Thái hậu vừa dứt lời, tất cả những kẻ đang quỳ trong viện nàng đều mải móng đi ra ngoài sân quỳ xuống dưới nền tuyết trắng xóa. Gió lạnh lùa qua khiến cho ai nấy đều run lên bần bật. Cái rét buốt thấu tận xương, tận óc. An Kiều từ từ mở mắt ra nhìn cảnh tượng thê lương trước mặt mà không khỏi bàng hoàng. Thiết nghĩ phải chăng thái hậu đã đổi thay tâm tình mất rồi. Trong nguyên tác, thái hậu còn bỏ thuốc độc vào cây trâm cài quý giá, từ từ khiến cho nàng bị trúng độc mà chết thảm. Thái hậu đột nhiên quan tâm nàng không nói, nay lại còn vì chuyện nàng bị sốt mà phạt quỳ tất cả nô tì trong viện nàng dưới tuyết rơi dày đặc kia thì quả thật rất đáng kinh ngạc.
Nàng không còn sức lực mà mở mắt ra nữa, An Kiều tiếp tục nhắm nghiền mắt lại. Hoàng thượng thấy thế lại càng thêm lo lắng mà loay hoay không biết làm gì cho phải lẽ. Thái hậu chầm chậm bước vào bên giường nàng thật uy nghiêm, khuôn mặt từ nghiêm nghị quay một phát sang âu yếm, bồn chồn. Thái hậu đẩy hoàng thượng sang một bên rồi hai tay nắm chặt lấy tay nàng mà sốt sắng chẳng ngừng, nói:
- Tiểu Kiều, cảm thấy như nào rồi?
* Lắc *
Nàng lười biếng trả lời, miệng khô khan không mở nổi. Thái hậu ra lệnh cho A Đào đem chút nước đường ấm lên, bà tự tay đút cho nàng uống từng muỗng. Thấy có vẻ không ổn liền ra lệnh cho mọi người lùi lại phía xa xa, quỳ phạt riêng ở một, sau đó đóng cửa kín viện lại. Thái hậu nói tiếp:
- Không ổn rồi, cứ đà này thì nguy to.
- Thái hậu nói xem bây giờ nên làm gì? Nàng ấy run quá rồi!
- Có một cách này, Nghiêm nhi bắt buộc phải nghe theo.
Dấu hỏi chấm to đùng xuất hiện trong đầu hoàng thượng, hắn nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. Rồi thái hậu tiếp tục cất giọng đều đều mà mặt lại có chít thoáng đỏ:
- Lột sạch xiêm y, dùng cơ thể hoàng thượng làm ấm cho tiểu Kiều.
- Hả? Là sao?
- Thì đó đó. Thôi ai gia không nói nữa, Nghiêm nhi tự biết cách hành động.
Nói rồi thái hậu đỏ mặt rời đi, miệng cười tủm tỉm lạ lùng. Bà ra lệnh trong đêm nay không kẻ nào được phép tới lui cung hoàng hậu. Còn những nô tì ở đây, hãy cứ quỳ ở đó cho tới sáng.
Hắn ra lệnh cho người nấu cho nàng một bát cháo sườn dinh dưỡng, đút cho nàng ăn xong rồi hắn cũng kêu tất cả lui xuống. Hoàng thượng ngập ngừng một hồi rồi khi thấy nàng liên tục kêu lạnh thì cũng không chần chừ thêm gì nữa. Hắn cười hết y phục của hắn ra, rồi cả của hoàng hậu. Hoàng thượng ái ngại nói từng chữ lí nhí:
- Mạo phạm rồi!
Không thấy nàng phản ứng gì mà chỉ nằm co ro kêu lạnh liên tục, hoàng thượng kéo chăn lên, bước chân lên giường, từ từ ôm nàng vào trong lòng. Hắn truyền hơi ấm áp từ trong cơ thể này sang người nàng, sau nửa tuần hương cuối cùng nàng cũng chìm vào trong giấc ngủ.
Đêm hôm ấy thật dài, thật ấm áp đến lạ thường. Tiếng hai con mèo hoang gầm gừ trên nóc nhà tranh chỗ ngủ. Đến khuya, màn đêm tĩnh lặng như tờ. Không gian ảm đạm cùng gió đông thôi vào cây nghe từng tiếng kẽo kẹt đáng sợ. Từng tiếng gừ gừ của những kẻ vẫn bị phạt quỳ ở ngoài kia, hắt hơi liên tục thật thảm hại. Hắn chậm chạp ra lệnh cho bọn chúng lui về để giữ ấm, ngộ nhỡ ốm hết tất cả thì ai sẽ thay hắn chăm lo cho nàng?
Bọn chúng nghe được lệnh rất vui sướng, khuôn mặt đỏ ửng, toàn thân run rẩy đỡ nhau đi vào trong phòng đắp chăn ngồi co ro vào nhau. Hắn cười nhạt, hóa ra thái hậu cũng biết tức giận cơ à? Xưa nay chưa từng thấy thái hậu hành xử như vậy chỉ vì một người không liên quan, hơn nữa hồi đầu thái hậu cũng đâu có thích nàng như lời đời đồn đại đâu. Ấy thế mà nàng cũng đã chinh phục được trái tim sắt đá lâu năm của thái hậu rồi đấy ư? Đáng khâm phục, nể phục bội phần...
Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy từ rất sớm. Hôm qua nàng nằm ngủ li bì cả ngày, lại thêm đêm qua nàng bị hoàng thượng ôm chặt cho tới sáng nên cơ thể có chút đau nhức. Nàng vò đầu quay sang nhìn hoàng thượng vẫn đang ngủ ngon lành, miệng nhai tóp tép xấu tính nhưng lại rất dễ thương. Hoàng hậu quay người sang nhìn hắn, khuôn mặt hắn điển trai theo cách lạ lùng. Nước da ngăm ngăm, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi dài cong vút, cặp chân mày rậm đang không ngừng co có rồi lại dãn ra, sống mũi cao và thẳng hơn cả giới tính của nàng. Nàng chạm nhẹ ngón tay lên trên trán hắn, vuốt nhẹ nhàng xuống dưới mi mắt, rồi xuống mũi, xuống miệng ngầm cảm thán vẻ đẹp ấy. Khi tay nàng vừa kịp chạm tới bờ môi cong cong quyến rũ của hoàng thượng, đột nhiên hắn hé miệng ra, ngậm lấy ngón tay của nàng. Đôi mắt đen tuyền mở ra nhìn thẳng vào gương mặt đỏ bừng của nàng, nhẻm miệng cười đùa:
- Bắt quả tang rồi nhé!
- Bắt... Bắt gì chứ?
- Sao hả, thấy trẫm điển trai không nào? Hay nàng muốn làm vài hiệp vào sáng sớm tinh mơ đây?
- Ngài vô liêm sỉ vừa vừa phai phải thôi nhé! Ta không cần...
Nàng lắp bắp trả lời lại hắn, An Kiều mải móng rụt tay lại, quay phắt mặt sang một bên. Hắn thấy thế liền vương tay ra ôm lấy eo nàng, kéo sát nàng về phía mình. Hai cơ thể trần trịu chạm vào nhau, ấm áp vô cùng. Bấy giờ An Kiều mới nhận ra vấn đề, đỏ mặt giẫy giụa nhưng bất thành. Hắn cứ ôm nàng khư khư không buông, sau đó hắn với tay lên trán nàng, gật gù khi thấy nàng đã hạ sốt.
- Cách này quả là rất hiệu quả, khi nào nàng ốm nữa, trẫm sẽ lại áp dụng.
- Ngài thật biến thái... Không ngờ ngài lại mong muốn ta ốm nữa đấy!
- Không, không có...
- Giờ ngài buông ra được chưa?
- Dậy gì sớm, trời vẫn chưa sáng, ngủ thêm chút nữa đi.
- Ngài ôm chặt vậy sao ta ngủ?
- Nàng mà còn tiếp tụ ngọ ngậy, không chịu ngủ là trẫm sẽ lại phạt nàng đấy. Dù sao thì sáng sớm trẫm cũng rất có hứng...
Nàng vội vã lấy tay che mặt lại, đỏ bừng. Hai cơ thể không một mảnh vải cứ áp sát vào nhau, có thứ gì đó ***** **** bên dưới không ngừng cọ cọ vào đùi nàng khiến nàng không tài nào ngủ được nữa. Còn hắn thì lại đang rất kiềm chế, kể từ khi nàng chấp nhận hắn, con mãnh thú trong hắn không bao giờ mong muốn đòi có nàng, đòi ăn thịt nàng ngay tức thì. Nay cả hai đều đang người trần như nhộng, lại ôm nhau thắm thiết càng khiến cho ** cậu bé nhỏ của hắn không ngừng ngóc dậy đòi biểu tình. Đêm qua cũng thế, hắn ngủ cũng không yên vì nó cứ lên cơn thèm khát mãi. Nghĩ lại nàng đang mang thai, hơn nữa lại đang ốm. Hắn không được phép vượt qua giới hạn.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng bừng, mắt nhắm lại tỏ vẻ không có vấn đề gì đáng ngại. Nàng thì há hốc miệng ra kinh ngạc. Hôm qua vì cứ mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh nên cũng không rõ những việc gì đã xảy ra cho lắm. Không biết ý tưởng điên rồ này là từ ai mà ra, hay lại là hoàng thượng bất chấp thời cơ đòi chiếm hết tiện nghi của nàng.
Lý Nghiêm mở mắt, hơi thở đều đặn, giương đôi mắt nhìn nàng. Nàng thấy thế cũng vội vã nhắm tịt mắt lại, hắn cười khẩy:
- Sao đây? Không ngủ được à? Vậy trẫm phạt nàng nhé!
Nàng lắc đầu ngầy ngậy. Hắn đe dọa nàng thế thôi chứ ai đời lại làm thế với một người vừa mới khỏi ốm đau chứ? Hắn vẫn còn tính người mà, còn...cái thứ bên dưới thì hắn không rõ...