- Lý Hoành, Tả Quân dám kháng lệnh trẫm?
Cả hai giật nảy mình, sau đó đùn đẩy nhau, không ai dám xuống diện kiến hoàng thượng. Khi vừa nghe thấy tiếng hoàng thượng nói với đám binh lính canh bên dưới lầu, cả hai đã có chút chột dạ. Nhưng biết sao được nữa, lầu Ngọc Bích cao lắm, chứ có phải mái ngói bình thường kia đâu mà đòi nhảy xuống chạy trốn mà không cần đặt chân lên sàn lầu, nơi mà hoàng thượng và hoàng hậu đang thưởng thức màn pháo hoa?
Tả Quân đây cũng chỉ muốn tới nơi nào đó thật lý tưởng để vừa uống rượu vừa ngắm cảnh tượng huy hoàng của Vân Nam quốc chỉ có một ngày trong năm. Ai ngờ đang nằm suy nghĩ vẩn vơ thì Lý Hoành tự dưng từ đâu ló mặt ra, cũng xí xơn nhảy lên đây ngồi đòi uống rượu cùng. Cả hai con người cô đơn uống rượu giải sầu với nhau, cùng ngắm cảnh đẹp mê hôn của kinh thành Vân Nam quốc. Ngờ đâu hoàng thượng lại đùng đùng bế hoàng hậu một cách âu yếm lên lầu ngồi ngắm pháo. Đã thế còn vớ phải cảnh tượng tình chàng ý thiếp, ôm ôm ấp ấp, hôn hít đủ kiểu. Tả Quân đây còn chưa nhảy xuống đạp cho tung cái mỏ quý hóa của tên Lý Nghiêm đó thì thôi, giờ lại còn đe dọa như thể tội đồ thế nữa chứ? Tức mình! Bảo sao nay lầu Ngọc Bích lại trang trí lộng lẫy thế, thấy bảo mọi năm có mỗi tên Lý Nghiêm ngồi thẫn thờ trên đó ngăm pháo mà thôi. Đã thấy nghi nghi rồi nhưng cũng có đôi phần tò mò, lén lén lút lút khỏi đám lính canh, ấy thế mà vẫn bị phát hiện. Cũng tại tên tứ vương gia Lý Hoành tự dưng phì ra cười ha hả, hắn ta dù đã mau chóng lấy tay bịt miệng lại mà vẫn bị Lý Nghiêm thính tai phát giác. Thật tức chết đi được...
Lý Hoành nhảy xuống, đứng yên vị trên cái lan can mà cười hì hì trông phát ghét. Tả Quân tức mình nhảy xuống, tiện chân đạp cho hắn ta một cái. Lý Hoành ngã bổ nhào xuống dưới chân hoàng thượng, hắn ta tức giận quay quắt lại lườm Tả Quân sau đó ngước lên nhìn Lý Nghiêm bằng đôi mắt cực kỳ vô tội. Tả Quân giận dữ đứng dựa vào bên cột, nhắm nghiền mắt lại như tránh ánh nhìn của Lý Hoành. Hai tay khoanh trước ngực nghiêm nghị.
Điều đáng ngờ nhất ở đây là hoàng hậu nãy giờ cũng chưa từng tỏ ra giật mình hay tức giận như hoàng thượng. Nàng vẫn cứ vô tư ngồi ăn bánh, thưởng thức vị trà tinh hoa. Lý Nghiêm nhăn mặt, lườm nguýt tứ vương gia một cái rồi gằn giọng:
- Hai người làm gì trên đấy?
Tả Quân đáp ngay, mắt vẫn chưa thèm mở ra dù chỉ một khắc:
- Ngắm pháo hoa.
Lý Hoành cũng dần dần lấy lại hình tượng, hắn ta đứng dậy phủi phủi y phục rồi ngang nhiên ngồi cạnh hoàng tẩu, tiện dùng ánh mắt van nài, khẩn cầu sự cứu giúp từ hoàng hậu. Ai ngờ chưa kịp thấy biểu hiện của hoàng hậu ra sao, Lý Hoành đã bị hoàng thượng tóm lấy cổ áo, xách luôn ra khỏi ghế, nói:
- Ngồi nhầm chỗ rồi. Cất cái mắt đi!
Nàng bấy giờ mới bỏ tách trà xuống bàn, quay lại nhìn Tả Quân một cách từ tốn, ánh mắt vô hồn nhìn hắn rồi nói nhỏ nhẹ:
- Ngài định đứng đó mãi? Không mỏi chân sao?
Ở trong cuốn tiểu thuyết nàng đã đọc, Tả Quân là người rất nguy hiểm. Chưa bao giờ nàng thấy hắn ta cười một lần nào cả, dù sao thì đã là bạn chí cốt của Lý Nghiêm thì cũng không có gì để bàn cãi. Theo như nguyên bản thì Tả Quân vừa lạnh lùng, ít nói, lúc nào cũng điềm tĩnh như mặt hồ lặng yên không gợn sóng. Ánh mắt sắc sảo và có chút ghê rợn. Từ lâu đã cùng ra chiến trường với Lý Nghiêm, mưu trí đầy mình, không ít lần giúp Lý Nghiêm trong từng cuộc chiến. Đưa ra nhiều sách lược và chiến lược cao thâm hơn người. Hắn là một kẻ đáng được nể phục vài phần. Cái mắt trái bị một vết thẹo dài khi đang nghênh chiến, vì cứu hoàng thượng mà bị mù một con mắt nên phải đeo mặt nạ che đi con mắt trái. Nhìn cũng hợp đó chứ, cũng thêm phần hung tợn nữa.
Một người luôn luôn điềm tĩnh, lãnh đạm như trong nguyên tác mà hôm nay lại tức giận đạp tứ vương gia một cái, ngã nhào xuống đất? Hình như có gì đó sai sai...
- Mạn phép rồi!
Tả Quân ung dung trả lời nàng kính cẩn rồi bước tới ngồi xuống cái ghế còn lại. Có vẻ tứ vương gia đang giận lắm, nên mới nhéo vào tay hắn ta vài cái đau đớn tới thế. Hắn ta lười biếng mở con mắt phải ra, nhìn chằm chằm tứ vương gia không một chút kính nể. Lý Hoành sợ hãi dừng lại động tác của mình nhưng trong thâm tâm vẫn giận dỗi cực độ. Hắn bĩu môi ra, thiết nghĩ ở đây không ai về phe tứ vương gia này cả mà. Tủi thân quá rồi!
Khi mà Lý Nghiêm thắng trận trở về, hồi ấy Lý Hoành vẫn còn chưa đến độ tuổi trưởng thành. Phụ vương, mẫu hậu, đại hoàng huynh đều đột ngột qua đời nên có chút hoang mang. Chính Tả Quân đã dạy hắn tiếp tục học hành, cùng bên chăm sóc cho đến khi nào trưởng thành thì thôi. Trước cũng thân nhau lắm, giờ khác rồi. Lý Hoành xưa nay vốn được cưng chiều mà ương bướng. Vì không thèm để tâm tới chính sự, suốt ngày tìm Lý Nghiêm trong lãnh cung chơi trò đấu kiếm nên hoàng hậu khi ấy đã rất tức giận. Nói Lý Hoành không có tiền đồ, ngu ngốc đi chơi với kẻ tạp chủng nên đã nhốt trong biệt viện tự kiểm điểm. Ít lâu sau ra ngoài vẫn chứng nào tật ấy nên hoàng hậu cũng đã sớm bỏ cuộc nuôi dạy Lý Hoành. Sau cùng, vẫn là Tả Quân dạy dỗ nên người. Hai người họ không khác gì sư đồ, chỉ tiếc là tính tình ngang ngược, lại chỉ biết đi trêu đùa người khác nên đến giờ vẫn chưa có ý chung nhân.
Kể ra trong triều, mấy người mang dòng máu hoàng thất cùng những người thân cận của hoàng thượng hình như có mỗi Lý Nghiêm là người có hậu cung lớn mạnh nhất. Quả không hổ danh nam nhân đào hoa. Nàng dật gù vài cái khó hiểu rồi lại tiếp tục uống trà.
Ba người họ cãi cọ nhau mãi cũng chán, nàng chỉ cần biết Tả Quân thì bị trách phạt nhưng có lẽ hắn ta cũng nghe tai nọ rồi chữ nào chữ nấy lại chui khỏi tai kia. Lý Hoành thì bị Lý Nghiêm đá chân một cái, đau điếng đến mức phải rơm rớm nước mắt, thút thít ra về.
Khi đã đêm muộn, hoàng thượng dìu nàng xuống lầu Ngọc Bích, về biệt viện để nghỉ ngơi dưỡng sức. Nàng không biết, Tả Quân ở phía sau vẫn nhìn nàng một cách khó hiểu. Một chút thương cảm, một chút bi ai. Một chút cảm thấy an tâm, lại có một chút tiếc nuối không ngừng...
…
- Sao ngài vẫn ở đây? Việc của ngài cũng đâu ít?
- Nàng nghĩ trẫm là ai cơ chứ? Trẫm chỉ ở đây cho đến khi nào nàng ngủ, trẫm liền rời đi.
Nàng nghe xong liền thở dài, cởi bỏ y phục, trang sức rườm rà rồi bước vào bồn tắm. Một khoảng thời gian sau nàng quay lại đã thấy Lý Nghiêm đang đọc chút tấu chương, vì là ngày trọng đại trong năm nên cũng có rất nhiều vấn đề phải nắm bắt tình hình nên hơi cực. Có lẽ đêm nay lại một đêm không ngủ của hoàng thượng rồi. An Kiều cũng chẳng nói gì nhiều, hàm huyên vài ba câu chuyện, hỏi han một chút rồi cũng lên giường đi ngủ. Vì khá mệt nên nàng vừa nhắm mặt lại đã ngủ ngay. Lý Nghiêm mỉm cười nhẹ, cúi xuống thơm nàng một cái, đắp chăn tử tế cho nàng rồi đóng cửa rời đi trong tĩnh lặng.
Hôm sau là ngày nghỉ dưỡng của hoàng thượng nên không cần thượng triều. Hắn hí hửng từ sáng sớm bước vội tới viện của nàng, mở toang cửa, nói vang:
- Ú nu, nàng đã dậy hay chưa? Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi kia kìa.
- Ngài nhốn nháo quá vậy? Không ra dáng hoàng thượng của một nước một chút nào.
- Èo, nàng dậy sớm thế! Lại còn chỉnh chu hết cả rồi. Trẫm còn đang tính tới sớm để đánh thức nàng dậy, đặc biệt là chuẩn bị tóc cho nàng...
- Ngài làm được sao?
Hắn gật đầu cái rụp, sau đó cười tươi hớn hở, đôi mắt cực kì tự hào trả lời câu hỏi thờ ơ của nàng:
- Dĩ nhiên. Tuy trẫm chưa từng tết tóc cho ai, nhưng có lẽ sẽ dễ thôi. Không gì là không thể, trẫm rất tài giỏi. Trẫm làm được!