Liễu Châu thành nằm ở dưới chân Miêu Cương Bách Man sơn, lưng giáp sông núi, cảnh sắc thanh tú xinh đẹp.
Nơi này có nhiều hậu duệ Cửu Lê, dân phong dũng mãnh, người trẻ tuổi thân thể cường tráng, lưng hùm vai gấu, là lên núi làm nghề săn thú. Một người có thể khiêng trên dưới một trăm cân lợn rừng mà vẫn có thể chạy đi như bay.
Phong tục ở đây khác với Trung Nguyên, người ở đây kiệt ngạo bất tuân, tín ngưỡng thập đại ma tôn, trong nhà cung phụng ma thần, khu thần lộng quỷ. Bởi vậy Bách Man Sơn cũng là nơi tụ tập của ma đạo vu sĩ.
Sáng sớm, võ trường ngoại viện Diệp Phủ, gần trăm đệ tử Diệp gia đang tập võ nơi này. Thắt lưng như cung, quyền như tiễn, cánh tay như roi, quyền cước đánh xuống, miệng hô quát tháo, khí thế như hồng.
Mấy đệ tử thi thoảng nhìn về một chỗ khác ở trong võ trường, trong mắt hiện ra thần sắc hâm mộ cùng ghen tị.
Một nơi khác của võ trường, một thiếu niên áo lam lẳng lặng đứng trên mặt cỏ, bước chân chữ bát, hai mắt khép hờ, từ từ thổ nạp.
Nếu có võ đạo cao thủ ở đấy lúc này, tất nhiên sẽ chấn động, bởi vì hơi thở của thiếu niên này cực kỳ ngân nga, gần như tới hoàn cảnh mà thường nhân khó có thể tưởng tượng ra được.
Lục phủ ngũ tạng của hắn đã luyện tới cảnh giới như cương như sắt, giống như một cái máy quạt gió thật lớn, những dòng khí hít vào thở ra làm cho cây cỏ chung quanh bị thở trúng thì cong hẳn đi. Cho dù là cao thủ nội gia khổ luyện võ đạo mười năm cũng không chắc có thể làm được như thế này!
Thiếu niên này tên là Diệp Húc, tự Thiếu Bảo, năm nay mới mười bốn tuổi, khuôn mặt non nớt có chút thanh tú. Hắn là huyết mạch chi thứ của Diệp gia, đứng hàng thứ bảy trong những con cháu cùng thế hệ.
Diệp gia là Vu Hoang thế gia lừng lẫy Liễu Châu thành. Phủ chủ Diệp Tư Đạo nổi danh ma đạo. Diệp Tư Đạo tu luyện “Mãng cổ chu cáp đại lực thần công”, vu pháp thông thần, là vu sĩ có thực lực mạnh nhất Liễu Châu, có được gia nghiệp khổng lồ.
Diệp phủ hơn nghìn mẫu đất, tráng lệ vô cùng, bên trong đình viện mọc san sát, thậm chí ngay cả nô bộc nhiều năm cũng thường xuyên lạc đường ở bên trong.
Diệp gia gia nghiệp lớn, trong phủ cao thấp bao gồm cả gia nô đều tập võ nghệ. Trong gia nô cũng không thiếu gì cao thủ, thậm chí tu luyện võ đạo tới cảnh giới tiên thiên cũng không ít.
Diệp Húc cha mẹ chết sớm, bảy tuổi hắn tu luyện Thương Minh luyện thể quyết, chỉ nửa canh giờ luyện ra chân khí, tu vi đột nhiên tăng mạnh. Hai năm sau liền đem Thương Minh Luyện Thể quyết luyện tới tứ trọng. Hắn được Diệp phủ công nhận là kỳ tài ngút trời, thậm chí phủ chủ Diệp Tư Đạo coi trọng hắn, coi hắn là trọng điểm bồi dưỡng.
Cho tới lúc này, Diệp Húc đã đem Thương Minh Luyện Thể quyết luyện tới cửu trọng, khoảng cách tới võ đạo tiên thiên chỉ còn một bước xa!
Ngoài võ trường, hai vu sĩ trung niên đứng đó, chấp sự nội phủ Diệp Tư Chân vuốt cằm cười nói: “Thiếu Bảo quả không hổ là kỳ tài ngút trời, ngắn ngủi bảy năm đã tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới cửu trọng. Năm mười bốn tuổi liền đánh vào thập trọng, tiến vào võ đạo tiên thiên, rất có tiềm chất như ta năm đó!”
Một vu sĩ khác tên Diệp Tư Thiên cũng là nội phủ chấp sự nghe vậy cười ha hả nói: “Lão bát, ngươi đừng sơn son thiếp vàng lên mặt mình đi. Ai chẳng biết năm đó ngươi 26 tuổi mới trở thành võ đạo tiên thiên cao thủ!”
Diệp Tư Chân thẹn quá hóa giận hung hăng đấm hắn một quyền nói: “Lão cửu, tên cầm thú nhà ngươi, chỉ biết nắm cổ ta thôi!”
Diệp Tư Thiên cười mắng một câu, ánh mắt ngưng trọng: “Nếu Thiếu Bảo trước hai mươi có thể tiến vào võ đạo tiên thiên, chẳng phải nói là, hắn sẽ có thể trở thành vu sĩ trẻ tuổi nhất Diệp phủ ta ba trăm năm qua, thậm chí vượt cả tổ tiên sao?”
Muốn trở thành vu sĩ, trước hết phải tu thành võ đạo tiên thiên, đem nguyên thần trong cơ thể chăm sóc dần dần lớn mạnh, đây là kiến thức phổ thông của toàn bộ Vu hoang thế giới.
Diệp Tư Chân gật nhẹ đầu nói: “Tổ tiên mười lăm tuổi trở thành vu sĩ, khai sáng Diệp phủ. Nếu Thiếu Bảo trong năm nay có thể trở thành vu sĩ, chỉ sợ thành tựu của hắn sau này, thật sự vượt qua tổ tiên … a?”
Diệp Tư Chân đột nhiên hô một câu, ánh mắt trợn tròn nhìn Diệp Húc, thất thanh nói: “lão cửu, chỉ sợ căn bản không tới cuối năm, thằng ranh Thiếu Bảo này không ngờ hiện giờ có thể bước vào võ đạo tiên thiên.”
Diệp Tư Thiên thân hình chấn động, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy dưới chân Diệp Húc sinh ra một dòng chân khí xoay trời, chỉ cảm thấy khó có thể tin được: “Ngưng khí thành cương …. Không ngờ hắn đã luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới thập trọng rồi.”
Lúc này, những đệ tử của Diệp phủ khác cũng đã dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Húc, trên mặt hiện ra đủ vẻ phức tạp.
Chỉ thấy dưới chân Diệp Húc, cô khí tụ hình tròn kia đã ngưng tụ không tiêu tan. Hơn nữa tốc độ vận chuyển của nó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng khuếch dần tới eo, bụn, đầu hắn. Cuối cùng nó bao phủ hắn vào bên trong, dường như là một loại lốc xoáy nhỏ.
Trận gió tiến tới, cỏ cây trên mặt đất đều bị nhổ lên, trong trận gió lập tức tất cả bị dập nát.
Ngưng khí thành cương!
Thương Minh Luyện Thể quyết thập trọng, ý nghĩa tu vi võ đạo đã bước vào một cảnh giới mới, ngưng khí thành cương, trở thành tiên thiên cao thủ!
Hơn trăm đệ tử Diệp gia, có người thậm chí cả đời không thể sờ tới cánh cửa này được. Mà Diệp Húc lúc này đã bước tới cánh cửa đó, tiến vào cảnh giới mà bọn họ mong muốn nhưng không được!
Qua hồi lâu, cương khí từ từ tán đi, Diệp Húc mở hai mắt, lộ ra sắc mầu vui vẻ, thầm nghĩ: “Trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng đã đem Thương Minh Luyện Thể quyết luyện thành cương khí, hiện tại ta chỉ còn cách cảnh giới vu sĩ một bước xa mà thôi!”
Trong lòng Diệp Húc rất rõ ràng, ở trong đám đệ tử Diệp phủ, chỉ có hắn là che mẹ mất sớm, không có bất luận bối cảnh cùng căn cơ gì cả. Tuy rằng hắn lưng đeo danh võ học thiên tài, đạt được phủ chủ Diệp Tư Đạo coi trọng, nhưng mà đối với hắn mà nói đó chỉ như phù vân mà thôi.
Diệp phủ dù sao cũng là Vu Hoang thế gia ở Miêu Cương, chỉ có thể trở thành vu sĩ mới có thể chân chính đạt được coi trọng của gia tộc. Trở thành trọng điểm bồi dưỡng, hơn nữa sau khi trở thành vu sĩ, thân phận, địa vị tăng lên gấp bội. Quyền thế thật lớn, có được quyền sinh sát trong tay!
Võ đạo có tất cả mười trọng cảnh giới, tu luyện tới võ đạo tiên thiên, đã là đỉnh phong của phàm nhân rồi.
Nhưng đối với vu sĩ mà nói, võ đạo tiên thiên chỉ là mới bắt đầu, cảnh giới vu sĩ càng thêm khổng lồ, võ đạo tiên thiên không thể nào so sánh nổi!
Diệp Phong từ trong đám người tiên lên chắp tay cười nói: “Thất đệ, chúc mừng đệ, mười bốn tuổi thành tựu tiên thiên. Ngươi là đệ nhất nhân của Diệp gia ta ba trăm năm qua đó!” Trong ánh mắt khen tặng của hắn còn mang theo đủ ghen ghét. Hắn lớn hơn Diệp Húc gần 2 tuổi, đứng hàng thứ sáu, tư chất rất tốt, hiện giờ cũng đã tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới thất trọng rồi. Trong Diệp gia này hắn cũng được coi là nhân vật kiệt xuất.
Tuy nhiên so sánh với Diệp Húc, thành tựu của hắn liền nhỏ bé không chút đáng kể.
Diệp Húc cho hắn cảm giác, dường như một tòa núi lớn áp xuống người hắn, làm cho hắn không thể nào thở nổi.
Diệp Phong ra sức khổ tu, ra sức đuổi theo, nhưng khiến hắn tuyệt vọng chính là khoảng cách của hắn với Diệp Húc không những không có nhỏ lại mà ngược lại càng lúc càng lớn.
Không chỉ có hắn, chỉ sợ trong lòng tất cả đệ tử Diệp gia đứng ở đây đều có cảm giác này trong lòng.
“Lục ca quá khen” Diệp Húc thu thần thái của hắn vào trong mắt, cũng không để trong lòng, mỉm cười đáp lễ.
Những đệ tử Diệp gia khác cũng đều xông tới, chúc mừng không ngớt bên tai, đẩy Diệp Phong sang hẳn một bên.
Diệp Húc nhất nhất đáp lễ, trong lòng hắn biết, những đệ tử Diệp gia này cung kính như vậy, thậm chí có chút a dua, chủ yếu là bởi vì hắn bước vào võ đạo tiên thiên. Hắn gần như trăm phần trăm có thể trở thành vu sĩ, từ nay về sau địa vị ở Diệp gia một bước lên mây, bởi vậy mới nịnh bợ lấy lòng.
“Được rồi, được rồi, đều tản đi cho ta, chạy về tập võ!”
Diệp Tư Chân đuổi mọi người đi, cười với Diệp Húc rằng: “Thiếu Báo, hiện giờ ngươi đã thành tựu tiên thiên võ đạo, chúng ta phải đi Võ Bị Các. Chỉ cần thông qua thí nghiệm của Võ Bị Các, ngươi chính là vu sĩ trẻ tuổi nhất trăm năm qua của Diệp Phủ!”
Diệp Húc gật đầu theo hắn đi với Võ Bị Các.
Võ Bị Các của Diệp gia có bí pháp đánh thức nguyên thần. Chỉ cần là đệ tử Diệp gia trước ba mươi tuổi, tu vi đạt tới cảnh giới tiên thiên đều có tư cách đi vào trong Võ Bị Các đánh thức nguyên thần, đạt được ma đạo truyền thừa để trở thành vu sĩ.
Cái gọi là nguyên thần, kỳ thực chính là tinh phách.
Bất kỳ kẻ nào, từ khi sinh ra đời, sẽ nhiễm tinh phách vạn vật. Chủng loại tinh phách có chim bay cá nhảy, tranh hoa điểu, trùng ngư, thậm chí là hồn tinh quái, yêu thú, phách của tinh tú….
Con người mới sinh ra, nguyên thần suy yếu, chỉ có luyện võ đạo tới cảnh giới tiên thiên, nguyên thần mới có thể đạt tới cường độ kết nối chư thiên, đạt được thiên đạo kế thừa. Bởi vậy trên dưới Diệp gia, thậm chí cả gia nô, đều tu luyện võ đạo, tôi luyện võ nghệ.
Nguyên thần mạnh yếu, đại biểu cho tư chất vu sĩ, Diệp Húc hiện giờ đã là võ đạo tiên thiên cao thủ. Nguyên thần của hắn cũng đủ hùng mạnh, trở thành vu sĩ gần như là chuyện chắc chắn.
Bên ngoài Võ Bị Cách, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn tòa tháp muôn hình vạn trạng này trong lòng cảm khái vô cùng: “Tu luyện tới tiên thiên cảnh giới, đối với người thường mà nói, đã là mong muốn không thể thành được rồi. Nhưng đối với vu sĩ mà nói, ngay cả bắt đầu cũng không tính nữa. Ta tuy rằng đem Thương Minh Luyện Thể quyết tu tới thập trọng, ngưng khí thành cương, nhưng nếu quyết đấu với vu sĩ, cho dù là vu sĩ nhất cấp, cũng không có bất luận phần thắng nào cả!”
Tu vi võ đạo cao tới đâu, thủy chung cũng là phàm phu tục tử. Mà vu sĩ cũng là nguyên thần kết nối chư thiên, đạt được thiên đạo kế thừa, nhảy ra khỏi phạm trù phàm nhân rồi, có đủ loại năng lực không thể tin nổi.
Mà hiện giờ, hắn rốt cuộc cũng sắp trở thành một vu sĩ, trong lòng kích động có thể biết.
“Đừng thất thần, chạy vào nhanh đi!” Diệp Tư Chân nói.
Diệp Húc hơi định thần lại, nhấc chân đi vào trong võ các.
Lúc này hắn không biết, hắn ngưng khí thành cương, thành tựu tiên thiên làm cho cao tầng của Diệp gia chấn động cỡ nào!
Hắn vừa mới bước vào trong võ các, trước cửa Võ Bị Các lập tức hiện ra bốn thân ảnh, phủ chủ Diệp Tư Đạo cũng ở trong đó!
Ba người khác cũng là người cầm quyền cao nhất của Diệp gia, vu sĩ lừng lẫy Liễu Châu thành. Có thể thấy được cao tầng Diệp gia đối với việc Diệp Húc có thể trở thành vu sĩ có bao nhiêu coi trọng.
Địa vị của Diệp Tư Chân, kém bốn người kia xa xa, chỉ có thể đứng một bên.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím tên Diệp Tư Mẫn chậm rãi nói: “Thiếu Bảo, bảy tuổi tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết, chín tuổi luyện tới tứ trọng, chính là thiên tài ngàn năm khó gặp. Không nghĩ tới hiện giờ hắn càng làm cho người ta kinh ngạc. Mười bốn tuổi có thể luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới thập trọng!”
Lão giả mặc áo bào xám gật đầu nói: “Diệp gia ta mở phủ ba trăm năm, người tu luyện tới tiên thiên không ít, nhưng mà mười bốn tuổi có thể đạt được võ đạo tiên thiên, chỉ có một mình hắn, nói hắn là thiên tài chỉ sợ còn là coi thường hắn!”
“Phủ chủ, bức kỳ tài ngút trời này, thật sự là may của Diệp gia ta, ta đề nghị toàn lực bồi dưỡng Diệp Húc.”
Diệp Tư Đạo sắc mặt uy nghiêm, trầm giọng nói: “Diệp Húc đích thật là kỳ tài ngút trời, điểm này không thể phủ nhận, tuy nhiên trọng dụng hắn hay không còn phải xem hắn có trở thành vu sĩ không đã. Hết thảy, đợi hắn đi ra rồi hãy nói!”
Phủ chủ lên tiếng, ba người khác vội vàng câm miệng, yên lặng đứng trước cửa Võ Bị Các.
Trong Võ Bị Các, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn tòa bảo khố của Diệp gia này. Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào nơi này.
Đập vào mắt đầu tiên là cái gương đồng cao hơn trượng hình quả trứng. Quanh thân nó điêu khắc hoa văn long phượng, tản mát ra một khí tức mang phong cách cổ xưa vô cùng. Hiển nhiên cái gương đồng này có từ thời xa xưa, không phải là một kiện đồ vật bình thường.
Phía dưới gương đồng, là một hình thiềm thừ (con cóc) lớn bằng đồng, tứ chi chạm đất, miệng mở to ngậm lấy mặt gương đồng này.
Diệp Húc từ nghe đệ tử khác trong gia tộc nói tới gương đồng kỳ quái này. Nghe nói gương đồng này tên là Thông Tâm Thần Kính, là một kiện vu bảo thần kỳ, người đứng trước nó có thể chiếu thấy nguyên thần, kết nối thiên đạo.
Một lão nhân tóc trắng xóa ngồi ngay ngắm ở trước Thông Tâm Thần Kính. Đỉnh đầu lão trào ra một luồng khí màu đen, giống như một đám mây đen bao phủ phạm vi trên dưới ba mét. Một tấm cờ đen không ngừng qua lại trong khí đen, trên mặt cờ run run, bay phất phới.
Lão nhân lông mi trắng, mắt ưng, tản mát ra khí tức khiến cho hắn gần như không thể thở gấp được.
Diệp Húc trong lòng khẽ động: “Người này chính là vu sĩ chưởng quản Võ Bị Các, Hôi Ưng Diệp Phan? Nghe nói lão nguyên là một nhân vật vu sĩ ma đạo nổi danh Liễu Châu. Nguyên thần chính là một con ưng màu tro khổng lồ. Người này lòng dạ lang sói, không biết bao nhiêu mệnh người chết trên tay hắn. Sau đó được phủ chủ thuyết phục, tiến vào Diệp phủ, phụ trách bồi dưỡng vu sĩ mới cho Diệp gia.”
Lão nhân tên Diệp Phan kia phát hiện có người tiến vào, giương đôi mắt, há miệng hút một cái, hắc khí trên đỉnh đầu bị hút vào trong bụng. Sau đó lão nhẹ nhàng vươn bàn tay to gầy như củi, nhẹ nhàng vẩy một cái, mặt cờ đen nhẹ nhàng rơi xuống tay. Lá cờ này lập tức dài ra, trong khoảnh khắc đã cao bằng một người, trên mặt cờ tối đen, có vẻ quỷ dị âm trầm vô cùng.
Diệp Phan chống cờ đen đứng lên, nhìn Diệp Húc không lớn tuổi, không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc, âm trầm nói: “Tuổi còn trẻ mà đã luyện tới tiên thiên bá thể, coi như là một nhân tài. Tiểu tử, đứng ở trước thần kính, không cần loạn động, để cho thần kính chiếu nguyên thần của ngươi.”
Diệp Húc khom người thi lễ, đi tới trước mặt gương đồng to lớn, hướng tới mặt kính. Hắn chỉ thấy mặt kính giản dị không ánh sáng, một màu xanh mênh mông, căn bản không nhìn ra bất kỳ hình ảnh nào cả.
Trong lòng hắn còn đang kinh ngạc, đột nhiên lão nhân Diệp Phan rút ra một thanh đao nhọn. Đao phong từ trong lòng bàn tay lão lập tức xẹt qua, máu tươi trào ra. Diệp Húc vừa sợ vừa giận, còn chưa kịp làm ra phản ứng, đã thấy Diệp Phan run run tấm cờ đen, mãnh liệt quát lớn một tiếng, lập tức một đoàn máu tươi từ trong tay Diệp Húc bay lên, dũng mãnh tiến thẳng vào trong cờ đen.
Tấm cờ lớn kia được máu huyết làm dịu lại, màn sương đen cuồn cuộn, đột nhiên hóa thành một khô lâu dài hơn một thước. Một ngụm khói đen phun lên trên gương đồng. Diệp Phan quát lớn một tiếng, năm ngón tay trái nhảy lên biến hóa, trong khoảnh khắc đánh ra trăm bàn tay ấn quát: “Nguyên thần hiển hóa, kết nối chư thiên, mở!”
Diệp Húc lúc này mới biết Diệp Phan cũng không có ác ý, chỉ có điều mở ra Thông Tâm Thần Kính, cần máu tươi của hắn làm dẫn, như thế mới hiển hóa nguyên thần, kết nối chư thiên. Diệp Húc vội vàng nhìn lại phía gương đồng.
Chỉ thấy màu xanh trên mặt Thông Tâm Thần Kính dần dần biến mất, mặt kính chậm rãi biến sáng, hình ảnh trong kính cũng mơ hồ trở nên rõ ràng.
Thanh âm âm trầm của Diệp Phan từ bên cạnh truyền tới: “Tiểu tử, đợi nguyên thần hiển hóa thành, ngươi phải dụng tâm mà nhận thức, kết nối thiên đạo. Nếu là có thể được thập đại ma đạo trong thiên đạo tán thành, thiên đạo sẽ ban thưởng cho một tòa ngọc lâu. Trong ngọc lâu bao hàm toàn diện, thậm chí là bao gồm cả vu pháp cùng tâm pháp tu luyện của vu sĩ! Được ngọc lâu, mới có thể thành ma đạo tu sĩ!”
Diệp Húc cũng có chút hiểu biết về vu sĩ, hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của lão.
Điều kiện trở thành vu sĩ, chính là nguyên thần phải kết nối chư thiên, đạt được thiên đạo tán thành.
Cái gọi là thiên đạo, kỳ thực chính là quy luật của thiên địa, thế gian vạn vật đều trong quy luật của thiên địa, từ xưa tới nay không ai có thể thoát được trói buộc của thiên đạo.
Mà kết nối thiên đạo, nói trắng ra chính là cường giả võ đạo dùng nguyên thần của mình kết nối chư thiên, đạt được kế thừa một phần quy luật thiên địa, loại kế thừa này chính là tâm pháp và vu pháp.
Tâm pháp có thể nâng cao tu vi vu sĩ, vu pháp là thủ đoạn công kích của vu sĩ.
Cửu thiên pháp tắc ban tặng bảo vật là tháp, thập địa pháp tắc ban thưởng chính là lâu.
Vu sĩ đạt được bảo tháp chính là được kế thừa chính đạo, mà kế thừa ma đạo chính là vu sĩ thu nhận được ngọc lâu.
Chư thiên ban thưởng bảo tháp, ngọc lâu, chia là chín phẩm bốn giai, 36 cấp bậc. Lấy bảo tháp là ví dụ, bảo tháp số tầng càng nhiều, phẩm bậc càng cao, tâm pháp cũng càng tốt.
Trong đó, chín tầng là chín phẩm, cùng bốn loại nhan sắc là vàng, xanh, đen, trắng. Màu vàng là tốt nhất, màu xanh tiếp theo, sau đó tới màu đen, và cuối cùng màu trắng là thấp nhất. Bảo tháp chín tầng màu vàng là tốt nhất, là vô thượng chí bảo, tu luyện tâm pháp trong tháp có thể đại thành, có thể thông thần.
Bảo tháp tám tầng là bát phẩm, lấy loại này mà suy ra.
Về phần bảo tháp một tầng là nhất phẩm, phẩm bậc thấp nhất, tâm pháp trong tháp cũng không được xếp hạng. Vu sĩ cũng được gọi là hạ phẩm, mà nếu là tháp màu trắng, bạch ngọc tháp, bạch ngọc lâu, thì là hạ hạ phẩm, hạ hạ giai.
Tu luyện hạ phẩm tâm pháp, không có bất luận pháp lực nào cả, gần kề chỉ cao hơn võ học thế gian một bậc mà thôi.
Trong giây lát, màu xanh trên mặt Thông Tâm Thần Kính tản hết ra ngoài, Diệp phan gật đầu nói: “ Rốt cuộc cũng xuất hiện, tiểu tử, xem kỹ, đây là nguyên thần của ngươi.”
Diệp Húc trong lòng cả kinh, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trong kính xuất hiện một thiếu niên áo lam thanh tú, đúng là bóng dáng của hắn. Đột nhiên, hình ảnh trong kính ầm ầm bùng nổ, thân hình trong nháy mắt tan rã, phân giải thành hàng tỉ viên linh quang, trải rộng toàn bộ mặt kính, nhiều điểm tròn tròn, giống như hàng tỷ ngôi sao sáng trong đêm.
Những linh quang này dường như bị một lực lượng vô hình dẫn đi, dần dần ngưng tụ cùng nhau hình thành nên một cây đại thụ cổ xưa, cành lá sum xuê, tán cây che trời!
Cây cổ thụ này không biết sinh tồn bao nhiêu vạn năm, cực kỳ cổ lão tang thương, hào quang vạn đạo, nghìn tia sáng, từ trên đỉnh cổ thụ trút xuống!
Nguyên thần ngủ say, rốt cuộc thức tỉnh.
Trong mê mang, Diệp Húc dường như cảm giác được có cái gì đó trong cơ thể mình rốt cuộc cũng tỉnh lại. Trong lòng hắn vui vẻ không nói lên lời: “Diệp gia phủ chủ đời thứ nhất khi thức tỉnh nguyên thần đã từng nói, thấy kính gặp tâm hiểu được bản tính của mình. Hôm nay ta mới rõ, lúc trước ta không hiểu những lời này, hiện giờ rốt cuộc cũng hiểu. Hóa ra hắn nói chính là sử dụng Thông Tâm Thần Kinh thức tỉnh nguyên thần, mới biết nguyên thần của mình là dạng gì.”
Đột nhiên, Diệp Húc dường như cảm thấy theo nguyên thần của mình thức tỉnh, trong đan điền lại nhiều hơn một vật.
Diệp Húc vội vàng nhìn kỹ lại đan điền, chỉ thấy trong đan điền của hắn sung mãn Thương Minh chân khí. Nó giống như một biển mây lớn, mà ở giữa biển mây có một tòa Bạch Ngọc Lâu phập phồng trong đó. Nó bắn ra hàng tỉ đạo hào quang, chiếu biển mây rực rỡ một mảnh.
Toàn bạch ngọc lâu này chỉ có một tầng, không biết được đúc lên bằng tài liệu gì, giống kim loại nhưng cũng không phải, ngọc cũng không phải. Bốn góc nhọn, trên trên có hình long đầu ngậm ngọc châu, thân tháp che kín những hoa văn cổ quái, giống như mây mù quay cuồng, long xà nhảy múa vậy.
Diệp Húc kinh ngạc vạn phần: “Ta còn chưa kịp kết nối chư thiên, đạt được thiên đạo tán thành, như thế nào đan điền đã nhiều hơn một toàn bạch ngọc lâu? Chẳng lẽ là, tòa bạch ngọc lâu này luôn luôn tồn tại trong cơ thể ta, chỉ có điều ta không phát hiện ra. Khi nguyên thần thức tỉnh, nó mới hiển lộ ra một chút….”
Diệp Phan cũng khiếp sợ khó hiểu, lão chưởng quản Võ Bị Các mười năm nay, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người có nguyên thần là một gốc cây đại thụ kỳ quái!
“Nguyên thần của ta là một con ưng màu tro bụi khổng lồ, nguyên thần của phủ chủ Diệp Tư Đạo là thượng cổ dị chủng yêu thú Mãng Cổ Chu Cáp. Nguyên thần của những người khác trong phủ cũng là yêu thú, sao tiểu tử này lại có nguyên thần kỳ quái như vậy? hiện giờ, xem ra tiểu tử này có đạt được thập địa ma đạo kế thừa hay không, có trở thành vu sĩ hay không… Tốt lắm, tiểu tử này được thiên đạo thừa nhận rồi.”
Diệp Phan trong mắt hiện lên màu sắc vui mừng, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đạo ánh sáng xanh nhạt từ trên trời giáng xuống Diệp Húc. Mơ hồ có thể nhìn thấy trong ánh sáng nhạt này là một tòa thất tinh hàn ngọc lâu, đây là dấu hiệu ban thưởng ma đạo ngọc lâu cho Diệp Húc khi hắn được thiên đạo tán thành.
Đạo ánh sáng nhạt bọc lấy thất tinh hàn ngọc lâu vừa mới rơi xuống đỉnh đầu của Diệp Húc. Diệp Húc hoảng sợ phát hiện ra tòa bạch ngọc lâu trong đan điền của mình xao động bất an, dường như thấy thất tinh lâu tới cực kỳ tức giận. Một cỗ năng lượng kinh khủng cực điểm từ trong ngọc lâu đột nhiên bùng nổ ra ngoài.
Thất tinh hàn ngọc lâu dường như lọt vào đòn nghiêm trọng, ầm một tiếng nổ vang, khí lãng quét ngang, gần như phá hủy hoàn toàn võ Bị Các!
Mà thất tinh hàn ngọc lâu bị phá hủy, tan thành mây khói!
Diệp Húc bị đứng trong trung tâm vụ nổ, hắn dù có tiên thiên cương khí hộ thân, nhưng loại trình độ nổ này không phải tiên thiên võ đạo bình thường có thể ngăn cản được. Thiếu niên không kịp kêu một tiếng liền bị chấn choáng váng, trong lòng buồn bực nghĩ: “Cái quái gì xảy ra vậy…”
Diệp Phan cũng bị khí lãng đánh bay, lão vừa mới đặt chân xuống đất, đột nhiên bốn bóng người chợt lóe. Phủ chủ Diệp Tư Đạo cùng mọi người hiện ra trong Võ Bị Các. Nhìn đống hỗn độn của Võ Bị Các, cho dù Diệp Tư Đạo lòng dạ cực sâu cũng không kìm nổi tức giận, nhỏ giọng quát nói: “Diệp Phan, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?”
Diệp Phan sắc mặt mờ mịt, chậm rãi lắc đầu: “Không biết, đại khái là có người không muốn thấy Diệp gia chúng ta hưng thịnh nên âm thầm ra tay đem ngọc lâu mà thiên đạo ban thưởng cho tiểu tử này đánh nát. Đáng tiếc, bảy tầng Thất Tinh Thang Quang hàn ngọc lâu, cứ như vậy mà bị hủy…”
“Bảy tầng thất tinh thanh quang hàn ngọc lâu…”
Diệp Tư Đạo trong mắt lộ ra vẻ chấn kinh, số tầng ngọc lâu đại biểu cho tư chất cùng thành tựu tương lai của vu sĩ, tầng càng nhiều, tương lai có thành tựu càng lớn.
Hắn là ma đạo cao thủ số một thành Liễu Châu, chẳng qua cũng chỉ đạt được ba tầng Long Độ Phạm Biến kỳ trân lâu. Diệp Húc không ngờ đạt được bảy tầng thất tinh thanh quang hàn ngọc lâu, tiền đồ không thể tính toán, quả nhiên là kỳ tài ngút trời!
Lúc này không hiểu sao ngọc lâu bị hủy, Diệp Tư Đạo suy nghĩ cảm thấy đau đớn vô cùng, hỏi Diệp Phan: “Ngọc lâu bị hủy, vậy Thiếu Bảo hắn…”
Diệp Phan kiểm tra một phen thở dài nói: “Phế rồi, kinh mạch của hắn đứt đoạn, mặc dù thương thế khỏi hắn, cũng giống như một phế nhân…”
“Có khả năng chữa khỏi hay không?”
Diệp Phan lắc đầu nói: “Không có, trừ phi có Thiên Hương Tục Mệnh đan. Tuy nhiên loại linh đan diệu dược này chỉ có thể gặp không thể cầu. Ta từ trước tới giờ xông pha giang hồ, từng nghe nói Thanh Châu Lương Vương phủ có một viên Thiên Hương Tục Mệnh đan, được Lương Vương cực kỳ trân quý, giống như sinh mạnh mình vậy.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!