Chương 8 Cô muốn hắn buông tha cô
Đế Đô đi hết bốn mùa xuân hạ thu đông, chớp mắt đã qua một năm, Ngọc Mai hai mươi tuổi, thời gian trượt qua kế tay, khiến cô giống như người vừa ngủ mê man một giấc dài, chẳng có lấy một điều để kích động, để ghi nhớ.
“Dương ca, chúng ta ly hôn đi”
Hai mươi tuổi, cơ hồ dũng khí từng ấy năm của bản thân đều đổ dồn vào mấy chữ, trái tim không hiểu vì sao mà đau nhói. Có lẽ cuối cùng cũng phải đi đến bước đường này, có lẽ cuối cùng vẫn không thể chịu đựng thêm nữa Một câu này vừa nói ra, động tác đánh máy tính của người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc dừng lại, nhưng hắn cũng không lập tức rời tầm mắt về phía cô, mà chỉ bình thản hỏi một câu: “Em vừa nói gì?”
“Chúng ta ly hôn đi”
Không sợ hãi, chẳng do dự, Ngọc Mai lặp lại thêm một lần. Ba năm kể từ một đêm tàn khốc của ký ức, Dương Chước Minh để cô tùy ý sống dưới sự bảo hộ của hắn.
Ly hôn, một người phụ nữ bình thường cần bao nhiêu can đảm cũng như tuyệt vọng để nói ra được đề nghị ấy. Nhưng Ngọc Mai biết, cô không giống, hôn nhân của bọn họ cũng không giống.
“Em mệt rồi đấy. Nghỉ sớm đi”
Dương Chước Minh nói xong thì gập máy tính, đem lời có vừa nói vứt ra sau đầu, chuẩn bị rời khỏi phòng.
“Dương ca…”
Tiếng gọi cuối cùng của cô khiến bước chân đối phương dừng trước cửa, Dương Chước Minh quay đầu nhìn, sóng mắt phẳng lặng bỗng phủ cơn giận dữ, chiếc laptop bị hẳn tùy tiện thả ra, cạch một tiếng va chạm vào nền. Vài bước lớn đã có thế áp sát thân hình nhỏ gầy của Ngọc Mai, dáng người hắn vừa cao vừa lớn, khoảng cách gần mang theo khí thế áp đảo, khiến cô vô thức phải ngồi xuống chiếc giường phía sau. Ngọc Mai ngẩng đầu, đối diện với tâm mắt nóng bỏng từ trên chiếu xuống của người đàn ông.
“Ly hôn? Nói dễ như vậy à?”
Ngọc Mai cụp mắt, đột ngột vòng tay ôm Dương Chước Minh, vì cô ngồi còn hẳn đứng, nên vòng tay này của cô vừa vặn ôm vào bụng hẳn, cô gục đầu dụi hai cái, giọng nói lộ rõ bất lực.
“Dương ca, chúng ta không yêu nhau.”
Hai tay Dương Chước Minh nảm lấy bả vai nhỏ đang run của Ngọc mai, ép cô nhìn thẳng vào mắt hẳn, khóe miệng hẳn hơi cong nhẹ, nụ cười có vẻ châm biếm.
“Lúc kí vào đơn đăng kí kết hôn với tôi, không thấy em bày ra bộ dạng giống như bây giờ. Em cần thân phận, tôi cho em. Em cần giàu sang, tôi cho em. Còn tôi đơn giản cần em, khó làm tới vậy?”
Ngọc Mai cũng cười, nhưng nụ cười của cô đầy xa cách, đôi mắt phủ một tầng sương, long lanh dưới ánh đèn.
“Dương ca, anh không cần tôi. Anh chỉ cần tôi hàng tháng trèo lên giường người đàn ông ấy, để gã hành hạ, để gã phát tiết. Anh không cần tôi.”
Người đàn ông này thực sự không hiểu được cần một người là như thế nào ư?
Nói đoạn, Ngọc Mai đứng dậy đối diện Dương Chước Minh, cô kéo tuột sợi dây thắt ở hai bên đầu vai, chiếc váy bằng tơ tằm mỏng manh cứ như vậy trượt xuống chân, cơ thể mỏng manh hiện ra trước mắt hắn. Trên ngực, trên cánh tay, trên bụng, ở bắp đùi, chỗ nào cũng có những vết thương lớn nhỏ, có chỗ tím bầm, có chỗ tụ máu đỏ hồng, vài vết đã đóng thành vảy cứng, nhưng vài vết khác thì vẫn chưa kịp khép miệng.
“Dương ca, buông tha tôi được không?
“Buông tha em?”
Dương Chước Minh cao giọng lặp lại, đôi mắt sáng lên cuồng loạn.
“Đừng hòng.”
Dương Chước Minh đẩy Ngọc Mai ngã xuống giường, cúi đầu hôn cô, bàn tay hẳn lướt trên làn da cô, nóng nảy mang theo khát vọng trần tục. Ngọc Mai kinh ngạc trong thoáng chốc, đây là lần đầu tiên Dương Chước Minh hôn cô, cũng là lần đầu tiên đụng chạm vào thân thể cô như vậy. Nhưng hiện tại, Ngọc Mai vốn không hề nguyện ý.
Ngọc Mai càng giãy dụa phản kháng, càng bị đối phương kịch liệt kìm hãm.
Dương Chước Minh chỉ dùng một tay cũng có thể giữ chặt hai cổ tay cô vào nhau, ngón tay hẳn rất dài, khớp xương minh bạch rắn chắc, lúc lướt qua trên môi Ngọc Mai mang theo cảm giác tiếp xúc lành lạnh.
“Muốn làm loạn?”
Ba chữ ngắn ngủi tràn đầy đe dọa, Dương Chước Minh hơi nhíu lông mày, nheo mắt nhìn Ngọc Mai đang tự cắn môi, quay mặt né tránh qua một bên. Dáng vẻ uất ức hiếm khi thấy được.
“Dương ca, tôi thật ra rất chán ghét anh”
Nghe câu nói của Ngọc Mai, người đàn ông chỉ cười, tiếng cười trầm thấp nhưng hào sảng, vang vang khắp gian phòng, giống như nghe được câu chuyện hài hước nhất trên đời.
“Người chán ghét tôi rất n chỉ riêng em thì không có quyền.”
Dương Chước Minh kéo Ngọc Mai vào trong nhà tắm, đối diện với chiếc gương lớn.
“Mai, nhìn kĩ bộ dạng của em bây giờ đi.
Tất cả là do một tay tôi tạo nên. Tất cả là do em chọn lựa. Em còn chưa hài lòng?”
Cäm cô bị hẳn siết đến hơi đau, hơi thở nóng rực phả bên tai cô. Một chữ “Mai” kia, . Nhưng đã từ rất lâu rồi ngoại trừ hắn ra chẳng có ai gọi cô như thế.
Dương Chước Minh nhấc cô đặt lên bồn rửa mặt, hai ngón tay tiến vào điểm mẫn cảm phía dưới của Ngọc Mai. Hắn hôn lên môi cô, hôn xuống cổ, cắn vào vành tai.
Dương Chước Minh muốn cô. Đây là lần đầu tiên hẳn muốn cô.
Dương Chước Minh chưa bao giờ đối với cô như thế. Hiện tại trước mặt Ngọc Mai, người đàn ông này trở nên đáng sợ đến xa lạ, giống như trong phút chốc đã biến thành một con người hoàn toàn khác.
Năm ngón tay của Ngọc Mai cào lên bả vai hắn, cần răng chịu đựng cảm giác không thoải mái truyền đến, không phát ra bất kì âm thanh nào khác ngoại trừ nhịp thở hơi gấp gáp đứt đoạn.
Dương Chước Minh mất kiểm soát giày vò cơ thể cô bằng những nụ hôn vỡ vụn.
Ngọc Mai vô thức phối hợp với hắn, cô nhận ra phản ứng cơ thể mình hoàn toàn muốn chào đón hắn.
Nhưng rồi Dương Chước Minh đột ngột dừng lại, Ngọc Mai thấy rõ trong đôi mắt Dương Chước Minh một đốm lửa nóng bỏng còn chưa tắt, dù vậy hắn vẫn không có thêm bất cứ hành động xâm phạm nào đối với cô.
Dương Chước Minh bỏ ra ngoài, để mặc cô xụi lơ một góc nhà tầm. Ngọc Mai xả nước ấm đầy một bồn lớn, thả mình trong bồn, khép chặt đôi mắt đã long lanh lệ.
Dương Chước Minh chê cô bẩn đúng không?
Một khoảnh khắc ở trong vòng tay hẳn, đón nhận nụ hôn của hẳn, tiếp xúc da thịt thân mật nhất, Ngọc Mai cái gì cũng không thể nghĩ tới, nhưng rõ ràng cô đã mong chờ trong vài giây ngắn ngủi. Cô rốt cuộc mong chờ điều gì từ người đàn ông ấy?
Dương Chước Minh cho cô thân phận, Dương Chước Minh cho cô phú quý, nhưng hắn vĩnh viễn không hiểu được, thứ cô cần chỉ là tự do. Đi bằng đôi chân của mình, lựa chọn theo trái tim của mình, sống dưới cái tên của mình Hắn nói chuyện đến nước này đều do.
bản thân cô tự lựa chọn? Nực cười, mỗi một lựa chọn của cô, đều là hắn đặt ra. Hắn chưa từng hỏi cô có nguyện ý không, chưa từng quan tâm cô có mong muốn hay không.
Thân thể của cô là hẳn mua, mạng sống của cô là hắn cứu. Vì vậy Dương Chước Minh mới luôn tự nhận định cô là con chim nhỏ tuyệt vọng sống dưới vòng tay của hắn, không biết khao khát bay lượn trên trời cao.
Lúc Ngọc Mai bước ra ngoài phòng tắm, phát hiện đơn ly hôn đã có sẵn chữ ký của Dương Chước Minh nằm im lìm trên mặt bàn.
Cánh cửa sổ không đóng, phía xa chân trời bừng lên một khoảng bình minh đỏ hồng, cảm giác hai người mới chỉ giằng co một lúc mới đây, không ngờ đã trôi qua cả một đêm dài Ngọc Mai cũng kí tên mình vào phần còn trống, một cam kết chính thức kết thúc cuộc hôn nhân giả tạo của hai người. Cô dọn đồ muốn rời khỏi biệt thự ngay trong buổi sáng, không mang theo gì nhiều, những thứ cần thiết xếp vừa gọn vào một cái vali.
“Hạ Vy, hẳn ta bỏ cô rồi à?”
Trước cổng biệt thự, một người đàn ông đứng dựa lưng vào ô tô, tay kẹp điếu thuốc lá nhỏ dài, mắt kính màu trà che khuất biểu cảm trong đôi mắt, vì vậy mà thần sắc càng thêm lãnh đạm.
“Toàn tâm toàn ý theo tôi, thế nào?”
Ngọc Mai mỉm cười lắc đầu. Cô lấy chứng minh thư từ trong túi xách đang đeo, cùng với hộ chiếu cá nhân, đặt vào tay đối phương.
“Đại thiếu gia, anh là người biết rõ nhất tôi không phải Hạ Vy tiểu thư. Thân phận này, tôi không cần nữa”
Dương Đình Vĩ tiến thêm một bước, ép cô lùi lại phía sau.
“Ba năm qua rồi nhỉ, hẳn dạy dỗ cô cũng tốt thật đấy. Giờ đến cách nói chuyện cũng giống người Đế Đô rồi. Tôi chờ mãi cũng chờ được tới ngày này, ngày cô bướng bỉnh phá cái kén an toàn mà Dương Chước Minh đã tạo, bước ra bên ngoài”
Cánh tay Ngọc Mai bị Dương Đình Vĩ giữ chặt, cô không hiểu ý đối phương, hắn lôi cô đi ép vào trong xe.
“Đại thiếu gia, anh muốn làm gì?”
Cửa xe khóa rồi, cô không thoát được, vali cũng bị bỏ lại trước cổng biệt thự.
*Cô gái nhỏ, người có tiền chúng tôi còn muốn chơi cùng cô. Cô nghĩ xem mình có khả năng chống trả hay không?”
Mãi đến khi Ngọc Mai bị đem về căn biệt thự ở ngoại ô, cô mới hiểu ra vấn đề. Dương Đình Vĩ muốn giam giữ cô?
Một tay Ngọc Mai bị một chiếc còng sắt khóa lại ở thành giường, một tay cô cầm đồ đạc xung quanh mình ném loạn.
“Đại thiếu gia, anh mau thả tôi”
Vẫn là căn phòng năm đơn độc ở lầu 5, ga trải giường màu xám quen thuộc, cửa sổ sát đất hướng ra một khoảng trời xanh, nhìn thấy cả những dãy núi chạy dài mờ ảo trong sương phía xa.
“Đại thiếu gia, tôi đã làm gì sai? Tôi đã nợ gì anh?”
“Hạ Vy, cô không hiểu”
Dương Đình Vĩ đứng quay lưng lại với cô, hẳn hơi vò đầu, giống như có điều phiền não, lại tiếp tục bổ sung: “Thật ra tôi cũng không hiểu. Trên đời, có một số người quyết định ở bên nhau không phải yêu nhau hay cần nhau mà đôi khi nó đơn giản chỉ là sự lựa chọn. Là cảm giác, không có lý do”
“Tôi chưa từng chọn anh, đại thiếu gia.
Chưa bao giờ”
“Phải. Em luôn chọn hắn đúng không?
Em luôn chọn Dương Chước Minh”
Dương Đình Vĩ quay đầu nhìn Ngọc Mai, đôi mắt nóng bỏng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!