- Không gọi, muốn làm cha thì tự mà sinh.
Giang Tuấn giành lại con trai, cả lời nói và sắc mặt toàn là ghét bỏ, Kiều Lệ
định chen vào một câu để hòa giải nhưng Triệu Gia Viễn cũng chẳng phải vừa, nhướng mày đáp trả lại.
- Không sao, đợi Kiều Lệ sinh con gái, tôi sẽ bảo con trai của tôi rước con gái của cậu về làm vợ, lúc đó cục cưng của cậu phải gọi tôi là ba chồng đấy.
Anh quay đi bước từng bước khoan thai rời khỏi buổi tiệc, trước đây cứ ngỡ hai
nhà Giang - Triệu sẽ không bao giờ dính líu đến nhau, nay lại có thể nói chuyện
với nhau mà không xảy ra xô xát... Kiều Lệ quay sang nhìn Giang Tuấn muốn nói vài câu cảm thán về mối quan hệ này, nhưng... hình như anh đang không được vui thì phải.
- Đúng là tưởng bở, quên nói cho hắn biết chúng ta không sinh đứa thứ hai.
Một lần nhìn thấy cô đối mặt với thần chết đã là quá giới hạn với anh rồi, vậy nên không có con gái hay ít con chẳng sao cả, chỉ cần có Kiều Lệ và Tiểu Vĩ, hai người luôn bình an bên anh là được.
*****
Năm Hạ Vĩ được bốn tuổi Kiều Lệ xin phép ba chồng cho mình được quay lại Mộc Hoa làm việc, dù bây giờ các cơ sở kinh doanh của nhà họ Giang đã trở lại bình thường, nhưng trước kia cô đã phá hoại không ít nên bây giờ cũng muốn bù đắp lại những tổn thất mà mình đã gây ra.
Giang Thừa nghe chuyện này không hề phản đối, ông bảo vợ mình lấy tập hồ sơ đã chuẩn bị từ trước đưa cho Kiều Lệ, cô giở ra xem thử, hai mở to mắt hốt hoảng vội vàng trả lại.