Lý Nghiêm đang mải ngẩn ngơ nghĩ ngợi cái dáng vẻ biến thái ấy của nàng thì tự nhiên hắn bật cười một cách quái lạ. Từ xưa tới nay đã ai thấy được khuôn mặt khi cười của hắn đâu cơ chứ? Ấy thế nay hắn lại nghĩ về một người con gái mà cười, thái giám hậu cận bên hắn thấy thế cũng thấy mát lòng mát dạ. Chỉ là ngay đêm tân hôn, Hoàng Thượng lại không ở cùng tân nương mà lại ở ngoài này cười một mình, cư nhiên Tần công công cũng thấy điều gì khả nghi.
Hôm sau hắn lên triều từ sớm, một mình nàng tới thỉnh an Thái Hậu. Nàng dậy từ sớm, ăn mặc chỉnh tề, giản dị mà không quá diêm dúa tới An Viên cung gặp Thái Hoàng Thái Hậu. Nàng ta đẹp lắm, chỉ đeo một vài trang sức mà vẫn tôn lên cái khí chất của nàng. Chỉ tiếc người đời luôn nghĩ nàng bị ngớ ngẩn.
- An Kiều thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, kính chúc người vạn sự như ý, một đời an nhiên.
- Tiểu Kiều, mau lại đây với bổn cung. Bổn cung có chuyện muốn hỏi con.
Nàng từ từ bước tới lại gần, ngồi cạnh Thái Hậu. Thái Hậu ôn nhu vuốt ve đầu nàng mà cười hiền hậu:
- Chẳng mấy chốc con đã trở thành Hoàng Hậu của Vân Nam quốc rồi. Khi xưa cha con đưa con vào cung chơi, hồi đấy người con bé tý xiu, lại rụt rè nhút nhát. Thế mà con vẫn dám xông vào cứu tiểu Nghiêm khi đang bị người đời bắt nạt, quả là con bé gan dạ hiếm có. Nào, người đâu, bổn cung muốn tặng chiếc trâm quý cho tiểu Kiều.
Nàng nở nụ cười dịu dàng nhìn Thái Hậu rồi từ chối khéo: Nào có đâu, con nào dám nhận. Thấy người bị bắt nạt, con nào dám khoanh tay đứng nhìn mà không cứu? Đó cũng là một phần chức trách của con thôi mà...
Thái Hậu vẫn một mực muốn tặng mà đưa ra trước mặt nàng.
Nàng cứ cười rồi khua tay từ chối. Từ tận trong thâm tâm của An Kiều, nàng thấy thật sự rất khó chịu. Nàng biết nàng ta mưu mô, xảo quyệt, bây giờ thì cười nói thế thôi chứ nàng ta thực chất chỉ là muốn lợi dụng quyền lực trong tay phụ thân nàng, chống lưng cho Hoàng Thượng mà thôi.
Trong cuốn tiểu thuyết ấy đã từng viết, khi mà nàng ta tặng cho nàng cây trâm ngọc quý, cũng là lúc mà mối nguy hiểm bắt đầu. Cây trâm được làm rất tinh vi, bên trong cây trâm có dầu hương, ngửi rất thơm. Ai nhìn qua, ngửi qua lại cứ tưởng đồ vậy quý báu, suy xét kĩ thì mùi hương đó lại là liều thuốc độc mãn tính. Ngửi nhiều sẽ khiến người ta buồn ngủ, dần dần sẽ mãi mãi chìm vào giấc ngủ ngàn thu.
An Kiều vẫn vui vẻ nhận lấy. Trong lúc hai người hàm huyên vui vẻ thì có một vị công công chạy lại, thì thầm to nhỏ với nàng ta. Nàng ta đang vui vẻ tự nhiên sắc mặt thay đổi, đen kịt lại. Nàng ta quay lại nhìn nàng mà hỏi nhỏ:
- Hai đứa hôm qua tiến triển tới đâu rồi?
- Hồi bẩm Thái Hậu, vẫn tốt ạ.
- Tốt là tốt thế nào? Tốt mà đêm hôm qua nó lại không ở trong viện của con?
Nàng cứ suy nghĩ mãi không biết vị công công kia là ai mà lại quen mắt tới thế. Đến giờ nàng mới nhận ra, hóa ra hắn ta lại là Tần công công, một thái giám hậu cận bên Hoàng Thượng. Giờ nàng mới nhớ ra, hóa ra hắn lại là cái tên tai mắt của Thái Hậu phái tới bên cạnh Hoàng Thượng. Nàng cười trừ:
- Hoàng Thượng trăm công nghìn việc, sao mà có thời gian bên cạnh thần thiếp cho được?
- Thế là không ổn. Vậy thì bao giờ bổn cung mới có cháu bồng cơ chứ?
Nàng ta tỏ vẻ tức giận xong nàng ta đuổi khéo An Kiều về viện của nàng. Nàng biết Thái Hậu đang suy tính điều gì nhưng thôi, điều gì tới sẽ tới.
An Kiều trở về viện của mình, sai người đánh tráo cây trâm ngọc rồi ngồi thẫn thờ ngoài sảnh, không có tình địch kể cũng nhàm chán. Thấy trong phim có mấy màn cung đấu kịch tính ghê cơ, ấy thế mà ở đây lại không có một bóng mỹ nhân hay quý phi nào. Cả một hậu viện chỉ hoàng là người hầu khiến nàng chán nản mà thở dài ngao ngán.
Tối hôm đấy tự nhiên nhà bếp bưng lên một món mới, món mà người ta gọi là bánh uyên ương. Trông cũng thật là lạ, nàng cho A Đào lấy trâm bạc thử độc, thấy an toàn liền nếm thử một miếng. Mùi vị quả thật không tệ, nàng tiếp tục ăn miếng thứ hai rồi thứ ba rồi lại nhấp một ngụm trà. Đang ngồi thưởng thức thì Hoàng Thượng lại từ đâu bước vào, ngang nhiên ngồi phịch xuống ghế, tự mình rót một tách trà và vô sỉ tính lấy miếng bánh thì bị nàng ngăn lại, dứt khoát không cho ăn.
Hắn lườm nàng một cái rồi tức giận quát:
- Ngươi không cho trẫm ăn?
- Phải, đây là của ta. Ngài không được ăn.
- Tất cả mọi thứ đều là của trẫm, thậm chí cả hậu viện này cũng đều là của trẫm. Ăn một miếng bánh sao lại không được?
- Vì đây là của ta. Ngài tự nhiên xông vào đây, không báo trước cũng chẳng gõ cửa, có phải ngài vô ý thức quá rồi không?
- Ngươi nói cái gì? Nay ngươi lại dám cãi lại trẫm?
Nàng lại cười khẩy, nụ cười ấy khiến cho hắn ngứa ngáy tay chân, chỉ muốn đợp cho phát cho bõ cơn tức giận. Hắn vẫn lườm nguýt nàng, nàng chẳng sợ, một tay vẫn cầm chặt miếng bánh toan đòi về.
Lý Nghiêm tức giận ném luôn xuống đất, tiếp tục quát:
- Ngươi cản trẫm?
Hắn đứng phắt dậy mà ném hết đĩa bánh xuống đất, tung tóe hết cả. Hắn thực chất không muốn thế, nhưng hắn cũng không muốn mình bị lép vế mà tỏ thái độ lồi lõm. Nàng tức giận cũng đứng dậy, đập tay xuống bàn rồi đứng lên ghế, chống nạnh:
- Ngài nghĩ ta không thể làm gì ngài?
- Kẻ ngốc như ngươi thì làm gì được trẫm cơ chứ?
Cả hai lớn tiếng, quát tháo rầm rầm, bát đĩa, cốc chén trên bàn đều bị đập vỡ hết cả. Xong nàng tức quá liền giơ chân lên đạp vào ngực hắn một cái, Lý Nghiêm giật mình lùi ra sau vài bước mà nhăn mặt:
- Ngươi dám đánh trẫm?
- Ha...khi gặp địch thủ thì tội gì không đánh?
- Ngươi biết võ công?
- Cũng đâu thể trở thành một kẻ vô tích sự?
- Ngươi không ngốc?
- Có mà cả nhà ngươi ngốc ấy.
Ái chà, nàng ta nay lại dám gọi hắn là ngươi? Lại dám rủa cả nhà hắn ngốc? Dám rủa Hoàng Thượng, Tiên Hoàng, Thái Hậu ngu ngốc? Khá, khá lắm! Bấy giờ mới có người chạy lại, tên thị vệ bên cạnh hắn và A Đào hốt hoảng chạy tới tính ngan cản thì đều bị hắn tức giận đuổi ra ngoài. Hắn đứng thẳng người, đôi mắt hắn sắc lạnh, đôi môi giựt giựt tỏ vẻ rất tức giận, khuôn mặt hắn đen lại vài vệt. Xong Lý Nghiêm hùng hồn đột ngột kéo nàng đứng xuống khiến An Kiều gần cắm đầu xuống đất. Rồi hắn đẩy nàng xuống bàn trà, tay phải ghì chặt hai tay nàng, chế ngự trên đỉnh đầu, tay trái bóp chặt cằm nàng mà nghiến răng đe dọa:
- Ngươi dám chửi cả dòng họ của trẫm?
Nàng bị bóp cằm mà đau quá, liền giẫy giụa, lúc sau thấy không giẫy nổi liền trừng mắt nhìn lại Hoàng Thượng, nghiến răng ken két:
- Ngài dám đe dọa ta? Nếu để ta mà thoát ra được, ta sẽ giết ngài...