Giang Thừa nhìn Kiều Lệ bước những bước nhỏ liu xiu rời đi, ông không kịp hiểu những lời vừa rồi có ý gì, nhưng có cảm giác giống như đây chính là cuộc nói chuyện cuối cùng giữa ông và con bé vậy.
Kiều Lệ lầm lũi đi lên lầu, nước mắt đã thôi rơi, nhưng hốc mắt cay rát như bị cơn gió ngoài kia tạt thẳng vào. Cô đi vào phòng, dì Liêu đã đợi sẵn, thấy mắt cô đỏ dì liền lo lắng hỏi han, cô không trả lời, lặng lẽ đứng nhìn những tấm ảnh trẻ con mà mỗi ngày Giang Tuấn đều trầm mặc ngắm nghía.
Cuối cùng thù không thể trả, tình không thể giữ… Kẻ thất bại chính là cô, một trò cười không xứng để nhắc tới.
****
Khách sạn Kim Ngưng.
- Giám đốc, đã tìm ra tên thuộc hạ làm theo lệnh của Triệu Gia Viễn rồi, tiếp theo chúng ta phải làm gì với hắn bây giờ?
Thời gian gần đây Giang Tuấn cật lực dọn dẹp hậu quả mà Triệu Gia Viễn và Kiều Lệ gây nên, một mặt đứng ra xin lỗi chịu trách nhiệm, mặt khác cho người điều tra tên đầu sỏ đã trà trộn vào nhà hàng khách sạn động tay động chân đến nguyên liệu nấu ăn, để ngăn chặn tình trạng tương tự với các cơ sở khác. Giờ tình hình đã ổn định đôi chút nhưng cũng không thể lơi lỏng đề phòng.
- Giữ hắn ta lại trước, kết thúc cuộc họp báo ngày mai rồi tính tiếp.
Giang Tuấn ngửa cổ ra sau ghế, xoa đầu mệt mỏi, mí mắt vừa mới khép lại đã bị tiếng chuông tin nhắn làm cho kinh động. Anh choàng mở mắt xem thử, là Kiều Lệ.
"Anh à! Chị Tư Mỹ sắp kết hôn rồi, em muốn đi mua quà tặng cho chị ấy, cho em ra ngoài một chút nha, em sẽ về ngay."
Ấn đường Giang Tuấn nhíu chặt, anh nhìn vào màn hình điện thoại trầm ngâm hồi lâu, lát sau ngón tay di chuyển chậm chạp bấm vài phím rồi nhấn nút gửi. Thông báo gửi vừa thành công, anh ngay lập tức mang theo áo khoác rời đi.
****
"Bảo tài xế đưa em đi, nhớ phải cẩn thận!"
Ngón tay Kiều Lệ vuốt nhẹ dòng tin nhắn Giang Tuấn vừa gửi tới trên màn hình điện thoại, cô đã chuẩn bị sẵn vài lời than thở để thuyết phục, nhưng không ngờ hôm nay anh ấy lại dễ nói chuyện tới như vậy.
Kiều Lệ đến trung tâm thương mại, Lâm Tư Mỹ đã đợi cô ngay sảnh lớn, tài xế xe cũng đi cùng để giám sát cô. Họ rẽ vào khu thời trang nữ, chọn vài bộ váy sau đó lại vào một nhà hàng ở tầng ba, món khai vị còn chưa mang lên Kiều Lệ đã than đau bụng rồi đi vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nam và nữ nằm ở hai bên, ở giữa là một ban công dẫn đến khu vực dành riêng để hút thuốc. Kiều Lệ đi đến cuối đường, Triệu Gia Viễn đã đứng đợi sẵn từ trước, nghe tiếng bước chân anh xoay lưng lại nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, khoé môi nâng lên cười nhẹ.
- Lâu rồi không gặp.
Kiều Lệ dựa lưng vào lan can, cảm giác khó xử khiến cô rất khó khăn để mở lời, điều này trước đây chưa từng xuất hiện trước mặt Triệu Gia Viễn.
Anh lại đưa mắt nhìn cô và cũng là người bắt đầu cuộc nói chuyện:
- Kế hoạch có gì thay đổi sao? Cô chưa bao giờ chủ động hẹn gặp tôi cả.
Kiều Lệ nắm chặt một góc váy trong tay, dẫu lời quá khó để nói nhưng cô không thể đi lâu, đành hết lấy can đảm mà thổ lộ.
- Triệu Gia Viễn… chúng ta… ngừng hợp tác đi.
Bầu không khí giữa hai người vì câu nói này mà trở nên ngột ngạt, Triệu Gia Viễn không tức giận chất vấn ngay mà lặng đi một lúc rồi mới nhàn nhạt lên tiếng:
- Yêu hắn rồi, nên không muốn làm hại hắn nữa?
- Không phải, ngày mai tôi sẽ rời khỏi Nam Châu và sẽ không bao giờ quay lại nữa, cho nên… tôi muốn kết thúc mọi chuyện tại đây.
Con ngươi màu nâu trong mắt Triệu Gia Viễn khẽ động, anh quay hẳn về phía Kiều Lệ, gấp gáp hỏi:
- Cô định đi đâu?
- Đi đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy được tôi cả... Triệu Gia Viễn, xin lỗi anh, tôi là một đồng đội hèn hạ phản bội, nhưng mối thù của tôi không thể trả được nữa. Anh có thể nào... cũng dừng lại giống như tôi, được không?
Góc váy đã bị Kiều Lệ siết đến nhàu nhĩ, cô cúi mặt xuống thật sâu, cảm giác có lỗi dâng lên trong từng mạch máu. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Triệu Gia Viễn chất vấn hoặc mắng chửi, nhưng đợi hồi lâu anh vẫn chỉ lặng im, cho đến khi cô ngẩng mặt lên anh mới chậm rãi lên tiếng:
- Khi cô đến nơi ở mới, có thể báo tin cho tôi biết được không?
Sợ cô không đồng ý, anh lại bổ sung thêm một câu:
- Nể tình chúng ta từng là đồng đội.
Kiều Lệ đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt anh, bối rối hỏi lại:
- Anh không tức giận sao? Thật sự buông bỏ sao?
Triệu Gia Viễn cười nhạt nhoà, sự hụt hẫng ở trong tim không hề nhỏ.
- Đồng đội đi rồi còn cố gắng làm gì nữa.
- Nhưng… anh đã tổn thất nhiều như vậy…
- Hay là cô ở bên cạnh tôi để bù đắp đi.
Thấy cô trừng mắt nhìn mình, anh nhẹ cười, vội vàng sửa lại:
- Một cái ôm cũng được.
- Tôi chỉ ôm một người, cả đời này sẽ không ôm bất kỳ người đàn ông nào nữa.