Chương 11 Cô chỉ là đồ chơi, hắn thích sao thì vậy
Dỗ dành một lúc, cuối cùng Dương Chước Minh cũng mệt mỏi thiếp đi. Đến lượt Ngọc Mai lặng lẽ rơi nước mắt. Cô ngẩng đầu lên, chớp mắt thật vội, tự cười bản thân mấy ngày gần đây sao lại dễ dàng khóc như gái mới lớn thế này. Đèn chùm trên đỉnh đâu toát ra vẻ xa xỉ, nhức nhối như soi rọi thẳng vào nỗi đau của cô, châm biếm cô.
Nó nói cô gái dưới kia sao lại thảm hại đến thế.
Nhân duyên quả thật là thứ lạ lùng, loại nhân duyên của cô cùng với mấy người Dương gia, có vẻ là loại thống khổ nhất. Còn có, nhân duyên của cô và cô gái tên Hạ Vy vốn chẳng còn tồn tại trên đời nữa, thì có vẻ là loại nực cười nhất.
Trần Ngọc Mai, cuộc đời mày khốn kiếp thật đấy.
“Hạ Vy, đừng rời bỏ anh”
Dương Chước Minh mê man, Ngọc Mai chú ý tới đường nét gương mặt căng thẳng của hắn, hai hàng lông mày nhíu chặt, vâng trán cao rộng lấm tấm đầy mồ hôi. Cô đưa tay lên chạm nhẹ vào điểm giữa hai lông mày, xoa dịu những bất an của Dương Chước Minh.
Nỗi đau của Dương Chước Minh tĩnh lặng như tuyết rơi mùa đông, tĩnh lặng đến mức cô không hề phát hiện ra nó, cũng không ai phát hiện ra. Nhưng nỗi đau ấy vẫn luôn ập tới tâm trí hẳn, tầng tầng lớp lớp, ngày một nhiều, ngày một lạnh giá, đóng băng cảm xúc của hẳn ở một hố sâu tuyệt vọng, không cho hẳn cơ hội trở mình, cũng không cho hắn được phép lãng quên.
Hạ Vy. Hạ Vy.
Ngọc Mai lẩm nhẩm lặp lại cái tên mấy lần. Hai chữ “Hạ Vy” này, từ đêm đầu tiên sau khi được Dương Chước Minh mua ở hội chợ đấu giá đã bắt đầu được gắn lên người cô. Suốt ba năm qua, Ngọc Mai từng trăm lần mường tượng ra một câu chuyện có thể liên kết nó với Dương Đình Vĩ.
Như là việc Dương Đình Vĩ phải lòng một cô gái Địa Thành tên Hạ Vy, sau khi bị từ chối thì từ yêu sinh hận, giết chết cô ấy rồi tự mình phát điên. Hay việc Hạ Vy và Dương Đình Vĩ vốn là một đôi kim đồng ngọc nữ, nhưng gia đình hai bên phản đối đến cùng, Hạ Vy uất ức tự vẫn, Dương Đình Vĩ đau khổ phát điên. Cũng có một lần Ngọc Mai tưởng tượng ra loại chuyện, Hạ Vy tiếp cận Dương Đình Vĩ vì muốn trả thù, sau khi giết cha mẹ hắn thì trốn mất tung tích, Dương Đình Vĩ vô cùng căm hận, cuối cùng phát điên.
Dù suy nghĩ theo hướng nào, chẳng phải cuối cùng vẫn chỉ có một kết luận đó sao: Dương Đình Vĩ chính là kẻ điên.
Không điên, vì sao nhất định vào ngày 15 hàng tháng cô đều phải tới hầu hạ hẳn. Mà Dương Đình Vĩ, giống như trong một đêm biến thành dã thú, mất hết kiểm soát, chỉ biết cuồng nộ trút mọi căm hận lên người cô.
Ngọc Mai còn từng nghe nói trước kia khi cô chưa xuất hiện, cứ 15 hàng tháng Dương Chước Minh sẽ sắp xếp cho Dương Đình Vĩ một người con gái, nhất định phải là xử nữ.
Ban đầu nghe xong cảm giác người Dương gia có chút bệnh hoạn. Nhưng hiện tại thấy tình trạng của Dương Chước Minh như vậy, Ngọc Mai có nên nghi ngờ câu chuyện này có uẩn khúc gì hay không?
Trùng hợp thay hôm nay cũng là ngày 15, Ngọc Mai ở chỗ Dương Đình Vĩ dùng tâm thế dịu dàng dụ dỗ hẳn, cam tâm tình nguyện hầu hạ hắn, liền có thể khiến hắn bình ổn tâm tình. Không ngờ khi trở về lại gặp Dương Chước Minh trong tình trạng thế này. Phản ứng cũng tương tự như Dương Đình Vĩ, chỉ là ở mức độ ẩn nhẫn hơn một chút.
Từ trong phòng nhìn ra bên ngoài, qua ô cửa kính có thể thấy được mặt trăng chỉ còn là hình tròn mờ nhạt màu trắng ẩn hiện giữa bầu trời xanh tối, trời tảng sáng rồi. Ngón tay thon gầy chạm theo sống mũi cao thẳng của Dương Chước Minh, Ngọc Mai trầm tư suy nghĩ.
Hạ Vy là người như thế nào? Cùng Dương gia có can dự gì?
Ngày 15 hàng tháng…
Triệu chứng mất kiểm soát nhận thức…
Muốn tìm hiểu lại quá khứ, Ngọc Mai nên bắt đầu từ đâu đây.
Chờ đợi ở bên ngoài phòng một lúc lâu, Ngọc Mai vừa thấy người mở cửa bước ra đã vội vã lên tiếng hỏi.
“Thẩm Tắc, tình trạng của Dương ca sao rồi “Không sao, kiệt sức nên vậy. Tạm thời tôi đã tiêm trước một liều an thần.”
Ngọc Mai nghi hoặc nhìn Thẩm Tắc, thân là bác sĩ tư nhân của Dương Chước Minh, chắc hẳn Thẩm Tắc không thể tùy tiện nói ra tình trạng của hắn được. Nhưng cô quen Thẩm Tắc cũng không phải ngày một ngày.
hai, hơn nữa mối quan hệ của cô và Dương Chước Minh rõ ràng như thế, vậy mà người này vẫn một mực muốn gi ô. Dương Chước Minh phát điên thế kia, đâu thể tùy tiện coi là kiệt sức, điều này người bình thường cũng có thể nhận ra được.
Ánh mắt Thẩm Tắc chuyển lên vết thương băng bó sơ sài ở bắp tay Ngọc Mai.
“Vết thương của cô có cần tôi giúp?”
“Được”
Ngọc Mai không từ chối, hai người bọn họ đi xuống phòng khách bên dưới. Vỏ chai rượu vang bị đập vỡ vẫn nằm yên trên bàn, dưới nền có vết máu đọng lại đã chuyển màu sẫm. Thẩm Tắc cẩn thận xem xét vết thương cho Ngọc Mai.
“Thẩm Tắc, anh đi theo Dương ca bao lâu rồi?”
“16 năm”
Mười sáu năm? Vậy là từ năm người này 10 tuổi đã bắt đầu ở bên cạnh Dương Chước Minh.
“Vậy chuyện…”
“Tôi không thể nói.”
Ngọc Mai hơi sững người vì bị đối phương cắt lời, không lẽ Thẩm Tắc đã đoán ra chuyện cô muốn hỏi liên quan tới Hạ Vy?
“Tại sao?”
“Chuyện năm ấy không ai có thể trả lời giúp cô. Đừng để Dương ca biết cô cố ý tìm hiểu quá khứ của cậu ấy”
Thẩm Tắc sau khi băng bó cho cô xong, không nói thêm một lời, thu xếp hộp đồ y tế chuẩn bị rời đi.
“Thẩm Tắc”
Đối phương nghe xong dừng bước.
Ngọc Mai nói tiếp: “Thật sự một chút gợi ý cũng không thể cho tôi sao?”
“Với năng lực hiện tại của cô bây giờ, một chút hay nhiều chút cũng là vô nghĩa”
Nghe không ra ý tứ khác thường nào của Thẩm Tắc, có lẽ cậu chỉ đơn giản nói lời thật lòng. Ngọc Mai ngồi thất thần ở ghế, tuy rằng đã xác định muốn tìm hiểu chuyện của Hạ Vy năm xưa, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu mới được.
Nói tới năng lực hiện tại của cô, thì danh chính ngôn thuận là Dương phu nhân như thế này vẫn còn không đủ?
Dương Chước Minh ngủ mê man một ngày một đêm thì mới tỉnh lại, lúc hẳn chống tay định ngồi dậy khẽ chạm phải Ngọc Mai, cô trở mình, lông mày cau lại không vui, sau đó mơ màng dụi người vào lòng Dương Chước Minh, tiếp tục say giấc.
Ngay sau khi Dương Chước Minh và Ngọc Mai kết hôn đã chia phòng, chứ đừng nói cùng nằm trên một chiếc giường. Hơi ấm từ người Ngọc Mai khiến hẳn bất giác sinh ra quyến luyến, tựa như ảo giác, thứ cảm xúc lâu lắm rồi mới lại xuất hiện.
Chính là tư thế này, người ấy cũng từng nằm trong lòng Dương Chước Minh như thế.
Tay hắn chạm lên trán cô, xuống mi mắt, vuốt một lọn tóc đen vương trên gương mặt trắng mịn, từng mảnh hồi ức hỗn loạn ngổn ngang trong tâm trí u tối của hẳn, khiến thái dương truyền đến một cơn đau. Dương Chước Minh thu tay lại, dứt khoát rời giường bước vào nhà tắm.
Ngọc Mai bị tiếng nước trong nhà tắm đánh thức, vị trí bên cạnh vẫn còn hơi ấm, cô đoán Dương Chước Minh chỉ vừa mới tỉnh.
“Dương ca, cơ thể không tốt đừng ngâm nước quá lâu.”
Ngọc Mai nhắc nhở xong thì ngoan ngoãn quay lại giường ngồi đợi. Có lẽ Dương.
Chước Minh sau khi bước ra sẽ có lời giải thích với cô về chuyện tối qua.
Sau khi hãn bước ra, đúng là có lời nói với cô thật, nhưng không liên quan gì tới chuyện tối qua.
“Thu xếp lại một chút, qua hai ngày nữa em tới Kim Lầu đi.”
“Kim Lầu, vì sao?”
“Chúng ta nhận được hợp đồng. Có VIP chỉ định em hầu hạ”
Thấy Ngọc Mai im lặng không nói gì, Dương Chước Minh cũng không lên tiếng Hắn ở ngay trước mặt cô thay đồ. Tỉ lệ cơ thể của Dương Chước Minh rất đẹp, chỉ tiếc từng vết sẹo lớn nhỏ trên cơ thể hẳn lột tả trước mặt Ngọc Mai rõ ràng đến mức khiến cô bất giác đau lòng. Những năm tháng niên thiếu ấy, hắn đã làm thế nào mà trải qua.
Dương Chước Minh, cô rất yêu người đàn ông này. Thế nhưng hiện tại cũng chính người này, đem cô bọc vào hộp, tùy tiện vứt cho ai thì vứt. Đầu tiên là Dương Đình Vĩ, giờ là tới VIP gì đó.
Ngọc Mai hơi ngẩng đầu, chớp mắt. Cô thường làm thế mỗi khi nhận ra bản thân mình sắp khóc, kìm chế hỏi Dương Chước Minh một câu.
“Dương ca, anh coi tôi là gì?”
Ngọc Mai chưa bao giờ hỏi Dương Chước Minh câu này. Với Dương Chước Minh coi Ngọc Mai là gì thì cô không biết. Nhưng với Ngọc Mai, ba năm trước Dương Chước Minh là người đã mua cô từ phiên đấu giá, ép cô phát sinh quan hệ với Dương Đình Vĩ, rồi lại cưu mang cô trong đêm mưa bão.
ngập trời. Hẳn chỉ dạy cho cô, để cô sống dưới đôi cánh của hẳn. Ngọc Mai không biết nên hận hẳn, hay nên cảm thấy biết ơn hị Cô chỉ biết mang theo những cảm xúc rối bời đó ở cạnh hắn, nghe lời hắn, hoàn thành thật tốt những nhiệm vụ hắn giao, chưa bao giờ trái lời. Ngọc Mai muốn sống, vì chỉ cần còn sống, nhất định có một ngày có thể thoát khỏi thế giới tăm tối hỗn loạn mà cô lỡ lạc vào ấy, để trở về nơi vốn thuộc về cô.
Dương Chước Minh bước đến gần Ngọc Mai, cô ngồi ở thành giường, có lẽ do góc độ nên lúc nhìn Dương Chước Minh, có cảm giác hắn càng thêm áp bức dọa người. Dương Chước Minh giữ cằm Ngọc Mai, sự không vui thể hiện trong đôi mắt.
“Mai, em chính là thứ không nghe lời nhất trong những vật nuôi của tôi.”
Ngọc Mai sững sờ nhìn Dương Chước Minh, hẳn thậm chí còn không coi cô như một con người?
Là vật nuôi.
Ngọc Mai bỗng chốc bật cười, gạt tay hẳn ra. Tiếng cười của cô nghe có chút hoang dại, giống như người đã chẳng còn đường sống, cùng quẫn vô cùng.
Đau lòng thật đấy, Dương Chước Minh, hẳn quả nhiên là người đàn ông tàn nhẫn nhất trên đời này. Ngọc Mai đứng dậy đẩy Dương Chước Minh cách xa người mình một chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!