.
Bởi vì nền tảng không tốt nên quá trình học tập sẽ tương đối chậm chạp, nhưng thím Lý vẫn thấy cô có khả quan, chỉ cần siêng năng thì có thể bù đắp các khuyết điểm.
Kỷ Hi Nguyệt không bỏ cuộc, nhịn đau đứng dậy tiếp tục tập luyện, muốn trở nên giỏi giang thì phải bồi dưỡng học tập.
Sau một tiếng đồng hồ, Kỷ Hi Nguyệt cũng coi như là thành công túm được cánh tay của thím Lý một lần, cô sung sướng hét lên.
“Rất tốt, còn nghĩ rằng tối nay cô sẽ không học được chiêu thức này.” Thím Lý cũng rất mệt.
Kỷ Hi Nguyệt mặt mày đỏ rực: “Thím Lý, có phải cháu rất ngốc không?”
“Vừa mới bắt đầu tất nhiên là không quen giao đấu. Chỉ cần kiên trì thì sẽ có hiệu quả, tốc độ sẽ tăng dần, độ nhạy bén của cơ thể cũng sẽ theo đó mà tăng lên. Sau này sẽ học nhanh hơn một chút.”
Thím Lý khẽ cười: “Tối nay tới đây thôi. Cô mau xuống nghĩ ngơi đi. Sáng mai chắc chắn sẽ rất đau nhức, nhưng buổi tập luyện sáng sớm cũng phải kiên trì.”
Cả người Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc xụi lơ, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cháu biết rồi.”
Hai người xuống lầu, Kỷ Hi Nguyệt có một vấn đề rất thắc mắc: “Thím Lý, thực ra tập luyện nhiều như vậy nhưng một phát súng không phải là chết liền sao?”
Khóe miệng Thím Lý khẽ giật giật: “Luyện đến trình độ cao nhất, tốc độ sẽ đủ nhanh để có thể tránh được viên đạn.” Nói xong bà đi xuống lầu trước.
“…….” Kỷ Hi Nguyệt ở phía sau mắt trợn tròn, miệng há to, hoàn toàn bị kinh hãi.
Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt toàn thân rã rời, không tài nào thức dậy nổi. Mãi cho đến khi Triệu Húc Hàn lạnh lùng bước vào phòng kéo tấm chăn đang đắp trên người cô ra.
Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, vội vàng bò dậy.
“Anh Hàn, tôi, người tôi đau nhức quá.” Kỷ Hi Nguyệt quỳ gối trên giường đáng thương nói.
“Nếu hôm nay bỏ cuộc thì sau này phải huấn luyện gấp đôi!” Triệu Húc Hàn lạnh nhạt nói, “Nếu em không có năng lực tự bảo vệ bản thân thì không cần làm phóng viên nữa!”
Nói xong Triệu Húc Hàn xoay người bỏ đi.
“A, anh Hàn, tôi tập, tôi tập!” Kỷ Hi Nguyệt muốn khóc thực sự, vội vàng nén cơn đau toàn thân đi rửa mặt chải đầu, đợi đến lúc bò lên được sân thượng thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch.
“Co duỗi một chút sẽ tốt hơn rất nhiều. Lát nữa tập xong tôi sẽ giúp em thoa dầu xoa bóp đặc trị.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói xong thì xoay người bày ra tư thế co duỗi.
Thế nhưng tâm trí của Kỷ Hi Nguyệt đã hoàn toàn bị sốc bởi câu nói, “Lát nữa tập xong tôi sẽ giúp em thoa cao xoa bóp đặc trị” của Triệu Húc Hàn.
Có phải anh định giúp cô massage toàn thân không, bởi vì bây giờ cả người cô đều đau nhức?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!