Edit & Beta by team Thiên Bách Nguyệt
"Đến đây, đến đây. Các bộ phận mau chuẩn bị, lập tức bắt đầu quay!"
Âm thanh của người phụ trách khiến Ung Trạch dừng chân.
Bởi vì đây là người quen của U U nên nhân viên cũng không truy cứu vì sao một đứa nhóc mười bốn tuổi có thể vào phim trường. Mọi người đều đang tập trung nhìn chằm chằm con sư tử đang nằm rạp trên mặt đất và cả bé gái bên cạnh nó.
Ung Trạch im lặng đứng nhìn.
Cảnh quay này chính là cảnh khi cô bé đi lạc vào nơi không người, vì mệt mỏi và kiệt sức nên nằm ngủ trên một tảng đá, con sư tử vẫn luôn đi theo phía sau bé lại tiến lên nằm ngay bên cạnh, che khuất ánh nắng mặt trời đang chiếu thẳng vào người cô bé.
Trong cuộc sống hiện thực sẽ không xuất hiện loại hình ảnh này, nhưng Phí Quân lại muốn quay một cảnh vô cùng không thực tế như vậy, chính là loại giống như trong truyện cổ tích.
Dưới ánh hoàng hôn, một con sư tử chưa trưởng thành nhưng lại có vóc dáng hùng mạnh cùng với một cô bé ba tuổi ngây thơ ngồi dưới bóng râm bên tảng đá.
Lúc này khung cảnh một người một sư tử nhìn thật hài hòa, yên bình, cảnh này cũng không kém gì so với truyện cổ tích.
Cảnh quay này U U không có thoại, bé chỉ cần nằm lên tảng đá ngủ là được. Chỉ có vậy thôi mà đã khiến những người xung quanh muốn tan chảy.
Ôi trời.
Tại sao bé con chỉ ngủ thôi mà cũng đáng yêu quá vậy!
Sư tử ghé đầu bên cạnh tảng đá yên lặng nhìn cô bé loài người đang nằm bên cạnh.
Bé con nhỏ nhắn nằm một chỗ, nó há miệng một cái là có thể nuốt cả người bé vào bụng.
Thế nhưng, không hiểu tại sao, nó nhìn bé nhưng lại không hề có ý nghĩ muốn ăn thịt bé.
Ngược lại, nó còn muốn xách bé lên, mang bé về ổ ngủ cùng nó.
Nằm được năm phút, U U nằm đến mức thật sự buồn ngủ, vừa mở mắt ra, bé cũng không thể hiểu được sao cảnh này đã quay xong.
Hơn nữa, phân cảnh quay của ngày hôm nay cũng đã kết thúc.
Đám nhân viên công tác vây quanh U U, mỗi người khen một câu "U U giỏi quá", "U U diễn thật tốt", "Quả nhiên U U đáng yêu nhất", khen đến mức ngay cả bé cũng chẳng biết vừa rồi bé đã làm được gì.
"Anh Ung Trạch, em... diễn tốt chứ?"
Khuôn mặt nhỏ có chút hoang mang dò hỏi.
Rõ ràng bé chỉ nằm có một chút thôi.
Chỉ là nằm bên cạnh anh sư tử thôi mà.
"Cũng được." Ung Trạch miễn cưỡng nói.
Cậu đưa mắt nhìn con sư tử đang bị nhân viên vây quanh cách đó không xa, nhíu nhíu mày nói:
"Con sư tử kia..."
"Tính tình rất tốt!" Nhắc tới người bạn mới, U U lập tức hăng hái: "Tuy anh sư tử không biết nói chuyện nhưng sờ vào rất mềm mại, còn để em chải lông nữa!"
Trong lòng Ung Trạch thầm nói: Chẳng lẽ em chưa từng cưỡng ép anh, còn lôi kéo chải tóc anh?
Nhưng mà Ung Trạch chỉ khẽ thở dài, không so đo với cô nhóc cứ thấy một con vật đáng yêu thì lại động tâm này.
Không bị con sư tử này há miệng cắn một cái đã may lắm rồi!
Có anh trai quen biết cùng ở đoàn phim, hiển nhiên U U đã không còn cảm thấy buồn chán nữa, ríu ra ríu rít hỏi tại sao Ung Trạch lại xuất hiện ở đây, hỏi đi hỏi lại đã được nửa tiếng.
Mà trong nửa tiếng này, không ít người đi qua đi lại đều đưa mắt nhìn người thiếu niên đang ngồi bên cạnh U U.
Đẹp trai quá đi!
Còn đẹp hơn Đinh Nghiêu, idol có nhan sắc được cả giới giải trí công nhận!
Hai chị hóa trang thầm thì:
"Ai da, chắc chắn lớn lên sẽ rất đẹp trai, em có thể đợi thêm mười năm nữa!"
"Người chị em bình tĩnh lại nào, mau dẹp cái ý tưởng phạm tội đó lại đi!"
Các chị ấy không hề biết rằng, thật ra người em trai nhìn qua chỉ như thiếu niên kia đã mấy trăm tuổi rồi.
Thiếu niên mấy trăm tuổi - Ung Trạch đang dùng ánh mắt dịu dàng, lắng nghe U U lải nhải.
"Hình như ngày mai mọi người sẽ quay cảnh anh sư tử cõng em trên lưng rồi chạy xung quanh đó."
U U chống cằm có chút buồn rầu nói:
"Nhưng mà em cảm thấy hình như chân của anh sư tử đang bị thương đó, anh ấy đi chậm lắm."
Ung Trạch cũng chú ý đến điều này.
Vừa nãy, lúc quay phim, cậu nhìn thấy trên bốn chân của con sư tử kia đều có vết thương, giống như là vết bỏng khi bị lửa đốt.
Cậu đã từng gặp rất nhiều con vật bị như vậy, liếc mắt một cái cậu đã biết chắc chắn con sư tử này lớn lên ở trong một đoàn xiếc thú.
Cậu hỏi U U: "Vậy em muốn làm gì đây?"
"Em cũng không biết nữa." U U cúi đầu, buồn rầu bẻ bẻ ngón tay nhỏ nhắn.
"Em có thể đến nói với đạo diễn bỏ cảnh chạỵ xung quanh này đi? Hình như ông ấy rất thích em đó."
"Không được!" Lúc này, đầu óc của U U lại rất rõ ràng, rất sáng tỏ nói: "Chị trợ lý nói anh sư tử quay phim sẽ có tiền lương. Có tiền thì sau này anh sư tử mới có cơm ăn."
Anh sư tử lại lớn như vậy.
Chắc chắn sẽ ăn rất nhiều thịt.
Mẹ nói nuôi U U đã tốn rất nhiều tiền rồi, vậy thì chắc chắn nuôi anh sư tử lớn thế kia sẽ tốn rất nhiều, rất nhiều tiền.
Vừa muốn có tiền, lại vừa muốn anh sư tử không cần mang theo cái chân bị thương chạy xung quanh.
Cái đầu nhỏ của bé không thể nghĩ ra được cách nào để giải quyết chuyện này.
Ung Trạch đoán được U U đang phiền não vì chuyện gì, nhẹ nhàng xoa đầu bé nói:
"Không sao, anh có cách."
"Anh có thể chữa khỏi vết thương cho sư tử, chỉ cần em chân thành cầu nguyện với những ngôi sao trên trời kia thì ngày mai, lúc quay phim, chắc chắn em sẽ nhìn thấy một anh sử tử khỏe mạnh chạy nhảy."
Trong mắt U U ánh lên tia hy vọng, vui mừng nhìn cậu.
"Thật sao?"
Ung Trạch chắc chắn nói: "Thật."
Vì thế tối hôm đó, khi Úc Lan ngồi ở mép giường lau tóc cho U U vừa mới tắm xong thì thấy bé con ngốc nghếch khép mười ngón tay lại, quay mặt hướng về phía cửa sổ, nhắm mắt chân thành cầu nguyện.
Không hiểu tại sao, mỗi lần Úc Lan thấy U U bày ra vẻ mặt nghiêm túc này, bà đều cảm thấy con bé lại đang làm chuyện ngốc nghếch gì đó.
Bà hỏi: "Con đang làm gì đó?"
U U nghiêm túc trả lời: "Con cầu nguyện."
"À? Cầu nguyện ngày mai con không bị anh sư tử hất ngã khỏi lưng à?"
Bé chậm rãi quay đầu lại, dùng vẻ mặt ngây thơ nhưng vô cùng nghiêm túc nói:
"Con đang cầu nguyện cho anh sư tử. Chỉ cần con chân thành cầu nguyện thì ngày mai vết thương trên chân anh ấy sẽ lành lại."
"Phụt."
Úc Lan thật sự không muốn cười nhạo suy nghĩ trẻ con của bé, nhưng nhìn thấy khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của U U, bà thật sự rất buồn cười.
Bà chỉ có thể cố gắng nhịn cười, trả lời cho có lệ:
"Được rồi. Hy vọng sau khi con cầu nguyện thì ngày mai sư tử có thể trở nên uy phong lẫm liệt, tinh thần phấn chấn."
Úc Lan chỉ thuận miệng nói, bà cũng không nghĩ rằng lời này sẽ thành sự thật.
Ngày hôm sau, khi con sư tử xuất hiện ở phim trường, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Nó không còn mệt mỏi, suy yếu nằm rạp trên mặt đất nữa, bước đi cũng trở nên thong thả, không còn khập khiễng nữa.
Rõ ràng là cùng một hình dáng, nhưng con sư tử này lại uy phong lẫm liệt, ánh mắt lạnh thấu xương, chắc chắn không phải là con sư tử đã từng khuất phục ở đoàn xiếc thú.
Phí Quân cũng ngạc nhiên không nói nên lời.
"Con... Con sư tử này... Ở đâu ra vậy?"
Nhân viên trạm cứu trợ thấy tình huống như vậy thì nhanh chóng giải thích, nói là trạm trưởng bên kia phân phó, bởi vì vốn dĩ cơ thể của con sư tử kia không được tốt nên họ quyết định mang nó về điều dưỡng và mang một con mới tới đây.
Phí Quân: Như vậy cũng được??
Mặc kệ được hay không được, dù sao chỉ trong vòng một đêm đội cứu trợ động vật cũng đã nhanh chóng làm xong mọi việc, đưa con cũ về, đổi sang một con mới đến trước mặt ông.
Đến vấn đề an toàn trạm cứu trợ cũng đã đảm bảo, đây cũng là một con sư tử xuất thân từ đoàn xiếc thú, tuyệt đối ngoan ngoãn, không hề có tính công kích.
Phí Quân: "Nhưng mà..."
Với khí thế cùng bộ dáng kinh người kia, nhìn qua nhìn lại ông vẫn cảm thấy nếu nó nổi thú tính săn mồi thì làm sao bọn họ có thể khống chế được?
Đang lúc ông còn do dự có nên bỏ cảnh quay này đi hay không thì phía sau bỗng nhiên có một làn gió chạy vụt qua...
Giây tiếp theo, không biết từ lúc nào U U đã nhào qua bên kia cọ mặt vào bộ lông của sư tử.
!!!!
"Oa, là một anh sư tử khác!!"
U U liếc mắt một cái đã nhận ra, đây chính là anh sư tử mà bé gặp được ở trên núi vào lúc quay chương trình thực tế kia!
Bé ôm đầu sư tử, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào mặt sư tử.
Quả nhiên vẫn là anh sư tử này đẹp hơn!
"Nhanh... Nhanh..." Phí Quân vừa thấy đã sợ đến mức muốn đi uống một viên thuốc trợ tim: "Mau ôm con bé về..."
Tất cả các biện pháp an toàn, phòng ngừa đều là vì sợ sư tử sẽ chủ động tấn công con người.
Nhưng đâu ai ngờ cô gái nhỏ này lại chủ động nhào đến ôm lấy con sư tử chứ!
Da đầu Phí Quân tê dại, đang muốn tự mình đi qua đó ôm bé về lại nhìn thấy con sư tử chưa trưởng thành kia cúi đầu, há miệng...
Cắn cái mũ trên áo U U.
Sau đó nhẹ nhàng đặt bé lên lưng mình.
Bối cảnh quay của ngày hôm nay đã chuẩn bị xong, Ung Trạch một lần nữa ngẩng đầu, mặc kệ ánh nhìn và tâm trạng của mọi người, cậu trực tiếp đi đến giữa sân. Sau khi chuẩn bị xong thì nhìn về phía Phí Quân.
Người huấn luyện nhìn ra ý đồ của Ung Trạch, thăm dò hỏi:
"Nó đây là... Muốn chúng ta mau chóng quay phim?"
Mặc dù việc này có chút không tưởng tượng được nhưng ngoài cái này thì không còn cách giải thích nào khác.
Còn U U đang nằm trên lưng sư tử thì chẳng có chút sợ hãi nào, bé còn nắm lấy bờm sư tử, từ xa vẫy vẫy tay:
"Chú khỉ đầu chó ơi, cháu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!"
Nói xong bé lại nghĩ nghĩ, vui vẻ cười nói:
"Cháu biết đây là cái gì rồi! Là du lịch tự túc! Đúng không ạ?"
Cô bé, cháu nghĩ cũng thật đẹp.
Người ta nào dám cưỡi sư tử đi du lịch chứ, thế giới này thật điên rồ.
Giằng co hồi lâu, Phí Quân vốn muốn bế U U xuống nhưng từ đầu tới cuối sư tử đều rất bình tĩnh, cũng không có bất kỳ hành động nguy hiểm nào, U U cũng hoàn toàn không hề sợ hãi, bé vô cùng tin tưởng dựa trên lưng con sư tử này.
Vì quá lo lắng nên người huấn luyện phải kiểm tra một chút, nhưng mà sư tử lại rất phối hợp đi tới vài bước, hơn nữa nói dừng thì nó sẽ lập tức dừng lại.
Nhìn qua, nó còn nghe lời hơn cả Husky?
Một đám người chuyên nghiệp mang theo cảm giác quái lạ, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng cắn răng hô một tiếng:
"Quay!"
Tốc chiến tốc thắng.
Ung Trạch nhẹ nhàng thở ra, phối hợp theo mệnh lệnh của người huấn luyện, đóng vai một con sư tử đã từng được huấn luyện trong đoàn xiếc thú.
U U không biết gì hết, bé chỉ cảm thấy được nằm trên lưng sư tử đặc biệt vui vẻ.
Trước khi hoàng hôn buông xuống, ở cuối đường chân trời thổi đến một làn gió nhẹ, mang theo mùi cỏ xanh nhàn nhạt, đặc trưng của khu bảo tồn thiên nhiên, nhẹ nhàng lướt qua từng sợi tóc của bé.
Cuối cùng trải nghiệm quay phim mạo hiểm này cũng kết thúc.
Con sư tử kia bỗng nhiên xuất hiện rồi bỗng nhiên biến mất, U U còn chưa kịp giới thiệu với Ung Trạch thì nó đã biến mất.
"Anh Ung Trạch, anh đến trễ quá, nếu không là anh có thể nhìn thấy một anh sư tử biết nói rồi!"
Cánh tay U U vẽ một cái vòng lớn giữa không trung, cố gắng giúp cậu hình dung con sư tử kia lớn đến mức nào.
Ung Trạch mơ hồ nói:
"Có lẽ sẽ không gặp được con này nhưng mà em có thể thấy một con khác."
-----
Sau khi rời khỏi khu bảo tồn thiên nhiên, lúc trở về nhà họ Cố thì U U mới hiểu được câu nói đó của cậu. Hóa ra sau khi biết chuyện của con sư tử bị thương kia thì ông nội anh Ung Trạch đã tài trợ cho trạm cứu trợ động vật, sau này con sư tử đó sẽ được đưa về sở thú để dưỡng thương.
"Nếu em nhớ nó thì có thể đến xem bất cứ lúc nào."
Ung Trạch nói với bé.
Tất nhiên U U rất vui vẻ, nhưng sau khi vui vẻ xong bé lại nhớ đến anh sư tử biết nói kia.
Không biết khi nào mới được gặp lại?
U U giống như một bà cụ non, đầy phiền muộn thở dài một tiếng, sau đó chạy vào sân tìm Miên Miên chơi.
Còn may Miên Miên sẽ không rời đi, mỗi ngày đều sẽ đứng trong sân chờ bé về nhà.
Ngay lập tức tâm trạng của U U đã tốt lên, bé ôm Miên Miên, sờ vào chiếc áo len màu hồng được bà ngoại đan, lại cọ cọ vào mặt nó, vui vẻ khen một câu:
"Miên Miên mặc gì cũng đẹp hết, hi hi."
Miên Miên không muốn mặc áo len nhẹ giọng kêu "Be" một tiếng.
2.1.2022