Chương 15 Bị ném vào hồ nước
“Misa?”
Đường Hạ Vy nhìn chằm chẵm vào người phụ nữ vừa mới xuất hiện trong phòng mình, biểu hiện hơi sửng sốt khi thấy cô ta nhảy vào từ cửa sổ, động thái tiếp đất vô cùng nhẹ nhàng, giống như giữa đôi bàn chân có đệm thịt của loài mèo, không gây ra bất cứ âm thanh nào.
“Đường Hạ Vy”
Đối phương dựa người vào bờ tường phía sau, khoanh tay đứng đó,Ngự Uyển Viên không phải là nơi có thể tùy tiện đột nhập như thế, điều này cho thấy người phụ nữ vốn không hề đơn giản.
“Ngọn gió nào đưa mỹ nhân tới đây thế?”
“Tới đòi người”
“Đòi người?”
Trước khí thế lạnh lẽo của đối phương, Đường Hạ Vy không chút sợ hãi, âm điệu lời nói hơi cao, nụ cười cợt nhả.
“Ở đây không có người nào của chị, sao có thể dùng từ đòi người để nói “Đường Hạ Vy, cô xác định muốn giữ người kia?”
“Muốn thì cũng là đồ của tôi, không muốn thì chẳng phải cũng là đồ của tôi đó sao?”
Trong bóng đêm, người phụ nữ lạnh lùng nhíu mày một cái, khó chịu với ngôn ngữ của Đường Hạ Vy, trâm giọng đính chính “Là người, không phải đồ”
“0k ok, là người, là nô lệ rất hiểu chuyện.”
Lại thêm một cái nhíu mày.
“Đường Hạ Vy, cô thế này là công khai muốn đấu với chị hai đấy à?”
“Tôi nào dám, rõ ràng chị hai vô duyên vô cớ kêu cô tới cướp người của tôi không phải sao? Là chị hai muốn đấu với Chước Minh ấy chứ?”
Hai chữ “Chước Minh” Đường Hạ Vy cố gắng nhấn mạnh, ám chỉ người chống lưng cho cô ta chính là Dương ca, người đàn ông hoàng kim trong giới hắc đạo.
“Cô đừng tưởng có Dương ca chống lưng thì có thể làm mưa làm gió, ra giá đi, chị hai muốn Trần Ngọc Mai”
Đường Hạ Vy nhếch môi cười, cũng không chần chừ mà lập tức đáp lời: “15 tháng sau ở phiên đấu giá Đa Sắc, theo luật cũ, chúng ta vui chơi một phen, thế nào?”
Thấy Đường Hạ Vy chịu đưa ra thỏa thuận như thế, Misa không nói hai lời, quay lưng muốn rời đi.
“Đừng quên nhắc nhở chị hai, muốn người của tôi thì phải chuẩn bị một cái giá thích đáng.”
Bóng dáng người phụ nữ mất hút trong màn đêm sâu Đường Hạ Vy đứng dậy vươn vai một cái, ánh mắt mang theo tỉa sắc bén.
Từ giờ đến 15 tháng sau còn hơn hai mươi ngày, thế là đủ rồi. Chờ lúc cô đem theo một Trần Ngọc Mai dở dở điên điên tới hội đấu giá, xem ai còn dám mua cô ả.
Lúc này cánh cửa phòng được người mở ra, Dương Chước Minh vừa đặt chân vào, cả căn phòng tự động sáng đèn.
“Chước Minh”
Thần sắc lạnh lùng trên gương mặt Đường Hạ Vy phút chốc tan biến, thay vào đó là nụ cười ngọt ngào mừng rỡ.
“Sao không bật đèn?”
Đường Hạ Vy không chút lúng túng, đưa tay chỉ ra mặt trăng khuyết treo lơ lửng bên ngoài khung cửa sổ, đáp lời hẳn.
“Muốn ngắm ánh trăng”
Đường Hạ Vy dang hai tay ôm lấy cổ.
Dương Chước Minh, cô được hẳn nhấc bổng lên, vừa hôn vừa tiến lại gần giường Dương Chước Minh vùi đầu vào cổ cô, hàm răng cần nhẹ một cái, để lại dấu vết hồng nhạt.
“Hạ Vy, cuối cùng em cũng trở về rồi: Trong lời nói của Dương Chước Minh chứa đựng sự xúc động, cùng với tâm tình vui mừng khó diễn tả. Đường Hạ Vy dùng tay xoa nhẹ mái tóc ngắn của hắn.
“Chước Minh, những chuyện trước kia…”
Không để Đường Hạ Vy nói hết câu, Dương Chước Minh cắt lời cô: “Chỉ cần em trở về, chúng ta không nói chuyện quá khứ được không?”
Dưới ánh đèn, đôi mắt Đường Hạ Vy tựa như hai hòn ngọc đang lấp lánh, đẹp đến mê người. Dương Chước Minh lại cúi đầu hôn cô, quần áo cả hai lần lượt được trút bỏ, ánh trăng bên ngoài đẹp đẽ đến vậy, khi chiếu xuống hình như cũng chỉ có thể làm nền cho cảnh xuân tình ý dạt dào của đôi nam nữ trong phòng.
Dương Chước Minh hôn lên cơ thế Đường Hạ Vy, mang theo ngàn vạn yêu chiều cùng trân trọng, Đường Hạ Vy một tay ôm siết lấy cổ hắn, tay chủ động chạm vào vật nóng bỏng kia, muốn khiêu khích người đàn ông trở nên hưng phấn hơn.
Đột nhiên Dương Chước Minh dừng lại động tác, Đường Hạ Vy nhíu lông mày.
“Chước Minh, sao thế”
Dương Chước Minh đáy mắt lóe lên phức tạp không rõ, hắn lật người nằm xuống, ôm Đường Hạ Vy.
“Không có gì, hôm nay anh hơi mệt. Để hôm khác”
Đường Hạ Vy khó hiểu vô cùng, dụi đầu vào ngực hắn, che giấu sự lạnh lùng nơi đáy mắt, đáp nhẹ một tiếng vâng.
Sáng ngày hôm sau, Đường Hạ Vy như thói quen tới nhà kho nơi nhốt Ngọc Mai, thấy cô đang ngồi dựa lưng vào tường, sắc mặt trắng bệch.
Vạt váy màu xanh bị xé nham nhở, thay vào đó tay trái đã được buộc cố định bởi hai thanh gỗ, còn năm đầu ngón tay phải cũng được cuốn vải, máu thấm qua bên ngoài khô lại, có màu nâu sẫm. Đường Hạ Vy nhìn xuống âu cơm tối qua, bên trong không còn sót một chút đồ ăn nào, đoán chừng người phụ nữ này đang nuôi dưỡng khát vọng sống rất lớn, cô âm thầm cười lạnh.
“Vẫn còn sống tốt nhỉ?”
Ngọc Mai nâng mí mắt nặng nề, lười tranh cãi với đối phương, chỉ im lặng mím môi.
“Ngọc Mai, nhìn xem đây là ai?”
Trên màn hình điện thoại Đường Hạ Vy giơ ra trước mặt cô, có hình ảnh của đứa trẻ bị giam trong lồng sắt, đứa bé thu mình, đôi mắt to tròn tràn ngập sợ hãi, một góc bên trái ở ngoài lồng còn chụp được đôi mắt hung dữ của con sói lớn, cái miệng đầy răng trắng nhe ra như muốn xông tới, nhưng lại bị ngăn cản bởi những thanh sắt lớn kiên cố.
Gương mặt đứa bé trắng bệnh, nước mắt tèm lem trên làn da phấn nộn.
“Lâm?”
Em trai cô, Trần Nguyên Lâm, sao có thể ở đây?
“Bất ngờ không?”
Đôi mắt Ngọc Mai trợn to kinh hãi, nhìn vào nụ cười đắc ý của Đường Hạ Vy, cuối cùng, nơi đáy mät không nhịn được bùng lên tia lửa giận.
“Đường Hạ Vy, cô…”
Ngọc Mãi vịn vào tường đứng dậy, mỗi một động tác đều truyền đến một cơn đau, tay phải với được một thanh gỗ dà dù mỗi một tế bào trong cơ thể gào thét đau đớn, nhưng Ngọc Mai vẫn dùng tư thế đứng thẳng, đàng hoàng đối diện với Đường Hạ Vy.
“Động vào tôi, tôi có thể nhịn nhục, nhưng nếu động vào người thân của tôi, tôi sẽ không khuất phục đâu”
Họ là người thân của cô, Trần Ngọc Mai chưa một giây phút nào quên điều ấy. Không phải Dương Chước Minh cao lãnh, không phải Đế Đô xa lạ, không phải Ngự Uyển Viên tráng lệ nguy nga, nơi cô muốn trở về chỉ là một căn nhà nhỏ bằng gỗ ở Địa Thành, có dàn hoa hồng leo tỏa hương thơm trước cổng nhà, có ba mẹ cùng một cậu em trai ngoan ngoãn. Chỉ thế mà thôi.
“Muốn đánh tôi? Nào, tới đi?”
Trần Ngọc Mai cũng biết với khả năng hiện tại của cô, đến móng chân của Đường Hạ Vy có khi cũng chẳng đụng vào được.
Nhưng cô vẫn vung cây gậy gỗ tới, dùng hết sức lực bình sinh mà đánh.
Bốp!
Đường Hạ Vy không tránh ư?
Vẻ mặt Ngọc Mai thoáng ra kinh ngạc, không ngờ tới Đường Hạ Vy lại chấp nhận chịu đòn. Trên vầng trán cao mịn của Đường.
Hạ Vy có một dòng máu đỏ uốn lượn chảy.
“Hạ Vy”
Người đến cũng vừa khéo, không nhanh một phút, không chậm một giây, Dương Chước Minh đỡ lấy Đường Hạ Vy với bộ dáng yếu ớt, ngã vào lòng hắn.
“Chước Minh, anh xem thuộc hạ mà anh dạy dỗ đi. Cũng thật quá hung hăng”
Dương Chước Minh lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tay, áp lên vết thương ở trán cho Đường Hạ Vy, giúp cô cầm máu, ánh mắt như lưỡi dao phóng thẳng về phía Ngọc Mai, khiến cây gậy gỗ trong tay Ngọc Mai rơi xuống, âm thanh va chạm nghe thật trêu ngươi. Cô bị Đường Hạ Vy tính kế rồi “Trần Ngọc Mai, đợi tôi quay lại”
Trần Ngọc Mai, Dương Chước Minh chưa bao giờ gọi thẳng tên cô như vậy. Một câu này của Dương Chước Minh mang theo áp lực tựa như một tảng đá lớn, khiến Ngọc Mai vô thức ngồi sụp xuống đất, nhìn hẳn bế Đường Hạ Vy rời đi Ngọc Mai đụng vào người phụ nữ của Dương Chước Minh, hắn sẽ giết cô sao?
Dương Chước Minh vừa đi không lâu đã quay lại, có vẻ hẳn không trực tiếp chăm sóc vết thương của Đường Hạ Vy mà nhờ một người khác.
“Dương ca, tôi không sai.”
Giọng nói của Ngọc Mai kiên quyết, như thể hiện sự khẳng định cuối cùng, thách thức với Dương Chước Minh, dù hắn có xử phạt cô thế nào, thì cô cũng sẽ không nhận lỗi đâu.
Vốn dĩ ngay từ đầu, Ngọc Mai đã chẳng nợ ai ở nơi này. Kể cả ơn cứu mạng của Dương Chước Minh, ba năm qua cũng coi như cô đã trả đủ cho hắn rồi.
Dương Chước Minh dùng một tay đã có thể xách Ngọc Mai lên, có lẽ do vết thương trên người, cùng với thời gian mấy ngày qua bị hành hạ, cảm giác cơ thể cô gầy hẳn đi.
Dương Chước Minh xách Ngọc Mai đến bên hồ nước của Ngự Uyển Viên, không nói hai lời, lạnh lùng quăng cô xuống đó.
Ngọc Mai sợ nước, vì cô không biết bơi, mấy lần suýt chết đuối. Dương Chước Minh lại biết rõ điểm yếu này của cô. Ngọc Mai nhớ lại trước kia vì không nghe lời Dương Chước Minh, hắn cũng đem cô ném vào hồ nước như vậy, nhưng lần này có lẽ không đơn thuần chỉ là giáo huấn cô, hẳn thực sự muốn tuyệt mạng sống của cô “Dương ca.. ID Nửa lời xong bị nhấn chìm trong làn nước, Ngọc Mai càng cố với người lên, càng thấy bản thân bị chìm xuống, hai tay cô đều đang bị thương, bả vai cũng có vết thương chưa lành do đạn bản, chẳng có cách nào ngoài dùng chân quấy đạp loạn xạ.
“Tha… t..ôi…”
Ngọc Mai hối hận rồi, không phải nói sẽ cố gắng giữ lấy mạng sống sao, vì sao lại đi khiêu khích Dương Chước Minh như thế này.
Nhưng chỉ cần nhớ lại hình ảnh em trai bị giam trong lồng sắt, dáng vẻ tràn ngập sợ hãi, trong lòng Ngọc Mai lại đau đớn như bị dao đâm.
Đường Hạ Vy, tất cả chỉ vì người phụ nữ này. Ba năm trước cũng thế, hiện tại cũng thế.
Dòng nước như một con quái vật không có lương tâm, chầm chậm muốn nuốt chửng lấy Ngọc Mai chẳng hề thương tiếc.
Lạnh quá, có thể do nước lạnh, cũng có thể do lòng người lạnh. Nước tràn vào miệng và mũi, khiến cô khó thở, khí trong phổi dần dần bị hút cạn, uống một bụng nước đầy.
Nghe nói trước khi chết, ký ức sẽ như đèn kéo quân hiện về trong tâm trí mỗi người. Khi ấy, những hình ảnh mà người ta luyến tiếc nhất sẽ hiện ra.
Ngọc Mai thấy hình ảnh chính mình trong một đêm mưa gió, đứng trước ngôi nhà hoang vắng, người đàn ông có dáng người rất cao, bóng lưng thẳng cô độc, nói với cô “Đi hay ở?”
Cô đuổi theo bước chân hắn, lao ra màn mưa, nước mưa táp lên mặt lạnh buốt.
Ngọc Mai lại thấy mình đang ngồi trước một chiếc bàn gỗ dài, người đàn ông ở trước.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!