Chương 9 Trầm luân
Ngọc Mai vùng vẫy muốn thoát khỏi người đàn ông đang đè ở trên thân mình. Tay Dương Đình Vĩ lần theo khóa của chiếc váy.
ngắn, kéo tuột xuống, để lộ bắp đùi trắng nõn. Tâm mắt hắn đồng thời dừng lại ở hình xăm chu tước đỏ rực nổi bật trên làn da mịn màng của cô.
“Đẹp đấy. Đẹp đến nhức mắt”
Đối phương cảm thán xong một câu thì buông cô ra, nụ cười không rõ vui buồn, cong cong có chút châm biếm. Dương Đình Vĩ ngồi ở cuối giường, xoay lưng về phía Ngọc Mai. Cô cũng thôi không náo loạn nữa, họ cùng yên lặng trong một lúc lâu.
“Hạ Vy, cô hận tôi không?” Cuối cùng Dương Đình Vĩ lên tiếng trước.
“Hận”
Nhận được câu trả lời của Ngọc Mai, Dương Đình Vĩ không giận còn cười. Hắn đặt mình năm xuống giường, nghiêng người về phía cô, một tay chống đầu, tay còn lại nâng chiếc căm nhỏ của Ngọc Mai, để cô đối diện với tầm mắt hắn.
“Cô thử nói xem, có phải cô thấy tôi không đủ đẹp trai không? Đây không phải là một gương mặt mà người khác có thể dễ dàng căm hận được đâu.”
Dương Đình Vĩ cợt nhả cười, mùi hương quen thuộc trên người hắn lần nữa xộc vào khứu giác của Ngọc Mai.
Ngọc Mai nhíu đôi lông mày, quay mặt tránh tâm nhìn của Dương Đình Vĩ. Hành động của hắn khiến cô bỗng chốc thấy hoảng sợ. Ba năm, cô quen Dương Chước Minh bao nhiêu thời gian thì cũng quen Dương Đình Vĩ chừng ấy.
Ít nhất đối với Dương Chước Minh, Ngọc.
Mai biết y có thời gian sẽ cùng ai đi đua xe, khi ở một mình thường đọc loại sách gì, cô biết rõ những mùi hương y yêu thích. Dương Chước Minh ghét đồ ngọt, thích vẻ tĩnh lặng của trời đất vào thời điểm tuyết rơi. Từng chút từng chút về Dương Chước Minh, Ngọc Mai đều có thể ghi nhớ rõ ràng.
Nhưng Dương Đình Vĩ thì khác, ba năm qua như một, trong mắt Ngọc Mai Dương Đình Vĩ chẳng khác nào kẻ tâm thần phân liệt, thích bày đủ trò ngược đãi người khác, coi cô giống như công cụ phát tiết của hẳn Dương Đình Vĩ chẳng có lấy một chút gọi là quan tâm tới biểu cảm chán ghét đến uất ức trên gương mặt của Ngọc Mai hiện tại, hẳn tháo còng tay cho cô.
“Đói bụng rồi. Trước tiên đi ăn chút gì đã”
Ngọc Mai nhìn xuống chiếc áo đã bị Dương Đình Vĩ giật đứt cúc, tức nghẹn tận cổ. Dương Đình Vĩ đi được mấy bước phát hiện phía sau không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn lại thì thấy người trên giường đang trừng mắt giận dữ với mình, hắn cúi đầu cười.
“Con mèo nhỏ bây giờ lá gan thật lớn, cũng biết trừng mắt dọa người rồi”
Trước khi mở cửa bước ra ngoài, Dương Đình Vĩ nói thêm một câu: “Không phải trong tủ có đồ mới sao, lấy thay là được”
Ngọc Mai đứng dậy mở tủ quần áo, quả thật bên trong có vài bộ váy cùng size với đồ cô hay mặc. Có lẽ vì biết mỗi tháng Ngọc.
Mai đều tới đây một lần, nên người làm ở biệt thự đã chuẩn bị sẵn. Ngọc Mai chọn một bộ váy trắng thiết kế đơn giản, dài tới đầu gối để thay.
Lúc cô ngồi vào bàn ăn, Dương Đình Vĩ đã dùng bữa gần xong, tư thế của hẳn rất thoải mái, biểu cảm trên gương mặt hài hòa dễ chịu, dường như không còn có vẻ xa cách thường trực nữa.
“Hạ Vy, ở Địa Thành món gì là ngon nhất?”
Người đàn ông này có vẻ rất quan tâm tới phương diện ẩm thực, khi hỏi câu này, đôi mắt hắn ánh lên sự tò mò, giống như thực sự mong rằng nhận được câu trả lời từ Ngọc Mai.
Thế nhưng Ngọc Mai không để Dương Đình Vĩ đạt được ý nguyện, nuốt nốt một ngụm canh nóng, thản nhiên đáp.
“Thịt người.”
Dương Đình Vĩ nghe cô nói thế cũng không tức giận, ngược lại còn cong môi cười cười, híp đôi mắt.
“Nếu có cơ hội để thử thì tốt”
Ngọc Mai lại múc thêm một bát súp cua, hơi thất vọng vì biểu cảm của Dương Đình Vĩ khác với dự đoán, lắc đầu nói.
“Không có cơ hội”
Hai người vừa ăn xong thì bên ngoài có người lái xe vào cổng biệt thự.
“Đại thiếu gia, tôi tới đón Hạ Vy tiểu thư về nhà”
Dương Đình Vĩ không quan tâm tới đối phương, mà hất cằm hỏi Ngọc Mai.
“Cô muốn về?”
“Không về thì đại thiếu gia nuôi tôi?”
Dương Đình Vĩ nhún vai: “Cũng không phải không có khả năng nà Ngọc Mai nghe xong nhếch môi cười, đứng dậy bước về phía cậu thanh niên trẻ.
“Đi thôi.”
Đợi lúc hai người khuất hẳn, Dương Đình Vĩ mới thu lại tâm mắt. Hắn rời sự chú ý sang đĩa nho trước mặt, từng quả từng quả đều được Ngọc Mai bóc sạch sẽ, nhìn rất vừa mắt. Dương Đình Vĩ buông chiếc dĩa trên tay xuống, cạch một tiếng chạm vào mặt bàn.
“Trần Ngọc Mai, lại một lần nữa em không chọn tôi rồi”
Mấy hàng hoa bên ngoài Ngự Uyển Viên đều đã nở, khiến cả khu biệt thự đồ sộ được tô điểm thêm vài phần sức sống, Ngọc Mai không vội vào nhà, lặng lẽ đi vòng ra khuôn viên phía sau, đi dọc mấy hàng hoa cẩm chướng sặc sỡ.
Một vật mềm mềm chạm vào chân Ngọc Mai, cô cúi đầu phát hiện ra một con thỏ trắng.
“Bạch Tử…”
Thanh âm thu hút sự chú ý của Ngọc Mai, thỏ trắng dưới chân như cũng có phản ứng, lập tức chạy về phía đối phương. Xuất hiện là một cô gái trẻ, tóc ngắn màu đen, gương mặt không trang điểm, dáng vẻ đơn thuần đón lấy con thỏ trắng.
“Tiểu Bạch Tử, đừng chạy lung tung”
Dương Chước Minh ở phía sau cô gái, hẳn lạnh nhạt nhìn Ngọc Mai. Cô nở nụ cười, nuốt lại cay đẳng trong lòng, tiến lại gần hai người họ.
“Dương ca, chúng ta còn chưa ly hôn”
À không, đơn ly hôn đã ký rồi, nhưng bị Dương Chước Minh xé mất rồi. Hành động.
sai người tới đón cô từ chỗ Dương Đình Vĩ đã chứng minh điều đó. Vậy chứng tỏ bọn họ còn chưa ly hôn, hắn đã vội vã mang người khác về nhà, một người chớp mắt có thể trở mặt tới mức này, chắc cũng chỉ có Dương Chước Minh mà thôi.
Dương Chước Minh đổi khẩu vị rồi, trước kia hắn chưa từng động vào xử nữ, thế nhưng Ngọc Mai loáng thoáng nắm bắt được hẳn dạo gần đây có qua lại cùng với một cô gái, là sinh viên năm hai đại học nghệ thuật, tính ra đối phương cũng bằng tuổi với Ngọc Mai “Anh Chước Minh, cô ấy là ai vậy?”
Bằng tuổi? Ngọc Mai thật sự muốn rút lại hai chữ này, nhìn bàn tay mảnh dẻ trắng nõn không một vết chai kia đi, nhìn đôi mắt lấp lánh sáng lên sự kì vọng vào tình yêu kia nữa, nhìn cả nụ cười đơn thuần trong trẻo kia. Từ đầu đến cuối chỗ nào cũng chỉ giống như một đứa trẻ đáng để nuông chiều. Vậy ra Dương Chước Minh thích kiểu như này.
Cô gái chớp đôi mắt hiếu kì nhìn Ngọc Mai, rồi lại nhìn qua Dương Chước Minh, hẳn vươn tay xoa đầu cô gái, vẻ dịu dàng hiếm thấy hiện lên trong đáy mắt, nhưng lại không trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương.
*Đói rồi đúng không? Đi dùng bữa trước”
Nghe câu nói của Dương Chước Minh, Ngọc Mai tưởng hai người sẽ rời đi cùng nhau, nhưng tiểu khả ái kia lại rất ngoan ngoãn vào nhà trước, để cô và Dương Chước Minh ở lại “Dương ca, như vậy có nghĩa là anh đã quyết định xong xuôi rồi. Ngày mấy thì có thể ra tòa?”
Dương Chước Minh nhếch môi: “Như vậy là như nào?”
Ngọc Mai không sợ hãi cũng chẳng do dự: “Thì như việc đưa nhân tình về nhà, tuyên bố sẽ cho chính thất ra rìa. Vứt vào mặt tôi šm thẻ đen, hoặc chìa khóa xe, hay sổ đuổi ra ngoài ấy”
Dừng một chút, Ngọc Mai vênh mặt hướng về phía Dương Chước Minh, hơi nhằm mắt.
“Dương ca, muốn vứt gì vào mặt tôi thì vứt luôn đi, tôi sẵn sàng rồi”
Dương Chước Minh vươn tay gõ vào trán Ngọc Mai một cái, khóe miệng hẳn hơi cong nhẹ, nụ cười hiếm hoi tuyệt đẹp. Cuộc hôn nhân của bọn họ hơn một năm qua chính là như vậy, lúc vui vẻ khi buồn chán, lúc lạnh nhạt khi gần gũi, nhiều khi có cảm giác cứ như vậy mà cùng nhau đi tới hết đời này, nhưng cũng có khi lại tưởng như không chịu đựng được ràng buộc phi lý ấy thêm bất cứ phút giây nào nữa.
“Cô gái ban nấy là của Đình Vĩ”
“Đại thiếu gia?”
Ngọc Mai kinh ngạc thốt lên, sau đó vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Không thể nào, rõ ràng anh có cảm xúc với cô ấy. Sao có thể là người của đại thiếu gia”
Ngọc Mai mỗi ngày đều ở bên Dương Chước Minh, thời gian lâu như thế, sao có thể không phát hiện được cảm xúc hẳn giành cho một người. Có thể chưa hẳn là điên cuồng yêu thích, nhưng ánh mắt Dương.
Chước Minh đã thú tội, hẳn muốn cô gái kia, ít nhất là ở thời điểm hiện tại, thứ cảm xúc mà Ngọc Mai có cầu, cũng không bao giờ xin được một chút từ hắn.
Dương Chước Minh, hắn ở xa tầm với của cô tới mức mà kể cả năm ngón tay cô đều đã vươn đến mức đau đớn tê liệt cũng chẳng thể nào nắm bắt được một chút. Dương Chước Minh không nói gì nữa, hắn quay đầu dợm bước bỏ đi. Ngọc Mai đuổi theo phía sau “Dương ca, rõ ràng anh muốn cô gái ấy, tại sao phải đưa cho đại thiếu gia?”
“Tôi muốn hay không không quan trọng, Đình Vĩ muốn là được rồi.”
“Dương ca…”
Ngọc Mai dừng bước, đứng yên lặng nhìn Dương Chước Minh càng ngày càng đi xa mình. Lồng ngực như có tảng đá lớn đè vào, có chút nhức nhối, hai tay Ngọc Mai nắm chặt vào nhau. Lại là Dương Đình Vĩ, Ngọc Mai chưa bao giờ hỏi Dương Chước.
Minh, hắn đến tận cùng là đã nợ Dương Đình Vĩ những gì, mà đến cả cảm xúc của bản thân cũng không màng, chỉ biết nhắm mắt dùng hai tay đưa hết tất cả cho người đàn ông ấy.
Qua mấy hôm là tới ngày mười lăm, trăng trên bầu trời tròn lơ lửng, ánh sáng dịu dàng như muốn chữa lành những tổn thương của lòng người.
Dương Đình Vĩ đứng đối diện cửa sổ nhìn ra ngoài, một tay xỏ trong túi quần, tay còn lại lắc nhẹ ly rượu. Trên giường phía sau, cô gái trẻ với mái tóc ngắn màu đen năm yên lặng, hai mắt nhẳm chặt như đang thưởng thức một giấc ngủ ngon, bộ váy nhung đỏ đã cộng thêm cho người mặc vài tuổi, thiết kế bó sát làm lộ đường cong cơ thể, thoạt nhìn rất có phong thái của người phụ nữ trưởng thành.
“Đại thiếu gia”
Tiếng gọi khẽ vang lên, Dương Đình Vĩ không vội quay người, nhưng vẫn đáp lại tiếng gọi của Ngọc Mai.
“Cô rõ ràng biết tình huống bây giờ là như thế nào, vậy mà vẫn dám chủ động tới tận đây. Can đảm lắm”
Uống cạn ly rượu trong tay, Dương Đình Vĩ xoay người, mấy ngọn nến thơm đặt gần đầu giường không đủ soi rõ biểu cảm gương mặt của hẳn. Ngọc Mai hiện tại cũng mặc một bộ váy nhung đỏ, tóc đã cắt ngắn, gương mặt sạch sẽ không trang điểm, dáng vẻ cùng với cô gái năm bất động trên giường có vài phần tương đồng.
“Đại thiếu gia, bỏ qua cho cô gái ấy. Để tôi hầu hạ anh đêm nay được không?
Dương Đình Vĩ nhìn cô trầm mê, nhưng lời nói vẫn châm biếm như cũ.
“Quả thực, tình yêu là thứ cho con người ta dũng khí.”
Dương Đình Vĩ còn nhớ lần cuối cùng ân ái với Ngọc Mai, cô đã chống đối phản kháng hẳn như nào, vết căn của cô trên vai hắn bây giờ vẫn còn chưa lành hẳn. Dương Đình Vĩ thừa biết một điều, Ngọc Mai tuy không có cách nào chối bỏ hẳn, nhưng luôn luôn chán ghét, sợ hãi, xa lánh, chưa một lần tình nguyện.
Vậy mà hiện tại vì muốn thành toàn cho Dương Chước Minh mà chủ động đưa ra yêu cầu này với hắn, Hạ Vy, Ngọc Mai, phụ nữ Địa Thành đều ngu ngốc đến nực cười như vậy sao?
Dương Đình Vĩ lại gần Ngọc Mai, tay hắn đặt trên đỉnh đầu cô rồi trượt xuống.
“Sao lại cắt tóc rồi?”
Ngọc Mai không đáp lại, chỉ cúi thấp đầu. Dương Đình Vĩ nâng cằm cô lên, khoảng cách quá gần nên dù cho ánh sáng trong phòng có ít ỏi vẫn giúp cô nhìn được thần sắc trên mặt đối phương. Trong kí ức của Ngọc Mai, cô chưa từng thấy Dương Đình Vĩ như lúc này, trong đôi mắt chứa đầy trầm mê và khao khát, nhưng lại trong vắt tỉnh táo.
Giống như hẳn muốn cô, như một người đàn ông bình thường mong muốn một người phụ nữ. Chứ không hề có những ám ảnh đau đớn, cũng không có hận thù chán ghét.
Quả nhiên, Dương Đình Vĩ trầm giọng gọi một tiếng.
“Ngọc Mai”
Lần đầu hắn gọi cô là Ngọc Mai thay vì cái tên Hạ Vy. Dương Đình Vĩ gục đầu lên vai cô, cắn nhẹ vào cổ cô một cái, không quên cảm thán: “Đúng là mùi vị mà tôi thích.”
Ngọc Mai rùng mình, muốn bài xích hắn, nhưng chợt tầm mắt rơi xuống người vẫn còn đang nằm trên giường, cô cụp mi, hạ giọng thỏa “Đại thiếu gia, gọi cho Dương ca tới đón người trước được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!