Nàng ta thấy thế liền co rúm người lại. Mải móng quỳ rạp chân xuống mà khấn xin:
- Khấn xin nương nương khai ân. Là thần thiếp lỡ miệng, xin nương nương giơ cao đánh khẽ.
Nàng vẫn đang tức giận, như chưa hề nghe những gì nàng ta nói là kêu thị nữ tát nàng ta năm cái coi như cảnh cáo. Nếu còn lâu sau chỉ sợ đầu lìa khỏi cổ. Như thế cũng đã thể hiện uy quyền của nàng, chỉ sợ những con người ở kia không biết trời cao đất dày là gì mà thôi.
Nàng ra hiệu hỏi Hứa tiểu thư:
- Ngươi đây họ Hứa?
- Dạ có thần...
- Ngươi đã hoàn thành rất tốt cuộc thi vừa rồi, thậm chí còn đứng nhất kì thi võ. Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện vọng gì hay không?
Nàng ta suy nghĩ một hồi liền đáp lại rất cung kính:
- Khởi bẩm nương nương, vốn thần cũng không khao khát điều gì. Nhưng nếu thần không nói ra chỉ sợ người hiểu nhầm ý. Nên thần chỉ xin được dâng hiến hết toàn bộ võ công cũng như nhiệt huyết của mình cho nương nương. Xin nương nương cho thần làm thị vệ bên người ạ.
- Thị vệ bên ta?
- Vâng.
- Chỗ ta đâu có thiếu thị vệ?
- Nếu người không tin tưởng thần cũng không sao, nhưng thần xin trao tính mạng này cho người nếu như thần có phản bội người. Bấy lâu nay thần luôn ước được làm quân lính trên chiến trường, thỏa mãn ước mơ đánh đuổi quân giặc. Nay...gia đình thần lại ép thần đi thi tuyển, thần đành không thể kháng lại ý của mẹ cha. Nên xin người cho phép thần làm thị vệ bên người ạ.
- Ngươi không thích làm mĩ nhân hay phi tần?
- Thưa nương nương, phải rồi ạ.
Nàng mỉm cười thỏa mãn, gật đầu khen ngợi nàng ta. Nàng thầm nghĩ hiếm người như thế lắm, mấy người ở kia chỉ khao khát được bên vua, mong nhận sự ái mộ của vua chúa mà không từ thủ đoạn. Lẽ nào nàng ta đang toan tính điều gì hay sao? Nhưng đôi mắt kiên quyết kia thật khiến cho người ta nể phục đôi phần. Nàng sẽ kiểm tra lòng trung thành của nàng ta sau...
- Thôi vậy, ta cũng đang cần thị vệ bên người là nữ nhân cho tiện. Nếu ngươi đồng ý, ngươi có thể làm thị vệ của bổn cung từ ngày mai.
- Hồi nương nương ban ân, cung kính không bằng tuân lệnh.
Nàng ta mỉm cười, một nụ cười rất tươi như thể thỏa mãn được mục đích và khát khao của nàng ta vậy. Nàng ta tên là Hứa Di Nhiên, là con gái út của Hứa tướng quân oai phong lẫm liệt. Nhà Hứa tướng quân có ba người, người đầu tiên tên là Hứa Lục Bằng, đang nối tiếp sự nghiệp của cha, cùng cha nắm giữ biên cương, giúp vua dẹp yên giặc trong giặc ngoài. Người thứ hai là Hứa Minh Thuận cũng đang theo cha nối sự nghiệp giữ nước.
Theo như tiểu thuyết ấy thì gia đình này toàn người thật thà, còn Hứa tiểu thư thì đây là lần đầu tiên nàng gặp và nói chuyện.
Quay sang phía Lục tiểu thư, người nàng ta có chút mập mạt nhưng cũng khá xinh đấy! Người đầy đặn, chỉ cần giảm cân thì đẹp hơn ối người. Trong những gì nàng biết thì nàng ta không muốn nhập cung, vì muốn sống tự do. Nhưng cũng như Hứa Di Nhiên, đều bị ép nhập vào cung.
- Lục Lạc Vàng?
- Hả? à dạ...thần tên là Lục Lạc ạ. Không phải Lục Lạc Vàng...
- À Lục Lạc. Tên có thế thôi hả?
- Vâng.
Nàng ta ngây thơ lắm, nghe nàng nói vậy vẫn ngây ngô ngước lên nhìn mà vô tư trả lời. Còn An Kiều thì muốn cười lắm rồi nhưng vẫn cố nhịn.
An Kiều lại hỏi nàng ta giống hệt Hứa Di Nhiên, nàng ta cười thỏa chí lắm. Nàng ta chốt hạ luôn một câu rất là thẳng thắn:
- Thần chỉ muốn làm thị nữ của người.
- Tại sao?
- Nếu bắt thần làm phi tần cho hoàng thượng thì thà thần làm thị nữ của người còn hơn. Bởi vì thần không thích hoàng thượng.
- Nhưng đây là kì thi tuyển tú, chứ đâu phải tuyển thị nữ cho bổn cung?
- Nếu như không phải bị bắt ép, thần cũng chẳng dại gì chui đâu vào đây cả.
Lần này nàng thật sự không thể đồng ý được. Gia đình nàng ta nàng hiểu rõ, tuy rằng không theo phe đểu cáng nhưng cũng không thể đưa con mình làm thị nữ được. Dù rằng Hứa Di Nhiên muốn làm thị vệ nhưng nàng vẫn phong cho làm Hứa quý phi. Lạc Lục tuy muốn làm thị nữ nhưng nàng vẫn ưu ái phong cho làm Lạc quý phi.
Trong đây chỉ có duy nhất hai người họ được làm quý phi, còn lại đều làm mĩ nhân hết cả. Ai nấy đều khó chịu ra mặt.
Nàng phong cho mỗi người một cái viện cho riêng họ. Riêng hai quý phi phải có viện lớn hơn một chút. Bàn giao công việc cho từng người, nêu rõ luật nghiêm khắc do nàng đặt ra để quản lí hậu cung. Thế là xong việc! Nàng ra lệnh giải tán rồi mệt mỏi về viện của nàng.
Vừa về tới viện, đập ngay vào mắt nàng là một thân hình vạm vỡ đang nằm dài trên chiếc ghế tự chế của nàng ở dưới gốc cây sồi gần hồ sen, ngang nhiên ăn nho, ăn bánh nhân hoa đào mà nàng thích. An Kiều tức mình đi tới, gõ vào đầu hắn một cái rồi quát:
- Ai cho ngài tới đây?
- Trẫm cho phép!
- Ai cho ngài ăn điểm tâm của ta?
- Trẫm cho phép!
- Thế...ai cho phép ngài nằm ngang nhiên ở chốn này?
- Cũng là trẫm luôn.
Nàng càng tức giận, giơ chân tính đá hắn xuống đất nhưng bị hắn tóm chặt chân rồi kéo về phía mình. Hắn ta nhăn mặt nhìn cái tư thế khó coi của hoàng hậu ngay trước mắt mình. Lý Nghiêm tự nhiên mỉm cười, cái ánh mắt trông thật tà mị, hắn liền cất giọng khàn khàn nam tính lên nói khẽ vào tai nàng:
- Nàng đừng quậy. Sẽ bị phạt nặng đấy!