Edit & Beta by team của Thiên
Sau khi biết được nguyên nhân, Úc Lan nhìn đứa bé đáng thương đang ôm đùi mình khóc thút thít cầu bị mắng, bà cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
".. Ai muốn mắng con chứ."
Ngón tay xinh đẹp mượt mà của bà chọc chọc vào cái trán của U U.
"Sau này mẹ đi đóng phim, con ở nhà một mình phải ngoan ngoãn nghe lời giáo viên và dì Trương, có biết chưa?"
Vừa nghe thấy vậy, U U càng tức giận hơn.
Khi bố đi công tác cũng nói những lời giống y như vậy.
Sau đó bố sẽ đi rất lâu rất lâu, thật lâu cũng không thấy ông trở về.
Mẹ nói bố chỉ đi mấy tháng thôi, nhưng đối với đứa bé mà nói, thời gian mấy tháng cũng đã rất dài, rất dài.
"Mẹ muốn!"
"Mẹ muốn mắng con nhất!"
"Mẹ ơi, mẹ đừng đi, sau này U U sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Mẹ, mẹ mắng con đi!"
Cô bé nhỏ giống như đang anh dũng hy sinh, nắm chặt góc áo của Úc Lan, vừa hoảng loạn vừa khẩn thiết. Một đôi mắt thật trong sáng, đáng thương vô cùng, bên trong còn bị bao phủ bởi một tầng nước mắt, làm cho người khác cảm thấy vô cùng chua xót.
Tâm trạng vui vẻ ban đầu của Úc Lan đã bị ánh mắt này của bé làm cho khó chịu, bà mím môi, chần chừ một lúc, giống như muốn nói điều gì.
"U U."
Trước Úc Lan một bước, Cố Khải Châu bế U U lên, mang bé ra ngoài.
Hai bố con tới một chỗ yên tĩnh, Cố Khải Châu mới thả bé xuống, nhẹ giọng hỏi:
"Con lưu luyến mẹ sao?"
U U khóc đến thương tâm, gật gật đầu nhỏ.
"Ba không có ở nhà, mẹ cũng muốn đi, chỉ có Miên Miên và dì chơi với con, U U sẽ rất buồn."
Cố Khải Châu dịu dàng nói: "Ba biết U U ở nhà một mình rất cô đơn, nhưng mà mẹ cũng sẽ cô đơn."
U U chớp chớp mắt nói: "Vậy con sẽ mua quà tặng mẹ, như vậy thì mẹ sẽ vui vẻ."
"..."
Vậy cũng đúng.
Lúc Úc Lan quẹt thẻ đúng là rất vui.
"Nhưng mà.." Cố Khải Châu than thở một tiếng: "Vui vẻ cũng có rất nhiều loại. Lúc U U ăn kẹo thì con sẽ thấy vui vẻ, khi ở bên cạnh ba mẹ con cũng vui vẻ, khi ở cùng anh chị và Miên Miên cũng vậy, mấy cái này đâu có giống nhau, đúng không?"
U U chỗ hiểu chỗ không.
"Cho nên, mẹ con vui vẻ khi đi mua sắm khác với lúc mẹ vui vẻ đi làm."
U U nói không lại bố, miệng nhỏ giật giật, giọng điệu giống như giận dỗi nói:
"Sau này làm mẹ, con sẽ không đi đâu hết, nhất định chỉ ở nhà chơi với đứa bé của con."
Nghe xong lời này, sắc mặt Cố Khải Châu trở nên nghiêm túc nói:
"U U, ba không hy vọng con sẽ trở thành một người mẹ như vậy. Hiện tại con chính là con của ba mẹ, là em gái của anh chị con, sau này có lẽ sẽ trở thành vợ người khác, sẽ thành mẹ của trẻ con, nhưng ba hy vọng trước tiên!"
"Con phải nhớ kỹ, con chính là Cố U U, con là chính con."
Trước khi có những danh hiệu kia, con phải luôn tỉnh táo, phải nhớ kĩ, trước hết con chính là con.
U U ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, giống như đã hiểu, lại giống như không thể hiểu hết tất cả.
Nhưng một lát sau, bé vẫn ủy khuất mếu máo, ở trong ngực bố mà hu hu khóc:
"U U không phải là U U, U U là đứa bé, đứa bé thì cần phải có ba mẹ bên cạnh.."
Cố Khải Châu: Được rồi, coi như những lời ông nói nãy giờ đều vô ích.
U U không muốn rời xa Úc Lan, điều này đã làm cho sự quyết tâm muốn quay lại giới giải trí của bà bị dao động.
"Em cứ làm đi." Cố Khải Châu cổ vũ nói: "Em mới hơn ba mươi tuổi, đang là độ tuổi hoàng kim của diễn viên nữ, em đã quên lần đề cử ảnh hậu trước khi em lui khỏi giới rồi sao? Em không phải là người không quan tâm đến sự nghiệp, anh biết em rất muốn được quay lại làm việc."
Úc Lan: ".. Không lẽ chị Quan đã đưa tiền hối lộ cho anh sao, để anh đến khuyên em như vậy."
Cố Khải Châu bất đắc dĩ nhìn bà.
"Được rồi, em thừa nhận anh nói rất đúng, nhưng mà U U còn nhỏ như vậy, rồi còn Diệu Diệu với Tịch Xuyên nữa.."
"Chúng ta có thể thuê thêm vài người giúp việc, cũng không sợ thuê phải người không đáng tin, còn có dì Trương quan sát. Mỗi ngày Diệu Diệu với Tịch Xuyên đều đi học, cho nên cũng không có chuyện gì lớn."
"Vấn đề không phải là thuê người giúp việc." Úc Lan nghiêm túc nói: "Trong nhà cần có ít nhất một người lớn ở đây, nếu không sau này mấy đứa nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh này thì chúng sẽ trở nên lạnh lùng biết bao nhiêu?"
Tuy rằng Úc Lan biết mình không phải là một người mẹ mẫu mực, nhưng bà cũng trưởng thành trong một gia đình tương đối hòa thuận và hoàn chỉnh. Bà cũng đã từng gặp những đứa trẻ lớn lên trong gia đình khuyết thiếu và cũng thấy chúng phải chịu những bóng ma tâm lý như thế nào.
Cho nên, dù bà không có sự tỉ mỉ kiên nhẫn như những người mẹ khác, nhưng điểm mấu chốt bà vẫn biết rõ.
Cố Khải Châu: "Vậy.. Nếu không để anh tạm thời.."
Úc Lan: "Dừng lại, anh cho rằng anh chỉ đi làm vì một mình anh sao? Đoàn đội của anh nhiều người như vậy, nếu anh bỏ hết tất cả quay về nhà thì những người cấp dưới của anh phải uống gió Tây Bắc mà sống hả?"
Thế này không được, thế kia cũng không xong, cuộc trò chuyện của hai người lâm vào bế tắc.
Cuối cùng đến lúc ăn cơm trưa, U U nói một câu: "Muốn ăn bánh đậu mật sữa đông hai tầng của bà ngoại làm." Câu này đã thành công nhắc nhở Cố Khải Châu và Úc Lan.
- - Có thể nhờ bà ngoại của U U đến trông nom đám nhỏ!
- -
Vì thế vào một ngày nọ, sau khi tan học, Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên được gặp bà ngoại của U U, cũng chính là mẹ của Úc Lan, bà La Bích Anh.
Có lẽ vẻ đẹp của Úc Lan được di truyền từ mẹ mình, năm nay bà La đã 56 tuổi nhưng tóc vẫn chưa bạc. Bà có một kiểu tóc thời thượng và gọn gàng, bà cũng không có bất kì dấu hiệu béo phì nào. Nếu đặt trong đám bà lão khiêu vũ ở quảng trường kia, nhất định bà La chính là người múa dẫn đầu.
"Đây chắc là Diệu Diệu và Tịch Xuyên nhỉ?"
Hai người trọng sinh khoác trên mình hình hài của đứa nhỏ, đây cũng không phải lần đầu tiên hai người nhìn thấy bà ngoại có khuôn mặt hiền từ này.
Đời trước, tuy rằng La Bích Anh không hay tới nhà họ Cố, nhưng bà đối xử với bọn họ cũng không tệ, đó là chút tình thân ấm áp mà bọn họ nhận được ở kiếp trước, chỉ tiếc là thời gian ở chung quá ít, cho nên cũng không quá thân thuộc.
Bọn họ học theo xưng hô của U U, nói: "Con chào bà ngoại."
"Ngoan."
Đối với những đứa bé-- đặc biệt là những đứa bé ngoan ngoãn nghe lời --tất nhiên người lớn sẽ có thiện cảm hơn rất nhiều.
Mặc dù hai đứa nhỏ này không có quan hệ gì với con gái của mình, nhưng ngày thường Úc Lan cũng hay nhắc tới hai đứa, cho nên bà vẫn biết được chút ít phẩm chất của chúng.
Suy cho cùng, nếu như chúng có tính xấu gì thì ở trong điện thoại, Úc Lan đã sớm mắng ngàn vạn lần với bà rồi.
La Bích Anh cười cười cho hai đứa bé hai cái bao lì xì.
Sau đó chính là phân đoạn giằng co về chuyện nhận bao lì xì.
Cố Diệu Diệu: "Không cần đâu ạ."
Thẩm Tịch Xuyên: "Bà đừng khách khí ạ."
La Bích Anh: "Đây là quà gặp mặt của bà ngoại, phải nhận, không nhận bà ngoại sẽ giận đó."
Thật mãnh liệt!
Thôi được rồi.
"Cảm ơn bà ngoại."
Đưa đẩy một lúc, hai người bĩnh tĩnh đem bao lì xì cất vào túi tiền nhỏ của mình.
U U nhỏ tuổi, chưa đủ thuần thục để vận dụng bộ công phu này, nhìn thấy một màn đưa đẩy như vậy, bé trợn mắt há hốc mồm.
Đến khi nào bé mới học được kĩ năng này đây.
"Còn có U U bé nhỏ của chúng ta."
U U nhìn bao lì xì bà đưa cho mình, trong đầu luyện tập một chút thái độ ỡm ờ của anh chị, vừa định nói "Không cần, không cần", đã bị Úc Lan cắt ngang cướp lấy.
"Cảm ơn mẹ." Úc Lan bình tĩnh nói: "Để con giữ cho U U."
U U: ".. Con, con, con tự mình giữ! Con có thể! Đưa cho con đi!"
Úc Lan: "Con nghĩ thật đẹp :)"
Cuối cùng Úc Lan đã đem số tiền đó bỏ vào ống heo.
Ống heo chỉ có thể cất tiền, không thể dùng, nếu muốn dùng thì phải đập vỡ.
Tuy rằng U U chưa biết cách tiêu tiền nhưng mà bé cũng biết tiền rất quan trọng, vì vậy bé chỉ có thể ôm ống heo với một tâm trạng vô cùng khổ sở.
Nhưng mà rất nhanh bé đã hồi phục tinh thần, lôi kéo bà ngoại đi ra sân xem người bạn của bé, đó chính là Miên Miên.
"Bà ngoại! Cậu ấy là người bạn mới của con, tên là Miên Miên, chính là người bạn thân nhất đó!"
Tuy rằng La Bích Anh biết cháu gái nhỏ của mình thường xuyên có mấy cái ý nghĩ không giống ai, nhưng bà không ngờ bé lại nuôi một con cừu làm thú cưng.. À không đúng, làm bạn.
"Chào Miên Miên." La Bích Anh bắt chước U U, ngồi xổm xuống tủm tỉm chào hỏi: "Miên Miên nhỏ như vậy sao, bao nhiêu tuổi rồi?"
Miên Miên: "Be --"
Nó đã một trăm tuổi rồi.
"Miên Miên là bạn của con, đương nhiên là bằng tuổi con." U U vô cùng chắc chắn nói: "Miên Miên, cậu nói cái gì, hả, thì ra cậu muốn ăn bánh đậu mật sữa đông hai tầng hả!"
Kỹ thuật diễn vụng về như thế nhưng U U tự cho là bé đã diễn giống như một diễn viên hạng ba, chỉ vào Miên Miên nói:
"Bà ngoại, cậu ấy nói muốn ăn bánh đậu mật sữa đông hai tầng."
La Bích Anh: ".. Xem ra nói U U của chúng ta là đồ ngốc cũng không quá đáng đâu, đứa bé đáng thương, lại đây cho bà ôm một cái."
U U: ".. Hu hu, bà ngoại sao bà mắng con."
La Bích Anh: "Sao có thể, bà ngoại thích U U của chúng ta nhất!"
U U: "Hừ."
Sau khi bà ngoại La tới nhà họ Cố, đối với việc mẹ phải đi đóng phim U U cũng không còn bài xích quá nhiều.
Mà lúc này Úc Lan cũng đã chọn được một kịch bản thích hợp, lúc đầu người đại diện của bà đã chọn vai nữ chính của một đạo diễn lớn, đương nhiên loại nhân vật này bà cũng cần phải đi thử vai, nhưng mà với trình độ của Úc Lan thì chỉ cần đi ngang qua sân khấu một cái là được. *
*Ý chỉ Úc Lan chỉ cần đi cho có thôi, chứ vai diễn chắc chắn sẽ thuộc về bà.
Nhưng Úc Lan đã từ chối vai diễn này, bà chọn một bộ phim điện ảnh đề tài hiện đại.
Không nói đến việc khác, bộ phim điện ảnh này là bộ có chất lượng tốt nhất trong tất cả các kịch bản, thời gian quay phim cũng ngắn nhất.
Dự tính bộ phim này chỉ quay trong vòng chưa đầy ba tháng là hoàn thành.
Dù vậy, trước khi vào đoàn phim Úc Lan vẫn không yên tâm, tuy rằng bình thường bà cũng thường xuyên không ở nhà, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng mấy người chị em ra nước ngoài du lịch một hai tháng, nhưng đây là lần đầu tiên bà rời xa U U đến ba tháng.
Bình thường Úc Lan luôn lạnh nhạt, lúc này lại có chút buồn rầu vì chia ly.
"U U, lúc mẹ đi làm, con ở nhà phải nghe lời của bà ngoại và anh chị, có biết không?"
"U U?"
"U U, mẹ phải đi ra ngoài làm việc đây."
"Cố U U, con đang làm cái gì vậy?"
Bà nói hết nửa ngày, lúc này U U đang chuyên tâm nằm trên đầu gối bà ngoại xem cách đan khăn quàng cổ mới ngẩng đầu lên, hưng phấn nói:
"Mẹ mẹ mẹ mẹ! Bà ngoại đan khăn quàng cổ cho Miên Miên nè! Màu hồng phấn đó!"
Úc Lan: ".. Đâu có liên quan gì tới mẹ, cũng không phải là đan cho mẹ, đi đây!"
Hai ngày trước còn luyến tiếc, hôm nay thì quên sạch.
Quả nhiên đứa nhỏ này là một con sói mắt trắng!
- -
Chờ đến tháng mười, khi mùi hương hoa quế bắt đầu lan tỏa trong không khí, cuối cùng thì U U cũng có thể bắt đầu làm bánh đậu mật sữa đông hai tầng mà bé đã thèm từ lâu.
"Bà ngoại, ở đây có hoa quế nè!"
Bà ngoại cùng bé ngồi xe nửa giờ, vừa mới xuống xe, U U đã đứng dưới một cây hoa quế ven đường, nhìn đến mức nước miếng đều chảy ra.
La Bích Anh dở khóc dở cười: "Mèo nhỏ tham ăn, đem nước miếng của con thu lại đi, hoa này là của công, chúng ta đến nhà bạn của bà ngoại, nhà bọn họ có một cây hoa quế rất lớn."
Hoa quế thật thơm quá đi.
Hít hít.
U U lấy tay áo chùi nước miếng vốn không tồn tại, bỗng nhiên nhìn thấy một ông lão đang ngồi ở ven đường.
Vì thế bé buông tay bà ngoại ra, chạy tới chỗ ông lão đeo kính râm hỏi.
"Ông ơi, ông đang cầm cái gì vậy ạ?"
Cái mà U U đang nói tới chính là đồ xem bói.
Rất ít khi bé khi được ra ngoài, nếu có đi cũng chỉ tới mấy chỗ có trị an cực kì tốt, vì vậy đây là lần đầu tiên bé thấy thầy bói.
Mà thầy bói này cũng rất lạnh lùng, thấy một đứa bé ngồi xổm xuống bên cạnh mình, ông ta chỉ hơi mở mắt hỏi:
"Muốn xem thế vận sự nghiệp, cuộc sống hay xem tình duyên?"
Thế vận và sự nghiệp hai từ này quá học thuật, U U nghe không hiểu, nhưng mà tình duyên thì bé đã từng nghe qua trên phim truyền hình, vì thế trịnh trọng trả lời:
"Xem tình duyên đi ạ."
Đứng ở phía sau, La Bích Anh bật cười, làm gì có bạn nhỏ nào mới ba tuổi mà đi coi tình duyên?
Bà muốn kéo U U đi, nhưng bé lại quá tò mò, nhất định phải nghe ông lão này nói xong mới chịu đi.
Ông đạo sĩ này cũng không cần hỏi ngày tháng năm sinh của U U, ông ta quét mắt nhìn qua gương mặt tròn trịa mềm mại như bánh gạo nếp của bé mấy lần, rồi bấm tay tính toán --
"Hừm.. Tình duyên của cô bé này, có chút nhấp nhô nha.."
U U nghe không hiểu, nhưng lại vô cùng chuyên tâm đáp lời:
"Thật sao ạ?"
"Nhưng mà cũng không cần lo lắng, tổng thể mà nói thì tất cả vẫn rất tốt.."
"Thì ra là như vậy."
"Nhưng mà trăng tròn thì cũng có lúc bị khuyết, cho dù tốt nhưng mà bên trong cũng sẽ có một ít chuyện hối tiếc.."
"Chà."
"Tuy chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng cũng chưa chắc đây không phải là chuyện tốt.."
La Bích Anh không tin mấy lời lải nhải của ông thầy bói này, bà chỉ muốn cùng U U xem chút náo nhiệt mà thôi, nghe ông ta nói thế, cũng không nhịn được hỏi một câu:
"Vậy đại sư, trong tương lai, nhân duyên của U U chúng tôi làm nghề gì