- Phải, là ta đẩy. Sau đó ta nhảy xuống hồ vớt nàng ta lên.
Nàng nhìn hắn, ánh mắt đầy rẫy sự vô tình mà nhìn hắn. Khuôn mặt hững hờ, đôi môi khẽ nhếch lên một đường cong khinh bỉ. Từ trước tới nay cũng chỉ có một mình hoàng hậu dám ứng xử như thế với hắn. Những kẻ kia chỉ sợ sớm đã bị chặt đầu từ lâu. Duy chỉ mình nàng dám làm thế với hắn.
An Kiều quay lưng rời đi, để lại một mình hắn chơi vơi giữa đám nữ nhân phiền phức. Hắn từ từ đẩy nàng ta ra xa khỏi người mình, ánh mắt vẫn mải ngước nhìn một hình bóng cô độc đang khuất dần sau khung cửa gỗ lạnh lẽo. Phải chăng nàng giận hắn, giận hắn thật rồi.
Cũng chả phải! Ánh mắt ấy của nàng vô tình tới thế! Nàng nhìn hắn như thể chẳng mấy bận tâm, phải chăng suốt cả tháng nay hắn bên cạnh nàng, tán tỉnh nàng cũng chẳng bằng một góc của Trần tướng quân? Phải chăng con tim nàng cũng chưa hề xao động vì hắn, vì một vị vua như hắn? Hắn như tan nát cõi lòng, ánh mắt hắn thật buồn nhìn về phía viện của nàng. Lý Nghiêm thở dài, bao công sức hắn bỏ ra suốt ngần ấy ngày cũng đã trở thành công cốc. Nhìn thấy nàng như thế lòng hắn dường như đau biết nhường nào, khi mà nàng chẳng chịu ghen lấy một chút ít. Một nữ nhân khác ôm hắn trong vòng tay ấy thế mà nàng ấy lại chẳng mảy may một chút đau lòng. Chỉ mình hắn thấy đau, phải chăng cũng chỉ mình hắn thấy yêu, cũng chỉ là hắn tự mình đa tình.
Lý Nghiêm ra lệnh cho người đưa Trương quý nhân về viện, còn sự việc này hắn sẽ kêu người đi điều tra rõ ngọn ngành. Trước khi hắn rời khỏi viện hoàng hậu, hắn vẫn man mác nỗi buồn không nguôi mà ngước lại nhìn về chốn tĩnh lặng. Một khoảng trời bình yên hiếm có trong hậu cung dần hiện ra trước mắt. Viện của nàng thật đẹp, đẹp giống như tâm hồn của nàng. Viện của nàng thật yên bình cũng giống như nỗi khát khao đang cháy bỏng trong tim nàng. Nàng thích thái bình, thích tự do. Những chú chim đủ màu sắc kia khi trước hắn tặng nàng đã được tiểu Kiều thả ra khỏi lồng sắt, tự do bay lượn trên bầu trời đầy tĩnh lặng, ngân nga khúc ca trong ánh sáng rực rỡ của mặt trời chiếu rọi. Nó chẳng nỡ rời xa nàng, chẳng nỡ tìm về nơi vốn có của nó, nó ở cạnh nàng, ngay tại đây, ngay tại mấy tán cây sồi xanh mát trong viện của nàng.
Hắn rời đi, rời đi trong sự buồn tẻ của lòng mình. Ánh mắt ấy vẫn hằn sâu trong tim hắn không thể nào quên. Lời nói ấy, thái độ ấy, cử chỉ ấy cứ mãi quẩn quanh trong đầu. Hắn sai rồi, sai khi đã hỏi nàng như thế! Hắn không phải đang trách cứ nàng bất cứ điều gì, bởi hắn biết những suy tư của nàng cực kì trong sạch. Hắn biết nàng biết cách ứng xử sao cho phải lẽ. Và nếu như điều đó là sự thật, có khi hắn còn vô cùng cảm kích và ủng hộ nàng, cho người dìm nàng ta xuống hồ đến khi nào tỉnh ngộ, tỉnh ngộ ra rằng là không nên động chạm vào một ái hậu cao thượng của hắn.
Trương quý nhân? Đợi trẫm, trẫm sẽ cho ngươi lên thiên đàng rồi sẽ cho ngươi xuống mười tám tầng địa ngục, cho quỷ nó sai, cho diêm vương xử tội.
- Hồi bẩm hoàng thượng, theo như thần đi điều tra được thì đúng là do Trương quý nhân sai người đổ chất cấm xuống hồ của hoàng hậu, sau đó tự ý cho người hối thúc hoàng thượng và nhảy xuống hồ để vu oan cho hoàng hậu. Hoàng hậu thật sự trong sạch.
- Trẫm biết! Bây giờ ngươi mau cho người lên triều cho trẫm, đặc biệt là Trương Phú Lâm, đến lúc trừ khử lão già khốn chết tiệt này rồi.
- Rõ, thưa hoàng thượng.
Sử Hy Đình cúi người tuân lệnh rồi nhảy ra khỏi cửa sổ như mấy tên sát thủ, nhanh chóng cho người gọi tất cả quan thần vào triều và gọi cả những vị quý nhân và đặc biệt là hoàng hậu hồi triều. Nàng đang mải bận chuẩn bị ít đồ đạc để tập bắn cung thì tên thị vệ riêng của hoàng thượng - Sử Hy Đình hớt hải chạy tới và trịnh trọng mời nàng lên triều xem hoàng thượng xét xử vụ việc vừa rồi. Nàng không nhanh không chậm, thở dài rồi từ tốn đi lên triều, ngồi ghế gần hắn mà hắn đã ra lệnh chuẩn bị riêng cho nàng. Hôm nay nàng không phải ngồi sau tấm rèm phía sau vua như những đương triều khác nữa mà nàng được đặc cách cho ngồi cạnh hắn thể hiện uy quyền. Nàng chẳng mấy bận tâm tới tâm tư của hắn mà chỉ ngồi đấy chẳng thèm cần hắn đỡ lên đó để hắn thể hiện sự ưu ái của nhà vua. Bởi vì nàng ghét bị người ta ngờ vực, đặc biệt là hắn.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu nương nương vạn tuế. ( Cái phần này mình không rõ chào hỏi như nào nên cứ vậy đã nhé! Còn bạn nào biết thì góp ý để mình sửa ạ)1
- Chúng khanh bình thân.
Hoàng thượng như muốn làm lớn vụ này nên mới phải hồi triều gấp gáp tới vậy, dù sao hắn cũng đã ngứa mắt tên Trương Phú Lâm này lâu lắm rồi.
- Hôm nay trẫm kêu các ái khanh hồi triều gấp như vậy là có việc quan trọng cần xử lý. Trước tiên trẫm hỏi Trương quý nhân, nàng mau kể lại sự việc hồi trưa nay cho tất cả quan thần ở đây được rõ.
Nàng ta thấy sợ liền lắp bắp:
- Bẩm...bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đổ oan cho thần thiếp làm chết cá của nương nương,... sau đó vô cớ đẩy thần thiếp xuống hồ khiến thần thiếp suýt nữa thì mất mạng ạ.
- Vậy sao?
Hắn liếc nhìn nàng ta như thể thăm dò, Trương Phú Lâm nhanh chóng hùa theo con gái để thêm tội cho hoàng hậu, muốn buộc hoàng thượng phải phạt nặng nàng.
- Hoàng thượng, cho dù là hoàng hậu đi chăng nữa cũng không có quyền vu khống phi tần vô căn cứ như thế được, tổn hại tới thanh danh của Trương quý nhân. Đã thế lại còn có ý sát hại phi tần, điều này nhất quyết không thể khoan nhượng.
- Ra thế!
Hắn gật gù đầu tỏ vẻ đã hiểu ý của Trương Phú Lâm. Lão ta cúi mặt nhưng đôi môi đang khẽ nhếch nụ cười, ánh mắt đểu cáng liếc nhìn con gái thân thương của mình. Cái bẫy thật hoàn hảo...
- Người đâu, đưa người lên...
Hy Đình dẫn một tì nữ là người của hoàng hậu nhưng lại hầu hạ Trương quý nhân và một tên nô bộc làm việc trong nhà Trương Phú Lâm.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Trong cái há hốc miệng kinh ngạc của hai cha con nhà nọ thì hắn cười nhẹ, lên tiếng:
- Các ngươi nhận ra đây là ai? Trương quý nhân, người kia có phải tì nữ của nàng hay không?
- Dạ bẩm...phải ạ!
- Ờ! Truyền tì nữ kia nói trước.
Tần công công thấy hiệu lệnh của hoàng thượng liền cất cao giọng:
- Truyền tì nữ nói!
- Muôn tâu hoàng thượng, sáng sớm hôm nay thần và A Cúc được Trương quý nhân giao cho nhiệm vụ là đổ chất cấm vào trong hồ tại viện của hoàng hậu. Còn lại thì thần không rõ ạ.
- Tốt! Trương quý nhân, còn gì chối cãi nữa không?
Nàng ta lắp bắp:
- Hoàng thượng, mong hoàng thượng minh xét. Là ả ta dám đổ lỗi cho thần thiếp, thần thiếp không hề muốn hãm hại hoàng hậu nương nương. Mong hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp.
- Đấy là tì nữ của nàng đấy!
- Nhưng...đây rõ ràng là người do hoàng hậu cài vào. Ngộ nhỡ... ngộ nhỡ hoàng hậu cố ý làm vậy để vu oan cho thần thiếp thì sao? Dù sao trước đây ả ta cũng là người của hoàng hậu nương nương.
Hắn cười khẩy, một tay nắm hờ, chống bên má, nghiêng nghiêng đầu, một tay hắn ấn nhẹ thái dương tỏ vẻ rất nguy hiểm. Trong đầu hắn toan tính điều gì dường như không ai hiểu rõ. Duy chỉ mình nàng đang nhìn hắn chằm chằm như tìm tòi thứ gì đang ẩn chứa trong đầu hắn. Cuối cùng nàng cũng hiểu, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Hắn nhếch mép cười, đôi chân mày hắn khẽ giãn ra như thể tất cả đã nằm trong sự tính toán của hắn. Ánh mắt hắn thật sắc bén đến đáng sợ, hắn buông tay ra khỏi thái dương rồi đặt trên thành ngai vàng, gõ gõ theo nhịp điệu. Hắn cười, cười một cách đơn giản nhưng lại ẩn chứa bao thứ đáng sợ bủa vây. Giọng hắn khàn khàn, Lý Nghiêm từ từ cất giọng, đều đều nhưng lại thể hiện rõ được uy quyền của hắn. Hắn nói, hắn không hề đe dọa nhưng cũng khiến người người run sợ, ngoại trừ nàng...
- Ý nàng là do hoàng hậu bày trò? Được, nàng cho trẫm vài dẫn chứng ra đây. Nếu không có, nàng sẽ mắc tội vu khống hoàng thất, tru di tam tộc.